Nụ Cười Cuối Cùng
Mưa ngừng rơi, nhưng không gian vẫn chìm trong sự âm u. Cơn đau nhói lạnh lùng như những cơn gió lạnh thổi trên bề mặt nó. Nhưng nó không chú tâm đến nỗi đau thể xác, mà chỉ quan tâm đến sự u buồn đang bao trùm tâm hồn nó.
Trời tối đen như mực, chỉ có những tia sáng mờ ảo lóng lánh từ ánh đèn đường làm nổi bật hình dáng mờ của con phố. Những ngọn cây cao vươn lên trời trong bóng tối, như những bóng ma đáng sợ đang rình rập từ xa.
Nghe những bước chân, tiếng xe qua lại, tiếng người khóc than từ một góc phố cách đó không xa. Tất cả gợi lên một cảm giác như rằng thành phố này đang trăn trở trong những đêm đen tối.
Sắc đen không chỉ nằm trong bầu không khí, mà nó cũng dường như xâm nhập vào từng ngõ ngách trong tận cùng linh hồn con người. Tất cả đều tràn đầy lo lắng và đau khổ, như một bóng đen che mờ ánh sáng hy vọng.
Mưa như một khúc nhạc tình yêu, nhưng không ngọt ngào mà tràn đầy xúc cảm. Mỗi giọt mắt nước trên cành cây, trên tường nhà, trên lối đi đều như hình ảnh tử thần của những dòng lệ rơi xuống địa ngục.
Nhưng qua những giọt mưa ẩn chứa đau khổ, những hạt mưa cũng mang theo những sợi tơ tình yêu. Những sợi tơ ấy được thiết kế từ trái tim của những người đã từng yêu đến phát điên, nhưng cũng đã phá vỡ.
Nó sợ hãi trước ánh sáng đèn đường trong đêm tối. Nó sợ hãi trước bóng đen của thành phố. Và nó sợ hãi trước thời gian và cả những giọt mưa ẩn chứa đau khổ.
Trí nhớ u tối từng giờ đại học và ngày tháng kinh hoàng vẫn đeo bám nó như một hình ảnh không được quên. Nó đã trở thành mục tiêu bị bắt nạt, mà không có lý do gì rõ ràng. Nó đã tự hỏi bản thân, tại sao lại là nạn nhân? Nó chỉ là một cậu thanh niên vô tội... Nó cũng mong manh và dễ vỡ như tất cả mọi người khác...
Ngôi nhà cũng không còn là một nơi để trở về nữa. Những âm thanh của sự chửi rủa và cuộc tranh cãi đã ám ảnh trong tâm trí nó trong suốt thời gian dài. Mỗi ngày đều trôi qua trong một không khí gian khó chịu và căng thẳng, khiến nó không còn tin tưởng vào sự an lành và hạnh phúc từ gia đình.
Những kí ức u ám đã in sâu vào tâm trí nó, như một vết sẹo không thể xoá đi. Nó cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng mình, nhưng những trải nghiệm đau đớn và sự tổn thương vẫn còn đó, như một trọng lực không thể vượt qua. Nó mong muốn có một ngôi nhà nơi mình có thể tìm được an ninh và yên bình, nhưng đó chỉ là ước mơ xa xỉ trong cuộc sống của nó.
Thân xác nó trông như một tác phẩm nghệ thuật tan vỡ. Những cánh dài mềm mại của nó nằm lung lay trên mặt nước. Màu hồng nhạt đã phai mờ đi so với khi nó còn tràn đầy sự sống. Những phép màu đã mất đi, để lại chỉ là hình bóng u tối.
Nhưng không gian xung quanh nó cũng thay đổi. Ánh sáng mờ ảo của bầu trời tắt dần, thay vào đó là một màu xám u ám. Nhưng giữa thảm khốc liệt này, nó thấy một vệt sáng lấp lánh. Đôi mắt nó chờ đợi, cố gắng nhìn rõ hơn và phát hiện một chiếc lá khô lung lay giữa các vết nứt trên mặt đất.
Lá khô - một biểu tượng của sự mất đi và chết chóc. Nó liếc nhìn và cảm nhận nỗi buồn tràn trề từ lá. Nó như tiếng khóc của những kỷ niệm đã mất, những giấc mơ đã tan vỡ và những hy vọng đã xa rời.
Trái tim nó rung động trong khoảnh khắc cuối cùng. Nó không mong muốn trở về bên này nữa, không mong muốn nhìn thấy sự tan rã và tuyệt vọng chỉ tạo thành một nơi cảm xúc bất tận trong tâm hồn nó. Và trong khoảnh khắc đó, nó quyết định.
Nó nhìn vào chân không, cảm nhận hơi thở của tự do. Và không gian trước mặt nó mở ra thật rộng lớn. Như trong cơn mơ, nó xé lưới gió với cánh mỏng manh của mình và bay lên không trung. Nhưng lần này, không có sự giật mình, chỉ là một nguồn năng lượng không ngừng tràn đầy sức sống.
Bầu trời tràn đầy màu sắc u tối ảm đạm của màn đêm, nhưng những đám mây trắng laj tinh khôi như nhung mịn, nối tiếp nhau như những cánh hoa bay tỏa hương thơm. Trong cuộc hòa nhạc của gió, nó cảm nhận được sự yên bình trong từng hơi thở.
Thời gian dừng lại. Cuộc sống và cái chết không còn là hai khái niệm tách biệt.
Và sau những giai đoạn cuối cùng của cuộc hành trình này, nó dừng lại. Hạ cánh nhẹ nhàng lên bề mặt trái đất, với tâm hồn yên bình và tình yêu. Nó nhắm mắt lại, để cảm xúc cuộc sống và những nỗi buồn cuối cùng trôi đi.
Giờ đây, chỉ còn lại sắc đỏ rực rỡ của máu nhuốm lên con đường. Nó đã từ bỏ tất cả, từ chối mọi khát vọng, mơ ước và thậm chí chính thân xác này. Giờ đây, nó nằm yên trên một vũng máu, nâng niu màu sắc đỏ rực rỡ đó, tỏa sáng như một lập lòe cuối cùng trước khi tắt đi vĩnh viễn. Mặc cho đau thương và cái chết đang đến, trên môi nó vẫn nở một nụ cười, một nụ cười mãn nguyện của một linh hồn đáng thương được giải thoát.
Chính sự lạnh lẽo và tàn nhẫn của thế giới này đã làm cho người đó buông bỏ tất cả, để dấn thân vào vô cảm.
Nó cảm nhận sự mệt mỏi cứa lòng từ những vết cào cấu, những vết thương và bầm tím trên cơ thể mình. Mỗi hơi thở đều như một lời chấp nhận tận thế, khiến nó từ bỏ hy vọng trong tương lai và sự tồn tại của bản thân.
Trái tim nó đã trở nên giá lạnh, không quan tâm và không còn chút cảm xúc. Nó đã từ bỏ hy vọng vào cõi sống này và quyết tâm để vào cuộc sống vô nhân đạo, không có sự sót lại.
Trước sự mất mát và tuyệt vọng, nó đã ra đi mãi mãi, không để lại dấu vết. Cuộc sống đã biến mất trong màn đêm đen tối, như một cái chết tâm linh không lời giải thích.
Cho dù đã từ bỏ, nụ cười cuối cùng của người đó vẫn mãnh liệt hiện lên.
Nó là biểu tượng cuối cùng của hy vọng duy nhất còn sót lại trong nó, trước khi thả xác một cách vĩnh viễn.
Đó là nụ cười cuối cùng, nụ cười khẽ hiện lên trước cơn lặng thinh mãi mãi...
An nghỉ nhé, linh hồn đáng thương...
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro