Chiếc nhẫn kỳ lạ
Thương Điệp đang ở phong tiêu quốc là một quốc gia có thực lực kém nhất trong 4 nước ,hoàng thượng phong tiêu quốc họ Mộ Dung tên một chữ Chiêu,ở kinh đô có 4 thế lực lớn ảnh hưởng đến hoàng gia lần lượt là các gia tộc : Hàn gia, Mộ gia,Vân gia ,Thương gia.
Tính tới đây thực lực của Hàn gia là mạnh nhất,sau đó tới Vân gia,cuối cùng là Mộ gia và Thương gia,Hàn gia ỷ mình là mạnh nhất hung hăng chèn ép dân chúng coi mạng dân là cỏ rác ,còn phần Vân gia đã lâu không tham dự thế tục có thể nói đây là gia tộc an phận nhất
Còn Vân gia thực lực tuy không kém nhưng lại quan hệ rất tốt với Thương gia cho nên bị kéo xuống vị trí thứ 3 ,còn Thương gia là gia tộc yếu nhất trong 4 gia tộc,phân tích đến đây nàng đã hiểu rõ tất cả
Sau khi thông suốt nàng nhắm mắt lại ngủ tiếp ,khi tỉnh dậy đã là chiều tối,bây giờ nàng mới để ý kĩ căn phòng, ngói nhà nhiều chỗ hổng làm ánh sáng chiếu vào,nếu mùa khô còn được,nếu mùa mưa thì căn phòng này chắc không sử dụng được nữa,căn phòng cũng chẳng có gì,một cái bàn hai cái ghế một bàn cũ để ở góc phòng treo gương đồng,một tủ quần áo cũ,một khay trà,cô thầm nghĩ" đúng thật là nghèo mà" bỗng nhớ tới điều gì đó cô nhìn xuống ngón tay của mình,bắt gặp chiếc nhẫn có hoa văn cổ,cô thốt lên.
" lão diêm vương,may mà ông đồng ý điều kiện của tôi ,nếu không khi nào xuống minh giới tôi sẽ cắt hết chòm râu của ông" cô mắng mắng , không biết nơi nào đó diêm vương dùng mình nói " trời đâu có lạnh,sao mình cảm thấy lạnh thấu xương nhỉ,thật khó hiểu"
Cô học theo tiểu thuyết cắt máu của mình nhỏ lên chiếc nhẫn chỉ thấy nó tỏa ra hào quang thất sắc rất chói mắt có đành phải nhắm mắt lại,khi mở mắt ra cô sững sờ ,bên trong thiên lực các đủ loại màu sắc bên cạnh cô là một căn nhà trúc nhỏ,bên cạnh có con suối đen tuyền tỏa thiên lực nồng nặc,thuần khiết,phía xa là cả đồng bằng dược điền,,bên cạnh dược điền là một rừng cây có qủa màu tím,thanh khí nhè nhẹ xa xa là những ngọn núi hùng vĩ,có thác nước ầm ầm đổ xuống mây mù lượn lờ, bỗng ở dưới chân có cảm giác ấm ấm cô cúi xuống chỉ thấy một đứa bé gái tầm bốn tuổi đang ôm lấy chân mình,cô bế lên và hỏi nó.
" dễ thương quá,muội là ai vậy " cô vừa kéo cái má mềm mại của nó vừa hỏi.
"Chủ nhân....ô ô ô ...Chủ nhân khi dễ Loan Loan ô ô..." nó bày ta bộ dáng uỷ khuất cực đáng yêu,đôi mắt chứa hơi nước nhiễm tầng đỏ ,thấy vậy Thương Điệp đành phải cờ trắng đầu hàng và dỗ dành tiểu nhân nhi.
"Ngoan đừng khóc,nói cho ta biết đây là đâu ,ta sẽ dẫn Loan Loan ta ngoài chơi ha,ngoan nào ..."Nghe vậy tiểu nhân nhi ngẩng đầu lên ánh mắt sáng dực nhìn vào Thương Điệp nói.
"Chủ nhân nói thật không" bộ dáng mong chờ nhìn Thương Điệp , nhờ bộ dạng dễ thương vô tội vạ của mình,loan loan cũng đã đạt được nguyện vọng của mình.
"Ừ,chỉ cần muội nói với ta ,ta sẽ đưa muội ta ngoài " Thương Điệp dụ dỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro