Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Cuồng Nguyệt dỗ Lục Tâm Doanh ngủ trưa xong, bản thân lại chạy ra ngoài đi dạo.

Đi vào quán trà, nghe người bên trong quán trà thảo luận về việc gần đây nhiều người bị ám sát, bị giết đều là nam nhân, nữ tuần phủ đang nỗ lực mà truy tìm hung thủ...

Nàng nghe xong một hồi cảm thấy không thú vị, liền uống mấy ngụm trà chuẩn bị đi Như Ý Lâu chơi một chút, Hoa Nương lần trước nàng rất vừa ý, hắc hắc! Lần này đi vẫn muốn nàng hầu hạ.

Rẽ vào một hẻm nhỏ, Cuồng Nguyệt liền cảm thấy mình bị theo dõi, ngay lúc âm thanh kia sắp tiếp cận, nàng vội vàng tránh né.

Thấy người bịt mặt trước mắt, nàng biết chính là tên thích khách ngày hôm qua. Cuồng Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, giống như có thâm thù đại hận gì với mình, thực sự là không hiểu!

"Cô nương, tại hạ cùng với ngươi không quen biết nha, vì sao ngươi nhiều lần ám sát ta chứ?" Cuồng Nguyệt lễ độ mà hỏi.

"Hừ, loại người cặn bã như ngươi không xứng sống trên đời!" Cô nương che mặt lạnh như băng nói ra câu trả lời của mình, sau đó liền hướng Cuồng Nguyệt tấn công.

Cánh tay Cuồng Nguyệt bị thương, né trái né phải, nhưng vẫn bị trúng thêm thương tích, thấy nàng không chút lưu tình muốn cho mình một kiếm chí mạng, Cuồng Nguyệt nổi giận, đưa tay lấy ra mị dược mạnh nhất hướng nàng vẩy qua, cũng không quan tâm nàng có trúng chiêu hay không, xoay người lập tức bỏ chạy. Cô nương che mặt kia thấy nàng hướng mình vẩy bột trắng liền vội vàng lui về phía sau, bởi vì vừa hít sâu hướng Cuồng Nguyệt toàn lực xuất kiếm, nàng hít vào một ngụm lớn mị dược.

Nhất thời, toàn thân nàng mềm nhũn tê liệt ngã trên mặt đất, kiếm trên tay cũng không cầm nổi! Cuồng Nguyệt chạy về phía trước một hồi không thấy nàng đuổi theo, thầm nghĩ: Ha ha! Trúng chiêu! Nàng liền xoay người trở về, cẩn thận kiểm tra nàng có còn ở đó hay không. Quả nhiên thấy nàng ta nằm trên mặt đất khó chịu vừa rên rỉ vừa giãy dụa.

Cuồng Nguyệt xấu xa cười, nữ nhân này còn đáng ghét hơn An Bích Vân nhiều, còn muốn mưu hại mình, mình không thể không dạy dỗ nàng một trận. Cuồng Nguyệt điểm lại mấy huyệt đạo trọng yếu của nàng, phong bế lại công lực của nàng. Sau đó một tay khiêng nàng lên vai, ban ngày đi đâu tốt đây? Nàng ở trong hẻm tìm không được chỗ, đành phải đi vào cửa sau Như Ý Lâu, tìm một gian phòng trống liền tiến vào.

Sau khi khóa cửa kỹ càng, Cuồng Nguyệt đem nàng ta ném ở trên giường, nữ tử lại bị mị dược của Cuồng Nguyệt hành hạ đến khó chịu, càng không ngừng xé tóc cùng y phục của Cuồng Nguyệt.

Thấy bộ dáng của nàng kiều diễm ướt át, Cuồng Nguyệt vui vẻ nghĩ: Ha ha! May là ta bị thương tay trái, bằng không đã có thể bỏ qua đại mỹ nhân này! Xốc khăn che mặt của nữ nhân này lên, Cuồng Nguyệt mới nhìn thấy dung nhan kiều mị của nàng, vô hình hấp dẫn bản thân, chỉ cần nhìn nàng thì Cuồng Nguyệt lại có dục vọng muốn khi dễ nàng. Ha ha, Cuồng Nguyệt cười gian nhào lên người mỹ nhân, không để ý tới nàng thỉnh thoảng chống cự, cho nàng một buổi chiều khó quên. Sau khi xong việc liền bỏ lại một cái khăn trắng thêu chữ Cuồng Dã Môn, sau đó giải huyệt đạo cho nàng để tránh nàng ở đây bị người khác làm hại. Cuồng Nguyệt hài lòng phủi mông rời đi, mà nữ tử bị nàng hành hạ cả một buổi chiều vẫn còn đang ngủ say.

. . . . . .

Từ lúc hái được vô danh nữ tử, Cuồng Nguyệt từ bị một người ám sát biến thành bị một đám người ám sát! Cuồng Nguyệt đáng thương, để không liên lụy Lục Tâm Doanh các nàng vô tội, nàng đành phải lén lút chuồn đi!

Đỗ Tư Nhiên biết tên sắc quỷ này nhất định là chọc đến người không nên chọc, coi như là đáng đời nàng đi! Biết đâu để nàng đi, có thể tránh được một kiếp.

Lục Tâm Doanh lại lo âu đến ăn không ngon, An Bích Vân nhìn nàng vì tiểu dâm tặc mà lo lắng liền chửi mắng Cuồng Nguyệt, chọc trúng người nguy hiểm gì rồi không biết chết có được tử tế hay không.

"Tâm Doanh muội muội, ngươi ăn một chút gì đi. Tiểu Nguyệt cũng không phải là người dễ dàng bị bắt như vậy, ngươi không cần lo lắng cho nàng. Qua một đoạn thời gian, nàng sẽ trở về!" Đỗ Tư Nhiên không đành lòng nhìn Lục Tâm Doanh vì Cuồng Nguyệt mà tổn hại thân thể như vậy, đành bỏ xuống khuôn mặt lạnh lùng mà dịu dàng khuyên bảo. Kỳ thực chính nàng cũng không dám chắc, thế nhưng cho dù lo lắng cũng không làm được chuyện gì, không bằng chờ.

"Nhưng mà... Nhiều người như vậy truy sát một mình nàng, nàng là một nữ tử làm sao thoát khỏi?" Lục Tâm Doanh vẫn rất lo lắng, Tiểu Nguyệt võ công thế nào nàng không biết sao, thế nhưng lần trước người áo đen kia cùng An tỷ tỷ hầu như đánh ngang cơ, An tỷ tỷ công phu đúng là rất lợi hại, Tiểu Nguyệt ngay cả nàng cũng đánh không lại, làm sao có thể đối phó một đám người chứ?

"Cái này ngươi không cần lo lắng, nàng chiêu số gì cũng có, cho dù võ công kém, nàng vẫn còn có rất nhiều bảo bối phòng thân." An Bích Vân cười nói, bất quá trong lòng mơ hồ cũng có chút rầu rỉ.

Lục Tâm Doanh thấy các nàng quan tâm cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn vài miếng.

Nói đến Cuồng Nguyệt, trong lúc bị ám sát nhiều lần, nàng không có mục đích gì mà chạy loạn. Cuồng Nhân thực sự xem không được đồ đệ mình dạy dỗ sao lại kém cõi như vậy, không thể làm gì khác hơn là hiện thân trợ giúp.

"Sư phụ, tại sao người lại ở chỗ này?" Cuồng Nguyệt ngạc nhiên nhìn Cuồng Nhân.

"Còn không phải là vì đồ đệ ngu ngốc ngươi, ta nói cho ngươi biết, người lần trước ngươi hái ngươi biết nàng là ai không? Ngu ngốc, ta kêu ngươi đi hái chính là ma giáo Hữu hộ pháp, chứ không phải giáo chủ của các nàng. Hiện tại nhỏ bé như ngươi đúng là tràn ngập nguy cơ!" Cuồng Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Ta làm sao biết nàng là ai a, sư phụ, ta chính là đồ nhi duy nhất của người, người phải nghĩ biện pháp cứu ta." Cuồng Nguyệt rất đáng xấu hổ đem vấn đề phiền não ném cho sư phụ của nàng.

"Biện pháp không phải là không có, chỉ xem ngươi có nguyện ý hay không?" Cuồng Nhân suy nghĩ một hồi nói.

. . . . . .

"Biện pháp gì?" Cuồng Nguyệt mừng rỡ hỏi, chỉ cần có thể trốn thoát đám người ma giáo yêu nghiệt kia, cái gì nàng cũng nguyện ý.

"Hiện nay giang hồ dám cùng ma giáo chống lại cũng chỉ có Thiên Hạ Bảo, ngươi chỉ cần trở thành người của Thiên Hạ Bảo, bọn họ cũng sẽ không để ngươi bị người của Ma giáo truy sát." Cuồng Nhân nói.

"A, vậy làm sao để trở thành người của Thiên Hạ Bảo đây?" Cuồng Nguyệt nghi ngờ hỏi, không phải là muốn ta gả cho cái gì bảo chủ đi?

"Thiên Hạ Bảo bảo chủ Diêm Bá có một đứa con gái, nghe nói tướng mạo vô cùng xấu, bị chọn làm nữ nhân xấu nhất thiên hạ. Chỉ cần ngươi nguyện ý cưới nàng, ngươi liền không lo! Bất quá ngươi phải chịu được tướng mạo của nàng." Cuồng Nhân nói.

"Nữ nhân xấu nhất thiên hạ?" Cuồng Nguyệt sợ hãi kêu, "Sư phụ, người đây không phải là hại ta sao? Người biết ta chỉ thích mỹ nhân a!"

"Chính là như vậy ta mới hỏi ngươi có nguyện ý hay không, ngươi tự lựa chọn, mất mạng hay cưới xú nữ?" Cuồng Nhân như không liên quan đến mình mà nói.

Sau nhiều lần suy xét, Cuồng Nguyệt vẫn cảm thấy mạng nhỏ quan trọng hơn "Được rồi, vậy thì cưới xú nữ! Thế nhưng sư phụ, vạn nhất bị nàng phát hiện ta là nữ tử, không phải ta cũng mất mạng sao?"

"Vậy xem công phu kéo dài thời gian của ngươi, ta nghe nói Miêu tộc có một loại tình cổ có thể khiến nữ tử cùng nữ tử sinh con, cho nên ta chuẩn bị giúp ngươi đi tìm loại cổ này, bất quá thời gian không xác định, ngươi phải tự bảo trọng!" Cuồng Nhân nói.

"Cái gì? Có lầm hay không? Còn có thứ như vậy, sư phụ người đi đi, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt." Cuồng Nguyệt vui vẻ nói.

. . . . . .

Cuồng Nguyệt cải trang, ngựa không ngừng vó, rốt cuộc tìm được Thiên Hạ Bảo.

Diêm Bá nghe nói bên ngoài có một tiểu tử muốn cưới nữ nhi bảo bối của mình liền đi ra tiếp kiến. Thấy Cuồng Nguyệt mi thanh mục tú, thầm nghĩ: Người này có thể bảo hộ con ta không đây?

"Diêm bảo chủ, tại hạ đến xin cầu thân." Cuồng Nguyệt vội vã giải thích mục đích đến đây, bất quá nghe thiên hạ đồn rằng thiên kim của bảo chủ là Vô Diệm, mình nên nói lý do gì muốn cưới nàng đây? Tùy tiện đưa đại một lý do là được rồi.

"Ngươi là ai? Có tư cách gì cưới nữ nhi của ta?" Diêm Bá ngồi trên ghế da hổ, uy nghiêm hỏi.

"Tại hạ Tuyền Nguyệt, vô danh tiểu tốt, trong nhà không có tài sản gì. Thế nhưng ta nghĩ tâm ý muốn cưới Diêm tiểu thư là quan trọng nhất, cho nên hôm nay ta mang theo chân tình đến gặp bảo chủ để cầu thân, hy vọng bảo chủ có thể đem Diêm tiểu thư gả cho tại hạ." Cuồng Nguyệt một mực cung kính nói.

Diêm Bá thấy vẻ mặt nàng chân thành, nghĩ thầm nữ nhi cũng đã hai mươi hai, nếu không gả cũng sắp thành cô nãi nãi, hơn nữa còn rước lấy thiên hạ chê cười, không bằng cho tiểu tử này một cơ hội đi, nói không chừng còn có thể chiêu được một nữ tế hữu dụng.

"Muốn lấy nữ nhi của ta cũng có thể, thế nhưng ngươi phải vượt qua tam quan." Diêm Bá cười nói.

"Tam quan? Tại hạ có thể hỏi tam quan ra sao không?" Cuồng Nguyệt đè xuống nghi ngờ, ung dung hỏi. Trong lòng âm thầm kêu khổ, sẽ không kêu ta trảm lục tướng đi?

. . . . . .

Ngươi đi theo ta sẽ biết." Diêm Bá cười nói.

"Ò" Cuồng Nguyệt ngoan ngoãn theo Diêm Bá đến một đình viện, nghe Diễm Bá nói "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở chỗ này."

"Vâng, còn tam quan?" Cuồng Nguyệt tận lực để cho biểu hiện của mình không phải rất nôn nóng, bất quá chuyện này liên quan đến mạng nhỏ, cho nên vẫn nhịn không được mà hỏi một chút.

"Người trẻ tuổi không nên gấp như vậy, đến lúc đó sẽ thông báo cho ngươi về tam quan." Diêm Bá cười trêu nói.

Cuồng Nguyệt bất đắc dĩ ở Thiên Hạ Bảo, chờ tam quan của bảo chủ, thế nhưng cũng đã qua ba ngày, hắn còn chưa đến tìm mình, không phải là đùa giỡn ta đi?

Cuồng Nguyệt buồn bực đi ra ngoài giải sầu, lại thấy có một vị đại mỹ nhân trong đình viện, tuyệt sắc dung nhan sợ rằng
ngay cả Tư Nhiên cũng phải nhượng bộ ba phần, bất quá đáng tiếc chính là đại mỹ nhân đang cầm cái chổi quét rác,
Cuồng Nguyệt đau lòng muốn chết, loại việc này tại sao có thể để mỹ nhân làm chứ? Nàng liền vội vàng đi đến cười hì hì chào hỏi mỹ nhân.

"Cô nương, xin chào. Tại hạ Tuyền Nguyệt, xin hỏi cô nương biết bảo chủ ở đâu không?" Cuồng Nguyệt nhân cơ hội đến gần, mắt tận lực bảo trì lễ độ, bất quá vẫn là không nhịn được mà nhìn mỹ nhân vài lần.

Mỹ nhân thẹn thùng liếc Cuồng Nguyệt, mặt đỏ hồng mà nói "Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ là một nha hoàn quét rác." Cuồng
Nguyệt bị sự thẹn thùng của nàng mê hoặc đến ngạt thở, trong lòng khẽ động nói, "Cô nương, để tại hạ giúp ngươi quét. Dù sao ta cũng nhàn rỗi vô sự, ngươi để ta làm giết thời gian cũng tốt." Nói xong liền đoạt lấy cái chổi trong tay mỹ nhân, trong lòng kinh hoảng, tay của nàng thật mềm, tại sao có thể lãng phí như vậy đây? Chờ sau khi ta thành tế tử của bảo chủ sẽ thu mỹ nhân này.

Nàng vừa nghĩ lướt qua, vừa nở nụ cười. Mỹ nhân kia bất đắc dĩ nhìn công việc của mình bị giành lấy, chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro