Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Tuy rằng buổi tối Diêm Lăng để mặc cho Cuồng Nguyệt giữ lấy mình, thế nhưng vừa đến ban ngày lại lạnh lùng như băng, làm hại Cuồng Nguyệt nhiều lần tổn thương do sự lạnh lùng ấy, lẽ nào nàng muốn thân mật với thê tử của mình cũng sai sao. Ngược lại Diêm Bá thay nữ nhi của mình nói vài câu.

"Lăng nhi xưa nay là như vậy, tập làm quen là được. Hiện tại Lăng nhi cũng đã lập gia đình, ta nghĩ muốn đem Thiên Hạ Bảo chính thức giao cho Lăng nhi xử lý, ngươi làm phu quân của Lăng nhi phải cố gắng giúp nàng, biết không?" Diêm Bá nói.

"Vâng, đã biết thưa nhạc phụ!" Cuồng Nguyệt cung kính trả lời, đối với việc ban ngày Diêm Lăng lạnh nhạt, buổi tối nàng sẽ nổi giận không cho Diêm Lăng nghỉ ngơi. Thành thân hơn một tháng qua, nàng không có để lộ cơ thể của mình cho Diêm Lăng thấy, mà mỗi lần thân thiết cũng đều tiến hành trong bóng tối, Diêm Lăng tựa như cũng không có ý phản đối. Buổi tối chỉ cần Cuồng Nguyệt yêu cầu, nàng luôn luôn hết sức phối hợp, như một con rối. Cảnh này khiến Cuồng Nguyệt vạn phần thất bại!

Sau khi tiếp nhận công việc của Thiên Hạ Bảo, Diêm Lăng bận rộn đến không thấy bóng dáng, Cuồng Nguyệt tức giận đến phát hỏa khắp nơi. Ngẫu nhiên gặp lại mỹ nhân lần trước, thầm nghĩ: Là do nàng không để ý tới ta, cũng không nên trách ta tìm mỹ nhân giết thời gian.

Nàng đi về phía mỹ nhân, phát hiện hôm nay nàng không ăn mặc thô ráp giống ngày xưa, còn tương đối tinh tế. Làm nổi bật lên khí chất cao quý của nàng.

"Cô nương, còn nhớ ta không?" Cuồng Nguyệt cười híp mắt tiếp cận nàng. Mà mỹ nhân chỉ lãnh đạm liếc nhìn nàng liền xoay người muốn đi. Cuồng Nguyệt cảm thấy kỳ quái đối với sự lạnh nhạt của nàng liền đuổi theo phía trước nói, "Cô nương, không phải là ta đắc tội ngươi chỗ nào chứ? Làm bằng hữu một thời gian, đừng không để ý tới ta a."

Mỹ nhân lập tức xoay người, nghiêm túc nói "Cô gia, nếu cưới tiểu thư thì phải toàn tâm toàn ý mà đối đãi nàng, tại sao còn có thể đi trêu chọc những cô nương khác? Cô gia nên về sớm một chút đi."

"Này, đúng là ta cưới tiểu thư nhà ngươi, bất quá ta cũng không có trêu chọc những cô nương khác! Ta tìm ngươi chỉ muốn nói chuyện phiếm, ta bị nàng lạnh nhạt rất lâu rồi!" Cuồng Nguyệt ủy khuất vì mình giải oan, là mình bị vứt bỏ có được không? Nói giống như là ta rất quá đáng vậy...

"Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, sao xứng đáng làm bằng hữu với cô gia? Cô gia thích ta có thể nói rõ, chỉ cần cô gia hướng tiểu thư yêu cầu nạp ta làm thiếp, ta tin tưởng tiểu thư sẽ đồng ý." Mỹ nhân lạnh nhạt nói.

"Ngươi!" Cuồng Nguyệt không ngờ tới mỹ nhân ôn nhu ngày xưa bây giờ lại tự đại vô lễ như vậy, trong lòng có chút xấu hổ do bị vạch trần, thế nhưng cũng tức giận sự châm chọc của nàng, tức giận nói "Ta thích ngươi? Ngươi cũng quá tự tin đi! Ngày hôm nay rốt cuộc ta nhìn rõ mặt thật của ngươi, thật không đáng cho ta coi ngươi là bằng hữu! Hừ." Cuồng Nguyệt nói xong thì bỏ đi, cũng không để ý tới thân ảnh đáng thương của mỹ nhân đang lã chã mà khóc.

. . . . . .

Đêm đến, Cuồng Nguyệt uống say vào phòng, thấy Diêm Lăng đã nằm ở trên giường, nàng lảo đảo lắc lư đi tới.

Diêm Lăng đang chuẩn bị ngủ, thấy phu quân say rượu trở về, nhịn không được nhíu mày một cái, trên mặt vết thương có vẻ càng dữ tợn! Cuồng Nguyệt trực tiếp cho nàng một nụ hôn nóng bỏng, hai tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức xoa nắn thân thể của Diêm Lăng, giống như đang trả thù sự lạnh lùng của nàng.

Diêm Lăng chịu đau đớn cũng không đẩy Cuồng Nguyệt ra, chẳng qua là lập tức tắt đi ngọn nến trên bàn. Lúc này Cuồng Nguyệt đâu còn quan tâm đến đèn đuốc gì nữa, thầm nghĩ phát tiết bất mãn trong lòng đối với Diêm Lăng, nàng cũng không phản kháng một chút, muốn thỏa mãn ý định của mình sao? Ban ngày nàng không thèm quan tâm đến mình, ngay cả ăn bữa cơm cũng không thấy thân ảnh của nàng. Hơn nữa ngày hôm nay bị mỹ nhân kia làm nhục, tức giận trong lòng nàng không có chỗ phát tiết.

"Nàng không biết phản kháng sao? Ta làm cho nàng đau như vậy, nàng cũng không nói, cũng không đánh ta sao? Mỗi ngày đều như một con rối để ta bài bố, nàng không mệt mỏi sao?" Trong bóng tối, Cuồng Nguyệt tức giận quát lên, nàng tức giận Diêm Lăng lơ là mình.

Diêm Lăng như trước không nói lời nào, nàng chợt phát hiện từ lần đầu tiên gặp mặt, Diêm Lăng cũng chưa từng cùng nàng nói chuyện. Trong lòng càng thêm tức giận, lực đạo trên tay không ngừng tăng. Diêm Lăng như cũ không có phản kháng, lòng của nàng lại bắt đầu không đành lòng. Buông tay vô lực ngã xuống giường, nàng cảm thấy hiện tại mình giống như một oán phụ oán giận trượng phu lạnh nhạt, mà trên thực tế nàng mới là trượng phu của Diêm Lăng. Hu hu, Cuồng Nguyệt ta có phải làm quá nhiều chuyện xấu rồi hay không?

Diêm Lăng kinh ngạc với động tác của nàng, cảm giác được nàng ngã vào bên cạnh mình, trong bóng tối truyền đến tiếng thở dài mệt mỏi, tâm tư lạnh lẽo chẳng biết vì sao dâng lên một tia rung động. Nàng không nhịn được vươn tay nắm lấy tay của Cuồng Nguyệt, đem nó đặt ở trên người mình, rốt cuộc im lặng thầm chấp nhận yêu cầu của Cuồng Nguyệt đối với mình.

Dục vọng vừa mới dập tắt của Cuồng Nguyệt lại bị nàng khơi mào, chỉ cần một động tác nắm tay cũng đủ để nàng mừng như điên. Nên biết đây là lần đầu tiên thê tử lạnh lùng chủ động thân mật với nàng nha. Ha ha.

. . . . . .

Cuồng Nguyệt suốt ngày không có việc gì làm, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để áp đảo tinh thần của Diêm Lăng.

Dâm tặc đa tình lục, thâu tâm chiêu thứ nhất: Dụ dỗ.

Hôm nay Cuồng Nguyệt ở trù phòng bận rộn đầu đầy mồ hôi, chỉ vì nấu một chén canh làm dịu đi mệt mỏi, tuyệt thế đại bổ thang bổ sung tinh lực, bận rộn một buổi chiều, nàng âm thầm đắc ý đem canh đến cho thê tử lạnh lùng của nàng để hòa tan khối băng kia. Bên trong thư phòng, Diêm Lăng mặt không thay đổi xử lý các loại công việc bên trong bên ngoài Thiên Hạ Bảo, làm việc giống như một cổ máy.

Cuồng Nguyệt ngay cả cửa cũng không gõ liền xông vào, dẫn tới Diêm Lăng lạnh lùng trừng mắt. Nhìn thấy vị phu quân vô lương tâm nhà mình, Diêm Lăng thu lại hàn khí, nhàn nhạt nhìn nàng đi về phía mình.

"Phu nhân, nhìn nàng bận rộn ngày đêm, ngày hôm nay vi phu nấu riêng cho nàng canh đại bổ để nàng bồi bổ thân thể, đến đây, nếm thử mùi vị thế nào." Cuồng Nguyệt giống như dâng vật quý để lên bàn sổ sách của Diêm Lăng. Mà Diêm Lăng nhìn chén canh kia không hề có ý muốn động đến, Cuồng Nguyệt thấy thế, liền tự mình động thủ cầm muỗng múc đưa đến miệng của Diêm Lăng vừa cười vừa nói, "Nàng nếm thử một chút thôi, ta nấu đến ba canh giờ, rất bổ."

Diêm Lăng lạnh lùng nhìn Cuồng Nguyệt, đáy lòng hoài nghi không chống cự nổi nụ cười ôn nhu của Cuồng Nguyệt. Vì vậy chậm rãi há miệng uống. Cuồng Nguyệt thấy khổ tâm không uống phí, vui vẻ đến nổi chỉ kém nhảy lên.

Thấy dáng vẻ vô cùng vui mừng của Cuồng Nguyệt, khuôn mặt cứng ngắc của Diêm Lăng hiện lên nụ cười, trong lòng cảm thụ được ấm áp đang từng bước hòa tan khối băng trong lòng, đương nhiên Cuồng Nguyệt không thấy được, bởi vì đại bộ phận trên mặt của Diêm Lăng đều là vết thương, thấy không rõ lắm. Cuồng Nguyệt ân cần mà múc canh, từng chút từng chút mà đút cho Diêm Lăng, Diêm Lăng im lặng mà uống.

Uống xong canh, Cuồng Nguyệt rút ra khăn tay tùy thân lau miệng cho Diêm Lăng, thế nhưng hương khí trên khăn tay làm Diêm Lăng nhíu mày. Nàng cuối đầu nhìn khăn trên tay của Cuồng Nguyệt, thấy trên mặt thêu chữ Cuồng Nguyệt Cuồng Dã Môn, trong lòng lập tức dâng lên hoài nghi.

Nhìn Cuồng Nguyệt vui vẻ dọn dẹp chén canh chuẩn bị đi, Diêm Lăng lên tiếng "Phu quân, khăn trên tay chàng có thể cho ta không?"

Đây là lần đầu tiên Diêm Lăng mở miệng nói chuyện với nàng, Cuồng Nguyệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói, "Đương nhiên có thể." Nói xong liền lấy khăn tay ra đưa cho Diêm Lăng.

Sau khi nhìn rõ mấy chữ, đôi mắt sáng của Diêm Lăng liền buồn bã, Cuồng Nguyệt, Tuyền Nguyệt, thì ra là thế! Bất quá Cuồng Dã Môn đã xuống dốc mấy chục năm, cho dù nàng là người của Cuồng Dã Môn cũng không sao, nếu đã thành phu thê, nàng cũng không muốn cùng Cuồng Nguyệt trở mặt thành thù, chỉ cần hắn không phản bội nàng là tốt rồi. Cất khăn tay đi, nàng hoàn hồn tiếp tục xử lý công vụ.

. . . . . .

Thời gian hơn một tháng, Cuồng Nhân cũng đã tìm được tình cổ kỳ diệu.

Cuồng Nguyệt đang mừng rỡ cầm hộp chứa tình cổ nói, "Sư phụ, người thật lợi hại! Mới hơn một tháng đã chiếm được rồi!"

Cuồng Nhân khẽ hừ một tiếng nói "Ta là ai a, ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Cuồng Nhân a!" Hắn đưa tay mở hộp ra, chỉ vào con cổ trùng lớn màu vàng nhạt nói, "Đây chính là mẫu cổ, ngươi ăn nó thì có thể làm cho nữ tử ăn vào tử cổ mang thai, tử cổ đều chứa trong bình thuốc bột này, ngươi chỉ cần tìm cách cho Diêm tiểu thư ăn vào, thì có thể làm cho nàng có thai."

"Con cổ trùng này ghê tởm như vậy, làm sao ta nuốt xuống được a?" Cuồng Nguyệt nhăn mặt nhìn chằm chằm cổ trùng không ngừng nhúc nhích kia, trong lòng ghê tởm, nuôi con cổ trùng trong thân thể của mình, không có sao đó chứ?

"Biểu cảm của ngươi là có ý gì? Thân là đệ tử Cuồng Dã Môn ngươi sao có thể không có can đảm như thế." Nói liền bóc cổ trùng kia lên, vận công đánh vào trong miệng Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt toàn thân tê dại, thiên a, con cổ trùng kia ngay trong dạ dày của nàng, hu hu! Nàng còn có thể cảm nhận được nó ở trong dạ dày nhúc nhích.

"Đấy, không phải tốt rồi sao, được rồi, mau trở về thử xem." Cuồng Nhân thúc giục Cuồng Nguyệt mau chóng hành động, Cuồng Nguyệt thu hồi bình thuốc bột, trong lòng vừa sợ vừa hưng phấn.

. . . . . .

Buổi tối, Cuồng Nguyệt hạ cổ trong trà sâm của Diêm Lăng, đợi Diêm Lăng uống xong trà sâm liền vội vàng cầu hoan.

Diêm Lăng ngược lại cũng không hoài nghi, thường ngày nàng cũng rất nóng ruột. Nàng đẩy Cuồng Nguyệt trên người ra nói, "Ngày hôm nay không tiện, mấy ngày nữa đi!" Cuồng Nguyệt dưới đáy lòng kêu rên, làm sao lại trùng hợp như vậy a? Ta rất gấp, ai ôi.

Bất quá cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chờ quý thủy của Diêm Lăng nhanh nhanh kết thúc, bất quá nói cũng kỳ quái, vì sao mình không có cái vật kia nhỉ? Nhất định là Cuồng Nhân gạt mình cái gì.

Thật vất vả nhịn năm ngày, Cuồng Nguyệt hưng phấn bổ nhào vào Diêm Lăng, mà Diêm Lăng cũng không như trước kia tùy ý nàng bài bố như vậy, ngày hôm nay chủ động đưa tay vòng lên cổ của Cuồng Nguyệt, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Cuồng Nguyệt. Có Diêm Lăng phối hợp, Cuồng Nguyệt càng kích động. Lúc đang muốn đi vào trong thân thể Diêm Lăng, Diêm Lăng lại cản trở động tác của nàng, đưa tay muốn cởi y phục của Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt quýnh lên, cả người đem Diêm Lăng đè chặt xuống giường, thừa dịp Diêm Lăng còn chưa phản ứng kịp liền đi vào cơ thể của nàng. Mặc dù Diêm Lăng muốn cởi y phục Cuồng Nguyệt, nhưng lại rơi vào thế công mãnh liệt của Cuồng Nguyệt.

Liên tiếp vài ngày, Diêm Lăng nỗ lực muốn cởi y phục của Cuồng Nguyệt đều bị nàng tránh khỏi. Ngày hôm nay Cuồng Nguyệt bưng canh tẩm bổ đến cho nàng, nàng không tiện mở miệng hỏi vì sao hắn không cởi y phục, chỉ có thể nghĩ đêm nay quyết không thể giẫm lên vết xe đổ.

Cuồng Nguyệt thấy thời cơ cũng sắp chín mùi, cũng không sợ bị nàng vạch trần sự thật mình là nữ tử, hắc hắc! Đến lúc đó, chỉ cần Diêm Lăng có thể tàn nhẫn quyết tâm giết nàng, nàng cũng chấp nhận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro