Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Để có thể mau chóng trở về bồi bên cạnh Diêm Lăng sinh con, Cuồng Nguyệt quyết định để Ân Dụ Tranh lại bảo vệ, bản thân một mình gấp rút chạy tới kinh thành chuẩn bị dùng thời gian nhanh nhất bắt tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng về bên người.

Thế nhưng không nghĩ tới Tể tướng khó đối phó như vậy, thấy Cuồng Nguyệt coi như cũng tuấn tú lịch sự, nhân tiện nói: "Ngươi là cái gì Nguyệt, nếu như thật sự thích nữ nhi của ta, phải đi thi trạng nguyên trở về mới được lấy nữ nhi của ta."

Cuồng Nguyệt nhìn Tể tướng vẻ mặt thâm trầm, thầm nghĩ: Lão hồ ly làm thế nào lại sinh ra tiểu lão hổ đơn thuần đây?

Liếc Diệp Thư Đồng nhàn nhã ăn điểm tâm một cái, nàng cười hắc hắc nói: "Thế nhưng ta đây không biết chữ, trạng nguyên là cái quỷ gì a?" Tể tướng nghe vậy cười lớn tại chỗ, ánh mắt nữ nhi bảo bối của hắn làm sao đây, tên thảo dân này làm sao xứng với thiên kim của hắn, thấy bộ dáng nhân mô cẩu dạng của hắn cũng tạm được, sao lại dốt đặc cán mai đây chứ. Xoay người thấy nữ nhi không có hình tượng chút nào mà ghé vào trên bàn cười, hắn nhất thời đổ mồ hôi. Nữ nhi của hắn xem ra cũng không bình thường.

Trách không được có người nói long phối long, phượng phối phượng, chim trĩ sao có thể phối phượng hoàng? Thực sự là một chút cũng không sai.

Lại xoay người nhìn tên quê mùa kia, còn đang cùng bảo bối nhà mình liếc mắt đưa tình cũng không nói, thỉnh thoảng còn hôn gió làm lão già như hắn cũng không chịu nổi. Huhu, mạng già của hắn cũng sắp bị các nàng đoạt mất.

"Vô liêm sỉ, xem ra các ngươi hoàn toàn không để lão phu ở trong mắt. Diệp Thư Đồng, ngươi cút ra ngoài cho ta, đừng trở lại nữa. Lão tử coi như không sinh ra nữ nhi này." Lão tể tướng tức giận đến thở đốc, ánh mắt nhìn nữ nhi, biểu tình hy vọng nữ nhi hắn đến an ủi hắn.

Ai ngờ tiểu ma nữ cái này ngược lại rất vui vẻ, đứng dậy ôm lấy cánh tay của Cuồng Nguyệt, hôn mặt hắn một cái, cũng không quay đầu lại nói: "Phụ thân, không hẹn gặp lại." Sau đó liền lôi kéo Cuồng Nguyệt thần tốc rời đi.

Lão tể tướng thở dài đứng lên thầm nghĩ: Sao ta lại sinh ra một tiểu nhãi con lang tâm cẩu phế này chứ?

. . . . . .

Nét mê hoặc của tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng không giống với vẻ đẹp của Bích Vân, tiểu nha đầu này chọc Cuồng Nguyệt một thân lửa liền cuồng tiếu rời đi, làm hại Cuồng Nguyệt phải dùng nước lạnh dập lửa. Trong lòng âm thầm hối hận, ta thực sự không nên tìm tiểu ma nữ này trở về.

Kể về lúc Cuồng Nguyệt càng gấp rút lên đường trở về, tiểu ma nữ càng không ngừng khiêu khích Cuồng Nguyệt, một đêm, Cuồng Nguyệt nhịn không được, bệnh nghề nghiệp tái phát, sử dụng vạn vật vô địch siêu cấp mị dược với tiểu ma nữ, mới thuận lợi thu được tiểu ma nữ.

Ngày hôm sau, vốn tưởng rằng tiểu ma nữ sẽ đổi tính, ai biết tính xấu của tiểu ma nữ vẫn không đổi, thích trêu chọc râu rồng của Cuồng Nguyệt như trước.

Trong quá trình lên đường về nhà, tiểu ma nữ không ngừng khiêu khích, Cuồng Nguyệt không ngừng tức giận.

Rốt cục về đến Thiên Hạ Bảo, Cuồng Nguyệt sơn trang đã bước đầu xây dựng, chưa hoàn thành.

Diêm Lăng mang theo cái bụng to tròn cùng các tỷ muội đi đón phu quân của bọn họ, nhìn thấy bộ dạng Cuồng Nguyệt mặt đầy phong trần thì cũng biết nàng rất mệt mỏi. Sau đó đời mắt nhìn thấy vẻ mặt lanh lợi của tiểu ma nữ thì biết ngay tiểu tặc có người chỉnh. Ha ha!

Đang rất vui vẻ, lại đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau đớn, Cuồng Nguyệt phát hiện sắc mặt của nàng không bình thường, vội vã hô: "Sắp sinh, sắp sinh!!! Ta sắp sinh! A, không! Diêm Lăng nương tử sắp sinh!" Nói năng lộn xộn chính là phản ứng của rất nhiều người sắp làm phụ thân, Cuồng Nguyệt cũng không tính là khoa trương.

. . . . . .

Đau đớn khiến cho vết thương dữ tợn trên mặt Diêm Lăng càng thêm kinh khủng, Cuồng Nguyệt lại đau lòng muốn chết, lôi kéo tay của Diêm Lăng, thâm tình chân thành nói: "Bảo bối, cố lên, cố lên chút nữa, tiểu bảo bối của chúng ta sắp ra đời! Sau này chúng ta có thể cùng nhau chơi trốn tìm, thả diều... "

Bên này Diêm Lăng đau đến chết đi sống lại, thấy người này còn ở đây nói những lời nhàm chán, trong lòng tức giận nói: "Dong dài, câm miệng!" Vừa bị Diêm Lăng lạnh lùng quát, Cuồng Nguyệt ủy khuất bĩu môi, nhìn Diêm Lăng.

Diêm Lăng bất đắc dĩ, vì tên hỗn đản này sinh con, trong thời khắc mấu chốt này còn phải an ủi nàng? Nàng sẽ không làm, dựa vào đâu a. Nói như thế nào mình cũng là một tuyệt sắc đại mỹ nhân, chỉ thấy Diêm Lăng đưa tay lên mặt xé ra da mặt được kéo xuống.

Cuồng Nguyệt thấy dung mạo thật sự của Diêm Lăng thì hít một ngụm khí lạnh, nói: "Phu nhân, nàng mau mang da mặt trở lại."

Diêm Lăng nhíu mày, sao thế? Lẽ nào hiện tại nàng thích xú nữ. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cộng thêm thống khổ đầy nghi hoặc của Diêm Lăng, Cuồng Nguyệt hô hấp dồn dập nói: "Nhìn gương mặt này của nàng, ta sẽ muốn nàng! Hu hu! Thì ra nàng chính là nha hoàn kiêu ngạo kia, hu hu! Sớm biết vậy ta đã không khách khí!" Cuồng Nguyệt không nhìn ánh mắt tức giận của Diêm Lăng, líu ra líu ríu nói.

. . . . . .

Diêm Lăng bị Cuồng Nguyệt dằn vặt tinh thần cùng đứa nhỏ dằn vặt thân thể rốt cục sinh ra nữ nhi thứ nhất của Cuồng Nguyệt, Cuồng Mân. Nhìn gương mặt của tiểu tử kia quá giống Diêm Lăng nhưng lại lộ ra nụ cười xấu xa giống Cuồng Nguyệt, trong lòng mọi người ớn lạnh, xem ra giang hồ rất khó yên ổn, vận xấu của các mỹ nữ còn chưa có cách nào chấm dứt.

Cuồng Nguyệt mừng rỡ ôm nữ nhi, vui tươi hớn hở: "Mỹ nhân a mỹ nhân, nữ nhi con mau mau lớn lên, phụ thân tìm nhiều tiểu mỹ nhân về làm vợ cho con. Ha ha!" Chúng nữ nhân nhìn bộ dạng sắp chảy nước miếng của Cuồng Nguyệt, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, còn có người làm phụ thân như vậy sao.

Tử Uyển bắt mạch cho Diêm Lăng vì mệt mỏi quá độ mà hôn mê, sau đó kê thuốc bổ mới đứng dậy nhìn hài tử của Diêm Lăng, không biết hài tử của mình sẽ ra sao.

An Bích Vân sờ sờ bụng của mình, âm thầm cầu khẩn: Lão thiên gia ngài ngàn vạn lần đừng cho ta một tiểu dâm tặc a.

Lục Tâm Doanh cũng không tự chủ sờ sờ bụng của mình, thầm nghĩ: Không biết hài tử này có phải sẽ hư hỏng như Cuồng Nguyệt hay không đây? Suy nghĩ một chút sắc mặt lại đỏ bừng.

Tuy rằng Đỗ Tư Nhiên nhìn xa trông rộng nhưng cũng không phát hiện vóc người của mình biến dạng, chỉ là nhìn bộ dáng mê gái của Cuồng Nguyệt trong lòng thầm than: Tương lai sẽ bận rộn a.

Diệp Thư Đồng suy nghĩ đơn giản, nhìn Cuồng Mân nói: "Tiểu tặc, ngươi xem tiểu tiểu tặc của ngươi sau này sẽ có bao nhiêu thê tử? Có thể giống như ngươi cũng có nhiều nữ nhân như vậy hay không?"

Cuồng Nguyệt ngẩng đầu liền đắc ý nói: "Nữ nhi của ta đương nhiên phải có xu thế trò giỏi hơn thầy, tương lai khẳng định sẽ có rất nhiều thê tử."

Tử Uyển ôm Cuồng Mân trực tiếp thở dài, hài tử đáng thương, e là sẽ bị phụ thân của nàng dạy hư. Không biết Diêm Lăng sẽ có cảm tưởng gì?

Diêm Lăng từ hôn mê tỉnh lại liền muốn xem đứa nhỏ, Tử Uyển cẩn thận ôm Cuồng Mân đang cười đến vẻ mặt vô lại cho nàng, Diêm Lăng kinh ngạc nhìn nụ cười xấu xa trên mặt của Cuồng Mân quá giống nụ cười xấu xa của phụ thân nàng, trong lòng thầm than: Không phải ta vừa sinh một tiểu dâm tặc đó chứ?

. . . . . .

Mọi người đắm chìm trong hạnh phúc vì Cuồng Mân vừa sinh ra, Cuồng Nguyệt sơn trang cũng đã sắp hoàn thành.

Cuồng Nguyệt mang theo chúng nữ nhân và hài tử tiến vào Cuồng Nguyệt sơn trang, lúc này ngoại trừ Diêm Lăng vừa sinh, tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng chưa mang thai, còn lại chúng nữ đều đang có mang.

Diêm Lăng ôm Cuồng Mân đút sữa, Diệp Thư Đồng ở một bên say sưa mà nhìn, Tư Nhiên, Bích Vân, Tâm Doanh, Tử Uyển, Dụ Tranh thì đang nhàn nhã trò chuyện. Chỉ có Cuồng Nguyệt đang lén lút nghiên cứu gì đó.

Hôm nay, Cuồng Nhân mang theo Lâm Thanh Nghiên đến thăm, nhìn người của Lâm Thanh Nghiên cũng đúng là đang mang bụng ba bốn tuần, mà Tử Uyển cũng sắp lâm bồn. Cuồng Nguyệt nhìn nhìn cái này nhìn cái kia, lôi kéo Cuồng Nhân nói: "Sư phụ, không phải sau này hài tử của Tử Uyển nhà ta gọi hài tử của ngươi là cữu cữu hay a di sao? Thế nhưng rõ ràng là hài tử nhà ta lớn hơn a.

"Hừ, tuổi lớn thì sao, vai vế nhà ta lớn. Nhà ngươi phải nhận mệnh đi." Cuồng Nhân vỗ đầu Cuồng Nguyệt nói, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, kéo tay của Cuồng Nguyệt đi tới trong góc phòng nói: "Ngươi còn giữ Danh Hoa Lục không?"

Cuồng Nguyệt nghe vậy vội vã nhỏ giọng nói: "Đương nhiên còn, ta đang suy nghĩ kế tiếp ta nên hái người nào."

"Ngươi còn dám đi ra ngoài hái hoa. Rất giỏi, không hổ là đồ đệ của Cuồng Nhân ta. Các nàng nhà ngươi có đồng ý không? Ngươi không sợ bị chém sao?"Bộ dáng lén lén lút lút của Cuồng Nhân chọc cho Cuồng Nguyệt đắc ý cười rộ lên: "Không phải là sư phụ sẽ không dám? Cũng đúng, dù sao mẫu thân của Tử Uyển không dễ chọc như vậy, không cẩn thận một chút... Sư phụ lại được làm thái giám. Ha ha ha!"

Cuồng Nguyệt cười đắc ý không duy trì được bao lâu, Cuồng Nhân lại không nổi giận, ngược lại cười nhìn bộ dạng đắc ý của Cuồng Nguyệt!

. . . . . .

"Các vị tỷ tỷ, ta nói không sai chứ. Ta đã nói tiểu tặc này nhất định là sắc tâm không chết." Diệp Thư Đồng đắc ý cười, Cuồng Nguyệt không dám xoay người, trong lòng đổ mồ hồi. Dụ Tranh kia sẽ không thực sự muốn...

Diêm Lăng ôm nữ nhi nhàn nhạt nói: "Dụ Tranh, giao cho ngươi. Bích Vân, Tư Nhiên, Tâm Doanh, Tử Uyển, Thư Đồng, buổi tối không được để cho nàng trở về phòng."

Năm nữ nhân bị điểm tên lực bất tòng tâm mà nhìn bộ dáng giả bộ đáng thương của Cuồng Nguyệt. Ân Dụ Tranh lạnh lùng nói một câu: "Tự giao ra hay để ta lục soát?"

Cuồng Nguyệt cúi đầu xoay người, ngoan ngoãn lấy bảo bối Danh Hoa Lục từ trong ngực ra sung công, Dụ Tranh vừa tiếp nhận, những nữ nhân còn lại đều ào tới bắt đầu lật xem, nhìn danh tiếng của từng mỹ nhân trên đó, đếm tới đếm lui có hơn mấy trăm người? Di Thẩm, Hoàng Nhân, Tì Lã Bang...?

Dụ Tranh nhìn xong vận công khiến Danh Hoa Lục trong nháy mắt hóa thành bột phấn, Cuồng Nguyệt nhìn thấy rất đau lòng, lưu luyến nhìn bột phấn cuốn vào không trung.

Tâm Doanh dịu dàng ngoan ngoãn nhất nhìn thấy Cuồng Nguyệt như vậy, trong lòng cũng không khỏi tức giận, các nàng nhiều tỷ muội như vậy làm bạn với Cuồng Nguyệt nàng, nàng còn chưa thỏa mãn, nên chỉnh nàng một chút.

"Phu quân, phụ thân nói ông ấy dự định về hưu nghỉ ngơi, cho nên toàn bộ sinh ý của Lục gia đều giao cho nàng xử lý." Tâm Doanh lẳng lặng nói, vẻ mặt mất hứng.

Cuồng Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu, hu hu, ta không thích việc buôn bán.

"À được rồi, phu quân, phụ thân nói làm tế tử của Bạch Vân sơn trang, nàng cũng nên vì Bạch Vân sơn trang cống hiến, sinh ý vùng Giang Nam liền do nàng phụ trách." An Bích Vân tự tại uống trà, nhìn có chút hả hê.

"Cái gì?!" Cuồng Nguyệt thét lớn, "Vậy ta còn không phiền chết sao?"

"Phu quân, để chiếu cố Mân Nhi, chuyện của Thiên Hạ Bảo cũng giao cho nàng." Diêm Lăng đúng lúc tăng thêm việc, khiến Cuồng Nguyệt như bị sét đánh, bộ dáng không thể tin nhìn Diêm Lăng lạnh nhạt.

"Phu quân, hiện tại ta đang mang thai, không thể xử lý tốt việc trong Giáo, nên giao cho nàng làm." Dụ Tranh lạnh lùng nói.

Cuồng Nguyệt muốn khóc, thiên a, ta hối hận! Có thể đừng có nhiều thê tử như vậy hay không?

"Phu quân... phụ thân và mẫu thân quyết định ngao du thiên hạ, cho nên Thiên Y Môn... " Tử Uyển ôn nhu nói, sau khi có mang, trọng tâm của nàng cũng chuyển vào trên người bảo bảo, cho nên...

"Tử Uyển, ngươi cũng sẽ muốn ta... " Cuồng Nguyệt không muốn tin tưởng Tử Uyển cũng đối xử nàng như vậy.

"Ặc... Phu quân, làm phiền nàng." Tử Uyển bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng chỉ muốn bảo bối được sinh ra.

"Tiểu tặc, xem ra ngươi rất bận rộn. Ha ha!" Diệp Thư Đồng khiêu khích nhìn Cuồng Nguyệt, bộ dạng đắc ý không chịu được. Tuy nói đã trở thành phu thê, thế nhưng nàng vẫn rất thích khi dễ Cuồng Nguyệt.

Tư Nhiên nhìn bộ dáng bị khi dễ của Cuồng Nguyệt, lắc đầu, hết thảy đều do nàng tự tìm, nếu như không phải nàng sắc tâm không thay đổi, bọn tỷ muội cũng sẽ không trêu cợt nàng như vậy.

"Phu quân, làm một nhất gia chi chủ ngươi phải làm tốt trách nhiệm nha." Tư Nhiên lạnh nhạt nói.

. . . . . .

Cuồng Nguyệt ai oán mà ngồi trong thư phòng xử lý công việc, Tử Uyển sinh một nam hài, gọi là Cuồng Dật, còn chưa kịp vui vẻ, đã bị đủ thứ việc kéo đến làm bận rộn đến hôn thiên ám địa. Nàng xoa xoa đôi mắt đã vài ngày chưa ngủ, tiếp tục phấn đấu.

Ngoài cửa sổ, bọn tỷ muội len lén nhìn Cuồng Nguyệt.

Tâm Doanh không nỡ nói: "Phu quân cũng đã mấy ngày không ngủ, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu không nổi a?"

Bích Vân cũng cau mày nói: "Đúng vậy, nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, không chừng ngày nào đó sẽ gục."

Tư Nhiên tương đối bình tĩnh: "Diêm Lăng, Dụ Tranh, các ngươi nghĩ như thế nào?"

Thư Đồng, Tử Uyển không nói một tiếng, các nàng biết ở đây dẫn đầu là Diêm Lăng và Dụ Tranh, để phòng ngừa phu quân lăng nhăng của các nàng tiếp tục làm chuyện xấu, cũng chỉ có thể tìm việc cho nàng làm, để cho nàng bận đến không cách nào đi làm mấy chuyện xấu.

Diêm Lăng trầm tư một hồi mới nói: "Dụ Tranh, chúng ta thử nàng một lần, nhìn xem nàng có thể chịu đựng được mê hoặc hay không?”

Dụ Tranh suy nghĩ một chút nói: "Được, để Hữu hộ pháp đi thử nàng một lần."

Đêm nay đối với Cuồng Nguyệt mà nói thật là một đêm tốt đẹp. Rốt cuộc mấy vị nương tử cũng đau lòng nàng chịu khổ, giao việc cho hạ nhân làm, rốt cuộc nàng có thể thư giãn rồi.

Lúc này nàng thập phần thích ý nằm trong thùng nước tắm hưởng thụ dòng nước ấm áp, đột nhiên một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, nàng vừa trợn mắt nhìn thì thấy một nữ tử cả người y phục mỏng manh đang tựa bên cạnh nàng, bạch y mỏng manh khiến thân thể nữ tử như ẩn như hiện, Cuồng Nguyệt nuốt nước miếng một cái nói: "Mỹ nhân, ngươi là... "

"Ha ha... Ngươi xem ta là ai đây?" Nữ tử cười duyên cởi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

Cuồng Nguyệt trợn to mắt: "Hữu hộ pháp! Ngươi... Ngươi sao... Ở chỗ này?"

"Vì ngươi mà đến, ai bảo ngươi hấp dẫn ta như vậy chứ?" Hữu hộ pháp cười khanh khách tới gần Cuồng Nguyệt đưa ta nhẹ nhàng xoa trên người của Cuồng Nguyệt, khiến cho Cuồng Nguyệt một trận tâm động, đang lúc ngón trỏ muốn đại động thì bên tai nhớ lại lời nghiêm nghị cảnh cáo của Dụ Tranh, lại vội vã thu hồi ma trảo đang muốn xuất động. Nàng biết nếu nàng dám bị nữ nhân trước mắt này mê hoặc, ma trảo của nàng nhất định sẽ khó giữ.

Hữu hộ pháp không để ý tới phản ứng của Cuồng Nguyệt, đưa tay xoa lồng ngực của Cuồng Nguyệt, nhìn bộ ngực vô cùng bình thường của Cuồng Nguyệt, nàng cười nói "Ha ha, thì ra phu quân của giáo chủ là Thái Bình công chúa a. Ha ha!"

Cuồng Nguyệt bỗng chốc đẩy tay của Hữu hộ pháp ra, nói: "Ngươi đừng câu dẫn ta."

"Cuồng Nguyệt phu quân, lẽ nào ngươi không muốn ta sao? Bộ dáng ta không kém a." Hữu hộ pháp thổi khí dụ dỗ Cuồng Nguyệt.

Tim của Cuồng Nguyệt thình thịch nhảy lên thật nhanh, thế nhưng lá gan nhỏ bị Dụ Tranh chế trụ, không dám tùy ý biến hóa. Vì vậy Cuồng Nguyệt từ thùng nước tắm nhảy ra, cầm quần áo tông cửa chạy ra ngoài.

. . . . . .

"Không tệ lắm, tiểu tặc dĩ nhiên chịu đựng được khảo nghiệm, ha ha!" Thư Đồng ở bên ngoài nhìn lén toàn bộ quá trình, xấu hổ đỏ mặt nói.

Chúng nữ nhân còn lại nhìn nhau vài lần nói: "Được rồi, sau này không cần phải sợ. Chỉ cần cẩn thận giám hộ cũng sẽ không xảy ra bất trắc."

Trải qua một trận thăm dò, Cuồng Nguyệt rốt cục không cần liều sống liều chết phấn đấu nuôi gia đình, bởi vì chúng nữ nhân rất tự giác thu lại sinh ý nhà mình, Cuồng Nguyệt chỉ cần phụ trách sự vụ của Cuồng Nguyệt sơn trang là được rồi.

Vài năm sau, Cuồng Nguyệt nói về chuyện đêm đó Hữu hộ pháp câu dẫn nàng, kiêu ngạo không gì sánh được, đại dâm tặc Cuồng Nguyệt ta lại có thể bỏ qua một đại mỹ nhân mê hoặc, nàng cảm thấy vinh quang không gì sánh được. Chúng nữ nhân trợn mắt một cái, mặc kệ nàng, bất quá mấy năm này nàng ngược lại ngoan ngoãn không ít, rất ít xuất trang, đối với hài tử càng che chở vô cùng. Duy nhất làm cho các nàng tức giận chính là hài tử của các nàng đều bị nàng dạy thành dâm tặc nhị đại.

Xem ra hương khói của Cuồng Dã Môn vẫn không ngừng sinh sôi nảy nở, nhiệm vụ của Cuồng Nguyệt rốt cuộc là thành công hay không thành công đây? Cuồng Dã Môn rốt cuộc có thể trọng chấn uy danh hay không đây? Cái này chỉ có thể nhìn nữ nhi háo sắc của Cuồng Nguyệt xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro