Chương 83: Tính kế
Bên trong căn lều dựng tạm, nam nhân mặc áo đen mình mẩy còn vương máu quỳ dưới đất khẩn giọng trình bày:
" Đại nhân, Khương Thừa Tướng tạo phản thất bại. Toàn quân bị diệt. Thuộc hạ vất vả mới thoát được cái chết. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào.?
Nguyên lai người được gọi là đại nhân kia họ Phùng, vốn là tay trong của Khương Cát phái tới làm nội gián bên cạnh Tam Vương Gia Thượng Quan Tấn Ngạo. Lần này mang binh tới kinh thành cũng là một hồi âm mưu của Khương Cát dựng lên.
Họ Phùng ngồi trên ghế tay nắm tách trà chưa buông ra, thần sắc không dấu được lo lắng, hắn hỏi:
" Ngươi nói, Khương Cát thất bại, đáng ra Hoàng Đế bị bao vây, sự thành mới phải." Này câu nói, chẳng biết là hắn hỏi kẻ ở dưới hay tự lẩm bẩm với chính mình.
" Là ..là Thái Tử trở về, còn có mang theo một người võ công trác tuyệt. Còn có giữa chừng có một đội quân tinh nhuệ ập tới. Khương đại nhân chính là không kịp trở tay bị bắt giam vào Đại Lý Tự."
Phùng Niên chau mày " là Thái Tử sao. Khương Cát đã bị bắt. Không biết chết sống ra sao, nếu lão khai ra hắn là đồng đảng e là không thể sống. Không được.." hắn tự thân lẩm bẩm, ý nghĩ bỏ trốn xuất hiện trong đầu, không thể để kẻ khác biết hắn và Khương Cát có liên hệ được. Ban đầu là Khương Cát cho người giả truyền thánh chỉ có Tam Vương, hiệu hắn mang quân hồi cung. Chờ tới cửa thành nhân lúc dựng trại chờ tiếp ứng thích sát Tam Vương Gia, để hắn thân làm phó tướng lên nắm chủ soái. Như vậy trong ngoài phối hợp bình định giang sơn. Việc thành hắn tất nhiên được phong Vương tấn tước. Không ngờ tới phút cuối lại hỏng việc. Khương Cát..lão già vô tích sự. Khương cát trong ngục mà nghe thấy lời này hẳn là giận tím tái hộc máu mà chết. Sống hơn nửa đời người lần đầu có kẻ mắng hắn vô tích sự.
Một vòng suy nghĩ, sát ý xuất hiện trong mắt hắn. Gã thuộc hạ đang quỳ dưới đất vẫn không biết cái chết đang cận kề, hắn sẽ hối hận vì trở về, nếu hắn bỏ trốn sau đó thì không chừng vẫn còn mạng. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Hắn thu liễm sát ý, miệng đạo:
" Được rồi, ta đã biết ngươi trở về đi. Tạm thời đừng xuất đầu lộ diện. "
Gã thuộc hạ ứng là, khập khiễng đứng dậy quay đầu toan rời đi. Chỉ là chân vừa bước một bước sau lưng liền bị một nhát kiếm sắc bén lấy mạng. Phùng Niên thu kiếm, đem trong túi túi áo lấy ra một lọ thuốc. Chỉ thấy hắn đổ vài giọt nước từ trong bình nhỏ ấy lên cơ thể gã thuộc hạ. Chỉ trong chốc lát, thi thể trên mặt đất liền bị ăn mòn biến mất không còn chút dấu vết. Xong xuôi, hắn nhanh chóng đem thu dọn tiền tài cần thiết, thay đi áo bào quan tước chuẩn bị bỏ trốn.
Thật không may, từ đầu tới cuối hắn hành sự đều lọt vào mắt của Ảo. Khi nàng xuất hiện ở bên ngoài danh trại liền trùng hợp nhìn thấy cái bóng áo đen đi vào trong lều. Biết có trá, nàng liền lẻn theo sau quan sát. Không ngờ lại nghe được thông tin quan trọng. Khương Cát quả thực tính rất chu toàn, tiếc nuối lớn nhất của hắn có lẽ là sinh không hợp thời đi. Thời đại này vốn là sân chơi của Thượng Quan Vân Ngôn.
Chờ cho Phùng Niên rời khỏi, Ảo lệnh thủ hạ đuổi theo, còn bản thân tiếp tục hướng tới lều của chủ soái thám thính. Ảo dễ dàng đi vào trong lều, Tam Vương Gia trúng chút mê dược Ảo thả ra, cho nên tạm thời hẹn hò với Chu Công không trở lại. Ảo nghĩ ra một chuyện, có lẽ nên tiền trảm hậu tấu, chính là lấy đi thánh chỉ giả mạo mà Khương Cát giả truyền đi cho Tam Vương Gia. Làm xong hết thảy, Ảo nhanh chóng trở về phục mệnh.
----______-______-_____-_____-______----___
Vân Ngôn ngồi ở Thượng Thư phòng chờ đợi các vị đại thần vào cung nghị sự. Tình hình cấp bách không thể không tranh thủ thời gian. Sở Hàm trước đó liền đem người tới phủ Khương Cát lục soát. Còn Vân Ngôn trấn tại Hoàng Cung bàn bạc đối sách chống ngoại xâm.
Ảo trở về đem thánh chỉ lấy được nơi Tam Vương Gia cho chủ tử, lại đem tiền căn nguyên cớ nghe được nói được rõ ràng. Vân Ngôn nghe xong nhíu mày, may mắn cô về kịp. Không ngờ Khương Cát vẫn còn bực này thủ đoạn. Không biết ở các nơi khác, người của lão còn thẩn thấu tới đâu. Sau lần này, phải thanh trừ rửa sạch một lượt. Khiển cho Ảo lui ra tới Khương Phủ hỗ trợ Sở Hàm. Vân Ngôn bình tĩnh ngồi tại ghế rồng chờ đợi. Cô vừa nhận được thư chim ngũ sắc mang tới, Khương Trụ cùng Gia Hình Luật đã chạy thoát. Thoáng thở dài, thả hổ về rừng, sợ là trận tới gay go.
Sau một chén trà, đúng giờ dậu, tất cả các quan văn, võ tướng quan trọng đều có mặt. Tần Quốc Công tuổi tác cao, Vệ Thân Vương cùng Lý Vương cũng xuất hiện trong thư phòng. Vân Ngôn nhìn mọi người ba hàng chừng hơn mười người sắc mặt căng thẳng nghiêm trọng, mở miệng trước mời mọi người ngồi.
" Các vị đại nhân, cũng không phải trên triều thượng tấu. Đất nước nguy nan hiện giờ lễ nghi rườm rà không nên chú ý. Trận này thảo luận có thể lâu dài, mời cái vị ngồi xuống. "
Mọi người ở dưới nhìn nhau nghi hoặc, sau lại nhìn qua hai vị Vương Gia còn có Tần Quốc công theo đó ngồi xuống cho nên cũng trước sau theo thứ bậc mà ngồi. Vân Ngôn hài lòng, sau mới đem tình hình biên quan nói lại một lượt với các vị ở dưới. Còn về Khương Cát cùng đồng đảng tạm thời có thể an ổn. Ưu tiên trước mắt vẫn là đánh Tề Quốc. Thực tế Tề Quốc có 80 vạn quân bao vây Đại Minh. Nước ta cao nhất chỉ có được 60 vạn quân, chênh lệch 20 vạn. Tề Quốc binh mạnh, hiếu chiến. Minh Quốc từ lúc lập quốc chưa từng chiến loạn, gần 50 năm không trải qua chém giết. Tướng cũ có kinh nghiệm cầm binh bây giờ đã luống tuổi. Vệ Thân vương không thích hợp ra chiến trường. Nếu Tề Lăng liên hôn đối với Minh Quốc vô cùng bất lợi. Lăng Quốc và Lương Quốc Minh hữu, Lăng quốc đứng về Tề Quốc, chỉ sợ Lương Quốc nhân cơ hội thâu tóm Đại Minh.
Sơ qua tình hình hiện tại, hơn mười người xuống dưới trầm mặc. Vân Ngôn cuối cùng bổ một đao. "Nghị hoà không có khả năng, Tề Quốc Đại Hoàng Tử vốn câu kết với Khương Cát, ta từ Khương Cát biết được Tề Quốc có liên quan tới Tiền Triều. "
Dưới điện có người định mở miệng lại đóng lại.
Vân Ngôn nhìn canh giờ, lại mở miệng đạo:
" Lý gia gia, phiền người thay Ngôn nhi đi tiếp đón Tam Hoàng Thúc. Hiện giờ chắc là Hoàng Thúc đã tới Hoàng Cung. Chờ nghị sự xong Ngôn nhi sẽ tự mình yết kiến Hoàng Thúc. "
Lý Vương gật đầu rời đi, để lại đống vấn đề cho mâý lão đầu ở lại.
Tiếp nhận tấu thư, thư từ Ám vệ thu thập được thông tin mang lại chỗ Phụ Hoàng. Lăng Quốc phát thiệp liên hôn. Vân Ngôn chủ động nhắc tới chuyện này là vì sợ bị ép hôn, nào ngờ vẫn là xảy ra, mà người đâm đao này là Vệ Gia Gia yêu quý của cô.
" Bản Vương có nghe Hoàng Thượng đề điểm, làm cho Thái Tử cùng Đại công chúa Lăng Quốc kết thân. Đúng lúc Lăng Quốc phát kiện thư cầu thân tới, xem như đỡ mất công dò hỏi. Lăng Quốc nếu muốn liên hôn, vậy thuận lý thành chương đồng ý. Như vậy ngăn được Tề Lăng liên minh, Minh Quốc cũng không bị cô lập. Còn có thể mượn binh Lăng Quốc cùng lúc đánh Tề Quốc. Như vậy một công đôi việc."
Vân Ngôn nghe xong gân trán nhảy nhảy, Tần quốc công cũng là sốt ruột, mang tư tâm nói " Liên hôn là có thể, nhưng xét bối phận không nên là cùng Đại Hoàng Tử mới phải. "
Vệ Vương tiếp lời.
" Lăng Quốc Đại Công chúa là viên ngọc quý trên tay Lăng Vương. Nhắm vào Ngôn nhi là vì Ngôn nhi sớm ngày tiếp ngôi thiên tử. Như vậy nữ nhi của lão mới có thể làm Hoàng Hậu. Chuyện này bọn họ vốn tính kỹ. Ban đầu gửi thư cũng đã chỉ danh Thái Tử."
Bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán, Vân Ngôn đành lái qua chuyện khác, liền đề điểm.
" Chuyện quan trọng bây giờ chính là cử vị nào cầm quân đánh Tề Quốc, mang binh chi viện. Một mình Đại Hoàng Tử không thể chống lại binh nước Tề. "
Bên dưới lại im lặng, chờ chốc lát Vệ Vương đi ra khỏi hàng xin mang quân đi. Các vị tướng khác cũng là đi ra xin giết giặc. Suy xét thiệt hơn, Vân Ngôn điểm vài vị tướng có thâm niên ý định tự mình mang binh trợ Đại Hoành Huynh. Để Vệ Vương ở lại phụ chính.
Tất nhiên bên dưới triều thần không đồng ý, hết lời khuyên can. Chỉ là Vân Ngôn Ý đã quyết, các đại thần khuyên can.cũng không thành. Vệ Vương đồng ý phụ chính, chờ Nhị Tam công chúa trở về cùng nhau giám quốc, chờ Đế Hậu khang phục. Chuyện liên hôn vẫn là Vân Ngôn phải suy xét. Bấy giờ Vân Ngôn lại lần nữa thấm câu nói " Người tại Hoàng Gia thân bất do kỉ.."
_____-_____-_____-_____-______-_________
Tiễn đi đám đại thần rời đi, Vân Ngôn tự mình đi tới hành cung gặp Tam Hoàng Thúc. Bước vào cửa điện, Lý gia gia còn cùng Tam Hoàng Thúc hàn huyên chính sự. Vân Ngôn trước thi lễ với cả hai rồi đi lên ngồi đối diện với hai người. Lý Vương tính rời đi thăm khám cho Đế Hậu một lượt, Vân Ngôn không ngăn cản mời rời đi, trong điện chỉ còn lại thúc cháu hai người.
Thượng Quan Tấn Ngạo trước mở lời.
" Ngôn Nhi, Hoàng Thúc nhận được thánh chỉ của Phụ Hoàng con mang binh tới bảo vệ Hoàng Thành, là Hoàng Thúc tắc trách tới trễ, mới để Hoàng Thượng lâm nạn như vậy."
Vân Ngôn thoải mái khoát tay, đạo.
" Hoàng Thúc quá lời, không phải lỗi của người. Chỉ là trong triều quần thần hoang mang,.nói Hoàng Thúc tự ý đem binh rời đất phong, có ý đồ không tốt. Ngôn Nhi cũng chưa nói gì, tính hỏi Hoàng Thúc cho rõ ràng. Như vậy còn có thể công đạo cho chúng khanh. Không biết Thánh chỉ Phụ Hoàng hạ Hoàng Thúc có mang.?"
Vân Ngôn khéo léo đề điểm, như là hiển nhiên theo thứ tự mà hỏi. Vô cùng thấu tình đạt lý.
Thượng Quan Tấn Ngạo nơi nào mò ra thánh chỉ. Thứ đó sớm bị thần không biết quỷ không hay ảo mang đi. Lúc này Tam Vương Gia liền gặp khó.
" Này ...này...". Rồi thở dài đáp " Đúng là ta có mang theo Thánh chỉ phòng hờ bất trắc, nhưng là lúc dựng trại bên ngoài vào kinh thì không thấy. Phó tướng Hoàng Thúc mang bên mình cũng mất dạng. E là bị hắn hãm hại mang đi rồi."
Vân Ngôn ra vẻ khó xử, tần ngần một lúc mới tiếp ý..
" Vậy là Hoàng Thúc không có gì để chứng minh người vào kinh là theo ý Phụ Hoàng. Mà Phụ Hoàng thương thế không biết khi nào tỉnh. Theo lý....Ngôn nhi phải tạm thời mang người tới Đại Lý Tự một phen.."
Thượng Quan Tấn Ngạo lòng khổ không thấu, lưng lạnh lo lắng lại nghiêm cẩn đạo:
" Hoàng Thúc không thẹn với lòng, nếu chất nhi không tin thì đành chờ Hoàng Thượng tỉnh dậy định đoạt."
Vân Ngôn cười cười, đạp lại " Tam Hoàng Thúc không cần gấp như vậy. Nếu để người đi Đại Lý Tự với thanh danh của người có ảnh hưởng. Không bằng Hoàng Thúc vì triều đình phân ưu, giúp một cái vội. Như vậy tránh được quan lại chỉ trỏ, lại giúp ích cho đại Minh."
Thượng Quan Tấn Ngạo biết bị tính kế, nề hà có điểm yếu vẫn là đáp xuống.
" Được, bản vương dốc sức. "
Vân Ngôn mỉm cười nói ra mong muốn.
" Lần này Ngôn Nhi muốn Hoàng Thúc đi tới Lăng Quốc. Một là thương lượng mượn binh chống Tề, từ Lăng Quốc đáng Tề Quốc, nhân tiện diệt Phong Nhĩ. Chi tiết Ngôn nhi cùng người thảo luận..."
Vân Ngôn rời đi hành cung cũng là tới giờ Tuất. Giờ này chắc là Sở Hàm đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro