Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Giang Thanh Ca Ai Oán

Chương 2: Giang Thanh Ca Ai Oán

Ngọc phủ giờ đây đậm màu sắc hương thơm, khắp nơi hoa chen đua thắm, ong bướm dập dờn, khung cảnh có thể sánh ngang với chốn tiền bồng dị giới, có chăng chỉ là kém phần huyền ảo và bí ẩn hơn. Nó khác xa với vẻ ảm đạm thê lương mới đây thôi, vì bây giờ tình cảnh đã thay đổi, người nên sống đã sống lại, kẻ không nên sống thì đã quyên sinh thay ai kia mà chôn vùi thân xác dưới nấm mồ hiu quạnh, giờ nàng ta đang nằm đơn độc giữa hồ Thủy Mộc nơi trung tâm hoa viên của Ngọc phủ. Có lẽ đó là cái giá xứng đáng cho nhưng kẻ có tâm địa bất chính và ngu muội, hại người nhưng thành ra tự hại mình.

Ở cách đó không xa có một thân ảnh mang vẻ đẹp thoát tục cứ ngồi thẩn thờ, bên mái hiên của Vọng Ngọc Cát nàng đang trầm tư đưa tay đùa nghịch làn nước hồ yên ả làm nó khẽ rợn sóng. Những con cá chép đang tung tăng nô đùa cũng vì thế mà hốt hoảng lặng mất tâm, trước khi đi chúng còn không quên gửi cho chủ nhân vừa ném mấy viên sỏi kia một cái nhìn chua sót và bất lực. Kẻ mà ai cũng biết là ai đó chính là Ngọc Giang Thanh tiểu thư, con gái duy nhất của tể tướng đương triều, và là một hoàng hậu hụt của Sơn Ca quốc, người con gái tài hoa vừa mới mang danh yểu mệnh.

Giang Thanh hướng đôi mắt u uẩn, mông lung đẹp hút hồn làm những ai vô tình đi ngang nơi nàng ngồi cũng phải xuýt xoa mà khen ngợi, nói chung chỉ có thể ví nhan sắc của Giang Thanh như hoa liễu trên cành rất mỏng manh và tinh khiết. Một vẻ đẹp mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng cho nàng, nhưng cũng chính vì thế mà làm nàng rơi vào ải tơ giăng cạm bẫy của đám người bần tiện có tâm địa như rắn độc, chúng cứ năm lần bảy lượt muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nhưng lần này Giang Thanh đã không may mắn qua khỏi kiếp nạn như những lần bị ám hại trước, nàng đã vĩnh viễn ra đi và để lại thân xác mỹ miều kia cho một linh hồn khác cư ngụ. Không ai rõ nguyên cơ sự việc ra sao, chỉ là có một sợi dây vô hình đã mang cô gái ấy đến với thế giới này, lặng lẽ giúp cho Sơn Ca quốc qua cơn đại nạn...

~~~~~~~000~~~~~~~~~

Tiết trời tháng tám bỗng ôi ả và khô hanh, mang trong mình một tâm tình chẳng mấy vui tôi cố suy tư về hiện tại, nơi mà lẽ ra tôi đang sống yên bình cùng Gia Kì, người con trai tôi phải khó nhọc lắm mới cướp được từ tay đám yêu nữ của Devil group. Một cái hội toàn mấy cô chân dài tới nách, áo mặc như không, son phấn thì bôi tréc như đóng tuồng, chỉ là có một sự thật không thể phủ nhận, tất cả họ đều rất đẹp.

Tôi ở nơi Ngọc phủ này được hơn tuần, có vẻ đã hiểu được phần nào câu chuyện hoang tưởng hư cấu hóa mà tác giả mấy tiểu thuyết hay ngôn tình hay viết. Nói chung tôi tạm chấp nhận là mình đã xuyên không đấy, đến cái nơi dị giới khá ôn hòa này, và đang trong thân phận một nữ nhi liễu yếu đào tơ, con gái của tể tướng Sơn Ca quốc.

Tôi đã rất cố gắng để truy lùng kí ức, tìm ra lí do vì sao mình lại xuất hồn rồi nhập vào thân xác của Giang Thanh. Nhưng lạ thay tôi nghĩ sao vẫn không thông, càng muốn nhớ càng không thể nhìn ra bất cứ điều kì lạ gì. Tôi chỉ rõ là trước khi tỉnh dậy trong thân xác vị tiểu thư này, nơi cuối cùng tôi đã đặt chân, nói được đưa đến thì chuẩn hơn là bệnh viện.

Lúc đó tôi đang đi thăm chị và cháu gái tôi. Trước hôm ấy ba ngày chị tôi mới sinh con, tôi vì thế được lên chức dì sớm. Hôm tôi gặp nạn, sau khi tan làm tôi đã mua ít hoa và trái cây đến thăm chị, vì là giờ cao điểm nên xe cộ chạy khá đông. Lúc tôi đang luồng lách, chen chúc giữa các dòng xe thì bất chợt một chiếc ô tô mấy chỗ cũng không rõ đã lao thẳng về phía tôi.

Cảm giác lúc ấy như bị trời giáng, tôi đã cố gắng mở mắt ra để xác định xem mình hãy còn sống hay đã chết. Cả người tôi ê ẩm, máu từ trên đầu chảy kéo sợi rơi tạch tạch xuống nền đường lạnh. Một đám đông người hiếu kì đứng xung quanh xem tôi có bị sao.

Mãi say xưa thả hồn về cõi mộng, tôi ngã nghiêng ngắm nhìn dung mạo mỹ miều mà mình đang trú ẩn, thật sự tôi chẳng biết nên diễn tả sao cho phải đạo và hợp với tình cảnh hiện tại của mình lúc này. Nói chung nghĩ chỉ tổ hại não, bởi lẽ gương mặt này là của tôi mà cũng không hẳn thế, điểm khác biệt duy nhất là cô gái này có vẻ đẹp tuyệt sắc hơn, một hai nghiêng nước nghiêng thành, từ đầu đến chân nàng không có điểm nào đáng để soi cả. Thân ảnh thanh thoát, tóc mây đen dài, da trắng như tuyết ngọc sương đêm. Nói chung mỹ nhân tôi gặp chẳng ít chi, nhưng người có vẻ đẹp sánh ngang với Giang Thanh đây thì hẳn hiếm.

Làn gió Thu nô đùa cố vờn mái tóc tôi như dệt lụa, chúng làm tôi nhớ đến đêm định mệnh mà mình mới đặt chân hoàn hồn đến nơi đây. Đó cũng là một đêm khá bình, chỉ khác là có thêm tí sấm chớp nổi vang trời, mây đen kéo đến kèm theo theo ít cuồn phong vũ bão. Là định mệnh đã đưa tôi đến nơi đây hay do tôi đang mộng tưởng mãi thoát ra không được, tôi đang cố nhớ cho ra nguyên cơ thần hồn tôi rời hiện đại mà lưu lạc đến nơi đây, thế mà nghĩ mãi tôi vẫn không thông được. Nhưng có một đều tôi dám khẳng định, đó là Giang Thanh tiểu thư đây đã ra đi mãi mãi, như thế tôi mới có thể mượn thân xác nàng mà hoàn dương trở lại.

Nghĩ đến đây tôi lại càng thêm buồn và xót thương cho Ngọc tể tướng, người phụ thân hờ của tôi. Lẽ ra gia đạo đang yên ấm, đùng một cái con ông mất, khi con ông tỉnh thì vợ ông lại lên cơn mà tự vẫn. Nhưng cái gì cũng có nguyên cơ sâu xa của nó, và tất nhiên cốt lỗi nằm ở chổ tâm con người mà ra. Tôi nhớ đêm sau ngày tôi đến đây, tôi đã nghe khá nhiều việc đắt giá và gặp không ít người kì lạ. Đầu tiên là ba tôi, Ngọc Thừa Thiên tể tướng, khi tôi mới bước ra từ quan tài ông đã không mảy may sợ hãi rồi chạy toán loạn như bao người, trái lại ông đã đến ôm tôi vào lòng mà nước mắt ngắn dài, thiết nghĩ nhìn cảnh tượng đó tôi chắc không ai có thể cầm được lòng để phải rơi lệ theo ông. Qua hôm sau ông túc trực bên tôi hai tư trên hai bốn, sáng đưa tôi đi ăn điểm tâm kể chuyện xưa, trưa ngồi đàn cho tôi hát, còn tối thì ông cùng tôi lui tới Vọng Nguyệt Cát vừa ngắm trăng vừa đàm đạo. Nói chung là ông nói nhiều mà tôi chẳng hiểu được là bao, nhưng qua lời ông kể về con mình tôi có thể hiểu được phần nào tính tình cùng tài hoa của Giang Thanh tiêu thư đây. Xét cho cùng chỉ có thể tóm gọn trong một bốn chữ "Hồng nhạc bạc phận".

- Thanh Nhi, con ngồi đó làm gì thế? Nhanh vào tư phòng phụ thân cho con xem thứ này hay lắm.

- Vâng thưa phụ thân, con vào ngay đây.

Tiếng Ngọc tể tướng với gọi tôi từ hoa viên, ông đang đứng đấy trên tay cầm một chiếc lồng có phủ vải đen khá bí ẩn. Tôi nghe ông gọi vội trả lời rồi nhanh chóng cất bước vào tư phòng mình, trước khi đi tôi còn sẵn tay ném cho mấy chú cá chép đang bơi vờn qua lại mấy viên đá to. Chúng nhìn tôi bất lực vì nhận ra chủ nhân mình đã khác, tôi chắc bình thường Giang Thanh tiểu thư rất dịu dàng, nàng ấy không bao giờ làm những việc nông nổi như tôi đây. Đúng là vẻ ngoài có giống nhưng tư chất cách xa nhau quá, tôi đang cố diễn sao cho giống Giang Thanh nhất để Ngọc phụ thân không nhận ra sự bất thường. Tuy nhiên ông là một người tinh ý, đó là lí do sau khi tỉnh lại tôi đã giả vờ mất trí để dễ bề sống hơn.

- Phụ thân có việc gì muốn căn dặn Thanh Nhi sao?

Tôi bước vào phòng vừa nhìn thấy Ngọc tể tướng thì đã buông lời hỏi khiến ông đang ngồi trầm ngâm bỗng giật mình, sau đó ông nhanh chóng lấy lại sự cao quý vốn có chậm rãi trả lời tôi.

- Thanh Nhi đến đây, phụ thân có con này hay lắm, ta chắc con sẽ thích.

- Là con gì mà phụ thân giữ kín vậy, người làm con tò mò rồi đấy.

Tôi ngồi gần Ngọc tể tướng, nhẹ nhàng vén tấm vải đen ra để xem con vật đang được nó che đậy cẩn thận. Thoáng sững sờ, tôi đã phải đứng hình trong mấy giây sao đó mới có thể đến mở cửa lồng để bế bé mèo con ra. Nó là một bé mèo khá ngoan có bộ lông vàng mượt rất bắt mắt, tôi là người yêu động vật nên cứ thấy con gì nhỏ nhỏ là mắt lại sáng trưng lên ngay. Ngọc phụ thân nhìn tôi khẽ chau mày giây lát, sau đó ông nhanh chóng giãn chúng ra để nở nụ cười khó đoán với tôi. Lúc này không biết sao tôi cứ nghĩ mình đã làm gì đó sơ hở nên đã để Ngọc phụ thân nhận ra sự khác thường, tuy nhiên ông vẫn không lật bài ngửa tôi thì tôi cũng chẳng dại gì tự nhận. Không phải tôi sợ bị đuổi ra khỏi phủ để rồi phải sống cảnh "bốn bể là nhà", đều tôi lo là việc mình có thể khiến ông buồn. Vì xét cho cùng gần gũi bao ngày qua tôi cũng có tình cảm với ông, Ngọc tể tướng là một người phụ thân hoàn hảo. Ông không những hết lòng yêu thương Giang Thanh tiểu thư, mà còn rất hay mở lòng làm việc thiện cứu người gặp nạn đói trong thành. Càng nghĩ tôi càng không muốn nói ra sự thật thân thế mình, có lẽ tôi sẽ cầm chừng thêm một thời gian để tìm cách quay về hiện tại, tôi sẽ diễn nốt vai diễn nặng kí này, làm một người con có hiếu để đền đáp ân tình Ngọc phụ thân đã dành cho tôi.

____

Ngày dài dần trôi vô định, Giang Thanh cứ vô tư đùa nghịch với chú mèo con của mình, nàng nào hay biết có một đôi mắt đang hướng ánh nhìn nàng đầy đau xót. Phải, Ngọc Thừa Thiên tể tưởng đã phần nào hiểu được lí do con ông hồi sinh trở về tử quỷ môn quan, đó là nhờ con mèo đã giúp ông làm phép thử. Giang Thanh nào biết rằng vị tiểu thư mà cô đang mượn danh nàng thật ra bị dị ứng nặng với lông thú, việc Giang Thanh thích mèo là một chuyện rất vô lí, hơn nữa căn bệnh của nàng lại kị với mùi lông mèo hay lông bất kì con vật nào đó. Đêm dần buông trên tóc Giang Thanh, nàng nào hay biết việc gì đang xảy ra nên cứ thong thả xin phép Ngọc tể tướng mang mèo đi ra hoa viên dạo.

Đứng lặng nhìn theo thân ảnh con gái mình, Ngọc Thừa Thiên khẽ chau mày đưa mắt nhìn ánh trăng. Ông cơ hồ đã hiểu rõ ngọn nguồn cảm giác xa cách của mình mấy ngày qua dành cho Giang Thanh. Cơ bản nàng vốn dĩ là người từ một thế giới khác đến, và sự thật là con ông đã mãi ra đi, đến một nơi mà ông thể tìm nàng được.

Tiếng quạ gọi đàn nỉ non trên cao, ánh trăng sáng soi rõ nét đẹp thánh khiết của Giang Thanh, cô vẫn đang say mê đùa nghịch cùng mèo con. Một ngày nữa lại trôi qua vội vã như thế, còn biết bao điều li kì đang chào đón Giang Thanh ở phía trước, cô gái của thế giới hiện đại đã dần bắt nhịp được với cuộc sống mới, và thử thách dành cho cô đã chính thức bắt đầu...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: