Chap 5: Innermost Felling Of Klap
Xuất hiện!
Một con thỏ trắng nhỏ, vô cùng dễ thương.
Ể?? Phù~ Hên quá~ Không phải hắn ta...
Mà cái con thỏ này cũng hay thiệt, từ đâu mà chui ra thể, bộ trong bụi cây đằng đó có gì à?
"Thiệt tình!"-tôi định với tay bắt con thỏ ấy nhưng tự nhiên có một bàn tay cầm tai thỏ trước khi tôi chạm.
Cái tên đáng ghét!
"Hửm.....---Issha...."-Một giọng nói thân quen.
Cái tên này, sao lại biết mình chứ!
"Nè-----"-tôi thoát tim lên khi nhìn thấy mặt người đó. Là Klap....
Đột nhiên, anh ta liền ôm tôi, cái ôm này làm tôi muốn nghẹt thở.
"Nè...(hờ)....Thả---r---"
"Ơ...anh xin lỗi..."-"Tránh xa tôi ra...(hộc hộc)".Hắn cố ý giết mình vì hôm trước bỏ trốn chăng? Nhưng tại sao hắn lại thả mình ra sau khi mình kêu?
"Nè...tại sao hôm đó...nhóc lại bỏ anh đi...?"-Nghe câu này của anh ta thì tôi liền biết được câu trả lời cùng với...bí ẩn của hắn ta...khi hắn ta biết những điều trong tương lai
"Không cần anh quan tâm"
"Nhưng-ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CẦN QUAN TÂM RỒI MÀ!!!!!!"
"..."
Nghe anh ta không trả lời nữa, tôi nhân cơ hội này đi về chỗ Namer. Chỉ vì sợ anh ta, chân tôi rất khó chịu, nó như là bị kìm hãm bởi thứ gì đó. Nhưng tôi vẫn cố đứng dậy, và đi tiếp.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt, Klap đã bế tôi lên và chạy. Anh ta chạy rất nhanh, chạy đến nỗi làm tóc tôi bù xù hơn những lần trước. Vì sự bất ngờ này nên tôi không thể lấy được tâm trí mình. Tôi cứ tiếp tục nhìn những thứ ngang qua mắt tôi.
Chuyện gì thế?
Mình đang bay à?
Hay là...
Không! Chuyện đó không thể nào nhưng...sự thật là vậy!
Mình lại được Klap bế lên.
"NÈ! MAU CHO TÔI XUỐNG!!"-Tôi nói rất to những anh ta vẫn tiếp tục chạy và không trả lời tôi.
"NÈ!! NÈ!!! CHO TÔI XUỐNG ĐI!!!!". Vẫn không nghe mình nói....
Không lẽ...hắn giết mình ở chỗ đó không được nên đưa mình tới chỗ khác giết!! Cứu con với Có ai cứu con không? Mẹ ơi~
Trước mắt tôi, chỉ là những bụi cây, hoa cỏ lá, bờ hồ cùng với bầu trời sẫm tối. Klap bắt đầu giảm tốc độ rồi dừng lại ngay trước bờ hồ, hắn bắt đầu cho tôi xuống.
Đây có thể nói là một cách giết người hoàn hảo! Trong đêm tối, không một bóng người. Sau khi hắn giết mình xong thì quăng mình xuống hồ rồi coi như là đã mất tích. Thế là xong! ( lí do : thời cổ đại)
"Nè! Nhớ nhìn cho kĩ nha! Đây sẽ là khoảng khắc tuyệt vời đấy"-Klap mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười ấy là biết liền! Hắn sẽ giết mình tại nơi này như mình đã dự đoán! Giờ thì lén trốn cái đã...
Tôi chầm chậm, lùi bước từ phía sau, rồi nhẹ nhằng quay lưng lại để chạy thì có một đóm sáng xuất hiện trước mắt tôi, làm cho tôi giật mình ngã xuống. Một làn gió mạnh thổi qua làm rất nhiều đóm sáng ấy bay ra rất nhiều. lúc ấy, mó từ như những làm sóng ảo mà tôi không thể tin vào mắt mình. Một lúc sau, khi ngọn gió đó nhẹ hẳn đi, những đóm sáng ấy nhẹ nhàng đậu trên những lá cây, bông hoa mang màu sắc sặc sỡ, làm cho những hoa cỏ ấy phát sáng với màu sắc riêng chúng, đặc biệt hơn, những đóm sáng ấy đã bao quanh hồ , làm cho mặt hồ như là một chiếc gương phát sáng. Khung cảnh ở đây chỉ có thể nói là khung cảnh trong thần tiên.
Tuyệt vời...Đây có phải là....
"Thấy sao?! Mọi thứ đều rất đặc biệt đúng không?"-Klap mỉm cười nói. Ý chỉ gì vậy? Có khi nào là hắn giả bộ không? Để xem thử...nếu là thiệt thì cố gắng chạy một mạch là xong!
"Um..ừmmm....Vậy là...Anh không phải đưa tôi tới đây để.... giết à?!"
"Hum...Nhóc nói gì thế?!". Nghe giọng ngập ngừng ở đầu câu là biết rồi mà còn biện minh!
"Rõ ràng như vậy rồi còn gì! Mấy cái này nó y như là quà đưa tang vậy!". Nhưng mà để xem thử hắn còn giả bộ đến mức nào....
Khi tôi nói xong, Hắn từ từ lại gần tôi rồi nói:"...Em nói đúng...Đây chính là quà đưa tang từ khi tôi hiểu nhầm em chết thay vì sự thật là em bỏ đi...nhưng tôi lại để nó lại tượng trưng cho lời xin lỗi của tôi. Tôi đã không thể bảo vệ hay giúp đỡ gì cho em, thậm chí là còn làm cho em sợ hãi...". Cái gì vậy? Hắn ta nói gì lạ vậy?
"Nè...Anh là gì của tôi mà tại sao lại trách nhiệm những điều đó...Thậm chí, tôi chỉ là một đứa vô tích sự...chẳng thể làm ra thứ gì....". Đúng...mình luôn vậy cho đến bây giờ...Kẻ vô tích sự là mình, còn kẻ hữu dụng chính là mọi người xung quanh...
"...Nhưng mà...ít nhất thì em thông minh hơn tôi...còn tôi thì lại....". Hắn ta thì biết gì chứ...Mấy người ngoài cuộc thì làm sao có thể hiểu được mình...đúng!
"Im hết đi! Đồ nói dối ! Đồ lừa đảo! Sao anh có thể hiểu được tôi chứ?! Lợi dụng sự tin tưởng của tôi? Rồi biến tôi thành một con ngốc chẳng ra gì...làm trò hề cho tất cả mọi người..."-tôi không hiểu sao...tôi lại nói ra nỗi niềm của mình và để cho nước mắt mình tuôn ra trước mặt người khác...đó là điều mà tôi không muốn-điều tôi cực kì ghét.
"...tôi không lừa em...không lừa em tất cả thứ-Vậy thì hãy giải thích đi... Tại sao anh lại biết về những thứ trong tương lai?!"
"..."-Khi tôi hỏi hắn ta ta câu đó thì hắn ta lại im lặng rồi quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng tôi...Tôi thì nhân cơ hội này mà nhẹ nhàng tiến về phía khu rừng.
Ban đầu đã có ý định moi ra mặt trong của hắn....không ngờ là chính mình mới bị moi....Nhưng mà hú hồn là chưa nói ra hết~ Hên là mới chỉ nói bao quát thôi~ Mà tự nhiên monhf lại nhập vai vào đó thật luôn....rồi còn rơi nước mắt thật luôn chứ! Mà sao mình lại phải rơi nước mắt vì hắn chứ?! Hắn ta có đáng đâu! Thay vì cho hắn thì mình thà để cho mấy bộ Anime thì sướng hơn!
Tôi lau nước mắt mình đi. Khi tôi lau xong, mới vừa để đôi mắt mình nhìn thấy phía trước thì sau lưng tôi lại một bóng đen to lớn. Tôi hốt hoảng, liền chạy thật nhanh về phía khu rừng...không may, chỉ vì một chút bất cẩn nên tôi đã bị ngã, nằm trên bãi cỏ ấy.
Không xong rồi! Mình sắp chết rồi ! Đợt này chắc chắn sẽ là thật !!!!!
Tôi cứ nghĩ là như thế nhưng có một cái gì dó làm tôi tưởng rằng: Trong những giây phút gần lìa đời thì thời gian sẽ trôi chậm hơ. Nhưng không phải! Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi theo qui luật của nó. Lúc ấy tôi nhận ra được ý thức của mình rồi quay đầu lại và đã thấy hình ảnh kinh dị: đầy máu đỏ tươi, nhỏ từng giọt trên bãi cỏ xanh này, móng vuốt sắt nhọn đã nhỏ từng giọt máu ấy...Nhưng mà không phải là máu của nó mà là những giọt máu của tấm lưng ấy. Đúng! Móng vuốt ấy đã đâm xuyên qua tấm lưng của một người-đó là Klap
Chuyện gì vậy? Người chết là hắn ta? Không thể nào! Tại sao chứ? Nếu anh ta không can thiệp thì mọi chuyện giờ đã khác....Người chết là mình, sống là hắn...nhưng tại sao...hắn lại..... vì mình mà....
Nước mắt tôi lại tuôn ra...
"Nè....Issha....-Ưm....um...(hộc hộc)....(hời...)Xin em...hãy nhắm mắt lại...(hộc hộc)...Bởi vì...tôi không muốn....để em thấy....điều đó....(hộc hộc---)...."-Hắn ta thở rất mạnh, thậm chí là cả giọng nói cũng không thể rõ ràng...thế nhưng...hắn vẫn mỉm cười nhìn tôi.
Và rồi...
Đôi mắt này...đôi mắt của tôi...Nó đã chứng kiến một sự việc, sự việc ấy đã từng diễn ra trong mắt tôi rất mơ hồ...nhưng...giờ đã chứng kiến một sự thật hoàn chỉnh...
Vậy ra...ngày hôm đó....mình không hề nhìn lầm...Mình đúng là ngốc khi tin một người xa lạ...Mình vẫn chỉ là...một đứa ngốc như xưa mà thôi...chẳng thể thay đổi được....
Tôi nhìn thẳng tới chỗ Klap, hắn ta đã giết một con quái vật kì lạ, rất to. Nó có đầu của một con sư tử, cánh chim và móng vuốt nhọn.
Đó là Lamatsu-một sinh vật huyền thoại, chuyên lẻn vào nhà dân lúc đêm khuya để bắt cóc hay giết chết trẻ con hoặc bào thai trong tử cung người đàn bà. Lamastu cũng tấn công cả người lớn, hút máu thanh niên và gây dịch bệnh, chứng vô sinh và những cơn ác mộng...Một sinh vật đáng sợ và ghê tởm...
"Tôi xin lỗi...đã để em thấy tôi trong hình dạng này rồi...."-Hắn ta mỉm cười nhưng đó chỉ là nụ cười của sự tự ti, thất vọng...
"Nè...Klap...Anh...Đã nói dối tôi mấy lần rồi?..."
"..."-Hắn ta không trả lời tôi, cứ thế hắn vẫn cứ im lặng.
"Nè--Tôi đã lừa dối em ba lần. Lần đầu là về tên của tôi. Lần hai, tôi đã lừa em về nơi ở. Lần ba, tôi đã lừa dối em về chuyện này. Và cả....hồi nãy...tôi không muốn em phải dính tới những chuyện---(Hừ!)...Không ngờ là vậy...--Tôi xin lỗi!". Cái gì....
"Nè! Tôi nói cho anh biết. Anh chỉ là một người xa lạ đối với tôi, cho dù anh có đối xử tôi như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có sao...Mà tại sao....Mắc mớ gì....ANH PHẢI XIN LỖI TÔI!"
"...Chuyện này...tôi không thể nói được..."
"....anh là loại người gì thế?!..."
"...".
Hắn ta vẫn cứ im....thật là...
"Baka!"-tôi hét lên rồi đứng dậy chạy thật nhanh về phía khu rừng. Không hiểu sao, tôi bất giác quay lại nhìn hắn ta, thấy hắn ta vẫn đứng đó và có gì đó lấp lánh trên khuôn mặt của hắn.
Gì vậy?...Cái tên này...
Thật sự là hắn muốn giết mình nên mới đóng kịch tới tận mức này luôn à?! Nhưng mà...mình có điểm nào để hắn ghét đến nổi mà giết mình không? Hay là...do...cái đó?....
....
Một lúc sau, tôi đã chạy trở về nơi của Namer. Lúc ấy trời đã sẫm tối. Vào giờ này thì không còn một ai thức. Khung cảnh xung quanh thật im ắng, nhạt nhẽo, không một bóng người-một khung cảnh bí ẩn và đáng sợ. Tuy nhiên, bầu này đã có mặt trăng soi sáng, vào đêm này...mặt trăng ấy đã tỏa sáng hơn hết...nhờ ánh trăng đã rọi xuống khắp nơi này, nên tôi đã bớt sợ hơn khi thấy...
Thật tốt quá~ Như thế này thì mình sẽ không có chuyện gì nữa...không dính tới mấy thứ kì lạ kia nữa....
Tôi liền chạy vào phòng của mình, lấy chăn trùm khắp người như để cần ai đó ôm ấp, an ủi tôi...điều này sẽ cho tôi cảm giác bình yên, an toàn.
Tiếng bước chân, nó dần dần to hơn, rồi dừng lại.
Có ai đó! Nếu như mà là hắn ta thì... -"Issha. Em ngủ chưa ?". Là Namer....phù~
"Chưa"
"Thật tốt quá...đúng rồi! Anh có chuyện muốn nói với em."-Namer vui mừng.
"Là chuyện gì vậy?"
"Thì tất nhiên là về thứ "tiền tệ" đó rồi!"
"Vậy anh nghĩ nó làm bằng gì?--Đất sét.". Lại trả lời thẳng.
"Nhưng có điều...anh thấy nó rất dễ bị nát đi khi bị thứ gì đó ép mạnh...nên là...". Không sử dụng được thì điều đó là tất nhiên! Vì tui chưa có nói đến giai đoạn đem đi nung mà! Mà khoan đã! Hình như mình nhớ không lầm thì...Ở thời này đã có một cái tương tự như đĩa được làm bằng đất. Vậy thì mình có thể nên nói cho hắn........Đành vậy! Mình cũng chẳng hề muốn thay đổi lịch sử.
"Đừng có buồn...em vẫn chưa nói đến công đoạn chính mà!"
"Công đoạn chính?"
"Là chúng ta sẽ đem đi nung"
"Đi nung ?". ... hờ~
" Nghĩa là chúng ta sẽ bỏ vật đó vào một nơi thiệt nóng,như lửa."
"Nhưng như thế thì nó sẽ bị cháy mất! Rồi biến thành mấy hạt cát--Ý anh là tro?-ừm... ừm!"
"Không. Nó sẽ không bị thành tro mà sẽ được cứng nhiều hơn"-"Ồ!"
"Nhưng mà chúng ta cần phải sản xuất một lượng lớn thì--Anh biết rồi!".Nói xong, Namer liền chạy ra ngoài nhưng rồi lại đi chậm và đã dừng ngay trước cửa phòng...mặt Namer chuyển sắc thái rõ rệt...ánh mắt của anh ta muốn thoát khỏi một thứ gì đó rất đáng sợ từ bấy lâu nay, với khuôn mặt chờ đợi điều ấy, Namer đã hỏi tôi với giọng rất trầm...mang sự mong mỏi, hi vọng, khao khát....
"Nhưng mà...Liệu thay đổi được cách sống ở đây thì những điều tai họa ở nơi này có thể biến mất không?...".
"Ý anh là sao?...Tại họa gì?..."
"Nơi này...Đầy rẫy những con quái vật chuyên ăn thịt con người hay phá hoại mùa màng...Làm cho người dân nơi đây trở nên sợ hãi, không dám ra ngoài...".Thảo nào ngày hôm đó lại vắng tanh...
Mà khoan đã, Lamatsu-nó cũng là một con quái vật chuyên đi ăn thịt người. Nghĩa là cả ngày hôm đó...và ngày hôm nay...Hắn ta...Làm tất cả...để bảo vệ mình sao....Thậm chí...hắn đã không nói sự thật cho mình...là để không cho mình lo lắng...sợ hãi...Lời nói dối của hắn không phải là để lừa mình...mà là để giấu kín sự thật đáng sợ....Thật là! Cái con ngốc này! Mày đã vu oan cho ai người đã cho mày mang cho mày.....
Tôi gục đầu xuống...nước mắt tôi tuôn ra rất nhiều...rất nhiều....rất nhiều...Làm cho tôi phải thở rất mạnh, rất muốn lên tiếng để giải tỏa....
<Namer nhìn Isha, dường như anh ta muốn an ủi Issha nhưng lại không làm, anh ta rời đi cùng với người hầu bên cạnh dưới ánh trăng sáng đếm ấy...>
<Người hầu bên cạnh chính là người thiếu nữ đã tự nhận là thận phận thấp kém của mình trước mặt Issha. Dưới ánh trăng sáng trong đêm ấy, thiếu nữ ấy đã để lại ánh nhìn của mình với Issha trong bóng tối, còn Issha thì lại khóc trong sự hối hận của mình nhưng lại được mặt trăng soi sáng...>
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nguồn MayaShana.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro