Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Lúc phát hiện mình mang thai, Diêm Lăng khẳng định đó là hài tử của Cuồng Nguyệt, chẳng qua nàng ta dùng biện pháp gì khiến mình mang thai, nàng cũng không rõ lắm.

Hơn một tháng trước, lúc mới vừa phát hiện mình mang thai, nàng phái người đi tìm Cuồng Nguyệt, nhưng mang về là tin tức nàng rơi xuống vực. Điều này làm cho nàng như bị sét đánh, nàng không nghĩ tới mình nhất thời tức giận lại hại chết Cuồng Nguyệt, thế nhưng nàng không tin Cuồng Nguyệt dễ dàng chết như vậy. Vì vậy phái rất nhiều người xuống dưới vực tìm thi thể của Cuồng Nguyệt. May là, không tìm thấy chính là tin tức tốt.

Nàng vuốt ve bụng, thầm nghĩ: Cho dù nàng là nữ nhân, ta cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Lại nói đến ba người Đỗ Tư Nhiên thì sao, một mặt tra án, một mặt chờ Cuồng Nguyệt. Thật vất vả chờ đến giải quyết xong mọi việc, chuẩn bị tìm kiếm tin tức của Cuồng Nguyệt. Lại bị sư phụ của Cuồng Nguyệt, Cuồng Nhân mang đến tin tức Cuồng Nguyệt rơi xuống vực, chấn động đến mất bình tĩnh.

Tên sư phụ vô lương tâm kia của Cuồng Nguyệt còn nhàn nhạt nói, "Yên tâm đi, nha đầu kia mạng lớn, không dễ chết như vậy. Các ngươi có ăn thì ăn, có uống thì uống. Đem mình nuôi đến béo trắng chờ nàng trở lại là được." Ba người nghe được, trong lòng một trận lửa giận, đây là sư phụ gì a, Tiểu Nguyệt đáng thương, không biết lớn lên thế nào, nhất định là bị người này ngược đãi, cho nên dẫn đến áp lực trong lòng mới lập chí làm một tên dâm tặc, nhất định là lỗi của lão nhân này.

Thấy ba người cùng nhau nhìn chằm chằm mình, ngay cả Đỗ Tư Nhiên thành thục ổn trọng cũng không ngoại lệ, Cuồng Nhân rùng mình một cái, thầm nghĩ: Nha đầu chết tiệt này còn tàn nhẫn hơn cả ta, không chỉ hái hoa, còn trộm luôn lòng của người ta. Nếu sau này đều cưới về hết, cuộc sống sau này của ta còn có thể vượt qua sao?

Sau khi giáo chủ Ma giáo Ân Dụ Tranh mắt thấy Cuồng Nguyệt rơi xuống vực, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp. Chỗ trống trong lòng khiến nàng có chút bi quan chán nản. Vốn muốn để giáo chúng giết hết kể bạc tình trong thiên hạ, nhưng vì Cuồng Nguyệt nàng mới biết được thì ra cho dù bị trượng phu phụ lòng, nhưng vẫn là trụ cột tinh thần của thê tử. Mặc dù Cuồng Nguyệt cũng không phải phu quân của mình, nhưng lại là nam nhân đầu tiên của mình, bất tri bất giác nàng đem hắn cho rằng là người sau này mình dựa vào. Nàng dẫn theo giáo chúng đóng quân ở gần vách núi, biết bảo chủ Thiên Hạ Bảo phái người xuống vực tìm kiếm trượng phu của mình, nàng liền sai người đừng tìm nữa để tránh khỏi nhân mã hai bên dấy lên xung đột.

Khổ sở chính là, Cuồng Nguyệt này vì trốn khỏi sự truy sát của nàng dĩ nhiên lại vội vàng lấy nữ nhân xấu nhất thiên hạ, ngày đó mình so với bảo chủ Thiên Hạ Bảo thật sự còn tốt hơn nhiều, nếu không giết nàng, có thể là...

Không biết nên oán người nào, hết thảy lỗi lầm đều là do thói phong lưu của Cuồng Nguyệt tạo thành, phiêu kỹ thì thôi đi, còn cả gan đùa giỡn mình, chiếm tiện nghi của mình, như vậy lúc giết nàng cũng xem như xong chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại trúng mị dược của nàng, bị nàng đoạt thân thể, liền đánh mất tâm.

Nàng vuốt ngọc tiêu, hồi tưởng lại khi đó, hận cùng trống vắng, vốn tưởng giết nàng mình sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng trong một khắc lúc Cuồng Nguyệt té xuống vực nàng phát hiện sức lực chống đỡ bản thân cũng biến mất. Trong khoảnh khắc đó, nàng thật muốn nhảy theo Cuồng Nguyệt, thế nhưng trên lưng nàng còn gánh nặng của toàn bộ ma giáo, cuối cùng nàng đành nhịn xuống.

. . . . . .

Trải qua qua một thời gian thân mật với Cuồng Nguyệt, tình cảm của Lâm Tử Uyển đối với Cuồng Nguyệt không còn đơn thuần như trước nữa, hiện giờ lúc nàng ở trước mặt của Cuồng Nguyệt luôn luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhất là khi ánh mắt nóng bỏng của Cuồng Nguyệt nhìn chăm chú vào nàng, nhịp tim của nàng rất thất thường, mặt lại nóng lên, không bình thường rất không bình thường. Nếu Cuồng Nguyệt là nam tử, nàng có thể chấp nhận việc mình thích Cuồng Nguyệt, thế nhưng Cuồng Nguyệt là nữ tử, còn là nử tữ nhỏ tuổi hơn mình. Nàng vỗ vỗ mặt, tại sao lại suy nghĩ về nàng ta chứ? Rốt cuộc ta bị làm sao? Tử Uyển đáng thương không biết là tiểu tặc âm hiểm Cuồng Nguyệt đã sớm bố trí cạm bẫy để nàng tự nhảy vào, chỉ bất quá Cuồng Nguyệt thật không ngờ tới Lâm Tử Uyển lại thích tên sắc lang âm hiểm như mình.

Cuồng Nguyệt còn không biết chính là, Lâm Tử Uyển là Thiếu môn chủ Thiên Y Môn, là thù nhân của sư phụ nàng, mà mẫu thân của Lâm Tử Uyển có một đoạn ân oán không rõ cùng với Cuồng Nhân. Bởi vậy Cuồng Nhân mới muốn Cuồng Nguyệt phát triển Cuồng Dã Môn để đối đầu với Thiên Y Môn, trả mối thù xưa.

Trở lại gian nhà trúc nàng và Cuồng Nguyệt ở chung, Lâm Tử Uyển thất thần nhìn y phục của Cuồng Nguyệt đặt ở bên giường của nàng, nhất định lúc này Cuồng Nguyệt đang bận rộn ở trù phòng, từ sau khi Cuồng Nguyệt đến, phần lớn thời gian đều là do Cuồng Nguyệt nấu cơm. Nàng nhớ đến bộ dạng lúc nấu cơm của Cuồng Nguyệt, không khỏi mỉm cười, có thể được Cuồng Nguyệt tự mình làm cơm, nàng cảm thấy đặc biệt ấm áp. Nghĩ đến cuộc sống bình thản mấy ngày liên tiếp cùng với Cuồng Nguyệt làm nàng sinh ra một cảm giác như một gia đình. Ha ha... Nàng rất thích cuộc sống như thế này.

Kỳ thực Cuồng Nguyệt nắm giữ việc ăn uống của Lâm Tử Uyển là để tiện cho việc hạ cổ, hắc hắc! Lâm Tử Uyển là một đại mỹ nhân, lại có y thuật tuyệt thế như vậy, làm sao nàng bỏ qua được? Tối nay nàng có đặc biệt mà chuẩn bị một bình rượu lâu năm, thật vất vả mới mua được.

"Lâm tỷ tỷ, cơm xong rồi chúng ta ăn cơm đi." Cuồng Nguyệt bưng cơm để lên bàn, cười nói.

"Ừ" Lâm Tử Uyển cười nhạt đáp, Cuồng Nguyệt đưa bát cơm đã xới sẵn đưa đến, nàng ưu nhã ăn cơm, ngược lại Cuồng Nguyệt không khách khí như vậy, giống như một đại nam nhân, ăn một lần một miệng lớn cơm, sau đó thì nhét vào một miệng lớn đồ ăn. Lâm Tử Uyển thấy vậy chỉ mỉm cười, không thể ngờ Cuồng Nguyệt ăn cơm lại thô lỗ như vậy.

Sau khi ăn xong, Cuồng Nguyệt lấy ra bình rượu nói "Lâm tỷ tỷ, đêm hôm nay thật vui vẻ, chúng ta uống chút rượu được không?"

Thấy bộ dạng hăng hái bừng bừng của Cuồng Nguyệt, Lâm Tử Uyển cũng không tiện phá hỏng, vì vậy liền đồng ý.

Hai người mỉm cười đối ẩm, đáng tiếc lại bị Cuồng Nguyệt từng ngụm từng ngụm mà uống, Lâm Tử Uyển uống rất ít, Cuồng Nguyệt rất nhanh đã say trước.

Lâm Tử Uyển cũng có chút hoảng hốt, đỡ Cuồng Nguyệt lên giường, một cái lảo đảo liền té ở trên người của Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt bị nàng đè một cái, mơ hồ tỉnh lại ôm lấy Lâm Tử Uyển hôn nồng nhiệt, Lâm Tử Uyển giật mình để cho Cuồng Nguyệt hôn, một lát sau cũng đáp trả lại Cuồng Nguyệt.

Hai người níu kéo y phục đối phương, Cuồng Nguyệt bỗng dưng nổi nóng đẩy Lâm Tử Uyển ngã xuống giường, men say mông lung, không cởi được y phục trên người của nàng, Cuồng Nguyệt tức giận xé rách y phục Lâm Tử Uyển. Lâm Tử Uyển bị hành động nôn nóng củ nàng hù dọa, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Cuồng Nguyệt thân là nữ tử lại còn gấp hơn cả nam tử, muốn lấy chăn che lại ngăn ngừa Cuồng Nguyệt xâm phạm, đáng tiếc Cuồng Nguyệt say rượu mất lý trí, kéo chăn ra, kéo Lâm Tử Uyển vào trong lòng ngả ngớn. Lâm Tử Uyển muốn một chưởng đánh ngất nàng, thế nhưng lại bị hai tay chạy loạn trên người mang tới cảm giác kỳ lạ khiến nàng sợ hãi, hít thật sâu khí tức trên người của Cuồng Nguyệt, nàng lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Cuồng Nguyệt càng không ngừng dùng thân thể của mình ma sát thân thể của Lâm Tử Uyển, khiến Lâm Tử Uyển mềm nhũn nằm ở trên giường, tùy ý nàng chi phối. Ngay khi một trận đau đớn từ dưới thân truyền đến, Lâm Tử Uyển biết mình không thể hối hận. Nàng ôm lấy đầu đang động không ngừng của Cuồng Nguyệt, đặt nàng ở trước ngực của mình, tùy ý nàng kịch liệt chuyển động, dần dần, đau đớn mang theo một ít vui sướng khiến nàng như sa vào vòng xoáy khoái cảm, không thể kiềm chế mà đáp lại sự xâm phạm của Cuồng Nguyệt.

. . . . . .

Hôm sau, khi Lâm Tử Uyển mang theo đau nhức tỉnh lại, phát hiện mình toàn thân xích loã ở trong lòng Cuồng Nguyệt, bá một cái đỏ mặt. Nàng vội vội vàng vàng muốn ngồi dậy tìm y phục, lại bị tên Cuồng Nguyệt đầu óc hư hỏng nắm kéo lại, ngã vào trong lòng Cuồng Nguyệt. Cuồng Nguyệt vùi đầu vào ngực của nàng, hôn mấy cái, hai tay chiếm đủ tiện nghi mới hài lòng bỏ qua cho nàng, Lâm Tử Uyển xấu hổ mà vùi đầu vào trong gối, không mặt mũi gặp người nha.

"Tử Uyển nương tử, nàng làm sao vậy? Đừng vùi mình vào đó a, nàng làm vậy ta sẽ đau lòng nha." Cuồng Nguyệt cố ý xấu xa trêu chọc Lâm Tử Uyển, Lâm Tử Uyển thầm buồn bực Cuồng Nguyệt được tiện nghi còn khoe mẽ, thế nhưng lúc này nàng thực sự ngượng ngùng gặp Cuồng Nguyệt.

Cuồng Nguyệt thấy thân thể Lâm Tử Uyển đỏ bừng, nàng thật sự có hư hỏng cỡ nào cũng không nỡ chọc nàng ấy tiếp, dịu dàng kéo Lâm Tử Uyến ra nhẹ nhàng mà trách cứ: "Kêu nàng đừng làm ngộp mình, còn không nghe lời, dậy đi, ta làm điểm tâm cho nàng."

"Ừ" Thanh âm của Lâm Tử Uyển nhỏ như muỗi kêu, đến nổi Cuồng Nguyệt vểnh tai cũng không nghe được, bất quá Cuồng Nguyệt biết mình nên dừng lại, nếu mình còn ở đây nhất định nàng sẽ tiếp tục như vậy, không bằng rời khỏi trước để cho nàng mặc y phục vào.

Đợi sau khi Cuồng Nguyệt rời khỏi, Lâm Tử Uyển mới nhanh chóng mở tủ lấy y phục mới ra mặc, mấy món bị Cuồng Nguyệt xé bỏ sợ là không mặc được nữa, nàng nghĩ tới ánh mắt nóng bỏng đêm qua của Cuồng Nguyệt, nôn nóng hấp tấp mà làm, nhịn không được mặt đỏ bừng lên.

Lúc ăn sáng, nhìn Cuồng Nguyệt, Lâm Tử Uyển vẫn còn có chút câu nệ, bị Cuồng Nguyệt bất ngờ ôm một cái, Lâm Tử Uyển tức giận.

"Ngươi cảm thấy ta rất dễ bắt nạt có phải hay không?" Lâm Tử Uyển thẹn quá thành giận, Cuồng Nguyệt lại nhiều lần ăn đậu hũ của mình, giống như mình rất dễ dãi, điều này làm cho nàng rất đau lòng.

"Làm sao lại vậy? Tử Uyển, tại sao nàng có thể nghĩ như thế? Ta thật tâm thích nàng, nàng không tin ta sao?" Cuồng Nguyệt thấy Tử Uyển nổi giận vội vã trấn an.

"Vậy vì sao ngươi ba lần bốn lượt khi dễ ta?" Tử Uyển mơ hồ có chút nước mắt, vừa nghĩ tới tên này khinh thường mình, trong lòng liền buồn tủi. 

"Ta đã nói rồi, ta thích nàng a, nếu không thích nàng, làm sao ta lại thân mật với nàng?" Cuồng Nguyệt giải thích.

"Thế nhưng ta và ngươi đều là nữ tử, chúng ta không thể... " Tử Uyển thích Cuồng Nguyệt, thế nhưng thế tục khiến nàng lùi bước, mẫu thân nhất định sẽ không đồng ý, nàng suy nghĩ. Trong lòng rối rắm trăm lần, nhưng lại không thể rời xa Cuồng Nguyệt.

"Mặc kệ, đều là nữ tử thì sao? Đều là nữ tử thì không thể yêu nhau sao? Ngu mụi vô tri, thế tục cái gì, bất quá chỉ là một đám người vô tri ăn no không có chuyện gì làm, đào bới chuyện của người khác, thêm mắm thêm muối, nói đến nổi thiên địa bất dung. So với bọn ngu mụi đó tồn tại, Cuồng Nguyệt ta oanh oanh liệt liệt mà yêu, giá trị nhân sinh còn cao hơn bọn họ." Cuồng Nguyệt tức giận gào thét, nàng tức giận Lâm Tử Uyển vì những lời nói không đâu mà lo lắng, càng nói càng hăng say châm chọc quan điểm ngu dốt. Người sống cả đời, nếu phải nhìn thái độ của người khác mà sống, còn không bằng sớm chết đi cho rồi, kể điên mới làm vậy.

. . . . . .

Trong lúc Cuồng Nguyệt và Lâm Tử Uyển đang sống cuộc sống hạnh phúc của hai người thì Lâm Tử Uyển nhận được một bức thư của Thiên Y Môn, yêu cầu nàng lên kinh thành chữa bệnh cho một vị quý nhân, đương nhiên Cuồng Nguyệt sẽ phụ xướng phu tùy mà đi theo Lâm Tử Uyển lên kinh.

"Kinh thành thật lớn a." Cuồng Nguyệt nữ giả nam trang ngạc nhiên kêu lên, nhìn kinh thành phồn hoa, hắc hắc! Nhất định rất nhiều mỹ nữ.

Lâm Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn nàng tò mò nhìn đông nhìn tây, gặp phải cô nương nào xinh đẹp thì ngắm thêm vài lần, bộ dạng sắc lang làm cho Lâm Tử Uyển trong lòng chua xót. Cuồng Nguyệt hưng phấn mà lôi kéo tay nàng, lại bị nàng bỏ ra.

"Sao vậy?" Cuồng Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, Lâm Tử Uyển chỉ chỉ người qua đường nhẹ giọng nói, "Ở trên đường, phải chú ý một chút."

Cuồng Nguyệt liếc mắt, thời gian qua nàng luôn làm theo ý mình, bị Lâm Tử Uyển nhìn, phiền phức muốn chết. Bất quá không có cách nào, thê tử lớn nhất, ai kêu người nào đó chột dạ, chuốc say người ta rồi làm bậy.

Vào khách điếm, Cuồng Nguyệt sờ sờ Danh Hoa Lục rất lâu chưa đụng đến, ha ha! Kinh thành có ba mục tiêu, nàng nên thật tốt tận dụng khoảng thời gian này.

. . . . . .

Giữa lúc Cuồng Nguyệt chạy ra ngoài tìm hiểu phủ đệ của các mục tiêu, Lâm Tử Uyển cũng bị chiêu tiến cung.

Hoàng đế vừa thấy dáng vẻ khuynh thành của Lâm Tử Uyển, kinh diễm một lúc mới để Lâm Tử Uyển chữa bệnh cho tiểu Thái tử.

"Lâm cô nương, bệnh này của Tuấn nhi... Có thể trị hết không?" Hoàng đế lo âu hỏi, ánh mắt lại chăm chú dán lên người Lâm Tử Uyển, Tử Uyển nhìn thấy rất không dễ chịu, lúc này nàng đặc biệt muốn Cuồng Nguyệt ở bên cạnh, có nàng ở đây, mình sẽ không bị ánh mắt nóng rực của Hoàng đế quấy rầy.

"Hồi hoàng thượng, dân phụ chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh đậu mùa của Thái tử." Lâm Tử Uyển tự tin mà nói, đồng thời cho hoàng đế thấy mình đã thành thân, hi vọng hoàng đế bỏ đi ý đồ không an phận.

"Dân phụ?" Hoàng đế kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, lần này dân phụ vào kinh cùng với phu quân." Lâm Tử Uyển chậm rãi nói.

"À, Lâm cô nương, chữa khỏi bệnh cho Thái tử, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh." Hoàng đế hoàn hồn lại phát hiện bản thân thất lễ, vội vã nói sang chuyện khác.

"Tạ ơn hoàng thượng." Lâm Tử Uyển cũng không phí lời, xoay người đi hốt thuốc.

Hoàng đế lại thất thần nhìn bóng lưng của Lâm Tử Uyển, người tài ba kiêu ngạo như thế không ngờ là đã có phu quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro