Chương 1
Chương 1: Lý do tại sao tôi không thể chết
"Hộc hộc...."
Cô đang hụt hơi. Cô cảm thấy đương như bản thân mình có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, cô không thể bỏ cuộc. Mọi chuyện không thể kết thúc theo cách này được.
Đôi chân cô đang quỳ trên sàn và cả cơ thể đều phải dựa vào thanh kiếm của mình để chống đỡ cơ thể lên. Cố gắng lên, chỉ cần một chút nữa thôi.
Trước mắt cô giờ đây chính người đàn ông đã giết cha và anh trai cô, hắn còn tàn nhẫn hơn khi treo xác bọn họ lên tường cho mọi người nhìn. Cũng chính ông ta đã khiến cho em gái cô - một cô bé đáng yêu và tinh tế như một con chim nhỏ, đã bị xâm hại và chết một cách đau khổ.
Cô đã phải chịu đựng địa ngục sống này để tồn tại. Tất cả chỉ để cô có thể tự tay kết liễu kẻ thù!
Nhưng mà, tại sao ngay cả khi mục tiêu ở đó, cô cũng không có đủ sức lực để nắm lấy thanh kiếm của mình.
Cố lên!
Cô hy vọng cô có thể kéo ông ta xuống địa ngục cùng cô, bởi vì cô vốn không sợ chết.
Khi cô cố gắng nâng thanh kiếm bằng tất cả sức lực của mình, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp tiến về phía mình, và một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không khí.
"Con khốn, có vẻ như mày đã làm rất tốt để đến được đây."
Tiếng bước chân không dừng lại cho đến khi chúng đến gần cô.
Giờ đây, dường như cô chỉ cần giương mắt lên liền có thể thấy đôi chân vững chãi đứng trước mắt mình.
Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ của cô phản chiếu dáng người cao lớn của ông ta.
Thoạt nhìn, ông ta là một người đàn ông trung niên với thân hình cơ bắp đáng sợ và bộ râu xù xì, nhưng ông ta vẫn có nét lôi cuốn ấn tượng.
Tuy nhiên, cánh tay trái của người đàn ông đã bị chém đứt. Máu liên tục chảy ra từ vết thương của hắn, nhưng tình trạng của ông ta tốt hơn nhiều so với của cô.
Thay vì mất một cánh tay, cái giá cô phải trả còn lớn hơn nhiều.
Cô là một trong những kiếm sĩ hàng đầu của lục địa trong nhiều thập kỷ. Tuy nhiên, cô không thể vượt qua một sự thật rằng người đàn ông này thực sự là một thiên tài.
Toàn bộ cơ thể cô bị thương rất nặng và sàn nhà ướt đẫm máu. Tuy rằng như vậy, nhưng đôi mắt cô trừng trừng nhìn hắn với ý chí giết người mãnh liệt, như thể cô không quan tâm đến vết thương của mình có đau đớn hay không.
"Chính đôi tay này của tôi, sẽ giết chết ông"
"Không có khả năng. Ngay cả khi mày được tái sinh, kết quả cũng sẽ không có gì khác."
Cô nghiến răng. Người đàn ông này đã lấy đi mọi thứ thuộc về cô.
Cô không bao giờ có thể tha thứ cho hắn ta.
"Aaaaah!"
Cô nhảy lên và lao vào anh ta với thanh kiếm của mình.
"Thôi nào!"
Với một tiếng động vang lên, một lưỡi kiếm xé ngang cổ cô.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời cô trôi qua rất chậm. Ngoài tầm nhìn run rẩy của mình, cô có thể lờ mờ nhìn thấy cha và anh trai và em gái Mirabelle.
"Con....xi..n......l....ỗi"
Đó là năm 387 của Đế chế Ruford.
Elena, nữ kiếm sĩ cấp cao nhất, đã chết trong Trận chiến Huilena, không thể thực hiện được cuộc báo thù đẫm máu của mình.
Một tia sáng loé lên!
Elena mở mắt ra.
Có một cái gì đó rất lạ.
Những tấm vải mềm mại bao bọc cơ thể cô và ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ là một sự tương phản rõ nét với những gì cô trải qua.
"...Mình đã chết."
Cô nhắm mắt cay đắng. Sự tức giận khi không thể trả thù cho gia đình cô đã bùng cháy trong tim một cách thật mãnh liệt, nhưng khi tỉnh lại, cô lại đang nằm ở một nơi hoàn toàn khác.
Ít nhất thì nó còn thoải mái hơn cái địa ngục mà cô đã trải qua.
Cô chưa bao giờ nằm xuống một chiếc giường êm ái như vậy kể từ khi cả gia đình cô bị xóa sổ, và chưa bao giờ ngủ ngon vì những cơn ác mộng liên tục xuất hiện.
Cứ như thể cô đã trở về thời đại của tuổi trẻ trước khi gia đình tan vỡ.
"Có vẻ như mình đã quay trở lại quá khứ. Gì chứ????"
Elena lập tức bò ra khỏi giường, đứng dậy khỏi tấm nệm lớn.
Mặc dù thật khó để một người từng biết Elena tin rằng, khi còn trẻ làn da của cô rất nhạy cảm khi chạm vào và cô chỉ có thể sử dụng những chiếc nệm tốt nhất.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Điều này là không thể."
Miệng Elena mở ra như một kẻ ngốc khi cô nhìn vào căn phòng xung quanh mình.
Chẳng phải đây chính là căn phòng lúc trước của cô hay sao. Các chi tiết trong căn phòng giống đến mức khiến cô nghĩ rằng nó không thể nào là một trò đùa được.
Một bên của bức tường là những đường kẻ mà cô đã vẽ để đo chiều cao của em gái mình lúc bảy tuổi, sau đó lên mười và sau đó là mười lăm tuổi.
Những lá thư nhỏ bên cạnh đều là của riêng cô.
Cô không thể tưởng tượng được nổi chuyện này xảy ra như thế nào.
Sau khi ngồi chết lặng một lúc, Elena đứng dậy khỏi giường như thể bị khống chế.
Cô từ từ đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Khi tầm mắt cô đưa đến hướng của khu vườn, những bông hoa nở rộ rực rỡ dưới ánh mặt trời buổi sáng khiến nó trở thành một khung cảnh lung linh tuyệt đẹp hơn bao giờ hết.
Làm sao cô có thể quên được nhà của mình cơ chứ. Khung cảnh này không hề thay đổi so với trước đây.
"Mình nhớ rất rõ khoảng thời gian này. Chẳng lẽ mình gặp ảo ảnh trước khi chết?"
Elena Blaise. Cô luôn luôn sử dụng tên gia đình của mình như một niềm tự hào.
Mặc dù cô không lớn lên trong gia tộc giàu có, nhưng gia tộc Blaise đã tồn tại qua nhiều thế hệ và sống ở phía nam thủ đô. Gia tộc có lịch sử bá tước lâu đời và là hiệp sĩ phục vụ cho đệ tứ của Hoàng Gia.
Là con gái thứ hai của gia đình, cô đã chăm sóc cha mình thay cho người mẹ đã mất, cũng như giúp anh trai trở thành một hiệp sĩ tốt.
Đôi khi cũng rất khó để tự chăm sóc em gái ốm yếu của mình, còn phải quản lý công việc của một bá tước, nhưng đó là một cuộc sống yên bình và không bao giờ có điều gì để phàn nàn.
Cho đến khi cô mất tất cả mọi thứ vốn có, cô mới nhận ra cuộc sống bình thường của mình hạnh phúc như thế nào.
Cô nhớ lại ngày mà tất cả những bất hạnh của cô đến cùng một lúc. Lần cuối cùng khi cô nhìn vào khu vườn không còn những bông hoa xinh đẹp, hàng chục ngọn đuốc đỏ đi vào lâu đài theo thứ tự hoàn hảo. Giống như họ đang đến gần cô hơn, và cô không thể ngừng suy nghĩ lo lắng của mình ngay cả khi không có gì ở đó.
Những ký ức khủng khiếp từ từ quay trở lại khiến cô như chết lặng.
Elena lắc đầu rồi rời khỏi cửa sổ.
Sau khi nhìn lại vào phòng, mắt cô bắt gặp một chiếc gương treo trên tường.
Phản chiếu trong gương là một quý cô quý phái trong chiếc váy ngủ bằng lụa với mái tóc vàng mượt mà và làn da trắng như tuyết. Đôi mắt cô đỏ rực, đẹp tựa như những viên hồng ngọc chiếu lấp lánh, chiếc mũi thẳng và đôi môi giống như cánh hoa của cô mang đến cho cô vẻ ngoài của một con búp bê sống.
Đó chính là cô, Elena.
Hình ảnh cuối cùng của bản thân cô nhớ trong quá khứ trước kia rất khác với hình ảnh phản chiếu trong gương bây giờ.
Elena lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đỏ tươi của cô run rẩy vì ngạc nhiên. Mặc dù vẻ đẹp tự nhiên của cô không mờ nhạt, nhưng cô chưa bao giờ có một vóc dáng đẹp như vậy trong suốt quãng đời là một nữ kiếm sĩ.
Kể từ khi cô quyết định trả thù cho gia tộc và bắt đầu mang theo một thanh kiếm, cô đã cắt đi mái tóc dài của mình và có những vết phồng rộp trên tay khi luyện tập chăm chỉ hàng ngày.
Thời gian trôi qua, đôi mắt dịu dàng tự nhiên của cô trở nên độc địa, và làn da trắng sữa của cô trở nên nhợt nhạt và mất màu.
Chỉ còn lại một người phụ nữ lạnh lùng, cứng cỏi. Tuy nhiên, chính cô cũng không thể nhớ lại đầy đủ những hình ảnh xa xôi trong ký ức của mình, ngay cả khi đó chỉ là ảo ảnh.
"Trời đất quỷ thần ơi chuyện gì đang diễn ra thế này?"
Cô chạm vào khuôn mặt với vẻ mặt bối rối. Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Thật là thô lỗ khi bước vào một phòng khác của người khác như thế mà không gõ cửa, đặc biệt là phòng của một người phụ nữ, khiến cho Elena quay đầu lại, khẽ cau mày.
Ngay khi nhìn thấy người bước vào, cô hoàn toàn sững người. Đôi mắt đỏ tươi của cô mở to, ngạc nhiên cùng đôi môi run rẩy của cô dường như có thể nói.
"Em gái của mình!"
Mirabelle bước vào phòng, mỉm cười ấm áp hơn mặt trời buổi sáng. Đây giống hệt như một giấc mơ. Elena nhìn chăm chăm em gái mình.
Mirabelle có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh đậm giống cha mình. Cô bé nhỏ và gầy hơn so với tuổi do sức khỏe ốm yếu.
Cô bé nghiêng đầu khó hiểu trước biểu cảm khuôn mặt của Elena, nhưng Mirabelle sớm mỉm cười và vui vẻ ngước nhìn cô.
"Chị có thể không mắng em vì đã xông vào, được không? Còn nếu chị nói về cách cư xử, hãy để đó sau. Em có một trường hợp khẩn cấp thực sự ngay bây giờ. Chị có thể sẽ ngạc nhiên khi thấy nó đấy."
Đôi mắt Elena bắt đầu ướt khi cô thấy Mirabelle đang nói như một con chim nhỏ trước mắt. Đây có phải là một giấc mơ sao?
Nó đã thành hiện thực ư?
Nếu không thì Mirabelle sẽ không xuất hiện trước mặt cô như thế này.
Nhưng nếu chỉ là giấc mơ, cô hy vọng cô sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên má Elena. Mirabelle ngạc nhiên khi thấy cô khóc đột ngột.
"Chị ơi? Có chuyện gì à?"
Nhìn Mirabelle lo lắng, Elena không thể trả lời. Cô cứ cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở dâng lên, Elena lặng lẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Mirabelle.
Cô sợ khoảnh khắc này sẽ biến mất mãi mãi nếu cô phát ra âm thanh.
Elena nhớ rõ lần cuối cùng cô nhìn thấy em gái mình. Đó là một đêm đen tối, em gái của cô bị bao vây bởi những kẻ xấu xa và cô đang hét lên với một giọng nói bất lực.
"Em ơi! Em gái của tôi Elena! Cứu với! Cứu với!"
Có tiếng xé rách áo ngủ của Mirabelle. Elena không bao giờ quên những tiếng la hét đẫm máu đó. Đó là một thảm kịch xảy ra trong một đêm tại lâu đài Blaise, nơi yên bình nhất trên thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro