Chương 79: Cứu Viện
Minh Kỳ mang binh đuổi tới nơi là cỡ nữa canh giờ sau. Tình hình bên trong loạn giết khó nói nên lời. Nàng nhìn thấy quan phủ vây quanh nghiêm ngặt liền biết đám người này đã phản, hạ lệnh cho binh sĩ mang theo trấn áp. Tần Hạo làm tốt thông báo, bất luật kẻ nào dám trái ý mạo phạm giết tại chỗ, còn lại quy hàng tha chết.
Tên Tri Phủ béo mập thấy Tam điện hạ xuất hiện cùng thánh chỉ trên tay liền biết không ổn, bản năng tham sống hướng tới nàng phân trần. Thủ hạ bên người nàng không nói gì nhiều rút kiếm lấy đi mạng của hắn. Đám huyện nha nào có gan làm phản, thấy Tri Phủ đại nhân một nhát kiếm trảm liền buông kiếm đang chỉa vào đoàn người Minh Kỳ, nguyện phục tùng mệnh lệnh.
Đã không có bên ngoài nhân cản trở, Minh Kỳ cùng Tần Hạo đem quân đi vào Viên Phủ. Bên trong người thấy vậy không khỏi tự nhủ hi vọng sẽ không còn thêm một đám địch mai phục phía sau nữa. Thật sự khó có được tâm bình an.
Ám Nhất mang theo người xuất hiện bên cạnh Minh Kỳ. Ứng vì Tứ Gia giao phó nhiệm vụ chính là giúp Tam Công Chúa bao vậy bắt người, thu gọn mẻ cá này. Tô Hạo lần nữa làm tốt chức trách, đối với trước mặt mọi người tuyên cáo:
" Tất cả binh sĩ nghe lệnh, bảo vệ Thái Tử cùng Nhị Công chúa. Khương gia tạo phản giết không cần đối chứng, bắt sống Đại Hoàng Tử Tề Quốc."
Dứt lời binh lính lại ào ào va vào nhau thêm một vòng quyết chiến. Có binh sĩ triều đình tới, còn có Ám Nhất nhân lực rốt cuộc Luật Tề cùng thuộc hạ rơi vào thế hạ phong. Tần Hạo nhìn thấy Tần Kiều thì lòng nóng như lửa đốt, tận mắt thấy đao kiếm đang hướng tới bảo bối muội muội lòng càng hoảng, may mắn khoảnh khắc đó lần nữa nàng được cứu, lần này là Sở Hàm ra tay. Tần Hạo trước xông lên đem Tần Kiều cấp trở về, mặt mày đông lạnh xám xịt.
Toàn cục đã định, Vân Ngôn thong dong một đường tới trước mặt Minh Kỳ, gần đó Minh Hề cũng hướng tớ đệ muội bọn họ họp mặt. Ba tỷ đệ nhìn nhau doanh doanh cười, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cũng ngăn lại. Tình huống hiện tại không tốt cho bọn họ hàn huyên. Minh Kỳ đánh ra cái tin, Hoàng cung gặp nạn, kể từ khi nàng xuất phát rời kinh thành tới bây giờ hẳn là đã cung biến. Minh Hề khởi trong lòng lo lắng. Vân Ngôn đem hai người trấn an.
Trên bầu trời Viên Phủ phút chốc xuất hiện tiếng kêu thanh minh của phi cáp. Trong hệ thống đưa tin tình báo Vân Ngôn thiết lập, nó là con Phi Cáp tốc độ bay nhanh nhất chỉ sau Chim Ngũ Sắc. Vân Ngôn đem tay tạo ra một loại âm thanh đặc thù, phi cáp liền từ trên cao chuẩn xác đáp lên cánh tay. Cô đem tay sờ đầu nó rồi nhanh chóng lấy đi trúc thư được gắn khéo léo dưới chân nó. Đoạn thư ngắn ngủi lập tức làm lòng người bất an, Vân Ngôn mặt đông lạnh, tức giận khiến mảnh giấy tan thành bột phấn.
" Đế Hậu nguy kịch."
Bốn chữ gõ vang tâm thần Vân Ngôn, đồng thời hai vị Công Chúa mặt mày xám xịt. Vân Ngôn nhanh chóng ổn định tâm thần giao phó:
" Hai vị Hoàng Tỷ, Đệ trở về trước Hoàng Cung cứu Mẫu Hậu Phụ Hoàng. Hai người ở lại thu dọn tàn cuộc. Ám Nhất, bảo vệ hai vị Công Chúa, xử lý đám người Âm Y Môn, bắt sống Khương Trụ, Gia Hình Luật. "
Minh kỳ gật đầu, Ám Nhất ứng là nhận mệnh.
Vân Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định. Mắt hướng tới Sở Hàm.
" Ta đi cùng đệ".
Vân Ngôn gật đầu không nói gì nhiều, mắt liếc qua mấy người còn lại liền không dài dòng thêm nữa. Bây giờ Hoàng Cung nguy khốn, tính mạng Phụ Mẫu nguy nan, chỉ có bằng tốc độ nhanh nhất mới có thể kịp thời ứng cứu. Cô đem sáo Ngọc lên thổi, âm thanh nổi lên vang vọng khắp bầu trời, chỉ chốc lát cả bầu trời phía trên Viên Phủ một mảng đen kịp chim bay. Chúng bay kéo theo đàn, như có linh trí, hiểu âm luật, hiểu hiệu lệnh của Vân Ngôn mà trật tự xếp theo hàng, theo khối, rồi đan chặt vào nhau. Vân Ngôn dùng sáo Ngự Thú sai khiến chim chóc, tới khi chúng tạo thành một đôi cánh rộng lớn, bên dưới người cảm nhận được sức gió quật khởi mới ngưng. Ngôn Hàm hai người gật đầu, nhún người bay lên đôi cánh chim khổng lồ kia bay đi.
Một màn kỳ bí này diễn ra chỉ chưa tới nửa chén trà nhỏ. Tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc. Nhân lúc này Luật Tề Khương Trụ hai người gật đầu. Bọn chúng ném ra hai mấy quả bột khói, lợi dụng náo loạn trốn thoát. Mọi người phản ứng chậm đi một nhịp, chỉ có thể bắt đám người còn lại đem về tra khảo. Hai vị Công Chúa được thỉnh về nghỉ, còn lại Ám Nhất ở lại thu dọn tàn cuộc. Nhược Hi, Tịch Hàn cũng theo đó rời đi cùng Minh Kỳ. Trước khi đi hạ lệnh phong toả Ninh Thành, lùng soát kẻ bỏ trốn, quyết không cho chúng chạy thoát.
____-_____-______-______-______-_____-__
Vân Ngôn thúc dục đội ngũ chim bay nhanh nhất có thể về Kinh Thành. May mắn Ngự thú lúc này cứu giúp được sầu lo của cô. Từ Ninh Thành về tới Hoàng Cung mất tới gần nửa ngày đường chim bay. Đấy là Vân Ngôn thầm thôi động ngự thú quyết, trên đường đi không biết bao nhiêu cánh chim gia nhập thêm mới có thể nhanh đưa hai người về Hoàng Cung.
Sở Hàm chủ động cầm tay Vân Ngôn, đan chặt không buông. Nàng biết tâm trạng của Vân Ngôn không bình tĩnh như mặt ngoài. Hết thảy nàng sẽ cùng Vân Ngôn giải quyết.
_------_______-______-_____-_____--______--
Hoàng Cung huyết chảy không ngừng. Bấy giờ người Ảo và Vệ Thân Vương mới có thể đột phá phòng vây, diệt trừ bên ngoài phản quân đi vào Hoàng Cung ứng cứu. Vân Ngôn sớm đưa Ngọc bội thật cho Ảo để điều động Hoàng Quân bí mật. Mặc dù chỉ 3000 quân nhưng một người sức địch mười người. Miếng Ngọc bội Vân Ngôn đem ra ở Viên Phủ không phải hàng thật, cô chỉ dùng đánh lừa chúng mà thôi.
Mặc dù Hoàng quân tới kịp nhưng vẫn không thể hoàn toàn cứu Hoàng cung thoát khỏi thảm kịch, nhất là không ai có thể ngăn chặn Ẩn-Thuận công công. Đế Hậu hai người hơi thở yếu dần được Tâm Nhất bảo vệ bên trong vòng vây, Vệ Kinh thủ hộ ngay cạnh không dám rời đi. Khương Cát một tay chém giết binh sĩ, Âm Y môn cao thủ theo lệnh nhất tề hướng tới Đế Hậu bức giết. Hoàng quân quân đội bao vây cửa điện, tạo vòng vây khốn Khương Cát cùng đồng đảng. Mà lúc này Lão Thuận tử ra chiêu càng nặng, khắp nơi đều là sát chiêu. Ảo thương nặng liều chết bám không buông, hết lần này tới lần khác đem máu khoé miệng lau sạch, huy kiếm đuổi tới đánh giết. Nàng biết nếu để Lão quay về giúp sức Khương Cát, tính mạng Hoàng Đế lập tức vong. Ở đây chỉ có thể có nàng mới có thể chặn được lão, nhưng..chỉ là tạm thời. Nàng chờ...
Bầu trời rộng lớn xuất hiện âm thanh xao động, trận gió lớn thổi quét xuống phía dưới. Tất cả mọi người bị cảnh tuợng phía bên làm kinh ngạc tâm thần. Nàng chờ được rồi.. Ảo mỉm cười, khoé môi lại trào ra từng ngụm máu tươi. Lão Thuận Tử nâng chưởng công tới, nàng thoáng thất thần bị đánh bay xa cả chục mét. Lần này đúng là nàng không gượng dậy nổi. Lão nhìn thoáng trên bầu trời, biết sự chẳng lành liền dùng nhanh nhất tốc độ trở về Thừa Minh Điện hòng đem Khương Cát đi. Chỉ là người tới, đúng là khắc tinh của lão.
Vân Ngôn từ trên cao nhìn xuống một mảnh thảm trạng Hoàng cung mà đau xót, lo lắng không thôi. Sở Hàm chủ động mở miệng.
" Để ta đối phó hắn, Đệ nhanh đi vào xem Hoàng Thượng Hoàng Hậu đi."
Vân Ngôn gật đầu, thân mình từ trên cao bay xuống tiến nhập Thừa Minh Cung. Sở Hàm mắt lạnh băng nhìn theo hướng Lão Thuận Tử, nàng đạp không đi xuống xuất chưởng đánh tới, ngăn cản hướng đi của lão.
Cỗ lực lượng báo đạo áp tới, lão không thể không nhoài người lăng không né sang một bên. Tại chỗ chưởng lực quất tới gạch đá nát mịn. Hắn nếu né không kịp, e là thần hồn cũng bị dập nát tan biến.
Sở Hàm chân chạm đất, mắt nhàn nhàn nhìn Lão công công trước mặt. Hắn tu luyện tà công âm lãnh, nàng cảm nhận được. Hai người cho nhau đánh giá. Lão nhìn nữ tử trước mặt kiêng dè, mắt hướng tới trong điện, hắn biết Tứ Hoàng Tử xuất hiện, kế hoạch gần như bại. Chỉ có thể nhanh giải quyết nữ tử trước mặt, hoặc đánh lừa mà vào Thừa Minh cung mới cứu đi được Khương Cát.
Hắn đem tay lên mặt sờ sờ, gỡ đi lớp da trên mặt, thoáng cái một lão công công biến thành một nam nhân xinh đẹp, da mặt trơn nhẵn, môi hồng. Đây chính là tác dụng của việc luyện Âm công, dùng máu trinh nữ uẩn dưỡng thân thể. Ảo phía xa nhìn dù đang nội thương nặng cũng phải chớp chớp đôi mắt. Xinh đẹp nam nhân, thật tiếc vẫn là thái giám.
Hắn đem khuôn mặt thật định ra, khoé môi tà mị cười, tay nâng kiếm bọc một tầng âm lãnh hàn khí, dành trước thế công hướng tới Sở Hàm xuất chiêu. Sở Hàm nhíu mi nhìn hắn, như suy nghĩ cái gì đó, tới khi hắn nhanh nhất tốc độ kiếm pháp quét tới mới cầm Hàn Băng Kiếm phất ra ba đạo kiếm khí. Hắn xảo diệu thân thể biến mất trong tầm mắt của nàng, ba đạo kiếm khí phá không. Âm lãnh hơi thở đột ngột xuất hiện sau gáy nàng, Sở Hàm đem Hàn Băng kiếm chặn sau gáy, cả người mềm dẻo nhanh chóng né đi nội kình đánh úp tới, nửa người xoay lại tay phát ra Hàn Băng chưởng. Hắn một chiêu không thành nhanh chóng lùi ra, một tay phát chưởng đối lại kình lực của Sở Hàm. Hắn lùi nữa bước mới chân trụ được thân mình ổn định.
Sở Hàm dụng nội lực nâng kiếm, để Hàn Băng kiếm dâng lên trước mặt, Hàn Băng kiếm pháp kết hợp Hàn băng công. Với nội lực hiện giờ của nàng, nàng có thể tạo ra 500 thanh kiếm Hàn Băng ngưng khí mà thành, theo nội lực thôi động Hàn Băng công bùng phát từ thân thể nàng, xung quanh mờ sương, có cả tuyết mịn rơi xuống. Nàng mở tầng thứ 10 của Hàn Công, trên cao, hàng trăm thanh kiếm minh kêu như là tiếng rồng ngâm khẽ. Một con Hàn Long từ kiếm ngưng thành, trắng muốt, lần này Rồng ngưng nhưng có mắt kiếm màu xanh tụ lại, một tiếng thét dài chấn động Hoàng Cung. Xung quanh không còn một bóng người dám tới gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro