Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Gian Hồ Dậy Sóng

Chương 4: Gian Hồ Dậy Sóng

Làn gió đông thổi nhẹ mân mê mái tóc dài đen mượt đang buông xõa hờ hững của Giang Thanh, à mà nói cho phải đạo nó cũng là tóc tôi. Vì hiện tại Giang Thanh là Bảo My, mà Bảo My tôi cũng là nàng ta mà. Sau cái đêm tôi mơ thấy chàng trai kì lạ cùng mụ yêu nữ kia lòng tôi cứ thấy bất an sao. Số là việc gì cũng có cội nguồn của nó, như định mệnh đã xô đẩy đem tôi đến đây, thì ắt hẳn trong tâm tình tôi nhìn thấy những thứ không nên thấy cũng chẳng có gì lạ.

Cố giữ tâm tỉnh lặng lại, tôi hồi tưởng lại những lời mà Ngọc Miên nói, cô bé là a hoàn thân tính của Giang Thanh, thân như tỷ muội. Họ vui buồn có nhau, đều đó đồng nghĩa với việc kể từ ngày tôi tỉnh lại không lúc nào Miên nhi dám rời bước xa tôi dù chỉ là giây lát. Cô bé là một nữ nhi sâu sắc già dặn hơn tuổi mười lăm của mình. Đôi lúc nói chuyện với nàng ta mà tôi thoắt đau tim, sự tình chắc vì tâm tôi không được trong sáng mấy cho nên mới bị vậy. Mặc khác có thể do tôi làm chuyện ác cũng nên, dù sao cũng mang tiếng là giả danh mạo nhận vào nơi Ngọc phủ này, theo cái kiểu mà người phàm hay bảo "thấy người sang bắt quàng làm họ". Nhưng xét cho cùng tôi nào muốn như thế, dù sao cuộc sống của tôi ở hiện đại vẫn thú vị hơn, gia cảnh đầy đủ, bạn bè có ở khắp nơi, lại chuyện có thêm anh người yêu tôi mới đậu về nữa. Có thể nói là tiên cảnh cũng không sánh bằng với cuộc của tôi ở thời hiện đại.

Còn một chuyện tôi đang phải bận lòng suy nghĩ, số là theo như lời Miên nhi và Ngọc baba nói, có lẽ tôi không thể nán lại nơi dinh phủ này được nữa. Trên danh nghĩa hồn tôi đã thoắt biệt dương thế, nếu tôi còn sống âu chẳng phải nghịch lẽ đời. Nhưng xét cho cùng Ngọc ba nói cũng phải, tôi mang danh là đại tiểu thư kim hoàng hậu sắp sửa đăng cơ. Nếu theo lẽ giờ tôi đã vạn cổ thiên thu từ cõi nào, giờ sống trơ ra đây khéo cả Ngọc phủ bị bêu đầu vì tội khi quân phạm thượng. Tôi dù chết nữa cũng không đáng tiếc, nhưng còn mấy chục mạng người kia thì sau, tôi không thể vô cảm nhìn họ đổ máu vì một con bé vô danh không thuộc về thời đại này. Nghĩ đoạn tôi không cầm được lòng mà buông tiếng thở dài. Miên nhi ngồi bên ngắm tôi khẽ chau mày ra vẻ đăm chiêu. Cô bé không nói gì chỉ đi qua đi lại ngắm tôi một lượt từ đầu đến chân và ngược lại. Đôi mắt đen láy xoáy cái nhìn đâm chiêu vào tôi như muốn nhìn thấu tận tim can. Tôi nhìn Miên Nhi cười trừ tỏ vẻ bình thảng nhất có thể. Tôi biết nhỏ đang lo đều gì, hơn ai hết tôi cũng lo vậy. Tôi dù có cố tỏ ra là một tiểu thư đài cát ở bên ngoài, nhưng tâm tính thì khó diễn cho ra, bởi lẽ tôi là một cô gái sống ở thế kỉ 21 mà. Ở một thời đại khác, và có một lối suy nghĩ phóng thoáng hơn. Tôi chắc thời gian sau này của mình sẽ không mấy bình yên. Có lẽ tôi nên tôi nên rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, về với nơi mà tôi thuộc về và quên hềt nhưng việc mơ ảo nơi đây. Đó là những gì mà tôi nên làm lúc này.

Cùng lúc đó ở phía Bắc thành Phủ Châu, nơi cánh rừng trúc bạt ngàn một màu xanh u uẩn. Có một chuyện kinh hãi đã xảy ra, khắp nơi máu chảy lênh láng, thây người nằm vất vưỡn dưới nền đất lạnh. Mùi hắc khí cùng mùi tanh của máu hòa quyện làm một tạo nên một bức tranh chẳng mấy yên bình. Ở một gốc khuất không xa có một chàng trai đang ngồi bệt kia, tóc tay rũ rượi, ánh mắt sắc lẽm vô hồn hướng cái nhìn vào cõi xa xăm. Chàng một tay ôm đầu, một tay cầm thanh đoản kiếm bê bết toàn máu là máu, cả người chàng cũng thế. Xiêm y trắng bị rách toạt bởi vài nhát chém hờ không đủ làm tổn thương, nơi khóe miệng chàng vài giọt máu còn in dấu lại. Cố tì người đứng dậy chàng ôm tim đi đến bên dòng suối gần đó, khẽ nhìn bóng hình mình dưới làn nước lạnh mà nét mặt chàng lộ rõ vẻ kinh hãi. Chàng đập tay mạnh cố xóa đi thân ảnh mình để cho nó biến mất trong tâm trí chàng, để cho chàng quên đi tất cả sự việc khủng khiếp vừa mới xảy ra ít phút trước. Là chính tay chàng đã giết chết bọn sát thủ đó, thủ đoạn cực tàn ác. Nó sẽ không có gì đáng nói vì chàng chỉ tự vệ mà sát hại họ khi họ dám đe dọa tính mạng chàng. Đều đáng nói ở đây là chàng lúc ấy như một con thú dữ, mắt chuyển đỏ ngầu quằn quại chém bọn sát thủ như chém cỏ ven đường. Vô cảm và lãnh đạm, chàng cắn xé vào cổ họ khiến họ chết một cách tức tưởi không kịp ngáp. Khi chàng kịp bừng tỉnh thì mọi việc đã quá muộn, người cận thần đứng ở một gốc khuất phía xa chỉ biết buông tiếng thở dài bi thương không dám tiến lại gần chàng. Anh chỉ biết thi triển công lực dồn hàn khí lại, đợi một lúc mới cầm lọ thuốc tiến đến bên chủ nhân đưa cho chàng uống cạn. Xong thì anh đứng lên xoay người bước đi, trước đó còn kịp dặn lại đôi lời với chàng trai kia.

- Du Ca, người xin đợi hạ nhân giây lát. Thần sẽ đem thứ đó về cho người. Dù muốn dù không thì đợi qua đêm trăng này người mới hoàn toàn hồi phục nhân tính trở lại...

Chàng trai khi ấy chỉ lặng đi không nói gì. Chàng đau đớn cảm nhận sự dịch chuyển của con thú dữ đang cố vùng dậy nơi trái tim chàng. Dù có dùng thuốc phong ấn nó lại, nhưng trong đêm trăng sáng này e là chàng khó mà qua khỏi kiếp nạn nếu không có thuốc dẫn chặn sự thèm khát của nó lại. Kể tờ nay gian hồ sẽ không còn bình yên nữa mà sẽ dậy nên những cơn sóng ngầm báo hiệu sự thay đổi của vận mệnh hai con người vốn dĩ xa lạ nhau và thuộc về hai thế giới khác nhau. Liệu sự xuất hiện của cô gái ấy có thể giúp chàng trai giết chết con mãnh thú đang muốn chiếm dữ tâm hồn chàng. Câu trả lời còn phải đợi ngày họ gặp nhau, khi cô gái bắt đầu bước chân vào gian hồ và tiếp tục cuộc sống đầy sóng gió nhưng thú vị ở cái nơi mà cô vốn dĩ không thuộc về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: