Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Trở Về

Chương 6: Trở Về

Ngọc phũ giờ đây không khí tuyệt yên ắng. Khắp nơi cửa đóng then cài, người đứng canh giữ nhiều hơn mọi ngày. Đêm đã khuya, không ai rõ nguyên cơ vì đâu nơi này khác lạ đột ngột vậy. Chỉ là khoảng vài tháng cứ lặp lại như thế khi có một người trở về, không ai khác đó chính là Ngọc Giang Thanh tiểu thư - Cô con gái bạc phận nhưng may mắn của tể tướng, một nữ hiệp ẩn danh mới nổi lên không lâu, với danh nghĩa kiếm khách trên núi xuống, tứ đệ tử mà Nam Sơn Thánh Mẫu hết mực yêu quý.

Thanh Tử tay cầm đoản kiếm thong thả bước đi về tư phòng của phụ thân, nàng lúc này xiêm y vẫn rách tơi tả, người ngợn không ra gì. Chỉ là mái tóc xù đã được buộc gọn lại, khuôn mặt sáng lên đầy mê hoặc, đủ khiến người đối diện phải trầm trồ cảm thán.

Lưu lạc chốn gian hồ khá lâu, nhưng sự khắc nghiệt của nơi hoang dã, cùng việc luyện võ khổ cực vẫn không sao khiến Thanh Tử ngã gục được. Ngược lại sức khỏe nàng ngày một tốt, nhan sắc mặn mạ hơn. Và đều quan trọng là nàng đã thôi suy nghĩ về hiện tại, chỉ một lòng tìm kiếm niềm vui trong việc cứu người. Đối với Thanh Tử, Sơn Ca quốc từ khi nào đã rất thân quen, khiến nàng luyến lưu từ trong tim.

Tiếng gió thổi vi vu hòa vào giai điệu trầm buồn của tiếng tiêu, thanh âm mời gọi tâm hồn ai lạc vào cõi mộng. Trong thư phòng, Ngọc tể tướng một mình ngắm nhìn di ảnh phu nhân cùng con gái mình mà trầm buồn. Trong vô thức ông thốt nên một câu nói đầy trăn trở với chính mình, không biết vì đâu lại tâm trạng như vậy.

- Giang Thanh đi rồi, đi xa ta lắm... Phu nhân, nàng nghĩ xem, cô bé ấy có phải là tiên nữ hạ phàm không? Ta thật sự không nỡ rời xa con, cứ xem là Giang Thanh vẫn ở đây. Vẫn là đứa con gái mà ta hằng nâng niu, cất giữ cho riêng mình.

Bức tranh Ngọc phu nhân khẽ phất phơ trong gió, người phụ nữ với vẻ mặt phúc hậu trong ảnh đang trầm ngâm suy nghĩ. Đôi mắt bà đượm buồn, và nụ cười trên môi trở nên gượng gạo đi rất nhiều. Tiếng lá trúc nghe xào xạc bên ngoài, một thân ảnh từ tốn đẩy nhẹ cánh cửa bước nhẹ vào trong phòng. Cái bóng đèn hù người ấy lao đến ôm vị tể tướng vào lòng, miệng thì không ngừng líu lo nói. Khiến Ngọc tể tướng không nhịn nổi phải cười rất lâu, vẻ uy nghiêm của ông chỉ duy nhất vì một người mà sụp đổ hoàn toàn.

- Ba ba phụ thân, Giang Thanh đã về rồi. Mấy tháng dài không gặp, trông phụ thân đẹp lão hẳn ra.

- Đã về là tốt...

Thanh Tử tháo gỡ chiếc mặt nạ do mình mang bấy lâu ra, là vai diễn nàng tâm đắc nhất kể từ ngày phải lên núi, trốn biệt tăm vì mạng sống của cả phũ. Nàng nhớ trước lúc ra đi trên người còn xiêm y lụa là, tóc xỏa óng mềm. Tay chân thì đúng chất một nữ nhi, vẫn thanh thoát và ra dáng tiểu thư, phải mất cả tháng Giang Thanh mới tập được. Thế mà giờ nàng trở về với bộ dạng một tên ăn mày thô lỗ, Ngọc phụ thân nhìn xót xa hẳn. Ông lấy tay vuốt tóc nàng cười gượng, xong chậm rãi cất lời tiếp.

- Đứa con gái mà ta yêu thương hơn cả mạng sống, sao giờ thành ra tình cảnh thế này. Nữ nhi không ra nữ nhi, ta thấy mình quyết định có phần vội quá... Lẽ ra ta không nên đưa con lên núi chịu khổ. Ở lại có khi vẫn tốt, nếu bị trị tội thì phụ thân cũng ở bên gánh đỡ cho con được. Ta xót lắm Thanh Nhi à...

- Chuyện cũ phụ thân nhắc làm gì thêm suy nghĩ. Cuộc sống nữ nhi giờ tốt lắm, phiêu bạc gian hồ, trừ gian diệt ác. Lại được tự do bay nhảy không vướn bận chuyện đời. Nữ nhi một mực hài lòng không oán trách. Người xem, chẳng phải sức khỏe con giờ rất tốt sao. Bệnh không còn trở phát nữa, ấy cũng nên xem là may mắn.

Giang Thanh dìu Ngọc phụ thân ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, nàng thong thả đấm bóp cho ông. Xoa thái dương rồi ôm ông từ phía sau thì thầm, tình cảm rất sâu sắc.

Giang Thanh của hiện tại vốn xa cách gia đình, nàng ngay đến ba ruột vẫn chưa hề thân thiết thế. Chỉ là ở nơi đất khách quê người này, trừ Ngọc tể tướng cùng sư phụ và Yến Tử ra, Giang Thanh không hề có người thân. Nàng đôi lúc thấy cô độc lắm, rất muốn trở về để nói câu xin lỗi với cha mẹ mình. Giang Thanh đã thật sự trưởng thành hơn rất nhiều khi lạc về chốn dị giới này. Nàng trở nên sắc xảo hơn, biết sống và nghĩ cho người khác.

Ánh trăng trên cao soi rõ hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau. Một già một trẻ, họ cùng nhau đàm đạo thâu đêm. Đến gần canh ba gà gáy, Giang Thanh mới vội nhớ ra mà một mực đẩy phụ thân đi nghỉ. Nàng quên mất sáng ông phải thượng triều, còn mình phải đi thăm Yến Tử để muội ấy đỡ buồn. Làn gió cuối thu se se lạnh đánh toạc lên gương mặt đang thẩn thờ của Giang Thanh, đứng giữa khuôn viên lớn, nàng bị một làn hương thu hút mãnh liệt. Khi chợt bừng tỉnh Gianh Thanh mới thốt nên một câu nói, tuy nhiên mọi việc đã quá muộn.

- Không xong rồi, là mê hồn hương.

Giang Thanh nói đến đây thì vô thức ngã người, ở phía sau một thân ảnh nhanh chóng đỡ lấy nàng rồi phi thân rời đi rất nhanh. Lúc này Giang Thanh đã hoàn toàn trong thân phận một giai nhân, nàng đã bị phụ thân giục đi tắm gội ngay sau khi gặp mặt không lâu, sau đó mới lui về cùng ăn tối rồi đàm đạo.

Trong vòng tay kẻ áo đen bí ẩn, Giang Thanh mơ màng nhớ lại kí ức cách đây một năm trước. Lúc ấy nàng mới lên Tuyệt Tình Cốc, vì ham vui đã trốn xuống núi chơi. Và rồi nguy hiểm đã xảy ra, khi ấy cũng trong một đêm thanh vắng, nàng đã gặp hắn. Một kiếm khách với vẻ đẹp thoát tục nhưng thần thái lại mang nét hoang dã, rất dễ khiến người khác phải động lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: