
Chương 3: Thuyết Thượng Thiên Nam Tử
Chương 3: Thuyết Thượng Thiên Nam Tử
Một ngày bình yên tại Ngọc phủ lại trôi qua và không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Tôi ngồi mơ màng ở Vọng Nguyệt Cát ngắm nhìn những đóa hoa mẫu đơn đang khoe sắc, cảm giác như vừa lạc bước vào cõi mông lung của kí ức xa mờ. Khẽ ngắm nghiền mắt lại tôi như chìm vào một thế giới mờ ảo, từng mãnh ghép của giấc mơ hiện lên trong đầu tôi, nó như thể một cuốn phim chậm được tua đi, tua lại thật chân thật.
- Thanh Nhi, nàng chờ ta với...
Khuất sau dãy sương mù bao phủ khắp mọi nơi, có một thân ảnh nam nhân với vẻ đẹp phi phàm đang dạo bước dưới nền tuyết lạnh, chàng mặc xiêm y trắng, tóc thả hờ hững xỏa dài tới tận hông. Tay cầm một cây tiêu chàng đang đuổi theo một nữ nhi có vẻ đẹp thoát tục, cô gái ấy không ai xa lạ chính là Giang Thanh tiểu thư, vẫn với dáng vẻ đẹp ma mị ấy, nàng đang đùa nghịch bên những luống hoa mẫu đơn, làn gió đông se se lạnh mân mê mái tóc dài một màu đen huyền của nàng.
Đang chạy thì Giang Thanh bỗng dừng bước, màng đưa tay múa theo điệu nhạc của chàng trai, tiếng tiêu nghe du dương say lòng người hòa cùng điệu múa phụng y của Giang Thanh có thể nói là tiên cảnh trời cho, nhạc họa động lòng phàm. Ngàn năm một cõi thiên thu rất hiếm khi được tận mắt chiêm ngưỡng được cảnh sắc tuyệt mỹ này, dù có trăm bạc vàng cũng không sao mua được.
Bỗng tiên cảnh đang thời lúc cao trào thì một cơn gió lạ kéo đến, nó cuốn bay mọi vật, sấm chớp rầm vang đến chói tai, nhạc điệu lạc dần. Thượng Thiên khụy người ôm đầu điên loạn mà gào thét ai oán, ở gần nơi chàng ngồi Giang Thanh cũng như người từ cõi trên rớt xuống, thân ảnh trong suốt, tóc mai bơ phờ, đôi dòng lệ ai oán nàng quỳ gối xuống nền đất băng lạnh chấp tay cầu xin ai kia như thể một kẻ tội đồ thiên cổ.
Tiếng cười xé tai đầy man rợ cất lên, làn gió độc vô tình quất mạnh vào thân ảnh mỏng manh như tuyết ngọc sương đêm của Giang Thanh, khiến da thịt nàng rát buốt, một dòng máu đỏ chảy xuống thấm ướt cả bộ xiêm y trắng mà nàng đang mặc. Cố dùng chút sức hơi tàn còn lại Giang Thanh nhìn người nam nhân kia cất lời nói bi thương cuối cùng, trong ánh mắt nàng một bầu trời bình yên đang ngự trị chỉ độc mỗi tên chàng.
- Thuyết Thượng Thiên... thiếp sẽ mãi yêu chàng cho dù sau này định mệnh có vô tình đẩy đôi ta rời xa nhau. Cho dù mẫu thân chàng cùng phụ thân thiếp có ngăn cấm. Cho dù... thiếp và chàng có là người thuộc về hai thế giới khác nhau đi chăng nữa... Thanh Nhi vẫn sẽ không buông tay Thiên ca... mãi mãi chỉ yêu mình chàng.
Thượng Thiên tay ôm ngực cố lê người về phía Giang Thanh, chàng khẽ ôm nàng vào lòng nâng niu như sợ nàng sẽ vụt biến mất ngay lúc này nếu như chàng bỏ mặc nàng ở lại. Phải, mẫu thân chàng nói đúng, vốn số mệnh đã ngăn cấm không cho họ đến bên nhau thì có cố níu kéo kết quả vẫn không tài nào thay đổi được. Một mỹ nhân có tâm hồn trong sáng như Giang Thanh không nên ở bên một ác ma như chàng, không nên vì chàng mà chịu đựng nhiều đau đớn. Chàng sẽ rời xa Giang Thanh và trở về với vị trí mẫu thân đang trị vì thay chàng, bà đã già và đủ tàn ác hơn xưa để có thể hủy duyệt những ai dám cản bước chàng trở thành người mạnh nhất, một ác ma băng lạnh mà bà đã mất bao tâm huyết để đào tạo.
Từ nay Huyết Thượng Thiên sẽ không còn là nam tử mà Giang Thanh hằng yêu quý nữa, chàng sẽ trở thành một con người khác, vì người con gái chàng yêu, vì giữ chút hơi tàn và thay đổi vận mệnh cho nàng mà chàng phải y lệnh mẫu thân mình mặc nhiên không dám phản kháng.
Dưới làn tuyết trắng xóa đơn điệu và lãnh đạm, có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau không rời, họ trao cho nhau nụ hôn nồng nàng nhất trong tình cảnh tuyệt bi thương làm ai vô tình nhìn thấy cũng phải thầm rơi lệ. Giang Thanh nhìn Thượng Thiên mà lòng nàng thầm đau thắt lại, từ nay nàng sẽ buông tay chàng mà trở về làm một nhi nữ phàm tục. Tiên cảnh hư ảo bao ngày quá đã đủ để Giang Thanh thỏa lòng mong ước, một nhi nữ mang trong mình căn bệnh nan y không chữa được như nàng thì đó có thể xem là kì tích của thế gian, là ông trời đã thương xót mà cho nàng gặp được Thượng Thiên ca.
______
- Giang Thanh tiểu thư đã tới giờ dùng bữa. Nô tì mời người vào tư phòng, tể tướng đang đợi.
- Ta biết rồi, ta vào ngay đây.
Tôi đang ngồi hồi tưởng bâng quơ thì bị tiếng gọi của Ái Nhi làm thức tỉnh, cố tịnh tâm tôi lấy tay xoa xoa đầu đáp lời lại, sau đó nhanh chóng nối bước cô ấy vào trong nhà. Tiếng gió thổi thanh âm nghe mời gọi, những kí ức về chàng trai ấy khiến tôi cơ hồ nhận ra sự thật Giang Thanh tiểu thư từ lâu đã có người trong mộng. Nàng giờ đây đã âm dương cách biệt cùng chàng trai ấy, nhưng còn tôi thì vẫn sống đây để chờ đợi ai đó trong vô thức. Chẳng rõ vì sao tôi cứ có cảm giác ai đó đang gọi mình, tiếng gọi bi thương đến nao lòng ấy luôn vọng về trong những giấc mơ của tôi. Thoát khỏi vòng suy nghĩ quẩn quanh tôi nhanh chóng vào bàn ăn cùng Ngọc phụ thân, tiếng cười nói giòn tàn xé toạc những lo sợ hư ảo trong lòng, tuy nhiên tôi biết đó chỉ là tạm thời. Vì những gì tôi sẽ trãi qua trong thời gian tới chắc chắn không được bình yên, tôi dự cảm mình sắp bước vào một cuộc sống mới khá thú vị. Sơn Ca quốc có lẽ sẽ trở thành quê hương thứ hai của tôi...
____
Cách Ngọc phủ khá xa, trên một ngọn núi nằm ở phía Tây thành Thủ Châu là nơi ở của một nhân vật thần bí. Hắn - Thuyết Thượng Thiên, một ma vương tàn ác và mưu trí luôn dành cho mình những khoảng lặng để nhớ về nàng. Cách đây chừng hơn ba tuần trăng vào ngày cuối cùng hắn gặp nàng, hắn đã cho nàng một viên thuốc cùng một lá bùa yếm, chỉ cần nàng làm theo lời hắn thì sẽ có cách hồi dương nếu sức khỏe suy yếu. Thượng Thiên sau khi nghe tin Giang Thanh mất thì chẳng buồn đau xót, chàng dự cảm được mọi việc nên trước đó đã thi triển thuật gọi hồn, mượn xác sống dậy dành cho Giang Thanh. Lạ thay thần hồn chàng bắt được lại đến từ một nơi rất xa, cô gái ấy chính là tiền kiếp mấy đời sau của Giang Thanh, lẽ ra vốn ở hiện tại vẫn chưa chết, nhưng khi cô ấy bị chàng gọi về quá khứ thì thân xác kia ở hiện tại đã không còn cần tới nữa. Nếu gia đình nàng vì đau buồn mà mang nàng đi chôn cất, thì chắc hẳn Giang Thanh sẽ mãi không trở về được.
Thượng Thiên càng nghĩ càng tơ rối, hắn biết Giang Thanh của hiện tại sẽ không nhận ra hắn, càng không thể yêu hắn. Nhưng với tính cách độc tài, bá đạo của mình, Thượng Thiên nhất định sẽ tìm gặp nàng rồi đưa về Quỷ Môn quốc để giữ nàng lại bên hắn. Khẽ đưa tay biến ra một tấm gương nước khá to, Thượng Thiên ngồi thần thờ trên chiếc ngài vàng được chấp ghép từ hàng ngàn xương cốt của con người, hắn đang ngắm nhìn người nữ nhân của trái tim hắn. Giang Thanh là người duy nhất Thượng Thiên yêu, và cả đời này dù có hay không có được trái tim nàng, hắn vẫn sẽ giữ thân xác nàng cho riêng mình. Hắn muốn nàng mãi mãi chỉ được cận kề bên hắn, trở thành vị hoàng hậu cao quý và đức độ nhất mọi thời đại.
Làn gió khẽ nô đùa, mơn trớn tâm tình đang bị một màn sương dày đen tối bao phủ của Thượng Thiên. Hắn xóa bỏ tấm gương trước mặt rồi lặng bước ra đứng gần cửa số ngắm cảnh, đôi mắt đen tà mị bỗng chốc hóa đỏ trông thật đáng sợ, hắn đã bắt đầu vào cuộc. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Thượng Thiên sẽ trở về với vị trí vốn thuộc về hắn, và ngay lúc hắn lên ngôi vua, hắn sẽ có được Giang Thanh, còn bây giờ hắn chưa thể gặp nàng. Hắn sợ sự lạnh lùng của nàng, sợ nàng sẽ cự tuyệt hắn khi đã lỡ trao tim cho một người khác. Là định mệnh, Thuyết Thượng Thiên sẽ hành động ra sao để người nữ nhi mà hắn yêu nhớ ra hắn, câu trả lời sẽ nhanh được mở ra khi ngày hắn và nàng tương phùng. Sẽ không lâu nữa, bởi Thượng Thiên đã tiên đoán được Giang Thanh đang cố tìm hắn trong vô thức...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro