Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105: Say tình

Trong phòng, một anh khí bừng bừng nữ nhân cầm cờ đen sát phạt, một ôn nhu như Lan nữ nhân cầm quân trắng thong dong đón đỡ. Hai nàng chính là Quận Chúa Vệ Khuê Tĩnh của Minh Quốc và Trưởng Công Chúa Lương Quốc Đường Tịch Nhan. Các nàng tình cờ bị bắt giam lỏng ở Hoàng cung nước Tề.
Nói ra cũng thật là duyên phận xảo hợp. Vệ Khuê Tĩnh trà trộn và Tề Quốc biên thành thám thính tình huống, trên đường gặp được quân Tề áp giải một nữ nhân xinh đẹp. Nàng vốn định mặc kệ nhưng tình cờ biết được người này là Công Chúa Lương Quốc. Đầu óc xoay chuyển, Vệ Khuê Tĩnh quyết định đi cứu. Nào biết cứu người không được, bản thân cũng bị gông đi. May mắn hai nàng có giá trị lợi dụng, bọn chúng chưa dám động tay động chân. Không thì khó mà nói hậu quả.

" Ngươi nói xem, bao giờ chúng ta mới thoát ra được khỏi nơi này"
"Làm sao ta biết được chứ, ta nghe lén được Tề Quốc Hoàng Đế bệnh tình lâm nặng, trong cung càng nhiều thủ vệ. Đành chờ đợi viện binh tới thôi."

" Biểu muội của ngươi Lăng Quốc trưởng Công chúa lợi hại như vậy sao chưa thấy động tĩnh gì. Ta nghĩ ngươi uổng công mong đợi rồi. Chờ chất nhi của ta tới, ngươi theo ta đi."

" Theo ngươi, ta còn phải về nước thấy phò mã của ta đâu."
" Ngươi thế nhưng có phò mã, ta nghe nói Đường Tịch Nhan ngươi cao số sát phu, Phụ Hoàng ngươi năm lần bảy lượt hạ chỉ tứ hôn, không ra ba ngày mấy người kia không chết bất đắc kỳ tử cũng là thành hoạn quan, nếu không thì dính vào án quan lớn tịch thu xét nhà. Lần này lại là kẻ nào đen đủi.."

" Ta nào biết" Đường Tịch Nhan thở dài.." ta đây thật là muốn lấy chồng, hảo hảo làm hiền thê. ..số phận trêu ngươi.."

Vệ Khuê Tĩnh nhẫn cười..
" Khắp thiên hạ bị vẻ mặt ôn nhu hiền huệ của ngươi lừa, ta thì không , đuôi hồ ly của ngươi ta xem thấu."

Đường Tịch Nhan không có ý kiến, liếc nữ nhân đối diện, tay ngọc đạm nhiên hạ cờ..
" Ta thua.."

Vệ Khuê Tĩnh thấy đường lui bị chặt đứt, không ngờ chặn giết không được lại bị phản giết, thoải mái nhận thua.

Hai nàng nói không lo lắng thì là không phải. Chỉ là đều là kẻ thông minh có định lực người, bị bắt tổng không thể la hét bỏ ăn. Nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Nơi nào có dấu hiệu bị cầm tù.

Lúc này, Vân Ngôn một mình xâm nhập Hoàng Cung. Cô trước liên hệ thủ hạ dàn xếp tiếp ứng, thân thủ đi vào cấm cung tìm kiếm. Chuyện thân thế của cô tốt nhất không nên lộ ra trước người phàm.

Vân Ngôn mở ra thần thức, cảm nhận bốn phía xung quanh. Xác nhận được mục tiêu sau đó nhanh chóng bay tới phụ cận. Lại thêm một đợt cẩn thận thăm dò, ẩn mình vào bóng đêm, nương theo góc chết tìm tới vị trí của hai vị kia. Đợi cô tới nơi, bỏ ra phiến ngói, nheo mắt nhìn vào bên trong tình huống. Hoàng Đế cắt cử ba ám vệ canh chừng Tĩnh Nhan hai nữ, Vân Ngôn âm thầm cười. Xem kìa tiểu Dì cùng Đường Công Chúa nhàn nhã trò chuyện, bọn họ đúng là lo lắng vô ích rồi.

Cô thu liễm hơi thở ẩn thân, lặng lẽ tới phía sau ám vệ hạ thủ. Nhẹ nhàng lưu loát vết cắt nhỏ, ám vệ vẫn đứng nguyên vị trí nhưng tính mạng đã chắt đứt. Xung quanh an toàn, cung nữ thái giám đều ở ngoài canh gác. Trong điện chỉ còn hai người.

Đường Tịch Nhan mi nhíu lại, nàng ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ trong không khí. Vệ Khuê Tĩnh cũng đã nhận ra, hai người ánh mắt tương đối, âm thầm đề phòng.

Vân Ngôn thẳng thắn hiện thân, hắc y bám sát thân mình, lưng thẳng tắp nhìn hai người bọn họ, miệng phô ra một cái tươi cười rạng rỡ đáy mắt, nhè nhẹ âm thanh thốt lên..
" Chất nhi gặp qua Tiểu Dì, Thượng Quan Tấn Ngôn gặp qua Trưởng Công chúa Lương Quốc."

Đường Tịch Nhan kinh nghi bất định, mặc dù có chút thất thố khi nghe người tới báo danh nhưng sau đó rất nhanh trấn định. Mỉm cười gật đầu đáp lễ.
" Gặp qua Thái Tử"

Nháy mắt kinh ngạc, Vệ Khuê Tĩnh nhìn chằm chằm " nam nhân" trước mắt, này là Ngôn nhi đi rồi hơn mười năm trở lại đây sao. Nàng hốc mắt đỏ, miệng cười ôm lấy Vân ngôn..
" Không ngờ hơn mười năm cửu biệt, gặp lại nhưng là hoàn cảnh này, thật tốt.. " Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, nàng thực sự sẽ kéo chất nhi ngồi xuống xoa nắn hỏi han. Các nàng tuy là Dì chất, nhưng tuổi thực sự không chênh lệch nhiều. Ai làm cho Vệ Vương ham vui, tuổi lớn vẫn đua đòi sản xuất chứ. Hồi bé bọn họ gắn bó thân thiết, cảm tình tất nhiên thượng giai.

Vân Ngôn nắm lấy tay Tiểu Dì, vui vẻ lan tràn trên mặt. Cô đại khái nói tình huống, sau đó khởi thân mang hai người ôm đi ra khỏi Hoàng Cung. Ở Ngoài Zero chuẩn bị tiếp ứng, bọn họ ngay trong đêm khởi hành chạy khỏi kinh thành nước Tề. Vân Ngôn giao lại nhiệm vụ cho thuộc hạ, sử dụng linh lực chạy nhanh trở về quân doanh.

Đường Tịch Nhan, Vệ Khuê Tĩnh cưỡi ngựa băng băng chạy, trước sau mười mấy người yểm hộ, trong tối ám vệ âm thầm chiếu khán.
" Theo ta về Minh Quốc làm khách..?"
" Đúng vậy, ta nghĩ muốn nhìn biểu muội làm tân nương"

Hai người nhìn nhau thoải mái cười, bọn họ một phiến thiên địa rộng lớn đều là nhà.

_-____-_____-____-____-____-____-__-+___

Vân Ngôn trở lại, Tần Kiều báo tin thắng trận, Nhược Hi góp vui, toàn quân doanh tinh thần lên cao. Ngày hôm đó đầu của Thiết Huyết treo trên đầu thành. Gia Hình Luật giận dữ, hạ lệnh tổng lực sáng mai tiến công.

Đêm tới, Vân Ngôn ở trên tường thành ngắm nhìn lãnh thổ Đại Minh. Nơi này, cô muốn dành một đời người bảo hộ, để lại cơ nghiệp cho hậu thế trăm năm không tàn. Hạ giới một trăm năm bằng một ngày tiên giới. Cô không vội trở về.

Nhược Hi từ phía xa nhẹ nhàng đi lại, tay đưa cho Vân Ngôn một bầu rượu. Vẫn là Ninh Thành rượu- Hoa Đào nhưỡng. Hai ngừa ăn ý vận khí bay tới một đỉnh núi non rồi dừng lại, nút bình giải khai, mùi hoa lan nồng nàn say mê lan toả. Có ánh trắng chiếu rọi, hai người đồng thời cầm bầu rượu sảng khoái ngửa đầu uống một ngụm lớn..
" Thật sảng.."

Vân Ngôn tấm tắc khen ngợi, rồi sau đó không khí có chút xấu hổ. Ai mà biết được một hồi duyên phận, bọn họ lại dây dưa khúc mắc như vậy.
" Đời này nàng có nguyện làm ta Thái Tử Phi?"
" Nghìn năm trước chúng ta thê thê nguyện kết, vạn năm sau không ngại tiếp một hồi vu quy. "
Nhược Hi mỉm cười đáp. Kể từ khi thức tỉnh, ký ức thiên ti vạn lũ ùa về, tình tố nghìn năm không đổi. Huống hồ duyên phận phàm trần, nàng nhưng cũng động tơ lòng. Dây tương kết chưa đứt, nối đầu tìm mạch máu hai người không chia lìa. Dù cho hiện giờ nàng và nàng bây giờ không giống nhau, hồn phách chia ba không trọn vẹn. Nhưng tình ý vẫn không phai.

Vân Ngôn mỉm cười, Tuyết Kiều tiên tử hay Nhược Hi, Sở Hàm, Tần Kiều đều là một người. Chẳng qua một hồi nhân gian, tình duyên bọn họ là thiên địa chứng dám. Dù có sở chia, vẫn là một lòng son sắt trọn vẹn. May mắn này một kiếp đi vào luân hồi, bọn họ trùng phùng không khó xử. Nếu không thì cũng dở khóc dở cười kết cục. Thật may ...

Hai bầu rượu cạn vào nhau, tình mật ý nùng. Cả hai thế mà nhớ tới lần đầu cùng nhau uống rượu, cạn lại cạn.. bầu rượu chạm đáy. Hai người không vận linh lực, chỉ là đơn thuần nội lực phàm nhân chống đỡ. Đều là tiên cốt, rượu nào khiến họ dễ say. Chỉ là đêm nay, chú định say tình..

_-___________-________-__________

Các bạn đoán chương tới chúng ta có gì nào...!!!!

À những ai chờ mòn mỏi bộ " Pháp Y" thì ngày mai bắt đầu Han đăng trở lại nhé. Thân mến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro