Chap 4: Meet Namer Again
"Hửm?"-Tôi mở mắt.
Sau đó ngồi dậy, người tôi đầy cảm giác nặng nề, mệt mỏi và tôi cũng khá là mơ hồ...
"Nè nhóc!"-Tiếng của Klap từ trên vọng xuống.
Tôi ngước nhìn lên và vẫn thấy anh ta hái trái cây giống như ngày hôm qua. Khi tôi nhìn anh ta chưa được vài giây thì đầu tôi đau, làm tôi nhớ ra một chuyện: máu đỏ tươi, quần áo trong tương lai, khuôn mặt đầy sát khí-Một hình ảnh đầy bí ẩn và kinh dị.
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, tôi cuối đầu xuống, quá sợ hãi điều đó nên tôi chẳng còn lí trí để tỉnh táo, tôi suy nghĩ rất nhiều điều:
"Nên xử lí thế nào đây?"
"Liệu mình có bị gì không?"
"Nếu như chết thì mình có được trở lại thời đại của mình không?"
"Mà nếu như có trở lại được thì có bị nhằm địa điểm không ?"
...
"Mà có cái quan trọng hơn..."
"Là..."
"Mình có xem Anime hay Manga và nhiều thứ khác được không?!!"
"Rầm!"-Tiếng của một vật rơi xuống. Tôi ngước nhìn: một làn tóc xanh mượt mài nước biển thoáng qua-Chính là Klap, Anh ta đang đứng trước mặt tôi, hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau...
Eh....Gì thế....Anh ta xuống để xử lí mình à?!!*Sợ hãi*
Tôi cũng chẳng biết làm sao mà cơ thể tôi tự nhiên lại thụt lùi ra sau rất nhanh, chẳng may tôi bị trượt tay ngã xuống...
Hửm? Mình đang cách xa anh ta...nhưng...sao mình cảm thấy lưng mình....Không lẽ mình lại bị rơi xuống?! Nhưng mà...nếu nó đã lặp lại lần ba thì chắn chắc sẽ thực hiện điều nó muốn...
Nếu như vậy thì mình sẽ tạm biệt mọi thứ để đi đến một nơi à? Nhưng... đó là nơi nào?
Càng rơi tôi suy nghĩ càng nhiều, cảm xúc trong tôi càng rối loạn...bất giác, tôi nhắm mắt...Nhưng không hiểu vì sao...nước mắt tôi lại chảy ra...chảy ra rất nhiều...
...Một luồng khí xuất hiện, tôi có một cảm giác.. luồng khí đó ôm lấy tôi...
Từ một lúc nào đó, cái cảm giác này-cái cảm giác đang rơi ấy tự nhiên biến mất. Tôi mở mắt ra chầm chậm vì mọi thứ hiện giờ đầu tôi đều bị cảm xúc lấn áp.. Lại một lần nữa, tôi chỉ mới vừa thấy khuôn mặt của Klap thì chẳng được bao nhiêu giây thì ngất đi...
.
.
.
"Cuối cùng mới có thể gặp em..."
"Nhưng tiếc là..."
"Em không hề biết tôi"
.
.
.
"Điều này có lẽ là do quy luật thời gian..."
"Nhưng tôi vẫn sẽ mãi bên em..."
"Trung thành..."
"Bảo vệ..."
"Cho em những thứ em muốn..."
"Làm theo những việc em yêu cầu..."
"Quyết định của em sẽ chính là quyết định của tôi"
.
.
.
"Ngay cả thân xác này..."
"Linh hồn này..."
"Tôi cũng sẽ dâng lên cho em"
.
.
.
"Nhưng tôi chỉ cần một điều ở em..."
"Đó là"
.
.
.
"Xin em hãy ở cạnh tôi mãi mãi"
...
.
.
.
.
.
.
"Giọng nói đó"
"Là gì vậy?"
.
.
.
"Giọng nói trong mơ chăng?"
"Nghe giống như mấy lời tỏ tình trong Anime, Manga(Manhua nữa) vậy!"
"Nhưng..."
"Sao mình lại cảm thấy..."
"Có một thứ gì đó khá thân quen..."
"Cùng với sự chờ đợi trong đau đớn"
.
.
.
Tôi mở mắt ra và thấy mình đang nằm dưới bóng cây đồng thời có một tia nắng len qua những tán lá chiếu vào mắt tôi, làm tôi lập tức nheo mắt lại.
"Nhóc dậy rồi à?!"- một giọng nói kèm với nụ cười.
Vừa nghe xong, tôi run rẩy khắp người, cảm giác như mọi thứ trong mắt tôi sẽ bị biến mất, những gì tôi thấy sẽ là một màn đêm đen tối...
"Hum...Nhóc ngủ khá lâu đấy. Mặt trời hiện giờ cũng gần lên tới đỉnh rồi. Mà hiện giờ thì nhóc có muốn ăn- Nhóc làm sao vậy?"-Klap nói xong rồi lại gần chỗ tôi.Điều này có lẽ do tôi ngồi cách xa anh ta, quay lưng lại, không hé một lời nào.
Klap đặt tay lên vai tôi rồi nói: " Nè-Tránh xa tôi ra."-Tôi chen ngang lời nói của Klap và trả lời một cách tỉnh táo nhưng giọng điệu lại pha một chút sợ hãi.
"Tại sao vậy?"-Klap giọng gượng cười hỏi.
"Tại sao gì chứ...Chẳng phải đã rõ lắm rồi sao...-Anh không hiểu-Vậy thì hãy giải thích chuyện hồi tối đi. Anh đã làm những gì mà tại sao lại...toàn thân anh chỉ toàn là máu. "-Tôi ngập ngừng nói chỉ vì nghĩ đến hình ảnh ghê tởm đó.
Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên trán tôi-Đôi bàn tay ấy là của Klap. Tôi sợ, rất sợ, sợ đến nỗi cả cơ thể tôi muốn rung lên...
"Hum...Nhóc không có bị sốt-Đã nói là tránh xa tôi mà-"Chưa kịp nói xong thì Klap ôm tôi lại, xoa đầu rồi nói với tôi một cách dịu dàng: "Bình tĩnh nào.. Nhóc chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.. Bây giờ là hiện thực.. sẽ không có những chuyện đáng sợ như thế đâu.. Nhóc thử suy nghĩ xem.. một người như anh thì làm sao có thể đáng sợ được chứ...".Nghe những lời lẽ của anh ta thì tôi dần bình tĩnh và cơ thể cũng dần bớt rung...
Nghĩ lại thì cũng đúng.. làm sao mà một người ngốc, ngố, ngây thơ lại có thể...
"Xem ra tôi bị gặp ác mộng thiệt rồi..."-Tôi thoáng miệng nói nhỏ. Có lẽ mình nên nghĩ ngơi...UÂY?! Khoan đã.. Mình.. Đang...*Đỏ mặt*
"Nè! Thả ra đi! Tôi hết rồi!"-tôi hất anh sang một bên.
"Chắc không?-Chắc!...Tôi sẽ ở đây...còn anh thì muốn đi đâu thì đi!". Nói xong Klap nhìn tôi rồi đi, giữa chừng thì anh ta dừng lại, quay đầu nói và chỉ thẳng tới cái bao nằm phía bên trái tay tôi :"À nếu nhóc có đói thì lấy thức ăn từ cái bao đó nha!". Nói xong, anh ta đi tiếp.
"...um..."
...
Hưm! NGHĨ SAO MÀ MÌNH LẠI DỄ TÍNH NHƯ THẾ NÀY VẬY NÈ!!!! THẬM CHÍ CHỈ MỚI QUEN BIẾT BA NGÀY THÔI MÀ!!!! Mà....MÀ......MÀ...mình...lại còn...để HẮN TỰ ĐỘNG... ôm ...*Đỏ mặt*
"AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
"Sao mà tự nhiên em hét lên vậy?!"-Một giọng nói vọng ra từ sau lưng tôi.Hể?! Giọng nói ấy là...
Tôi lật đật quay lại và thấy Namer.
"Tại sao anh lại ở đây? Làm sao mà anh biết được- Chỉ là đi dạo chơi thôi cũng không được à?!"
"Ờ thì...-Mà nè! Hôm nay em có thể chỉ tôi thêm những điều em biết được không?".Hả?!!!!
"Nhưng mà em- Hay là em muốn có thứ gì đó mới có thể nói à?!"-Namer mỉm cười với tôi, tôi dường như cảm thấy giống như là đang bị lợi dụng.
"Dù có thế nào đi nữa thì...thứ em cần cũng chính là thứ chỉ có thần linh mới làm được-Không lẽ...em đến từ thế giới bên kia?".Gần đúng rồi ó!
"Um...Tương tự như vậy...-Hèn gì !~". Chết rồi! Mình quên mất là người ở thời này rất tin mấy vụ thần linh gì đó! Giờ sao đây!!!
"Hay là anh quên những gì em nói đi nha, coi như những gì em vừa nói là em bị sốt nên nói tìm lúm đi-Sốt là gì vậy?"-Vừa nghe xong câu hỏi của Namer, toàn thân tôi bị bất động, mọi thứ lại bắt đầu chìm trong bóng tối thêm một lần nữa.
"Nè...Anh...Namer...không lẽ...anh không biết thật à?..."-Tôi gượng cười nói trong sự sợ hãi.
"Tất nhiên rồi!"-Nghe Namer trả lời một cách hồn nhiên chân thật, tôi càng sợ hơn, giống như bị sét đánh ngang tai. Rồi cũng nhờ nó,những lời nói kì lạ cứ ập vào đầu tôi liên tục:
"Chắc chắn hắn ta là người tương lai"
"Nhưng tại sao lại ở đây?"
"Không lẽ là xuyên không chung với mình?"
"Nhưng mà nhìn hắn có vẻ ở đây khá lâu"
"Khoan đã! Chỉ có người tương lai thì mới có thể nhuộm tóc"
"Hoặc cũng có thể là hắn bị dính hoá chất nào đó..."
"Mà hắn ta lại quen người ở đây"
"Thậm chí là hắn có mái tóc dài nữa chứ!"
"Cũng có khi là tóc giả"
"Mà không phải!"
.
.
.
Nhưng từ đó làm vang vọng mài trong đầu tôi , làm tôi cũng chẳng đủ tỉnh táo để mà nhận thức lại. Dần dần, tôi bị ngất đi.
Khi thức dậy, tôi thấy mình ở một nơi khác, nó sang trọng hơn so với những ngôi nhà trong thành.
"Tỉnh rồi à?"-Giọng của một thiếu nữ.
"Hở?...Bạn là ai...?"
Khi tôi vừa nói xong thì tự nhiên, trong mắt tôi xuất hiện những hạt bụi lấp lánh cùng với vầng hào quang phát ra từ người thiếu nữ ấy, cùng với một nụ cười...Thiếu nữ ấy đã trở nên vô cùng tuyệt đẹp. Cô trả lời với chất giọng ngọt ngào và vô cùng nhẹ nhàng:"Tôi chỉ là một nhân vật thấp kém, không đáng để người cao quí như Người quan tâm."nhưng lại với ánh mắt đau thương .
"Khoan đã! Mình chỉ là một con người bình thường thôi mà.-Xin Người đừng nói như thế, Người là một người là người đặc biệt vì đã được thần linh gửi xuống để cho chúng tôi những điều tốt lành".Ai nói vậy?
Không lẽ nào là...Namer?
Vừa nghĩ tới anh ta thì đột nhiên anh ta xuất hiện từ phía sau lưng thiếu nữ ấy.
"Em tỉnh rồi à?"-Khi Namer hỏi tôi thì đột nhiên thiếu nữ ấy hoảng hốt tránh ra một bên rồi cuối mặt xuống.
"Ừm..ưm..."
"Tốt quá...Anh cứ lo là em bị thứ gì đó chứ....". Ừm...mình có thiệt...nhưng mà...
"Nè! Em đang ở đâu vậy?"
"Nơi này là nhà của anh". Nhà của anh ta? Nếu anh ta là hoàng hoàng tử thì...nơi này là...Không thể nào....Là thiệt ư?
"Issha nè--Anh Namer! Em có thể tham quan ở đây được không?"
"Tham quan?"
"Ờ thì... nói giống như là đi dạo ngắm cảnh"
"Được thôi..."-Vừa nghe Namer trả lời thì tôi lật đật chạy theo những gì tôi thấy, những lối đi được làm bằng đá và được sắp xếp thành những hình đa giác, nhìn rất kì lạ, trên những bức tường, những hoa văn trên ấy khá là đơn giản, không cầu kì,...
"Nè! Issha!". Namer gọi mình? Có chuyện gì à?
"Có chuyện gì vậy, anh?"
"Hình như là e thích những thứ ở đây lắm đúng không ?"
"Ừm!"
"Vậy thì em có thích ở lại đây không?"
"Được à?"
"Tất nhiên! Hiện giờ vua không có ở đây"
"Tuyệt vời! Anh Namer là số một!"-Nghe câu nói của tôi, Namer mỉm cười như là đã có được thứ mình muốn. Mặc dù tôi biết tôi đang bị lợi dụng để cho anh ta những thông tin từ tôi nhưng đây là cách tốt nhất để tôi an toàn...
Ngày qua ngày, tôi cứ sống ở nơi này, thưởng thức cuốc sống an nhàn, chỉ vì không có Anime , Manga nên nó dần trở nên nhàm chán. Tuy nhiên, đôi lúc ở đây cũng có nhiều điều thú vị nên ở ở lại chơi... Nhưng, mỗi khi nghĩ tới hắn ta thì tôi lại muốn ở đây hơn hết.
Hôm nay là ngày 17 tôi ở đây, tôi đang ngồi ngắm cảnh hoàng hôn từ cánh rừng nằm cách với khu vườn khá là xa. Một khung cảnh bình yên hết sức.
"Nè! Issha!"-tiếng Namer gọi.
"Có chuyện gì vậy? Anh Namer?"
"Nhìn nè! Nhìn nè! Cuối cùng anh cũng làm được cái bình như em diễn tả rồi nè!". Tôi nhìn cái bình được làm bằng đất sét của Namer, nó rất buồn cười vì nó cứ y như là cái ống nước bị phình ở gần đáy. Vì nhịn không nổi nên tôi buộc miệng cười to.
"Nè! Issha ! Thôi đi ! Đừng cười nữa!"
"Nhưng mà em không thể nhịn cười được....Ha ha ha!"
"Vậy thì thử làm cái này đi! Biết khó chừng nào!"
"Nếu tính ra thì đây là ý tưởng của em, chính em đã cho anh những thứ để làm ra cái này..."
"Thì cũng đúng...."
"Cho nên, nếu anh bắt em làm thì đằng nào em cũng hơn anh mà thôi!"
"......"-Tuy không nói lời nào nhưng nhìn Namer có vẻ không tìm được lời nào để mà nói với tôi.
"Nè! Namer....Sao em thấy anh không cho em ra bên ngoài vậy"
"Ngoài ấy chán lắm! Không có gì để chơi đâu!". Đúng thiệt....hôm đó....
"Thay vì ra ngoài đó thì không phải nơi này ở sướng hơn đúng không?"....umk! Sướng quá...sướng đến nỗi nhàn chán mấy ngày nay rồi nè!
"Nhưng mà...sao em thấy nó thiếu nột thứ gì đó..."-"Thứ gì?"
"Nơi này được cho theo chế độ trao đổi, vật đổi vật, nhưng thế là thuận tiện lắm rồi mà còn thiếu gì nữa.". Thì ra là vậy! Là cái đó!
"Đúng là vậy nhưng đấy chỉ là một chế độ lỗi thời mà thôi"-"Chế độ lỗi thời là gì?". Đáng lẽ mình nên dùng những từ dễ nghe hơn! Ớn giải thích quá~
"Là một thứ có thể nói như là anh đang làm để quyết định cho toàn dân như việt anh nói trên,vật đổi vật, nhưng nó không hợp với bây giờ"
"Ồ.....Vậy thì....cái chế độ của anh có vấn đề gì à?"
"Tuy không phải là có vấn đề nhưng sau này, mọi người sẽ dùng một thứ gọi là tiền tệ để mà trao đổi."
"Nhưng mà nó chẳng khác gì vật trao đổi vật.". Đúng là người cổ đại~ Nghĩ như thế nào cũng đơn giản~
"Tất nhiên là phải khác chứ!"-"Vậy thì em hãy nói đi! Nó khác chỗ nào?!"
"Thôi được! Anh hãy ví dụ như là có một người có tất cả và đang cần một thứ nhưng chế độ của anh là vật đổi vật, trong khi mọi vật mà người đó vốn có đều rất quan trọng đối với họ nên không thể đem đi đổi được. Cho nên, chế độ ủa anh là cần phải suy nghĩ để quyết định. Còn chế độ của em thì họ không cần phải mất thứ gì trong nhà, thậm chí là có được thứ mình muốn, nhưng đổi lại cần phải có tiền tệ."
"Em nói thì dễ lắm nhưng tiền tệ thì chỉ làm như thế rồi dần dần cũng sẽ hết nếu người đó dùng để mua đồ"-"Việc đó thì không sao! Chỉ cần đi làm cho người khác thì họ phải trả công, như thế là đã có lại tiền, còn việc còn nhiều hay ít thì đó phải là do ý thức của họ"
"Vậy...tiền tệ được làm bằng gì?!"-"Tuỳ anh thôi~ Bởi vì chuyện này chỉ có thể là vua quyết định, trong khi đó anh là con vua thì có thể đưa ra ý kiến để vua cho lệnh thay đổi thành chế độ ấy".
Chết rồi! Tự nhiên bày ra vụ tiền tệ vậy nè! Vào thời này thì mình còn chưa biết nó có chế độ này không ? Biết vậy cố gắng lên mò trên mạng xem...
"Ơ...thôi khỏi đi! Anh quên mấy cái vụ em nói hồi nãy đi!"
"Tại sao? Anh thấy nó hay mà"
"Vậy thì lo làm được cái bình như em nói rồi tính!"-Nói xong, tôi liền chạy đi chỗ khác để không bị hỏi thêm điều gì và cũng không muốn lịch sử bị thay đổi.
Tôi vẫn không hiểu tại sao, tôi vẫn cứ chạy, khi chợt nhận ra là mình đang ở phía cánh rừng ấy. Điều này làm tôi nhớ đến một điều gì đó rất đáng sợ mà mình không hề nhớ. Và hơn hết, tôi rất sợ "Ma".
Từ phía trên, một bầu trời đỏ rạng của buổi hoàng hôn, thoạt qua có tiếng "Quác quác!"-tiếng quạ kêu cùng với tiếng đập cánh khá to.
Cái gì vậy? Ở gần đây có kẻ nào chết à?!*sợ hãi*
Uây mà khoan đã! Có nào nó chửi mình ngu không ta? Trong Anime có vài tập nói vậy.
...
Ừm! Chắc vậy!
"Soạt soạt"
Thôi chết! Lo nghĩ tùm lum! Quên mất là...nơi này thuộc lãnh địa của hắn ta!! !
Giờ sao đây?! Giờ sao đây?!!!
Dần dần, cái bóng càng rõ hơn, và nó ....đã....
.
.
.
--------------------------------------------------------------------------------------
Nguồn MayaShana
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro