4
Sau bữa cơm trưa, Cuồng Nguyệt bị Đỗ Tư Nhiên gọi vào phòng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Đỗ Tư Nhiên.
"Biết tại sao ta gọi ngươi vào không?" Đỗ Tư Nhiên nhàn nhạt mở miệng.
"Tiểu nhân không biết." Cuồng Nguyệt giả ngu, Đỗ Tư Nhiên bổng chốc xoay người nhìn chằm chằm nàng nói "Tối hôm qua là ngươi có phải hay không? Không cần giả ngốc, nếu không ngươi tự biết hậu quả!"
Cuồng Nguyệt kinh ngạc há to miệng, nếu đã bị phát hiện nàng cũng liền thừa nhận "Là ta, nàng muốn thế nào?"
Nhìn dáng vẻ Cuồng Nguyệt một bộ phách lối, Đỗ Tư Nhiên liền tức giận. Nàng hủy danh dự của một cô nương còn xem như
chuyện không liên quan mình mà hỏi nàng muốn gì? Thật là quá đáng!
"Hừ, sau này ngươi hãy ở bên cạnh ta, nơi nào cũng không được đi! Nếu không ta nhất định bắt ngươi quy án!" Đỗ Tư Nhiên
uy hiếp nàng nói.
"Ngươi... Hừ, làm quan rất giỏi a. Ở thì ở, có cái gì ghê gớm." Cuồng Nguyệt muốn phô trương thanh thế, nhưng mà vừa nghĩ tới ngục giam tối đen thì rút lui.
Đỗ Tư Nhiên hài lòng cười một tiếng, nói, "Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không gây khó khăn cho ngươi."
Cuồng Nguyệt bị nụ cười khuynh thành của nàng mê hoặc thiếu chút nữa mất hồn, nghĩ thầm ở lại bên cạnh nàng cũng không sai, có lẽ thỉnh thoảng còn có thể
chiếm chút tiểu tiện nghi.
Đỗ Tư Nhiên bị ánh mắt nóng rực của nàng nhìn đến rất không được tự nhiên, thậm chí có chút xấu hổ, nhịp tim có chút rối loạn. Nàng giả vờ hung dữ nói, "Nhìn cái gì, còn không mau đi ra ngoài!"
Cuồng Nguyệt nhìn thấy trên mặt nàng như có như không một án mây đỏ, đáy lòng cười trộm, ha ha! Ta quyết định, ta muốn làm một dâm tặc đa tình! Nàng cười gian đi ra cửa, Đỗ Tư Nhiên thấy thế vô cùng buồn bực.
. . . . . .
Ngày hôm sau, Cuồng Nguyệt giống như biến thành người khác mà nhiệt tình chiếu cố thức ăn và sinh hoạt thường ngày của Đỗ Tư Nhiên. Tiểu nha hoàn cực kỳ bất mãn, bởi vì nàng cảm thấy công việc của mình sắp bị cái tên da mặt dày này đoạt đi. Đáng giận chính là tiểu thư vậy mà cũng không ngăn cản.
Đỗ Tư Nhiên lặng lẽ ăn bữa tối Cuồng Nguyệt vì nàng chuẩn bị, đối với sự ân cần của nàng hôm nay cũng nhìn ở trong mắt, bất quá trong lòng lại biết người này tuyệt đối không phải thật tâm.
Cuồng Nguyệt cười hì hì nhìn Đỗ Tư Nhiên ăn thức ăn do nàng tự tay làm, trong lòng kỳ lạ mà cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn, loại cảm giác kỳ lạ này trước kia chưa từng có. Bất quá rất hiển nhiên, nàng rất thích loại cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy rất trọn vẹn!
Đỗ Tư Nhiên ăn một chút, thật sự không chống cự nổi nụ cười ghê tởm kia của Cuồng Nguyệt liền nói, "Ngươi làm nhiều chuyện như vậy là muốn ta thả ngươi đi sao?"
"Dĩ nhiên là không phải, ta chỉ là muốn đối xử tốt với nàng, chẳng lẽ như vậy cũng không được?" Cuồng Nguyệt thấy nàng hiểu lầm bản thân, liền ủy khuất mà biện giải cho mình. Đỗ Tư Nhiên thấy vẻ mặt oan uổng của nàng không khỏi mỉm cười. Đối với tên tiểu tặc làm thương tổn bản thân này, nàng vốn nên là hận nàng ta. Nhưng mà ma xui quỷ khiến lại giữ nàng ta lại, ngay cả chính nàng cũng không hiểu bản thân đang suy nghĩ gì. Nàng cúi đầu tiếp tục ăn, không để ý tới Cuồng Nguyệt nữa. Cuồng Nguyệt cũng ăn ý không hề lên tiếng, nàng nhớ lại Lục Tâm Doanh, không biết nàng ấy bây giờ thế nào? Nàng không giống với Đỗ Tư Nhiên, nàng là tiểu thư khuê các, nói vậy chuyện kia đối với nàng có lẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đi, nếu không cũng không tự thân đi truy bắt mình. Nàng nhất định hận chết ta, hu hu, ta cũng không thể bị nàng bắt được, bằng không sẽ chết chắc!
. . . . . .
Nhiều ngày tới, Đỗ Tư Nhiên cảm nhận được sự chiếu cố cùng đối đãi nghiêm túc của Cuồng Nguyệt, không thể không đổi cái nhìn đối với nàng, xem ra nàng cũng không phải là xấu xa đến bất trị.
Hôm nay, Cuồng Nguyệt đi ra ngoài dạo phố, vốn định mua chút lễ vật cho Đỗ Tư Nhiên. Chính là đang đi trên đường thì thấy Lục tiểu thư đang bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, thấy Lục tiểu thư bất lực mà phản kháng, người đi đường lạnh lùng không nhìn, trong lòng nàng tức giận!
"Khốn kiếp, còn không buông nàng ra!" Cuồng Nguyệt tức giận đá một tên trong số bọn lưu manh một cước, nhân cơ hội đem Lục Tâm Doanh kéo vào trong lòng của mình.
"Ôi chao, lại tới thêm một người, ha ha! Để cho đại gia thật tốt mà yêu thương hai người các ngươi đi!" Tên lưu manh mập mạp dẫn đầu bỉ ổi nói, Cuồng Nguyệt lúc nào thì bị chọc giận như vậy, trước giờ đều là nàng đùa giỡn người khác, lần này bị người đùa giỡn, trong lòng rất không vui vẻ. Mà Lục Tâm Doanh vốn là tuyệt vọng mà muốn tự vẫn, kết quả không tưởng được chính là tên dâm tặc này đúng lúc kịp thời xuất hiện cứu mình, nàng không hiểu sao mà cảm thấy yên tâm. Thấy mấy lưu manh càng dựa vào càng gần, Cuồng Nguyệt thình lình ra chiêu "Vèo vèo vèo" hung hăng thu thập bọn họ một trận.
"Hừ, dám trêu ta, hôm nay ta sẽ thiến các ngươi!" Cuồng Nguyệt nhấc chân muốn cho bọn họ một kích chí mạng, lại bị Lục Tâm Doanh ngăn cản.
"Đừng, bọn họ nhất định biết sai rồi!" Lục Tâm Doanh vội vàng kéo người của Cuồng Nguyệt lại.
"Hừ, bọn họ biết sai, chó cũng sẽ không ăn phân!" Cuồng Nguyệt a Cuồng Nguyệt lúc nói đến người khác, tốt nhất cũng nên nhớ ngươi cũng là đồng loại!
"Các ngươi mau nói các ngươi biết sai!" Lục Tâm Doanh thấy nói Cuồng Nguyệt không được liền chuyển sang nói với mấy tên lưu manh.
Mà mấy tên lưu manh kia cũng bị Cuồng Nguyệt dọa sợ, vội vàng nói, "Chúng ta biết sai rồi, cầu xin nữ hiệp tha mạng!" Nghe bọn họ gào khóc thảm thiết, Cuồng Nguyệt mới hạ chân xuống, nắm tay Lục Tâm Doanh xoay người rời đi.
Đem Lục Tâm Doanh mang tới một chỗ không người mới mở miệng hỏi, "Nàng làm sao một mình đi loạn trên đường a?"
Thấy mặt nàng có vẻ tức giận, Lục Tâm Doanh lại nghe ra được giọng nói của nàng quan tâm mang chút trách cứ, trong lòng không khỏi dâng lên một trận vui sướng nói, "Ta là tới tìm ngươi, vốn là đi cùng An tỷ tỷ, nhưng mà lúc đi dạo phố bị đám người chen nên lạc mất."
"Cái gì? Vân tỷ tỷ cũng tới?" Cuồng Nguyệt kinh ngạc nói, bản thân cũng không có hái nàng, nàng tới làm gì? "Ừ, An tỷ tỷ nói muốn đem ngươi bắt trở về dạy dỗ thật tốt." Lục Tâm Doanh mỉm cười nói.
"Dạy dỗ thật tốt? Dạy dỗ thế nào? Lục tiểu thư a, ta nói nàng một cô gái yếu đuối đi theo ta chạy khắp nơi, cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Dù sao tệ nhất chỉ có... " Lục Tâm Doanh nhớ tới chuyện của mình liền khó chịu.
"Nàng ngàn vạn lần đừng khóc, ta đã nói với nàng, ta đã quyết định, ta muốn làm một tên dâm tặc đa tình, cho nên bây giờ nàng là thê tử của ta. Sau này có chuyện gì đều phải tới tìm ta biết không? Đừng chạy loạn khắp nơi nữa, muốn đi theo ta thì cứ nói, hừ!" Nhìn Cuồng Nguyệt vừa tự luyến mà nói, Lục Tâm Doanh một phen đỏ mặt, người này nói chuyện tuyệt không giống nữ tử, cái gì thê tử? Nàng cho nàng là nam nhân sao? Bất quá trong lòng lại cảm thấy có chỗ tựa lại vô cùng yên bình.
"Ngươi có thể không làm dâm tặc hay không?" Lục Tâm Doanh muốn thay đổi chí hướng của nàng.
"Không được, này là trách nhiệm của ta, bất quá nàng yên tâm đi, ta sẽ đối đãi thật tốt với các nàng!" Cuồng Nguyệt vỗ ngực bảo đảm nói.
Lục Tâm Doanh nhíu mày một cái nói, "Chẳng lẽ tổn thương chúng ta, ngươi không cảm thấy áy náy sao?"
Cuồng Nguyệt sửng sốt một chút, nàng ngược lại không có nghĩ đến những thứ này, nàng cảm thấy nếu các nàng ấy đau khổ, cùng lắm thì mình để cho các nàng trút giận là được, nhưng mà vạn nhất... Nàng phải suy nghĩ thật kỹ.
Lục Tâm Doanh thấy nàng có chút dao động, vui mừng tính rèn sắt khi còn nóng, ai ngờ Cuồng Nguyệt ngược lại mở miệng nói, "Áy náy? Ta thích các nàng mới làm chuyện kia với các nàng, các nàng nên cảm thấy vui mừng mới phải."
Lục Tâm Doanh bị nàng làm cho tức giận đến trợn mắt, không nói cùng người này được, bây giờ tốt nhất mình nên đi theo bên cạnh nàng, phòng ngừa nàng làm loạn!
. . . . . .
Không lay chuyển được Lục Tâm Doanh đau khổ cầu xin, Cuồng Nguyệt đáp ứng theo nàng đi tìm An Bích Vân, thầm nghĩ: Nếu Lục tiểu thư đã hướng về ta, hắc hắc! Ta đây cũng không cần sợ An nhị tiểu thư!
An Bích Vân lo lắng ở trong đám người tìm kiếm, nhưng đến cái bóng của Lục muội muội cũng không thấy, trong lòng áy náy không ngớt.
Đang lúc bản thân tự trách liên nghe được tiếng kêu mừng rỡ của Lục Tâm Doanh "An tỷ tỷ". Nàng vội vã tìm theo tiếng nói phát ra, nhìn lại đã thấy Lục Tâm Doanh đứng bên cạnh Tiểu Nguyệt vừa vui vẻ mà vẫy tay với nàng, trong lòng giận dữ, liên hướng các nàng đi đến.
"Ngươi có sao không? Ngươi tiểu tặc này, có làm gì Lục muội muội hay không?" An Bích Vân quan tâm tra xét Lục Tâm Doanh, sau đó liền tức giận chất vấn Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vẻ mặt vô tội, nói "Ta không có làm gì nàng? Ngược lại, chính là ta cứu nàng đây!" Nàng đắc ý nhìn An Bích Vân.
"An tỷ tỷ, nàng không có khi dễ ta, vừa rồi có một đám người xấu khi dễ ta, là nàng đã cứu ta!" Lục Tâm Doanh thấy An Bích Vân căm giận nhìn Cuồng Nguyệt, vội vã nói giúp Cuồng Nguyệt.
"Hừ, tốt nhất là như vậy. Nếu không ta ngược lại không buông tha ngươi!" An Bích Vân cảnh cáo mà nhìn Cuồng Nguyệt, một khi nghĩ tới tên này đã từng muốn khi dễ mình, trong lòng liền một trận không được tự nhiên. Đều là nữ tử, thế nào nàng lại đặc biệt không giống chứ! Cuồng Dã Môn thật đúng là không phải kinh thế hãi tục bình thường!
Mang theo Lục Tâm Doanh và An Bích Vân đến dịch quán, Cuồng Nguyệt nhân tiện nói, "Các ngươi cũng không thể nói lung tung, nếu không ta sẽ có chuyện. Tin chắc các ngươi cũng không hy vọng ta gặp chuyện không may nha."
"Hừ, ngươi gặp chuyện không may là tốt nhất!" An Bích Vân khinh thường hừ một tiếng. Lục Tâm Doanh thì lại ôn nhu biểu thị tất cả nghe theo an bài của nàng, An Bích Vân nhìn thấy mắt trợn trắng.
Đỗ Tư Nhiên ngồi ở trong đại sảnh chờ Cuồng Nguyệt, đương nhiên nàng chính là sẽ không thừa nhận nàng có chút tưởng niệm Cuồng Nguyệt xấu xa! Lúc nàng chờ đến tâm phiền ý loạn, đã thấy Cuồng Nguyệt dẫn theo hai cô nương như hoa như ngọc vào, trong lòng nhất thời một trận bực mình, lạnh lùng đứng lên muốn xoay người trở về phòng.
Cuồng Nguyệt dẫn Lục Tâm Doanh và An Bích Vân vào cửa thấy Đỗ Tư Nhiên ngồi ở đại sảnh, thầm nghĩ: Nhất định là chờ ta. Nàng cười cười đi hướng Đỗ Tư Nhiên nói, "Tư Nhiên, ta đã trở về!"
Đỗ Tư Nhiên không thèm quan tâm đến lời nói của nàng, tăng nhanh cước bộ liền muốn rời đi, lại bị Cuồng Nguyệt hưng phấn kéo lại nói, "Ta giới thiệu cho nàng hai vị bằng hữu, đây là Lục Tâm Doanh, đây là An Bích Vân, đều là bằng hữu tốt của ta."
Lục Tâm Doanh thấy nàng vui vẻ lôi kéo tay của Đỗ Tư Nhiên thì trong lòng không biết là tư vị gì? Hỗn đản, sắc quỷ, hoa tâm đại cây củ cải! Mặc dù không thích Đỗ Tư Nhiên, thế nhưng lễ độ nàng cũng không thể thiếu, ung dung hướng Đỗ Tư Nhiên chào hỏi. An Bích Vân không câu nệ tiểu tiết, nói hảo liền không nói gì nữa, nhưng trong lòng đem Cuồng Nguyệt mắng đến cẩu huyết lâm đầu, phỏng chừng cô nương này cũng bị nàng hãm hại.
Đỗ Tư Nhiên tức giận giật khỏi tay của Cuồng Nguyệt nói, "Ta và ngươi không quen, bằng hữu của ngươi không cần giới thiệu cho ta!" Cuồng Nguyệt kinh ngạc nhìn Đỗ Tư Nhiên luôn luôn ổn trọng dĩ nhiên có thể thất lễ như thế, trong lòng không vui nói "Không quen? Không quen chúng ta có thể ngủ cùng một chỗ ăn cùng một chỗ a?" Nói đến cái này, chỉ tại Cuồng Nguyệt da mặt dày cộng thêm siêu cấp vô lại mới khiến cho Đỗ Tư Nhiên bất đắc dĩ cống hiến một nửa giường ngủ cho nàng, về phần ăn cùng một chỗ sao, càng không cần phải nói. Lúc biết Đỗ Tư Nhiên không giống trước như vậy bài xích nàng, nàng càng hiển nhiên mà cùng Đỗ Tư Nhiên ăn cơm một bàn.
Hai vị tiểu thư ở đây vừa nghe, trong lòng thầm mắng: Cuồng Nguyệt là một đại sắc lang, hỗn đản chết tiệt! Mà Đỗ Tư Nhiên vừa nghe Cuồng Nguyệt mập mờ nói, không khỏi đỏ bừng mặt, khuôn mặt băng lãnh ngày thường của nàng gặp biến không sợ hãi lại vì lời nói của Cuồng Nguyệt hòa tan không còn một mảnh, nàng phẫn nộ trừng mắt Cuồng Nguyệt nói, "Ngươi câm miệng!" Giống như thẹn quá hoá giận, nàng nhìn Lục Tâm Doanh và An Bích Vân một cái nói, "Hai vị cô nương đừng hiểu lầm, ta và nàng không có liên quan."
Lừa ai a, vừa nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng thì biết nàng giấu đầu hở đuôi. Lục Tâm Doanh cũng không biết cảm thụ gì mà trừng mắt Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt lại tức giận trừng mắt Đỗ Tư Nhiên nói, "Nàng được lắm Đỗ Tư Nhiên, uổng cho ta thật tâm đối đãi nàng, nàng dĩ nhiên vô tình đến thế. Hừ, nếu không quen, ta đây đi là được!" Cuồng Nguyệt lúc này cũng tùy hứng đứng lên, nghĩ nhiều ngày nỗ lực của mình bị nàng phủ nhận, trong lòng đặc biệt căm phẫn.
Nghe Cuồng Nguyệt nói muốn đi, trong lòng Đỗ Tư Nhiên căng thẳng, bất lực mà nắm chặt tay, nhưng không cách nào hạ mình cầu nàng lưu lại.
Ngược lại Lục Tâm Doanh tuy rằng không thích Cuồng Nguyệt để ý Đỗ Tư Nhiên, nhưng thấy Cuồng Nguyệt cũng không phải thật tình muốn đi, thấy hai người đều quật cường như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là kéo Cuồng Nguyệt nói, "Ngươi đừng tức giận, vị tỷ tỷ này không muốn ngươi đi, ngươi không cần đi. Huống hồ ta và An tỷ tỷ ngày hôm nay đi một đường cũng mệt mỏi, ngươi còn muốn chúng ta tiếp tục theo ngươi bôn ba sao?" Nàng làm bộ đáng thương, khiến Cuồng Nguyệt nhìn một hồi không đành lòng, nguyên bản không kiên định lúc này hoàn toàn hướng về Lục Tâm Doanh, nàng nắm hai vai của Lục Tâm Doanh nói, "Được rồi, để không làm các nàng mệt mỏi, ta liền không đi."
Đỗ Tư Nhiên thấy vẻ mặt nàng săn sóc mà nhìn Lục Tâm Doanh, trong lòng nhất thời bạo phát, thế nhưng lúc này không nên lại thêm dầu vào lửa, biết người này tính tình cũng không tốt, nếu làm ầm ĩ tiếp, nàng cũng sẽ cùng mình nổi dậy, cũng không biết dỗ mình vài câu, nghĩ tới đây liền phất tay áo bỏ đi, cũng không quan tâm lễ phép gì nữa.
. . . . . .
Sau khi an bài tốt cho Lục Tâm Doanh và An Bích Vân, Cuồng Nguyệt liền xuống bếp làm một bữa ăn ngon an ủi một chút Lục tiểu thư đáng thương.
Lúc ăn cơm tối, Lục Tâm Doanh và An Bích Vân biết được đồ ăn ngon như vậy là do Cuồng Nguyệt tự mình làm, cảm động không thôi, thì ra tiểu tặc này vẫn có một ưu điểm như vậy. Đỗ Tư Nhiên lặng lẽ ăn, trong lòng một trận quặng đau. Lục Tâm Doanh lại vui vẻ vì Cuồng Nguyệt gắp thức ăn, săn sóc nói "Tiểu Nguyệt, ngươi ăn nhiều một chút."
Cuồng Nguyệt nể tình bưng bát ăn cơm liền ăn điên cuồng, An Bích Vân vừa nhìn, thiên a, có nữ tử nhà ai ăn cơm như thế không, so với nam nhân còn thô lỗ hơn! Bất quá không chống cự nổi thức ăn ngon mê hoặc, nàng cũng không có không nể mặt rời đi, trái lại nhanh chóng gắp thức ăn, rất sợ Lục Tâm Doanh đem thức ăn ngon đều gắp cho tiểu tặc Cuồng Nguyệt kia. Đỗ Tư Nhiên càng ăn càng giận, thấy cảnh Cuồng Nguyệt và Lục Tâm Doanh ngươi ngươi ta ta, nàng "ba" một tiếng để chén cơm xuống, đứng dậy rời đi. Cuồng Nguyệt sửng sốt, Lục Tâm Doanh lại càng hoảng sợ, hai người liếc nhau, Lục Tâm Doanh nói "Đỗ tỷ tỷ giận rồi!"
"Ừ, không có chuyện gì. Buổi tối ta đi dỗ nàng là được. He he! Tâm Doanh a, nàng ăn nhiều một chút, nhìn nàng gầy như vậy, phải nuôi mập một chút, sau này ta ôm mới có cảm giác nha!" Cuồng Nguyệt vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lục Tâm Doanh, Lục Tâm Doanh lại bị lời nói của nàng làm cho đỏ cả mặt, nhưng thật ra An Bích Vân một bên nghe không lọt, nói "Ngươi tiểu tặc này, Lục muội muội tại sao phải cho ngươi ôm a? Nàng sau này phải lập gia đình, làm sao có thể cùng một tên dâm tặc như người cùng một chỗ, huống chi ngươi còn là một nữ nhân!" Nàng chính là nhìn Cuồng Nguyệt không vừa mắt, mọi việc sẽ cùng nàng đối nghịch, nhớ tới nàng đã từng lừa mình xoa ngực, nàng lại vừa thẹn vừa giận.
Lục Tâm Doanh vốn đang xấu hổ chợt nghe An Bích Vân nói, sắc mặt một mảnh trắng bệch, nàng ấy cũng không phải nam tử, mình không thể gả cho nàng! Nàng mặt xám như tro tàn, ngồi yên một chỗ. Cuồng Nguyệt nhìn thấy bộ dáng Lục Tâm Doanh như bị đả kích rất lớn thì lửa giận bùng phát, mắng "Ngươi bà cô ế chồng, Tâm Doanh đã là người của ta, còn gả cho người nào a? Lẽ nào ta nuôi không nổi nàng sao? Nếu ngươi còn xen vào việc của người khác, ta lại không hái ngươi, ngươi tội gì luôn cùng ta đối nghịch. Hừ!" Nàng tức giận ôm Lục Tâm Doanh nói, "Ta cũng mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, nếu nàng thích ta phải ở cùng với ta, nếu không thích ta, ta cũng không miễn cưỡng, ta cũng không phải dâm tặc bá đạo. Đối với nàng, ta là thật lòng thích."
Nhìn vẻ mặt bá đạo của Cuồng Nguyệt, còn tự xưng không bá đạo, Lục Tâm Doanh mỉm cười, nói, "Nếu như ngươi có thể không làm dâm tặc, ta sẽ ở cùng với ngươi!"
Cuồng Nguyệt nghe vậy phẫn nộ trừng nàng nói, "Nàng ở đây cùng ta nói điều kiện, đáng ghét! Đó là nhiệm vụ của ta, nàng muốn ta làm một người không có trách nhiệm sao?"
"Thế nhưng, làm dâm tặc cũng không phải chuyện tốt lành gì, ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy, ngươi có thể học buôn bán a!" Lục Tâm Doanh kiên nhẫn khuyên bảo, không chút nào sợ ánh mắt căm tức của Cuồng Nguyệt.
"Buôn bán? Cái quỷ gì vậy? Ta không hiểu, không làm dâm tặc, ta làm cái gì?" Cuồng Nguyệt vừa nghe Lục Tâm Doanh nói thì biết nàng đang tính toán cái gì, hừ hừ, nhà nàng chính là theo việc buôn bán, nhất định là muốn mình cùng nàng về nhà. Hừ hừ, bất quá Cuồng Nguyệt ta cũng không thể không có khí phách như vậy, phải về nhà cũng là nàng cùng mình trở về.
"Ta có thể dạy ngươi!" Lục Tâm Doanh vội vã hứa hẹn, nàng chính là nổi danh tài nữ, tin chắc muốn dạy Cuồng Nguyệt khẳng định không thành vấn đề.
"Vấn đề là ta không có hứng thú, được rồi, đừng nói nữa, chuyện này để sau này hẳn nói, An Bích Vân, ta đã nói với ngươi, sau này nếu ngươi theo ta đối nghịch, ta liền hái ngươi!" Nàng không nhịn được cắt đứt Lục Tâm Doanh, sau đó quay đầu cảnh cáo An Bích Vân.
An Bích Vân thấy nàng lớn lối như thế mà khiêu khích mình, giận không kìm được nói "Ngươi dám! Nếu ngươi dám ta liền thiến ngươi!"
"Thiến ta? Ha ha ha, ngươi không có bản lãnh kia!" Cuồng Nguyệt nghe vậy vô lại cười, ở trong đầu Lục Tâm Doanh nàng lại mắc cỡ không thể gặp người, hai người này vậy mà...
"Ngươi... " An Bích Vân bị nàng chọc giận đến nói không nên lời, không biết như thế nào cho phải Cuồng Nguyệt cau mày, cảnh cáo mà nhìn An Bích Vân. Nếu như nàng lại chọc mình, cũng đừng trách mình không khách khí!
An Bích Vân thầm nghĩ: Hảo nữ không chịu thiệt trước mắt, nếu như tiểu tặc này thực sự đùa giỡn gì, Lục muội muội bên phe của nàng ấy, bản thân mình không phải rất thảm sao! Trừng mắt nhìn Cuồng Nguyệt, nàng đem lửa giận nhịn xuống. Cuồng Nguyệt đắc ý cười, Lục Tâm Doanh thấy Cuồng Nguyệt hư hỏng như vậy, trong lòng không vui vẻ, đưa tay nhéo nàng một cái, Cuồng Nguyệt đau đến hét to một tiếng, nàng mới cười sung sướng.
An Bích Vân nghĩ thầm: Ha ha! Không sao, ta bị chọc tức thì để Lục muội muội ra mặt thay ta là được! Sau này phải khiêu khích Lục muội muội nhiều chút, bắt nạt chết Cuồng Nguyệt! Ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro