Chương 41: Tự tìm tới cửa
Toàn bộ đại sảnh im lặng quan sát tình huống. Có người trong lòng cầu nguyện cho hai kẻ kia. Có người trong lòng mừng thầm, hai kẻ này nhiều lần lấy gia thế ra để đè đầu cưỡi cổ, bắt nạt dân chúng. Bây giờ bị như vậy, thật khiến lòng người hả dạ.
--------------_--------_------------.
Tiểu Nhị chuẩn bị thức ăn xong không biết làm thế nào cho phải. Không khí này, hắn không dám xuất hiện.
Vân Ngôn liếc sang Ám Nhất, ý bảo đồ ăn mang lên được rồi.
Tiểu Nhị được đại xá, mau chóng đưa lên đồ ăn cho đám người Vân Ngôn.
Ở chỗ này, tìm mật ong và ổ kiến, chuyện đơn giản. Cho nên rất nhanh hai thứ đó được tìm tới.
Bấy giờ, Sở Hàm mới mở miệng hỏi, tay cũng thuận tiện gỡ vòng tay bên đang tác quái bên hông nàng.
" Ngôn nhi, đệ tính làm gì."
Vân Ngôn nhìn Sở Hàm cười toả nắng, nghịch ngợm nháy mắt.
" Lát nữa nàng sẽ biết".
Vân Ngôn động đũa, gắp vài món vào chén Sở Hàm, sau đó mới thong thả ăn.
Ổ kiến được Vân Ngôn dùng nội lực bao bọc. Đàn kiến ngoan ngoãn ở trong tổ không dám ra ngoài. Nếu không bị thiêu nóng mà chết. Bản năng sinh tồn của động vật rất mạnh mẽ. Giá như hai tên kia đánh hơi được mùi nguy hiểm, tiếc rằng chúng tuy là cẩu nhưng lại thiếu đi thiên tính của thú. Quả là người vật trộn lẫn, là gì cũng không ổn.
Đám người quần chúng ăn dưa muốn xem Vân Ngôn xử lý thế nào tên kia nam nhân. Kết quả thấy không có động tĩnh gì, đôi tiên đồng ngọc nữ tự nhiên dùng bữa. Bọn họ thất vọng tiếp tục công việc của mình.
Hai tên nam nhân ban đầu sợ sệt, cuối cùng thấy bọn họ không bị làm ra cái gì hành hạ. Trong tâm một phen trào phúng. Hẳn là sợ thân phận của họ đi.
------------___-----------____---------._________
Đám người Ám Nhất cũng không dị nghị, yên lặng hoà thuận ăn cơm.
Chính là được nửa khắc, Vân Ngôn buông đũa.
Mọi người cũng dừng theo.
Rồi Vân Ngôn lại cầm đũa ăn. Mọi người lại ăn.
Tới lần thứ hai, Vân Ngôn lại thả đũa, mọi người lại nhìn..
Sở Hàm đành mở miệng.
" Đệ băn khoăn cái gì.."
" Ta đang nghĩ, nên để đồ chúng rồi khoét một vài lỗ, hay là lột đồ chúng ra.
Nhưng ta không muốn nàng nhìn thân thể nam nhân khác".
Sở Hàm lựa chọn bỏ qua vế sau, hỏi tiếp:
" Vậy đệ tính làm gì với chúng?"
Vân Ngôn chống tay lên đầu, mắt đẹp nhìn hai tên kia nam nhân đáp.
" Đệ chỉ muốn cho lũ kiến chơi đùa với mật ong ở một địa điểm lý tưởng. Đó là ngực và rốn hai tên kia. Chỉ cần bôi mật ong lên và thả lũ kiến ra...thật hảo ngoạn."
Vân Ngôn thích thú miêu tả. Những người xung quanh đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy râm ran..
Nam tử xinh đẹp này đủ ác..
------------___------------__------------.
Sở Hàm nghe nói xong, trầm ngâm chốc lát.
Nàng nhẹ nhàng nói:
" Không phải nên tạo một vài vết nhỏ. Sau đó cho ít muối lên. Ừm..muối sát khuẩn. Khá tốt. Rồi mới nên cho mật ong và lũ kiến này sẽ tốt hơn sao. Có mặn có ngọt nó mới dễ chịu."
Cả đám thấy tim mình co rút, sống lưng lạnh lạnh.
Quả nhiên, nữ nhân. .đủ độc..
Vân Ngôn nghe xong, gật gật liên tục.
" Vẫn là nàng thông minh"
Ám Nhất đám người trong bụng nghĩ. " Đừng bao giờ đắc tội với vị này nữ nhân của Tứ Gia."
---------_-------__--------------._____________
Vân Ngôn ngón tay đặt lên đầu chiếc đũa. Dùng nội lực một chút, từ tâm chiếc đầu đũa tách ra bốn phía nội lực ngang nhau.
Âm thanh khẽ tách vang lên, chiếc đũa tách ra làm bốn gọn gẽ.
Đám người Ám Nhất sùng bái nhìn. Tứ gia của bọn họ, võ công thượng thừa rồi.
Vân Ngôn thong dong bẻ bốn thanh đũa cho ngắn lại.
Xong xuôi, cô đem bốn thanh lần lượt bắn ra. Thanh gỗ nhỏ bay đi theo hình vòng cung. Điểm cắt chính là hai điểm ngực và rốn nam nhân.
Vết cắt diễn ra quá nhanh, hai tên kia nam nhân bất động, lại không thể nói chuyện cho nên chỉ có tiếng hừ hừ thở ngụm khí.
Ám Nhất biết ý đem muối Tiểu nhị vừa rồi theo lời Sở Hàm mang lên, đưa cho Cửu mang đi bôi lên cho chúng.
" Hảo xót"
Rát ngứa râm ran khiến mặt mày chúng vặn vẹo. Ba lỗ trên cơ thể bị đục ra thành hình dáng khá hài hước. Cũng không trách được Cửu, hắn chỉ xé ra đôi chút theo vết cắt của Vân Ngôn thôi.
Sau đó, hắn tiếp tục bôi mật ong lên xung quanh hai điểm ngực nam nhân và vùng rốn.
Cuối cùng công đoạn chính là thả lũ kiến vào.
Xong.
----------.---------.---------------_________-____
Vân Ngôn hài lòng gật đầu.
" Ăn thôi..."
Sở Hàm ăn đã xong, nàng hứng thú ngồi nhìn biểu cạm vặn vẹo trên mặt hai tên kia.
Nàng quay sang nhìn Vân Ngôn đang ăn ngon lành, cảm thán.
" Chắc họ khó chịu lắm"..
Vân Ngôn nuốt hết thức ăn trong miệng, hỏi lại:
"Nàng muốn tha cho họ sao.."
Sở Hàm gật đầu.:
" Họ xấu xí quá. Khuôn mặt biểu cảm quá giữ tợn."Sở Hàm lắc đầu chán.
nản.
Vân Ngôn bắn ra hai đạo kình lực..
Bỗng hai tên kia mở miệng cười vang không ngừng..
" Vậy thì sao"..
Sở Hàm đáp:
" Quá miễn cưỡng..
Khóc còn tốt hơn. Đệ thả họ ra đi. Ta nghĩ bọn họ vậy là đủ rồi.
Vân Ngôn gật gật, cô cũng không muốn quá phiền phức. Hai tên kia được thả ra. Vân Ngôn chỉ là tặng thêm cho chúng mỗi tên một huyệt đạo để giúp chúng sau khi trở về đi vệ sinh tốt hơn mà thôi.
----------____------------------______-----______
Bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ. Nhóm người Vân Ngôn trở về phòng chuẩn bị li khai. Còn nhiều việc họ cần làm sắp tới. Có điều, phiền phức lại muốn tìm đến đám người Vân Ngôn. Vừa rời cổng thành vài dặm, đoàn ngươi ngựa Vân Ngôn bất ngờ bị chặn lại. Vân Ngôn, Sở Hàm hai người cưỡi ngựa. Còn Lý Quân đã được Vân Ngôn cho người hồi kinh trở về Lý vương phủ để trị thương.
----------_---------_____----------._________
Đám người phía trước cỡ gần hai mươi người. Tất cả đều mang đao kiếm l. Đứng đầu là một tên nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi. Có vẻ nhưng chúng đã chờ đợi trước ở đây.
Vân Ngôn nhìn Sở Hàm gật đầu. Đối với Ám Nhất ra ám hiệu.
Zero nhận lệnh thúc ngựa lên phía trước.
" Các vị đây là ý gì."
Zero giọng điệu nghiêm túc, nhăn mày hỏi.
Kẻ cầm đầu kia nam tử vẫn đang ngắm nhìn Sở Hàm mê mẩn bị giật mình. Hắn quát lớn:
" Chuyện gì. Các ngươi dám đánh thương thiếu gia nhà chúng ta. Chán sống rồi sao. Muốn được chết tử tế thì giao ra tên mặt trắng tiểu bạch kiểm và vị mỹ nhân kia cho nhà ta thiếu gia. Các ngươi sẽ được chết tử tế.".
Giọng điệu thất lớn, Vân Ngôn nhếch môi nghĩ. Zero nhìn hắn đầy thương hại, hứng thú nhìn hắn.
" Tiểu huynh đệ. Tiểu đệ đệ của ngươi, ngươi có muốn trở thành nơi cự ngụ của lũ kiến.."
" Khụ..khụ.."
Vân Ngôn ho khan..
Zero hắng giọng nói tiếp:
" Ta không quản công tử nhà ngươi thế nào. Giờ tránh đường cho thiếu gia nhà ta và thiếu phu nhân đi.
Nếu không...đừng trách bọn ta không khách khí.".
Vân Ngôn tươi cười, gọi đúng lắm .
Bên cạnh Sở Hàm liếc xéo Vân Ngôn..xoay đầu nhìn hướng khác.
-------_____-----_---------_-----.___________
Tên kia cười lớn, những kẻ khác hùa vào cười theo. Lưu gia bọn họ khi nào dễ bị ức hiếp như vậy.
" Nếu đã vậy, bọn ta không khách khí. Lên.
Để đôi nam nữ kia sống. Còn lại giết."
Ám Nhất nghe hắn hô hào liền lắc đầu. Bát, Cửu, Thập ba người được chỉ định đứng ra ứng phó.
Vân Ngôn chăm chú nhìn động tác của ba người. Vân Ngôn muốn biết thực lực của đám thuộc hạ này.
Không làm cô thất vọng. Trong chốc lát, tất thảy bọn chúng đều ngã trên đất thê thảm.
Vân Ngôn hay ho phát hiện ra rằng thứ võ mà ba người dùng để đánh bọn người này lại là Quyền Anh. Tốt, chưa cần dùng đến nội lực.
Còn nhớ trước khi đi, Vân Ngôn tốn rất nhiều thời gian để vẽ, viết hướng dẫn các môn võ rèn thân thể cho bọn họ.
Vân Ngôn biết, cổ đại người trọng nội lực. Nhất là giang hồ. Cho nên tố chất thân thể chịu đòn sẽ kém..Nếu rèn dũa được võ như hiện đại. Trường hợp bị mất nội lực vẫn có thể kháng cự.
Cửu chân dẫm lên ngực tên kia cầm đầu nam nhân. Nói:
" Bây giờ, là ai tha mạng cho ai. Các ngươi chán sống rồi.. Hửm.."
Tên kia cắn răng, tay ôm chân Cửu, mắt phẫn hận đáp.
" Kháo...chẳng qua bây giờ không có Đại công tử của bọn ta ở đây mà thôi. Nếu Đại công tử ra tay. Các người dám giết ta. Lưu gia sẽ không tha cho các ngươi."
Cửu quay ra nhìn Ám Nhất.
Thập hỏi..
" Nói như vậy. Đại công tử nhà ngươi rất lợi hại?"
Hắn mặc dù bị kiềm chế nhưng thần sắc vẫn tỏ ra vui vẻ tự hào.
" Đúng vậy. Đại công tử là đồ đệ ưu tú của tả một trong tứ đại hộ pháp của Âm Y Môn. Các ngươi nếu còn muốn sống. Không muốn đắc tội với bọn ta thì mau thả ta ra. Ta sẽ xin với Đại công tử tha cho các ngươi."
Hắn cười đắc thắng.
Ám Nhất nghe vậy, hướng tới Vân Ngôn xin ý kiến.
" Vậy nếu chúng ta cùng các ngươi quay trở về Lưu gia. Chúng ta sẽ được tha chứ".
Vân Ngôn giả vờ lo lắng.
Tên kia nghe vậy chắc nịch đáp:
" Tất nhiên.."
Vân Ngôn gật gù.
" Vậy chúng ta sẽ theo ngươi về. Hơn nữa còn chữa bệnh cho vị kia công tử nhà các ngươi. Chỉ cần tha mạng bọn họ là được"
Tên kia trong lòng suy nghĩ: Quả nhiên bọn nhát gan. Cứ gật đầu đã. Về tới Lưu gia thì sợ gì hắn.
" Được. Ta đồng ý."
Vân Ngôn ra hiệu, Cửu thả chân ra cho bọn hắn đứng dâỵ.
Hắn hài lòng cười. Trong đầu nghĩ đã lập được công lớn cho nên vô cùng hưng phấn. Hắn tự đắc dẫn đám người Vân Ngôn rời đi.
--------""""--------"-------------
Vân Ngôn trong lòng mừng thầm.
Âm Y Môn. Xem ra thật có duyên. Thử vận nay xem có từ Lưu gia tìm được cái gì thông tin hữu ích không.
Ông trời giúp các cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro