Chương 5: Nam Thanh Tử Kiếm Khách
Chương 5: Nam Thanh Tử Kiếm Khách
Khắp gian hồ rộn lên tin tức kinh động lòng người. Họ bảo nhau rằng, nơi núi Nam Sơn Cốc có một vị hiệp khách vừa gia nhập giới lưỡng đạo cách đây không lâu. Chàng dung mạo như hoa, thân thủ bất phàm. Đương truyền là tứ đệ tử của Nam Sơn Thánh Mẫu, từ lúc bước chân vào gian hồ đến nay ko biết đã dẹp loạn bao nhiêu đám cường hào sơn tặc. Một mình chàng quốc ngựa truy phong bốn bể làm nhà, đi bên cạnh là một tiểu nữ hiệp dung mạo phi phàm, sắc nét băng lãnh.
Tiểu nữ hiệp và chàng đều là những người có tuổi đời non trẻ, nhưng xét về mặt tiếng tăm thì khó ai sánh bằng. Chàng trai ấy tên Nam Thanh Tử, sở trường là dùng kiếm và ám khí. Nơi chàng đi qua, phàm là thổ phỉ, bọn cướp cạn hay lâm tặc đều một phen bị dẹp sạch. Họ không bị chàng đã thương cho tàn phế hay lấy mạng, họ chỉ bị chàng thu phục triệt để. Một mực nể sợ mà quỳ gối xin chàng thu nhận làm thuộc hạ. Chiến tích của chàng kể một ngày một đêm cũng không hết, không ai rõ dung mạo chàng ra sao. Vì khi hành xử chàng đều mang một chiếc mặt nạ ánh kim che đi nữa phần trên khuôn mặt. Có đều họ chắc mười mươi là chàng rất đẹp, mùi hương toát lên từ người chàng cũng rất đặc trưng. Gian hồ tung tin chàng có vẻ đẹp của một nữ nhi phi phàm, tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng tính cách quật cường. Khắp nơi truy tìm tung tích Nam Thanh Tử chỉ mong được diện kiến dung nhan một lần, nhưng tất cả đều vô ích. Chàng sau trận đại chiến với đám người của Đông Hồ Cốc thì bỗng nhiên biệt tích gian hồ, không ai biết chàng đang quy ẩn nơi đâu, dường như Thanh Tử đã bốc hơi không còn lưu luyến gian hồ. Chàng hoàn toàn biến mất khỏi giới hắc bạch đạo, trở thành nhân vật được treo giá cao cho những ai may mắn mời chàng quay về gian hồ. Nhiệm vụ này e là bất khả thi, bởi lẽ giờ này Nam Thanh Tử đại hiệp đang ngao du sơn thủy trong một bộ dạng hoàn toàn khác, dưới lớp một tên ăn mày, một tiểu lưu manh chính hiệu.
Tại một tửu lầu lớn nhất Sơn Ca quốc, có 2 nhân vật đang nhận được sự quan tâm đặc biệt, cùng ánh nhìn hiếu kì và khinh miệt của mọi người. Hai cậu nhóc trông vẻ ngoài rất ư dơ bẩn, xiêm y rách tả tơi, đầi tóc thì chính hiệu cái bang, nhìn không khác nào một tổ quạ.
Lão tú bà xiêm ý đỏ chót lượn lờ qua, bà ta chao đôi mày rậm rạp nhìn hai kẻ đang ngồi ung dung ăn kia, bà đếm sơ những món trên bàn. Tuyệt nhiên phải hơn mấy trăm lượng, hai vị khách này quả có mắt nhìn, họ chọn toàn món ngón nhất quán. Nhìn cách ăn bá đạo của tên ngồi gần bà nhất mà lão bà lắc đầu ngao ngán, hắn ta ăn như bị bỏ đói mấy ngàn năm, sự tình bà không quan tâm lắm, chỉ là đang tính xem hai kẻ nghèo này có gì đáng giá để bắt lại nếu lỡ may dám quỵt tiền không trả bà.
Thanh Tử khẽ nheo mày vì bị lão bà săm soi nãy giờ, chàng không quen bị nhìn lúc đang ăn. Yến Tử ở bên thì mặt lạnh tanh nhìn chàng khó hiểu, đường đường là một hiệp khách lừng danh mà lại bị khinh miệt như thế, chàng thấy vui điểm nào. Riêng nàng thì khó chịu ra mặt, Yến Tử hiểu tính bá đạo của sư huynh mình, nàng ung dung đứng dậy phủi phủi áo toan ra về. Ấy thế mà nàng lại bị cánh tay nhỏ nhắn nhưng bá đạo của ai kia nắn lấy vạt áo giữ lại. Thanh Tử miệng gặm cái đùi gà gian dỡ, chàng vừa nhay nhồm ngoàn, vừa nói với theo Yến Tử, thái độ khá khẩn trương.
-Muội muội thong thả nán lại tí, ta đã thanh toán tiền đâu. Muội định chuồng bỏ ta một mình ở lại à. Làm thế e không phải đạo nghĩa gian hồ lắm.
Yến Tử mặt trợn tròn nhìn sư huynh mình chau mày, nàng nắm tay hình quả đấm, sẵn tiện quét ngọn lửa căm hờn cho Thanh Tử. Chàng lúc này đã gặm xong cái đùi gà, mặc kệ muội muội đang lên cơn sung thiên, Thanh Tử phủi phủi tay chùi mép toan bước đi. Lúc lướt ngang mụ tú bà, chàng ung dung bỏ lại một câu nói vô cảm đến đáng sợ, làm tất thải mọi người đều nhất loạt ánh nhìn về phía chàng phóng điện săm soi.
-Ta không có tiền trả bữa điểm tâm này, muội muội ta giao cho bà. Tuy muội ấy không xinh là mấy, nhưng cũng là một tiểu mỹ nữ có thể dùng được.
Yến Tử nghe sư huynh mình nói xong, mặt nàng biến sắc xanh xao hẳn. Nó không phải bộc lộ sự sợ hãi, mà là sự bất lực toàn tập. Nàng nhăn nhó toan quay đi, nhưng suy tính sao lại dừng bước. Khẽ nở một nụ cười ủy mị Yến Tử bước đến bên bà tú bà thì thầm to nhỏ gì đó. Bà ta nghe xong thoáng vui mừng ra mặt cứ gật đầu thích thú. Đứng bên cạnh Nam Tử vẫn ung dung không hay biết mình sắp vào tròng của tiểu muội, chàng vẫn thong thả nhấp ngụm trà ngắm cảnh. Xung quanh đám trai gái da kề da tình củm đến phát sợ. Dù ở thời của chàng thì mấy cảnh này trong công viên không ít, nhưng xét cho cùng họ vẫn trong sáng không kinh tởm như ở đây. Chàng để Yến Tử ở lại có vẻ hơi vô lí, nhưng chỉ là ở tạm hai ngày thôi. Sau khi chàng về thăm nhà xong sẽ đón nàng ra, làm một hiệp khách gian hồ vẫn vui hơn làm một kĩ nữ tài hoa. Chàng sợ không khéo muội muôi mình sẽ giết hết đám người ở đây nếu dám đụng đến thân thể muội ấy. Nhanh và gọn chỉ cần một lọ thuốc cực độc. Xưa nay Yến Tử rất thẳng tay, có lần Thanh Tử quên mất kị hiếu của nàng ấy, thế là chàng bị bỏ độc mất ngủ, cả đêm quằn quại không sao chợp mắt được. Đó, nàng ấy không ra tay ác nhưng hiểm, một khi đã hành động thì đối phương sẽ rất khó sống, hoặc dã cũng sống không bằng chết.
Thanh Tử chậm rãi kéo Yến Tử ra dặn dò đôi đều, chàng lau đi lớp đất cát vươn trên gương mặt thanh tú của muội muội. Thoát đứng ngây ra chàng nở một nụ cười hiền, để lộ nét xuân xanh của một thiếu nữ có dung mạo phi phạm dưới lớp áo ăn mày kìa. Yến Tử nhìn chàng giữ nét điềm tĩnh tỏ vẻ nàng đây khá bình thản. Cả hai không ai nói với ai câu gì, được giây lát thì Yến Tử ra hiệu bảo Thanh Tử ra về. Chàng nghe thế cũng không nán lại lâu mà tay khoác bị hành lí ung dung bước ra khỏi tửu lầu. Dưới ánh trăng sáng soi bóng chàng cô độc, một bóng đen vừa lướt qua trên mái một ngôi nhà gần đó. Trong khoảng khắc chàng ta ngoáy nhìn xuống, bắt gặp Thanh Tử đang buông lơ làn tóc rối ra búi lại, ánh sáng mờ ảo soi rõ nét xuân thì đẹp ma mị trên gương mặt nàng. Là người con gái mà chàng đang tìm kiếm bấy lâu nay. Cô gái có vẻ đẹp thuần khiết có thể giải trừ phong ấn tà ma cho chủ nhân chàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro