Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Gặp Nạn

Chương 7: Gặp Nạn

Một năm trước tại khu rừng trúc dưới chân núi Tuyệt Tình Cốc.

- Thả ta ra, quân cầm thú, đốn mạt. Mi còn lại gần ta cắn lưỡi cho mi xem.

Tiếng một cô gái kêu la thảm thiết và cực bá đạo. Nàng ta trên người độc một bộ xiêm y trắng được cắt ngang quá gối đầy thu hút. Xung quanh nàng, bốn tên say rượu mặt mày bậm trợn đang nhỏ dãy thèm thuồng sắc dục. Một tên nhanh chống lao đến nắm lấy tay nàng hôn ngấu nghiến, cho dù nàng có cắn, đánh toàn lực hắn vẫn không ngừng chiếm đoạt nàng, lũ cầm thú đội lốt người ấy thèm khát nàng từ bên trong. Mặc nàng kêu la, cả bốn tên côn đồ ấy đều cười khả ố hưởng ứng mà khoái lạc cởi đồ giúp nhau. Nàng như nai con gặp hổ dữ, tuyệt nhiên không thể chạy thoát.

Giang Thanh tưởng mình phen này khó thoát, nhìn ánh mắt đầy dục vọng của lũ người hạ lưu kia nàng chỉ biết thở dài bất lực. Vốn mới lên núi học võ, Giang Thanh nào biết cách liên lạc với sư phụ bằng thuật truyền âm. Sư phụ lại đang bế quan tu luyện công lực, khả năng người biết nàng trốn mà đi tìm là hoàn toàn không thể xảy ra.

Tiếng lá trúc rơi xào xạc nghe ai oán, ánh trăng trên cao soi rõ gương mặt tuyệt sắc đang dần trắng bệt vì sợ hãi của Giang Thanh. Nàng càng hốt hoảng trước sự trần như nhộng của đám người kia, thì họ càng kích thích. Giang Thanh xưa giờ giữ mình trong sạch, chưa kể ở thời hiện đại dù là hôn nàng vẫn chưa thử qua. Biết rằng thân xác này không phải là của nàng nhưng cảm giác đau đớn, tủi nhục thì vẫn rất thực.

Chết tuy giải thoát nhưng đó là cách của kẻ ngốc, nàng tuyệt đối không làm. Khẽ giữ chặt xiêm y Giang Thanh lùi người về phía sau lấy đà định chạy, trước đó nàng đã kịp quăng cho lũ thú vật kia một câu lừa dễ nghe. Vô căn cứ và hư cấu thế mà họ vẫn tin răm rấp, cả bọn nghe xong nhất loạt hướng mắt theo cánh tay nàng chỉ mà nhìn.

- Sói, cọp, beo, rắn,... Ở đâu nhiều thế. Phía này, phía này, bên đây cũng có. Các vị giết chúng hết đi, tôi sẽ ở đây đợi. Đêm hẳn còn dài mà.

- Đâu, đâu. Nàng định gạt bọn này à? - Tên đầu gấu nhất bọn mặt ngu ra nhìn Giang Thanh đáp lời.

- Mặc xác chúng, ta chịu hết nổi rồi. Xử nó thôi. - Tên đứng kế bên gầy trơ xương tiếp lời, hắn xoa xoa tay, liếm mép tỏ vẻ thèm khát nhìn Giang Thanh.

Hai tên còn lại cũng hăng hái không kém xấng tới định vồ nàng. Thấy tình hình không ổn Giang Thanh không màng dẫn dắt bọn đầu gỗ này làm gì, chỉ tổ phí thời gian tẩu thoát.

Cố tỏ ra ngoan ngoãn nàng hai tay nắm đầy cát chuẩn bị sẵn tư thế ném. Khi hai tên đầu tiên tiến tới định cởi xiêm y nàng, Giang Thanh nhanh như cắt ném cát vô mắt họ. Thấy đồng bọn bị tấn công, hai tên còn lại hùng hồ tiến đến nắm cổ Giang Thanh lên. Nàng thân gái yếu đuối không sao phản kháng được, nhân lúc sơ hở giẫm lên chân tên đang giữ mình, chân còn lại nàng nhấm hướng hạ bộ tên kia mà đá. Sau khi tấn công xong, Giang Thanh lấy hết sức bình sinh còn lại chạy bán sống bán chết. Máu từ chân nàng tuông ra thấm ướt bộ y phục trắng đã rách loang lỗ, đầu óc say sẫm không định rõ phương hướng. Phía sau nàng lũ cầm thú kia vẫn đuổi theo rất gần. Họ có võ công, tuy đã say nhưng vẫn đủ sức rượt đuổi con mồi, trong khi nàng thì đuối dần từng hồi, tuyệt nhiên càng chạy càng chậm lại.

Giang Thanh mệt mỏi chui vào một bụi cây nấp, gọi là trốn nhưng thật ra do bị té nên nàng mới sẵn đấy mà ẩn nấp bọn dã thú kia. Trong lúc ngã nàng va vào một vũng lầy nên gương mặt bị lấm len đến tội. Trong nàng xấu xí đi rất nhiều, và hơn hết phía vai nàng bỗng đau nhói như bị con gì cắn. Nó làm nàng không tài nào chạy tiếp nổi.

- Nó đâu rồi. Mẹ kiếp, con tiện nhân. Ta mà bắt được thì mày chết chắc.

- Đại ca bớt giận, nó chạy không xa đâu. Để tụi em chia ra tìm.

- Chu choa, nhỏ mà có võ. Nó đá của quý em muốn nát rồi này.

- Mắt tao mà bị mù, tao lóc xương con kỉ nữ đó.

Sau câu cảm thán nghi ngút lửa căm hờn của kẻ được gọi là đại ca, ba tên còn lại nhanh nhảu vuốt đuôi theo mắng mỏ. Giang Thanh nghe mà rợn cả người, nàng nghĩ trong đầu phen này mà thoát nạn sẽ ngoan ngoãn học võ và bớt chạy lung tung để chuốt họa vào thân.

Đầu óc Giang Thanh lúc này choáng lắm, nàng thấy khó thở và đau thắt nơi bả vai. Khẽ tựa người vào gốc cây Giang Thanh cố giữ đầu tỉnh táo, nàng không thể chết trong tình cảnh kém thơ mộng thế này. Nghĩ đoạn Giang Thanh nắm tay vận nội công để bớt đau, tuy nhiên nàng học hành qua loa nên không sao thực hiện được chiêu thức đơn giản ấy. Nàng quờ quạng sao với được ít da con gì không rõ lắm, ý nghĩ cải trang che mắt bọn người ấy chợt lóe lên trong đầu nàng. Giang Thanh suy tính dù sao có bị bắt chúng cũng sợ mà tha cho nàng, nghi là làm, nàng lấy lớp da kia bôi lên mặt, cùng với bùn nên việc cải trang khá dễ. Chỉ ít phút Giang Thanh đã trở thành một cô gái có gương mặt kinh dị, da vẻ sần sùi, lại hôi và phờ phạt.

Ánh trăng sáng soi rõ một thân ảnh đang ngủ vắt vẻo trên thân cây gần đó, làn gió vô tình đánh toạc vào người hắn, làm hắn khẽ chau mày. Tiếng người rượt đuổi nhau khiến giấc ngủ của hắn bị quấy nhiễu, hắn đang không ổn, và cơn khát máu vốn đã lắng xuống giờ lại nổi lên.

Hắn mở mắt, quét ánh nhìn lũ người kia cười nhạt. Có tất thảy bốn con mèo và một con chuột nhỏ đang lẩn trốn. Cứu cô ta, hắn sẽ làm nếu đầu óc tỉnh táo. Còn hiện tại nếu hắn ra mặt, e là cô gái kia sẽ mất mạng nhanh hơn. Nghĩ đoạn hắn ôm thanh đoản kiếm tiếp tục ngủ, vô cảm đến đáng sợ. Hắn không nhìn cô gái tội nghiệp kia dù chỉ là một lần. Hắn ngủ, và hắn biết cô sắp bị bắt. Vì sát bên tay cô, một con mãng xà đang tiến tới. Nó bị cô phá giấc ngủ nên giống hắn tỏ ra kém hài lòng, có vẻ nó sẽ cắn cô lần nữa vì dám chiếm chổ ở nó quá lâu. Chính xác là Giang Thanh đang trúng độc, và nàng không hề hay biết việc ấy. Tính mạng nàng như chỉ mành treo chuông, không bị bọn người kia bắt mà hành hạ, nàng cũng sẽ chết một cách đau đớn ngay đó nếu không gặp quý nhân giúp đỡ.

- Đại ca đi thôi, con ả đó chắc có ai giúp nên thoát rồi. Ta về đi Túy Hồng lầu giải phẫn uất, em chịu hết nổi rồi.

Một tên trong bọn sau một hồi lùng sục vẫn chưa tìm thấy con mồi nên tức tối chạy về thông báo. Hắn sẵn đang buồn ngủ nên hối cả bọn đi nhanh, nam nhi mà lên cơn thèm sắc dục thì chỉ tội bức rứt trong người. Tên đại ca nghe đàn em nói có lí nên cũng tán đồng đáp lại.

- Mẹ kiếp, đừng để tao gặp lại. Cơ mà có nhớ mặt mũi nó đâu. Đi thôi, tao đói rồi.

- Vâng há há...

Hai tên còn lại nghe từ "đói" từ miệng đại ca thì cười khả ố hưởng ứng. Khi cả bọn đi được một đoạn thì bắt ngờ dừng lại khi nghe kêu vọng lại từ phía sau.

- Á...có rắn. Má ơi cứu con với.

Giang Thanh theo phản xạ khi gặp nguy hiểm mà nhảy cẩng lên la lói, nàng quên mất mình đang lẩn trốn. Chỉ là lúc nãy đang mơ màng Giang Thanh bỗng bị ai đó ném đá vào người, khi xoay đầu lại nàng bắt gặp con mãnh xà đang nhe nanh dọa cắn. Giờ thì xem như xong, bị phát hiện nên Giang Thanh tỉnh hẳn ra. Nàng đứng nhìn đám người kia bằng vẻ mặt ngây ngô vô tội vạ, có vẻ chiêu này dùng không ổn. Tên đại ca nhìn nàng một lượt dưới ánh trăng sáng khẽ nôn ọe. Hắn vỗ má bọn đàn em cất lời chỉ dạy.

- Tao chưa từng nhìn thấy nữ nhi nào xấu như con này. Thế mà khi nãy tụi bây bảo nó đẹp.

- Đâu, em nhớ lúc mới gặp nhìn thoáng qua trông nó ngon ăn lắm. Da trắng mịn, tóc mượt mà, còn rất thơm tho nữa. - Một tên trong bọn tóc hớt cua, thắt bím phía sau đáp lời lí sự lại.

- Chuyện, mày nhìn thoáng mà bảo nó xinh là sao. Mẹ kiếp xấu kinh tởm, làm tốn thời gian của tụi tao quá. - Một trong hai tên đàn em còn lại cốc đầu tên vừa phát ngôn cất lời.

- Thôi lỡ rồi, giờ tính sao đại ca. Có xử nó không. - Tên còn lại hùa theo nói.

- Đương nhiên là... không rồi. Mẹ kiếp, làm mất hứng.

Giang Thanh nghe bọn người kia nói tới đây thì thầm mừng trong bụng. Nàng nhanh miệng giậm thêm vài câu để thoát nản.

- Đại ca, các vị anh hùng tha cho em. Em lỡ dại, xấu như em mà để các vị đây phải tốn sức thì có lỗi quá. Hay là các vị về nhanh nghỉ ngơi đi, em cũng về đây.

- Đứng đó, đi đâu dễ thế cô em.

Giang Thanh nói đoạn vừa bước đi thì bị tên đại ca gọi với theo, nàng thoáng giật mình đứng lại cười gượng. Đúng là oan gia, lũ kia ngốc chứ không ngu như nàng tưởng, không mềm được thì đành cứng. Dù sao cũng chỉ có một mạng, chạy thoát e khó hơn lên trời, chi bằng đánh một trận với lũ người này.

- Hừ... Chị mệt với mấy đứa rồi nhé. Muốn gì nói nhanh, chị phải về ngủ nữa. Mệt rồi.

Giang Thanh rút thanh đoản kiếm ra tạo dáng phòng thủ, nàng hiên ngang nói lời đả kích lũ người kia. Cả bọn cướp nghe nàng nói thoáng buồn cười, họ nhìn nhau mỉa mai nàng. Tên đại ca lùi về phía sau vài bước, hắn thong thả ngồi ra lệnh cho đàn em.

- Con này láo, vốn chỉ định đánh vài cái rồi tha cho mạng quèn của nó. Giờ bỏ đi, ra vẻ ta đấy thế thì cho chết. Tụi bây bắt nó đánh cho tao, đã tay rồi thì giết rồi hãm sau.

Cả bọn nghe tên đại ca nói thì phấn khích ra mặt. Chúng bóp tay nhau kêu thành từng tiếng rắc rắc đến rợn người. Giang Thanh bất lực toàn tập nhìn ba tên bợm trợn kia khẽ thở dài. Đánh nàng chịu thôi, mới luyện vài tháng võ công thì bắt chim còn khó huống hồ là đánh cưỡp.

Mặc Giang Thanh lo sợ đánh trả yếu ớt, ba tên cướp kia vẫn không ngừng vờn nàng, chúng đẩy đưa, xô ngã nàng tứ phía. Thanh đoản kiếm trên tay Giang Thanh giờ hóa thành đồ chơi, nó quay sang phản chủ mà ngang nhiên chém vào tay và chân nàng. Đơn giản do bọn dã thú kia gây nên, vờn chán rồi chúng giữ chặt nàng lại. Một tên trong số đó cầm hai tay nàng nhất lên cao, hai tên còn lại thì không ngừng đánh vào mặt và bụng nàng. Cả người Giang Thanh đau nhức như bị vạn kim xuyên da, nàng cắn chặt môi không kêu la dù chỉ một tiếng. Sự ngang bướng từ nàng khiến lũ người kia mất hứng, chúng ra sức đánh mạnh hơn, mạnh hơn nữa dù con mồi đang yếu và thoi thóp dần.

Tên đại ca ngồi xem khẽ ngáp dài vì chán. Hắn rút trong tay áo ra một con dao sắc lẽm, xong thong thả tiến đến kê sát cổ Giang Thanh cất lời.

- Giỡn thế đủ rồi, để tao kết thúc mạng quèn của mày.

Lưỡi dao vô tình cứa vào chiếc cổ mỏng manh của Giang Thanh, máu úa ra dính vào con dao, xông lên tanh nồng cả một khoảng không vây quanh. Mùi tanh của máu khiến cho ai đó không kiềm chế được mà bay vụt từ thân cây xuống nhắm đầu tên đại ca đá mạnh. Tên ấy do bị công kích quá nhanh nên mất đà buông hờ con dao xuống, đại ca kia nhìn hắn mắng nhiết mà không hay biết mình sắp phải về gặp tổ tiên.

- Mẹ kiếp, mày định giở trò anh hùng cứu mỹ nhân à.

- Nhầm rồi đại ca, ả này mỹ nhân nổi gì. Có mà quái nhân á. - Tên tóc cua thắt bím nhanh mồm hùa theo sau câu nói của đại ca mình. Tên này vì thế mà bị đại ca cú cho một phát rõ đau vào đầu.

- Mẹ kiếp, tao lỡ lời. Mày lanh chanh quá, né sang bên coi.

Tên đại ca hiên ngang đẩy đàn em sang mà chống tay nhìn hắn mỉa mai tiếp.

- Nói xem, mày muốn gì. Bộ bị câm ha sao mà im thế. Hay là khi dễ bọn tao.

- Cứu người.

Hắn hướng đôi mắt đượm buồn nhìn Giang Thanh cất lời, vẻ mặt u uẩn ấy khắc sâu trong trí nhớ nàng mãi về sau. Dưới chiếc mặt nạ kia là một gương mặt thanh tú đẹp tựa như tượng ngọc được tạc dũa công phu.

- Xin hãy cứu ta...

Làn gió sớm mai thổi bay mái tóc đen đã dính bệt đầy máu của Giang Thanh. Cố nói một câu yếu ớt mà nàng dốc toàn bộ sức lực để thốt ra thành lời, Giang Thanh đau đớn nhìn hắn cầu xin.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn và nàng gặp gỡ, và cũng là lần đầu hắn phá lệ tha mạng cho ai đó vào đêm trăng tròn. Khi hắn không còn là hắn nữa...

_____________________

Ta gặp nàng vào một đêm trăng thanh  gió mát
Là máu đỏ đã dẫn bước để ta đến bên nànng.
Vì ánh mắt nàng bi thương làm tim ta xao xuyến
Vì vô tình hay hữu ý mà nàng thuộc về ta
.
.
.

Rời xa ta
Xin nàng hãy rời xa ta
Ta không thể yêu nàng ích kỉ
Ta chỉ là ta khi ngày trăng không sáng
Ta sẽ giết nàng
Nếu tim ta không còn là của riêng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: