Chương 27: Biến động
"Thác Nhi!
Đại ca ngươi cùng với Sắc Mị đi Tề Quốc, tạm thời vẫn chưa trở về. Chuyện Âm Y Môn đã tạm thời lắng xuống, đợi vài ngày nữa hãy liên lạc với Tả hộ pháp thông báo tình hình. Hiện tại kinh thành không thể cung cấp thêm thuốc dẫn cho Môn chủ nữa.."
"Vâng, con sẽ làm ngay.!"
'Lui ra đi.."
Hắn thở dài, đứa con trai thứ hai này của hắn bằng một phần ổn trọng của đại ca của nó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
******-*****
Sắp rồi tới ngày phải rời đi, mặc dù chuyện của Minh Hề Hoàng tỷ khiến Thượng Quan Vân Ngôn rất buồn nhưng cô vẫn phải tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình. Vân Ngôn tin rằng sớm muộn gì Minh Hề tỷ tỷ cũng sẽ trở về.
Những thay đổi của mọi người Thượng Quan Vân Ngôn đều xem trong mắt. Đại ca siêng năng tập võ hơn, chăm chú nghiên cứu binh pháp và cũng càng ngày càng để ý chăm sắc muội đệ hai người. Trong lòng hắn tự trách bản thân nhiều lắm.
Tam Hoàng tỷ bắt đầu xây dựng cho mình lực lượng, hàng ngày đến bên Hoàng Hậu học hỏi, còn có mời Sư thúc của Mẫu Hậu vào cung dạy võ. Sau khi xảy ra chuyện với Minh Hề, Hoàng Đế đều đưa cho mỗi người thêm Ám vệ để phụ trách bảo vệ bọn họ. Tất nhiên Thượng Quan Vân Ngôn đã có Ám Nhất nên không cần.
Vệ Hậu mặc dù vẫn buồn bã nhưng là nhìn thấy ba nhi tử của nàng lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời để nàng vui liền chỉnh đốn tâm tình. Nàng là chủ Hậu cung, cứ như vậy, thực sự không thể ổn. Hơn nữa nàng tin tưởng Hề nhi cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành. Nàng đau lòng nhưng bọn họ cũng đau lòng. Nàng phải là mẫu thân là người mẹ bao bọc chống đỡ cho nhi tử của nàng.
Hoàng Đế cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, thần sắc mệt mỏi hơn nhiều. Hắn nổi giận, ra chỉ lệnh rà soát chặt chẽ kinh thành, kiểm soát quan viên. Trong triều, quan viên nơm nớp lo sợ, sợ rằng chọc phải Long uy rước họa vào thân.
Đúng vậy, Rồng có vảy ngược và vảy ngược của hắn chính là các con của hắn, thê tử của hắn. Chạm vào đó điểm mấu chốt hắn sẽ không tha.
Cũng vì chuyện này vô tình biến động, đám người kia trong tối đành im lặng chờ thời cơ. Dù sao chúng cũng có thu hoạch về kia 'Ngọc bội".
******-*********
Thượng Quan Vân Ngôn hôm nay chủ động đi tới Thừa Minh điện gặp Hoàng Đế. Bóng dáng đứa trẻ sáu tuổi đã trường cao không ít, bước chân cũng dài hơn, bóng lưng tiểu đại nhân thẳng tắp thu hút không ít ánh mắt.
Hoàng Đế vẫn giống như mọi ngày ngồi trên Long ỷ xem tấu chương, hắn sớm biết Tứ nhi tử của hắn đã tới nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng muốn chờ xem tiểu nhân nhi muốn làm gì. Hắn biết, mỗi khi "nhi tử" này chủ động đến đây tìm hắn ắt là có chuyện muốn nhờ.
'Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng!"
Thượng Quan Vân Ngôn thẳng eo, tay chắp phía trước, cúi đầu xuống hành lễ.
Giọng nói vẫn mang âm vực non nớt cua trẻ con, chỉ là khí khái tác phong lại dứt khoát, phóng khoáng. Mỗi lần Thượng Quan Vân Ngôn trang như vậy cử chỉ hành vi, Hoàng Đế đều cảm thấy con "trai" của hắn quả khác người thường. Rất có phong phạm, nhưng không hề mất nét khả ái đáng yêu trẻ nhỏ. Mà nếu không vì thân thể trước mắt này bé nhỏ thì hắn sẽ tưởng rằng tiểu nhân nhi không phải nhi tử sáu tuổi của hắn.
'Miễn lễ!'
Ngôn nhi tìm Phụ Hoàng là có chuyện..'
Hoàng Đế buông tấu chương trên tay, từ ái ánh mắt nhìn của hắn nhị "nhi tử", vẫn như thường ngày vẫn tay bảo Thượng Quan Vân Ngôn lên kia Long ỷ ngồi bên cạnh hắn.
"Phụ Hoàng, người nên nghỉ ngơi đi. Nhi thần thấy Phụ Hoàng dạo này rất mệt mỏi, người gầy nhiều rồi."
Tiểu nhân nhi lo lắng, tay nhỏ đem lên mi tâm Hoàng Đế vuốt vuốt, miệng nhỏ nhắn nói.
Hoàng Đế mỉm cười, tay lớn đem lên bao lấy tay nhỏ đang vuốt mi tâm hắn, kéo tiểu nhân nhi ngồi vào lòng.
'Phụ Hoàng không mệt. Ngôn nhi đừng lo lắng. Phải rồi, Ngôn nhi muốn nói gì với Phụ Hoàng."
"Nhi thần muốn đề nghị Phụ Hoàng chấp thuận một việc."
Hoàng Đế tỏ ra hứng thú, sắc mặt lấy lại nghiêm túc thường ngày. Để tiểu nhân nhi trong lòng xuống, ánh mắt uy nghiêm nhì Thượng Quan Vân Ngôn, chờ đợi điều "nhi tử' sắp nói.
"Phụ Hoàng, nhi thần muốn cầu Phụ Hoàng mở trên cả nước các thư viện đọc sách. Mặc dù Đại Minh hiện nay có cho mở các trường học do các tú tài hoặc cao hơn là do các Tiến Sĩ từ quan mở lớp dạy học nhưng đều mang tính chất tự phát, hơn nữa người có đủ điều kiện để đọc sách không nhiều.
Theo Nhi thần thấy, học là chìa khóa mở ra vạn vật, còn người chỉ có học mới có được tri thức, mới có được văn hóa. Mà sách chính là thứ cung cấp tri thức, văn hóa cho chúng ta. Một đất nước mạnh là một đất nước có học thức tốt, dân có học mới hiểu được lịch sử của quốc gia, không hiểu được trị quốc lớn lao nhưng cũng hiểu thế nào là trung là nghĩa. Đọc sách giúp dân chúng mở mang tri thức, biết được thời cuộc, không mù quáng mà bị lợi dụng. Dân có giàu thì quốc gia mới mạnh.
Giống như kinh doanh, nếu tiền là phương tiện thì học thức chính là vốn. Bất cứ lĩnh vực nào cũng cần phải học. Mà học ở đâu! Chính là học từ sách.
Hơn nữa trên mảnh đất Đại Minh, hiện nay không quá nhiều người tiếp cận được sách. Thư tịch là thứ rất quý báu, chỉ có người có tiền, con quan lại đại thần mới có cơ hội đọc nhiều sách.
Tất nhiên những cuốn sách quý do cá nhân vị nào viết ra, chúng ta sẽ phải mua lại hoặc trả phí cho họ. Nếu họ đồng ý thì sao ra nhiều bản để trong thư viện chi đều các nơi.
Một số loại sách sẽ chỉ để ở thư viện lớn, hoặc cần có thư giới thiệu. Như vậy khiến cho người tìm tới biết rằng sách này rất quý và không dễ để có được, phải biết quý trọng sách.
Phụ Hoàng có thể hạ lệnh cho quan lại, nhà giàu đệ tử quyên góp sách. Lấy số lượng, chất lượng để thưởng vào công quan. Như vậy cũng là cách để giải quyết thiếu hụt sách.
Nhi thần cũng nghĩ rồi:
Thư viện sách nên do quan lại địa phương cai quản, chủ quản sẽ do tú tài hoặc người có công quân canh giữ.
Thư viện sẽ tính phí, và không cho mang thư về. Nếu nhà nghèo đệ tử thì được phép dùng công ích để đổi. Ví dụ xếp sách hoặc thu gom phế thải của một đoạn đường, tùy vào cuốn sách họ muốn đọc và thời gian họ đọc.
Mỗi lần vào thư viện mất 10 văn tiền, số tiền thu được sẽ dùng để tu bổ thư viện và mua giấy làm thêm sách.
Tùy vào kích thước thành, huyện đó mà mở theo số lượng thư viện, tất cả sẽ được quan sai trực tiếp cai quản.
Ví dụ ở Kinh Thành thì mở hai thư viện lớn ở Đông thành và Tây thành.
Chuyện chi phí:
Thứ nhất Nhi thần nghĩ nên thông báo vận động quan lại, dân chúng đóng góp. Sau đó là bạc từ Quốc khố triều đình. Như vậy triều đình sẽ bớt đi gành nặng về chi phí xây cất.
Nhi thần ước tính, trên đất nước Đại Minh, cần mở 245 thư viện. Trong đó có 50 Thư viện lớn, 100 thư viện trung bình và còn lại là thư viện cỡ nhỏ.
Chi phí tất cả là ba trăm tám mươi vạn lượng, có thể Phụ Hoàng sẽ mất gần 200 vạn lượng trong Quốc khố.
..."
Thượng Quan Vân Ngôn dứt lời, đem trong ông tay nhỏ tờ giấy đưa cho Hoàng Đế:
"Phụ Hoàng đây là chi tiết kế hoạch, còn có kiến trúc xây dựng phòng ốc nhi thần đã chuẩn bị. Người xem đi."
Hoàng Đế thoát khỏi khiếp sợ cảm giác, nhận lấy kia tờ giấy từ tay nhi tử hắn, mắt không khỏi nhìn chằm chằm tiểu nhân nhi:
'Ngôn nhi, những cái này do con nghĩ ra.!"
"Vâng! Phụ Hoàng, về Ngân lượng con nhờ Mẫu Hậu tính dùm."
Hoàng Đế: ...!!!
Hắn xém xét thật kỹ tờ giấy lớn được gấp sáu nếp dọc lớn mở ra không khác gì bản tranh lớn.
Vì Thượng Quan Vân Ngôn lưu hành kiểu viết chữ theo hàng ngang nên Hoàng Đế rất dễ dàng đọc. Nhìn này chữ vết, Hoàng Đế âm thầm gật đầu tán dương.
**********-****
Mặc kệ Hoàng Đế nhìn chữ, Thượng Quan Vân Ngôn sau khi nói một tràng khát nước, liền tự nhiên lấy chén trà trên long án uống một ngụm lớn.
Hoàng đế nào để ý chuyện này, mắt vẫn không dời xem nội dung trên kia tờ giấy lớn.
Mất một lúc sau, Hoàng Đế ánh mắt sáng ngời kiên định, nhìn tiểu nhân nhi đang ngồi thảnh thơi bên ghế Rồng, nói:
'Được, Phụ Hoàng đồng ý này đề nghị của Ngôn nhi. Ngày mai Thượng triều, Trẫm sẽ thông tri với văn võ bá quan."
"Nhi thần tạ Phụ Hoàng ân chuẩn!"
Sau đó không lâu, Hoàng Đế cho triệu kiến Vệ Vương và Tần Quốc Công. Thượng Quan Vân Ngôn đạt được ý nguyện đã sớm rời đi.
***--****
Bởi vì biết được Thừa Minh tiền trang là của Mẫu Hậu mở, Thượng Quan Vân Ngôn đem chuyện này nói với Vệ Hậu, gợi ý để Thừa Minh Tiền trang chuẩn bị độc quyền cung cấp giấy cho lần này biên soạn sách cung cấp thư viện. Vệ Hậu tất nhiên hài lòng, vui mừng để A Cẩn đi thông tri chuyện này.
Thượng Quan Vân Ngôn biết mình sắp rời đi, mà lần này rời đi không biết bao giờ có thể trở lại, cho nên cô cần làm vậy, để dân chúng triều đình phải luôn nhớ về Tứ Hoàng tử. Một người có thể tồn tại trong trí nhớ con người bao lâu, và một đứa trẻ có thể được họ nhắc tới bao lâu. Vân Ngôn không chắc. Cho nên Vân Ngôn cần có lời chào tạm biệt ấn tượng. Và Thượng Quan Vân Ngôn chọn sách để lấy lòng thiên hạ.
******-*****
Đúng như dự đoán, kế hoạch của Thượng Quan Vân Ngôn khiến triều thần lẫn dân chúng oanh động. Hoàng bảng thông cáo ra bên ngoài, mã tốc một nghìn hai trăm dặm được sử dụng để truyền kia thánh chỉ đến tất vả các Thành của Đại Minh. Dân chúng lại lần nữa sục sôi vì một cái tên Thượng Quan Tấn Ngôn-Tứ Hoàng tử.
Lúc này đây người gây nên oanh động ớn như vậy lại đang nhàn nhã ngồi ăn bánh Đậu Xanh bên cạnh Tam tỷ Minh Kỳ.
Giữa lúc này, Ám nhất bỗng nhiên xuất hiện.
"Thuộc hạ tham kiến Tam Công chúa, Tứ Hoàng tử.
Bẩm! Tử Tiêu đạo nhân đã tới Phượng Nghi cung."
Chưa đợi Thượng Quan Vân Ngôn phả ứng, Minh Kỳ liền hỏi:
'Không phải hai ngày nữa ông ấy mới tới sao!?"
Hai tỷ đệ nhìn nhau, ngay lập tức rời đi tới Phượng Nghi cung.
******-*******
Chương sau gặp mặt lão bà đầu tiên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro