Chap 6: Neithhotep
Sáng hôm sau, tôi đi vào rừng tìm Klap để hỏi rõ chuyện.
Nhất định...mình phải xin lỗi anh ta...hôm qua mình cứ nói hết phần của anh ta...
Thoáng qua, một tia sáng màu xanh biển khi tôi mới vừa nhìn qua loa.
Đó là...
Tôi ngó ngang ngó dọc tìm Klap. Tôi đã thấy anh ta đứng ngay phía bên tay trái tôi. Tôi lật đật chạy tới chỗ anh ta...
Cuối cùng thì....
Khi lại gần Klap, tôi thấy rất nhiều con vật nhỏ bé và dễ thương tụ họp lại chỗ anh ta. Nhìn sự yêu mến, quan tâm, chăm sóc của anh ta được thể hiện rõ từ nét mặt đến cả hành động, khiến tôi càng hối hận về việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm qua.
Mình thật ngốc! Một người như thế này thì làm sao có thể giết mình được!
Tôi chầm chậm bước tới chỗ anh ta vì tôi không muốn để cho mấy con vật phát hiện. Nhưng mà...chỉ vì tiếng cọ sát của cỏ với chân tôi nên tôi không thể giấu được sự hiện diện của mình với anh ta...Tất cả con vật ấy liền chạy trốn trên những cái cây, bụi rậm hay cố gắng hết sức chạp thật xa...
Sao xui vậy?!
Sau đó, Klap liền nhìn tôi rồi quay đầu lại, xụ xuống rồi đi, không mở miệng với tôi một lời nào...thậm chí là một cái vẫy tay chào hay một nụ cười...
Tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình khá đau.
Lại là cái cảm giác này...Đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?!
Klap ngày càng đi xa hơn...
Nếu như mình không nói thì...chắc chắn...cơn đâu này...sẽ nặng thêm."XIN LỖI"-Tôi hét lên.
Sau khi tôi nói xong, Klap từ từ dừng chân lại. Anh ta quay đầu lại rồi nói với tôi, nghe rất đau buồn:"Em...không nhất thiết phải xin lỗi tôi, tôi chẳng đáng như thế...điều gì đã khiến em xin lỗi tôi? Em đã làm đau tôi chăng? "
"Đúng...tôi đã làm đau anh--Ở đâu? Trên người hiện giờ không hề có một vết thương do em làm, Tại sao lại nhận là do mình?"
"Tuy tôi không trực tiếp làm bên ngoài nhưng bằng những lời lẽ của tôi đã làm đau bên trong anh--..."
"Cho nên...đây chính là lí do tôi xin lỗi anh!"
"Mặc dù tôi là yêu quái...em là con người..."
Sao anh ta biết mình là con người được?! Mà khoan đã...những biểu hiện tối qua rất giống một yêu quái...không lẽ...hắn tự khai với mình luôn à?!
"Em vẫn muốn xin lỗi với một yêu quái ghê tởm này à?!--..."
"Vậy thì rõ rồi...chúng ta đừng gặp nhau nữa...điều này sẽ tốt cho em--Mặc dù yêu quái có nhân tính xấu nhưng vẫn còn chút lòng tốt, huống hồ chi là anh...một yêu quái không hề lừa dối tôi và giết hại tôi thì đáng gì gọi là ghê tởm chứ?!"
"Không phải tôi đã lừa em 3 lần rồi sa--Ba lần nói dối đó thì đáng gì! Tôi không quan tâm"
"...Nhưng--Không nhưng nhị gì hết! Tôi chỉ cần anh làm bạn với tôi là được rồi!"
Ể??! Từ khi nào mà mình muốn anh ta làm bạn với mình vậy?! Rõ ràng là....mình chỉ muốn tới đây để nói lời xin lỗi mà...tại sao...cái khát vọng đó vẫn còn mãnh liệt đến vậy à?... ....
Klap rưng rưng nước mắt nhưng anh ta không để đôi môi của mình cắn lại (để không rên tiếng khóc) mà lại nở một nụ cười trên môi.
Sau khoảng thời gian đó, chúng tôi cùng nhau ngồi dưới gốc cây rồi im lặng chứ không nói gì...Một cơn gió thổi qua làm rối tóc tôi như còn Klap thì lại để tóc mình đi theo chiều gió, một hình ảnh của mỹ nam xuất hiện trong mắt tôi, mặt tôi đã đỏ và nóng lên khi thấy.
Chuyện gì vậy? Bệnh cuồng trai đẹp của mày nặng tới mức này luôn à Hiệp Niên Y?! Hết 2D giờ tới 3D...Ừm! Mình bệnh nặng thiệt rồi! Bữa nào kiếm thuốc uống để đỡ bệnh chứ không trơ cái mặt bệnh hoạn kia ra ngoài đường thì chỉ có nước là bị chửi đồ tâm thần.
"Nè...Klap...anh là yêu quái thật ư? Hay là...đây là giấc mơ của tôi?"
Hỏi cái gì mà chẳng liên quan. Đảm bảo là anh ta sẽ chọc mình...
"Tất nhiên anh là yêu quái và đây là hiện thực rồi! Không phải khi chúng ta gặp nhau lần đầu thì anh đã giới thiệu anh là yêu quái rồi sao?!"
Vậy là lần đó là anh ta nói thật...Thế mà mình cứ tưởng là hắn nói xạo.
"Chứ không phải là tóc của anh bị dính hoá chất nên đổi màu à?--Làm gì có. Tóc của anh là tóc tự nhiên mà...nhưng nhóc nói...hoá chất là gì vậy?"
"Cái đó...dù có giải thích thì anh cũng không hiểu đâu...Mà...anh...Tại sao biết tôi nói dối mình là yêu quái?..."
"Bởi vì ngay đêm ngủ chung với nhóc hôm mới gặp..."
Không lẽ hắn...nhìn thấy...cả cơ thể mình?!
"Anh đã phát hiện..."
A...hà...hờ~ Cuộc đời con bây giờ là chấm dứt~ Mất hết rồi~OoO
"Nhóc không hề thức dậy khi có con quái vật đang ở gần nhóc, với bản năng của một con yêu quái thì nó sẽ lập tức dậy rồi chạy trốn nếu con yêu quái đó yếu"
Ơ...Yêu quái mà cũng vậy luôn à?
"Nghĩa là cùng họ hàng với động vật."
Thôi chết...lỡ sỉ nhục rồi...
"Nhóc nói đúng rồi đấy!"
Không thể nào...lạc quan tới vậy luôn à?!
"Mà nè...nhóc...tại sao nhóc...quen luôn hoàng tử ở đây hay vậy?"
"Số may mắm thôi, nhưng cũng chẳng may mắn gì mấy..."
"Ý nhóc là sao? Nếu sống được ở cung điện thì cũng sướng mà--Anh biết trao đổi đồng giá không?"
"Nó tương tự như việc trao đổi vật với vật đúng không?"
"Ờ, khi sống ở đó, tôi cũng chẳng sung sướng mấy vì cái cậu hoàng tử ấy cứ moi mói thông tin từ tôi"
Mà khoan đã.
"Sao anh biết tôi sống ở cung điện?"
"Thì tôi hay qua đó mà. Thấy nhóc nhảy múa miết à~"
*Đỏ mặt*"Thôi đi nha!!!!!!"
Tối đến, tôi về chỗ của Namer và cũng đã hứa hẹn với Klap là ngày nào tôi cũng sẽ đến thăm anh ta vào ban ngày, khi hoàng hôn xuống thì tôi sẽ ở chỗ của Namer.
Cứ thế, 14 ngày đã trôi qua nhanh, nháy mắt là cứ qua ngày. Điều tôi để ý là mỗi khi tôi đi thì Namer cứ hay hỏi : "Em sẽ về sớm chứ?" Mỗi ngày, làm tôi như em gái của anh ta vậy. Thế nên tôi thà ở chơi với Klap còn hơn, anh ta dễ chịu hơn nhiều.
Khi đến ngày hôm nay, tôi vẫn hay tới chỗ của Klap để chém thời gian. Tuy không có Anime hay Manga nhưng tới chỗ của anh ta cũng đỡ.
Đến chiều, tôi phải đi về, chúng tôi bắt đầu rẽ ở hướng đến vách đá...
"Hời~ đã thật, hôm nay chơi với nước làm tay như cọng bún mất tiêu òi~ Đáng lẽ ra mình nên dừng lại khi có hiện tượng, nhưng... thèm chơi nữa, nước đẹp quá mà~ "
A
Trước mắt tôi là một cô gái làm người hầu ở cung điện, cô ta đang đi tới chỗ tôi. Hình như cô ta có cầm một vật gì đó...
"Ủa...Namer nhờ cô tới đây à? Thôi không cần đâu, tôi có thể tự đi---"
Về?!!
Cô ta đâm vào bụng tôi bằng một vật cứng và sắc nhọn. Tôi bị ngã xuống và đã bị vật đó rút ra-đó là một mảnh gốm đã được nung bị đập vỡ.
Tôi nhìn lên cô ta và hốt hoảng vì nhìn cô ta rất căm thù tôi, muốn giết tôi ngay tức khắc.
Cảm giác tôi hiện giờ rất đau, máu từ bụng tôi chảy ra rất nhiều và thấm dần xuống đất đồng thời lưu lại màu đỏ tươi của nó.
"Tại sao...--Tại sao à?! ... Bởi vì ngươi mà hoàng tử lúc nào cũng lo lắng, không quan tâm đến những thứ trước đây, thậm chí....ngài chỉ lẩn quẩn một mình, đơn độc, không còn chơi với ta...Nếu ngươi không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ về như cũ cho nên...ta sẽ cho ngươi chết tại nơi này!
"Khoan đã---Ta sẽ không chần nhờ nữa...Dù ngươi có là sứ giả của thần hay gì đó đi nữa thì...Thì ...NGƯƠI CŨNG PHẢI CHẾT DƯỚI TAY NEITHHOTEP NÀY !!!!!!!!!!"
Neithhotep...Đó là...
Khi cô ta lao tới đâm thì tôi liền né rồi cố gắng chạy.
"ĐỨNG LẠI CHO TA !!!!!"
Tui dại gì mà đứng chứ! Tui đâu có ngu!
Mà đau quá...Không thể chạy nổi...Nhưng...Nếu không chạy thì...cô ta...sẽ giết mình...và như thế...Mình sẽ không có cơ hội để xem Anime nữa mà phải đi lên trời~
Không thể nào...Là vách đá...Nghĩa là...
"HE HE....Ngươi hết đường chạy rồi nha..."
Sao ông trời tàn nhẫn với con vậy~Đúng rồi...Thử thương lượng xem sao...
"Nè! Có gì thì mong cô bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ--"
Chuyện gì vậy? Mình...Đau quá! Mình bị cô ta đâm thêm một phát nữa à?!...
Mà sao...Cô ta lại ca thế kia?... Không thể nào...Đừng vậy chứ....Mình không muốn như thế...
Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi,
Tôi không biết vách đá này sâu bao nhiêu nhưng tiếng gió vẫn kêu qua tai tôi, và lần này, có một âm thanh lạ kêu tôi: "Hiệp Niên Y!"
Ai...đã gọi tên mình vậy? Phải là..ông trời không?!...Không thể nào...Vẫn còn tiếng gió mà...Vậy là ai chứ...
Tôi từ từ mở mắt ra...
Không thể nào...Là Klap...Hình như...anh ta...đang rơi xuống thì phải...
Nhưng...chắc là ảo giác thôi...anh ta đi về rồi mà....
"Làm ơn..."
"Xin em đừng rời xa tôi!!!"
.
.
.
.
.
.
"Hiệp Niên Y"
"Mẹ không muốn con sống như thế này..."
"Mẹ xin lỗi..."
"Sau này mẹ sẽ ở bên con..."
"Sẽ không xa rời con nữa đâu"
"Mong con"
.
.
.
Sao tối thế?! Hay...đây là phòng chờ cho cuộc phỏng vấn của mình để xét tuyển lên Thiên Đàng hoặc xuống Địa Ngục. Lần cuối mình nhớ không lầm thì....Mình đã thấy Klap rơi xuống giống mình thì phải.
À đúng rồi. Cái cô gái đó là vợ của Namer nhưng tại sao lại là một người hầu chứ?! Mà cái quan trọng hơn là cô ta ghen mình vì làm Namer buồn, rồi còn chửi mình râu ông này cắm cầm bà kia, bộ tui là người thứ ba chắc!
...
Sao lâu quá vậy?! Bộ đi xét tuyển mà cũng lâu vậy à?! Ăn nhốt tui ở một mình là sao!
Tôi mở mắt ra và chỉ thấy cái trần nhà.
Mình trở về rồi à...
"ựm..."-Tôi cố gượng ngồi dậy, cảm giác giác cơ thể mình quá yếu, không được khỏe như trước và cũng có đâu bụng
"Soạt--"-Tiếng cửa
"Hiệp Niên Y!". Là mẹ?...
Tôi định hỏi nhưng mẹ tôi liền ôm lấy tôi và khóc nức nở.
"Sao vậy mẹ?"
"Mẹ lo cho con lắm....Mẹ xin lỗi...mẹ sẽ không để con ở một mình nữa đâu..."
Gì vậy...khoan đã có khi nào...
"Mẹ...Hôm nay là ngày mấy?!"
"Ngày 23/5/2019...Đã hơn 1 tháng rồi đó...mẹ đã không gặp lại con..."
Trùng với khoảng thời gian khi mình ở bên kia...
"Con đã bị bắt cóc rồi còn bị đâm 2 phát vào bụng...May mà đã cấp cứu kịp thời..."
Không lẽ...Nếu như mình có biến cố...mà xuyên không trở lại thì...vẫn sẽ....Nghĩa là mình xuyên không toàn xác chứ không bị chuyển linh hồn...
"Vậy...con phải ở bệnh viện bao lâu nữa...--Mẹ không biết nữa nhưng cũng tầm 5 ngày..."
Hên quá~
"Mẹ ơi...Cho con Ipad hay Laptop để con chơi nha...Ở bệnh viện một mình thì cũng buồn lắm..."
Nhân cơ hội để xem Anime mới được! Một tháng không xem rồi nên chắc ra nhiều Anime và nhiều tập mới nữa. Nhất định phải xem hết trong vòng 5 ngày mới được!
"Thôi được...Mẹ sẽ đem cho con..."
Ba ngày sau, tôi đã cày xong 5 bộ Anime có độ dài 24 tập và 25 tập Anime khác nhau.Vì ớn quá nên tôi chẳng biết làm gì mà bấm tầm bậy tầm bạ về lịch sử các nước hay bí ẩn gì đó V...V...
Tôi đã vô tình phát hiện được lịch sử của vua Namer đã bị thay đổi: như là Namer đã không cưới một người vợ nào mà đã chết rất rất sớm, còn Neithhotep thì không hề có một thông tin gì liên quan đến cô ta và còn có cả những lịch sử khác cũng bị thay đổi.
Tất cả là do mình ư...Không thể nào...Đáng lẽ chỉ có Namer thôi chứ...Tại sao những thứ khác đều bị theo vậy....Chẳng lẽ...Nó giống như bánh răng trong một cỗ máy à...Nếu như thay đổi cái đầu tiên thì những cái tiếp theo cũng sẽ bị thay đổi rồi sẽ khiến cho hoạt động sẽ....
Nếu vậy thì...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro