Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Enigmatic

Namer-hay còn gọi là Menes-Người được cho là đã thống nhất Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập và đã chuyển thủ đô là thành Memphis. Chuyển tên từ Hai vùng đất thành Ai Cập thì đối với thời bây giờ rất khó khăn...Mà họ làm thế nào mà hay nhỉ? Muốn biết quá i~(Quên luôn một chuyện)

"Issha! Nhóc ở đâu vậy?! Mau lên tiếng đi!"-tiếng của Klap vọng ra từ phía khu rừng. Có lẽ mình nên đi với anh ta cho đỡ buồn.

Lại gần, tôi thấy Klap cầm con vật hồi nãy tôi dùng bẫy bắt được đi tìm tôi. Trong khi đó tôi ở sau lưng anh ta...

"Nè !-Ah!!!a...a... phù ~ là nhóc à?!"Klap giật mình rồi bình tĩnh lại, có lẽ vì tôi hù cậu ta ở sau lưng. Thật là yếu đuối! Cầu cho con xuyên không trở về nhanh nhanh dùm! Thấy cảnh này bất lực quá...

"Đi theo tôi. Còn tới hai chỗ lận!"

"Không ngờ nhóc giỏi thật...Ước gì anh cũng có một vài phần như nhóc-Nếu vậy thì hãy mà cố gắng mà quan sát tôi thì anh sẽ học được một cái gì đó!".Cái tên này thật sự không biết cái gọi là học hỏi à?!

"Quan sát à...như thế thì chẳng khác gì mình sao chép lại cả...không có một chút gì để lại cho chính mình..."-Klap nói câu này xong thì tôi dừng lại. Có lẽ mình nên nghĩ lại...tên này vẫn còn chút gì đó...

"Nhưng mà thay vào đó...nếu làm chủ được điều mà mình đã sao chép thì anh vẫn có thể thay đổi thêm nữa mà...". Nhưng mà.. vẫn còn non lắm...*Cười gian*

"Có lẽ nhóc nói đúng-Giờ thì đi mau lên! Coi chừng mặt trời lặn bây giờ!"

"Vẫn còn nhiều thời gian mà-Ít nhất anh phải biết tính toán chứ?!"

"Là sao?"-Klap hỏi tiếp. Chắc con sẽ chết trong vài ngày nữa quá...Cái trường hợp này mà sống được chắc chỉ có tiên mới sống!*Bất lực*

"Nghĩa là tụi mình chỉ ăn một con thôi! còn hai con kia thì đem đi trao đổi".Nói như thế có đúng không ta?! Nếu ở đây đã có chợ thì đỡ hơn chút!

"Hiểu rồi!".Cuối cùng thì...

"Mà nè...Nhóc làm như thế chi vậy?!". Hể? Sao cái tên này làm gì mà hỏi liên tục vậy Bà đây chịu hết nổi rồi á!

"Làm ơn đừng có hỏi nữa được không! Lo mà cứ nghe theo tôi là được rồi!!!!-Ừm...."

Sau cơn tức giận của tôi thì anh ta đã không mở miệng một lời. Hai chúng tôi đi tới chỗ đã đặt bẫy, bẫy thứ hai thì bắt được một con trung bình còn bẫy thứ ba thì con này khá là nhỏ...

"Nhỏ quá!"-tôi than phiền

"..."-Nhìn Klap rất muốn nói nhưng có lẽ do tôi nên anh ta cứ im nãy giờ. Cũng tội cho anh ta...đành dùng cách này thôi!

"Hờ ~ Klap anh có đói không?!-Hửm...Là yêu quái nên bây giờ cũng hơi hơi..."*Klap ngây ngô*. Giờ mà cũng giỡn với mình nữa à?! Biết vậy thà khỏi quan tâm còn hơn!

"Mà nhóc cũng chưa ăn gì mà đúng không?-Ừm!".Mà hắn nhắc mình mới nhớ...đói quá đi ~

"Quyết định rồi! Lấy con này ăn! Nhờ anh nhóm lửa giùm...Tôi không biết làm...-Được thôi!".Tên này cũng dễ tính chơ~

"Nè...còn nữa...Sau khi ăn xong thì nhớ đem hai con kia đi trao đổi nha, chỉ phần thịt thôi đó còn phần da để lại-Rồi rồi...".Tuy nhắc lần thứ hai nhưng không biết nhờ tên này được không ta...Mặc kệ! Nếu làm sai thì mình cho hắn biết tay!

Trong khi Klap nhóm lửa thì tôi cố gắng chút sức còn lại để đi tìm mấy loại gia vị, đa phần thì anh ta đều ngồi nhìn tôi làm rồi thưởng thức bữa ăn...thiệt là buồn~

"Công nhận nhóc nấu ngon thật-Bình thường".Luyện tập gần một năm trời chứ ít gì~Mà để nhắc hắn đã nếu quên là xong!

"Nè ăn xong là đi nhanh dùm nha!-Rồi rồi...Mà nhóc không đi à?!".

"Ờ...thì..."-Tôi ngập ngừng nói. Tự nhiên hỏi câu này...Đụng chạm đến nỗi nhục quá...

"Nếu nhóc sợ bị bọn con người bắt thì...-Hự!"*Trúng tim đen*

"Ai nói chứ! Đi thì đi!". Hiệp Niên Y ơi là Hiệp Niên Y...Mày rước họa vào thân rồi...

"Rồi ~ Chúng ta đi-Khoan đã! Đợi tôi một chút!"

"Ờ..."-Klap đáp lại với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi chạy xa khỏi chỗ của Klap để chỉnh lại đồ của mình-Một tấm vải quấn trên người tôi...

Như thế này thì hơi khó chỉnh rồi đây~ Ghét mấy thứ rắc rồi quá! Mà cũng do mình tự đòi đi mà~ Đúng là cái miệng hại cái thân!


5 phút sau~


Tôi đã chỉnh lại để che đầu đồng thời che luôn cả mặt nhưng lại thiếu để che lại phần chân...

Mệt quá! Đúng là để che dấu cái mặt mà dùng một cái khăn thì chẳng được bao nhiêu! Thôi kệ! Che cái mặt thôi chắc cũng đủ!

Tôi chạy tới nơi của Klap và cũng khá bất ngờ vì anh ta cũng biết những thủ thuật này...

Sao cái tên ngố ngố đần đần này làm được vậy?! Mà hồi nãy anh ta dường như là biết những việc mình yêu cầu...Hum...um...m...Mà sao tên quái này giờ tự nhiên khó đoán dữ vậy nè!!!

"Ủa! Nhóc đứng đó chi vậy?".Quên mất là mình đang ở trong tầm nhìn của hắn...TT

"Không có gì...Đi thôi!"

Chúng tôi vào trong thành Memphis-thủ đô Ai Cập. Mọi thứ nơi đây khác với trí tưởng tượng của tôi...Nó không được vui vẻ, nhộn nhịp mà rất im lặng, con người nơi đây chỉ đi qua đi lại đến nơi họ cần đến-Một khung cảnh vô vị...

Khác quá! Nếu như thế này thì...Biết đường nào mà bán đống thịt kia đây?!!!

"Nè..Klap...Anh có biết đi chỗ nào để trao đổi không vậy?!-Tất nhiên là biết".Phù~ hên quá~

"Vậy thì anh mau dẫn đường đi chứ đứng đây chi nữa!-Ờ phải ha!"-Klap cười trả lời.Sao tên này hay cười vậy?

Klap đưa tôi đến một ngôi nhà khá là lớn được làm bằng gỗ được làm rất tỉ mỉ

He he...Có tiền nhiều rồi...à quên mất! nơi này chưa có tiền tệ nên chỉ có thể đổi được vài vật phẩm~

Tôi có một linh cảm rất chính xác nhưng hiếm khi bị sai, nhưng đợt này là đúng...Tôi đã đổi những miếng thịt đó với số lượng vải khá lớn cùng với một số dây thắt lưng và tôi sẽ tận dụng những sấp vải này cho mục đích của mình.

"Nè Klap! Anh có biết chỗ nào có nước sạch không?-Là sao?".Lại phải giải thích...TT

"Nó tương tự như một cái hồ vậy.-Chi vậy? Nhóc tắm à?!".Hắn không chỉ ngố mà còn không biết sự tế nhị nữa chứ?! Mà bị nói thẳng ra như thế này thì có nước chui vào cái hố mà sống quá~

 "Chẳng lẽ anh thích ở dơ à?!-Hự!!"-Klap đỏ mặt rồi quay đi chỗ khác. Ít nhất là phải vậy chứ!


"Nè...nhóc...đi thẳng rồi nhóc sẽ thấy một hòn đá sau đó là rẽ phải rồi đi thêm khoảng 30 cái cây nữa là thấy một cái cây khô héo rồi rẽ trái sau đó đi thêm vài bước nữa là có một bãi đất rộng rồi rẽ phải rồi đi thêm khoảng chừng 26 cái cây lớn nữa rồi rẽ phải một lần nữa cộng thêm đi thẳng khoảng vài trăm mét là tới nơi"-Tuy vậy như anh ta vẫn chỉ và nói cho tôi biết dù giọng nói hơi nhỏ. Ủa...cái biểu hiện này sao mình không thấy trước khi gặp...mình chỉ thấy anh ta vẫn hay chế nhạo mình bằng những câu nói cùng với nụ cười...Mà tên ngố này mình cần làm gì để ý tới chứ! Hứ!

"Rồi.. Cảm ơn! Tôi đi đây!"-Nói xong, tôi quay lưng lại rồi đi thẳng...chẳng thèm nhìn mặt anh ta nhưng tôi đã lén nhìn thử anh ta sẽ biểu hiện ra sao chỉ vì tính tò mò-một con người đang đứng với vẻ mặt ẩn chứa rất nhiều điều: Sự chờ đợi, đau buồn, vui mừng, mong muốn,...những điều ấy hòa lẫn vào với nhau cùng với phong cảnh xung quanh...Tạo ra một bức tranh "Bí ẩn".

.

.

.

Thấy cảnh tượng ấy, bước chân của tôi dần dần chậm lại rồi dừng chân trước bóng cây của khu rừng nhỏ nơi này. Ngọn gió mạnh thổi qua làm đung đưa những cành cây, những lá cây xô vào nhau liên tục tục tạo thành âm thanh làm cho tôi chợt tỉnh lại và đi tiếp...

Sao tự nhiên...mình lại dừng chân...Chỉ là vì tò mò xem thử thôi mà...Nhưng...Điều gì thế này...Rõ ràng mình luôn có thể hiểu được mọi người qua cách giao tiếp.. mà ...Ây khoan đã! Từ khi nào mà mình lại không biết rõ tính cách của Klap vậy?! Rõ ràng là tính cách của anh ta chỉ là một tên ngố, khờ khạo nhưng rồi sao lại...Dần dần...bộc lộ ra nhiều thứ khác nhau...

AH!!!!!!!Rối não quá! Hết chịu nổi rồi! Ước gì mình có kiên nhẫn~

"Ầm Ầm"

Hửm...-Tôi mở mắt ra và nhìn thấy tôi đang đứng gần vách đá và bên dưới là những tảng đá to bị sóng biển vỗ vào một cách dữ dội. Mặt trời cũng đã gần chạm xuống đường chân trời.(khoảng 4-5 giờ)

Ủa?! Anh ta dẫn mình đến đây à?! Cơ mà hồi nãy là anh ta kêu mình rẽ phải mà mình lại rẽ trái...Không xong rồi!! Mình bị lạc đường rồi!! Hay thiệt.. Hôm qua cũng bị xui mà hôm nay cũng xui...Sao nó không tha cho mình vậy???... ! Nhưng mà có khi đây là để bù đắp cho việc để mình xuyên không lại ~ À bỏ qua chuyện này đã! Để tính sau! Giờ đi tìm đường đã!

Tôi không giỏi trong việc định hướng nên đã khá là đi đường vòng nhiều lần ( thực ra có vấn đề hơi bị mù đường, cứ 1 vòng là 500m và đã đi hết 10 vòng, trong đó 5 vòng cuối chỉ vì bực quá nên chạy). Trời lúc bấy giờ cũng đã chập tối, tôi thì cũng gần như là cạn năng lượng nên đã dựa vào một cái cây to gần đó để nghỉ ngơi. Tôi cũng mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có một mùi hương nhẹ thoáng qua, nó làm tôi cảm thấy rất dễ chịu, cơ thể nhẹ nhõm, các cơ cũng khá là thoải mái...Nhưng cũng vì cảm giác này nên tôi đã ngủ thiếp đi hồi nào không hay...

Sau khi tôi mơ thấy giấc mơ tồi tệ thì tôi liền tỉnh dậy và cảm thấy mơ mơ màng màng rồi bất giác đứng dậy đi...Trời bây giờ cũng đã tối, tôi bước đi chậm theo từng cái cây để dễ tìm đường rồi chợt tỉnh lại.

Sao mình lại ngủ thiếp đi vậy?! Mà hình như mình cũng đã ngửi thấy mùi gì đó...nó giống như một mùi hương của hoa-...Mà hoa gì nhỉ? Hình như lần trước khi ở đây mình cũng đã ngửi một vài lần...

Tôi đi một hồi thì vô tình tới cái hồ . Tôi rất là mừng vì may mắn đã trở về với tôi. Chỉ vì quá phấn khích nên đã chạy lại gần hồ (để mà tắm). Khi chưa cởi đồ ra thì tôi bất ngờ nhìn thấy Klap thân hình đầy cơ và hơn hết là đang ở trần vì ngâm mình dưới hồ. Có lẽ vì nghe thấy tiếng động nên Klap đã đứng dậy, mái tóc xanh dài này đã bị ngâm nước bám trên vai và trải xuống cánh tay, nước chảy xuống và đọng lại một vài giọt trên người. Tuy lúc này chân tôi đã bị cứng nhắc bởi hình ảnh ấy nhưng tôi đã vô tình thêm một lần thấy biểu hiện kì lạ trên khuôn mặt của anh ta-khuôn mặt tràn đầy sự hoài nghi, cảnh giác, sẵn sàng giết bất cứ thứ gì...Lúc này, dường như anh ta tỏa ra sát khí rất mạnh-một con người đáng sợ đang đứng trước mặt tôi...

"Ah!!!!!!!!"-tôi quay lại vừa chạy vừa la. Chắc mình bị mù mắt quá!!! Mà hồi nãy anh ta chắc tức giận lắm nên mới nhìn mình như vậy...Giờ sao đây!!!

"Hự"-Tôi đang chạy thì bị một thứ gì đó cản lại, làm cho tôi bị bật ra ngã xuống đất. Mình đụng cây à?! Sao xui dữ vậy nè!!

Tôi ngước lên, giật mình vì thấy Klap choàng lên một chiếc khăn trắng (giống như kiểu của một vị thần Hi Lạp)

Chắc chắn mình sẽ bị cho là đồ biến thái rồi...

"Nè nhóc! Sao lại vừa thấy anh lại chạy vậy?!"-Klap mỉm cười nói. Ủa? Anh ta không giận mình!

"Ai biểu anh ở trần rồi làm vẻ mặt đáng sợ chi!"-tôi nói nhỏ và pha một chút tính trẻ con. 

"Ủa? Là vậy sao...Anh cứ tưởng đấy là điều bình thường chứ!".À! Phải rồi! Ở Ai Cập đa phần trẻ từ độ tử 14 trỏ xuống thì chẳng cần thiết để mặc quần áo, cứ trần truồng mà đi ngoài đường...Nhưng mà hắn trên 1400 năm rồi chứ ít gì...Với lại...mình thì ở thời đại khác chứ bộ!

"Đối với anh thì bình thường nhưng đối với tôi thì chẳng bình thường tí nào!"- tôi đỏ mặt.

"..."-Klap nhìn tôi một cách ngẩn ngơ. Cái tên này chẳng biết xấu hổ là gì! Mà...chắc hắn là người tiền sử!

"Nè! Anh đứng xa xa chờ tôi được không...Khi nào tôi kêu thì anh lại-...Được thôi! Tôi sẽ ở đây chờ...Nhóc muốn đi đâu thì đi..."-Tuy mỗi lời nói của anh ta đều có nụ cười nhưng trong lời nói này.. nụ cười ấy tỏa ra nhẹ nhàng, hiền dịu...

Tôi bước tới hồ rồi bỏ cái khăn đang mặc trên người ra, sau đó là nhảy xuống hồ rồi ngâm nước, vừa ngâm mình vừa suy nghĩ chuyện này chuyện nọ cộng thêm nghĩ tới một đống về Anime, Manga (Otaku mà). Ngâm lâu đến nỗi tay chân muốn rã ra như mấy cọng bún nên mới đi ra (nếu không thì ngâm đến sáng mai vì đối với Otaku thì chẳng bao giờ hết chuyện để nghĩ). Vô tình thấy những sấp vải và dây thắt lưng mới vừa đổi được nên sẵn tiện làm cho mình một bộ đồ riêng, dễ chịu. Rồi đi tìm Klap...

Mà cái tên này cũng hay quên thiệt! Một phần của ngố chăng? Bỏ đồ lung tung!...Nhưng...Bên trong hắn lại có thứ gì đó...Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên mình chơi với một người kì dị! Hay thiệt!

Tôi đi theo con đường mới nãy ( chạy lúc nhìn thấy Klap đang ngâm mình ) nhưng đi mãi đi mãi vẫn không nhìn thấy Klap...

Rõ ràng là mình đã đánh dấu ở con đường này mà...Nhưng sao không thấy Klap vậy? Có khi nào mình đánh dấu nhầm?!! Khoa đã.. cũng có khi là anh ta đã đi đâu đó!

hum...umm...

Umk! Có thể lắm ( Ai biểu do tắm lâu chi)

Bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ phía bên trái...

Có ma à?!...Làm ơn đừng có~ *Sợ hãi*

Tiếng động đó ngày càng phát ra to hơn và càng lúc giống tiếng bước chân...
Ma ơ! Không phải mà là cướp!!!

"Ủa ?! Là nhóc à?". ...là giọng của Klap. Hên quá~ Không phải~*Nhẹ nhõm

"Anh đi đâu mà sao lại không để lời nhắn vậy-Ờ thì...có chút chuyện ấy mà"-Tôi vừa nói hết câu thì anh ta liền nói ấp a ấp úng đồng thời giấu hai tay sau lưng. Chắc chắn là có chuyện giấu mình!*nghi ngờ*

"Vậy thôi...Giờ nhờ anh dẫn về nhà của anh được không? Tôi vẫn chưa có chỗ nên-Được thôi! Nhóc cứ tự nhiên! Cứ ở thoải mái như ở nhà cũng được! Khi nào có chỗ ở rồi..."-Anh ta nói cười vui vẻ rồi tự nhiên vẻ mặt hơi trầm nhưng vẫn gượng cười nói sau đó thì lại im. 

TT???

"Rồi rồi ! không vòng vo nữa! Nhờ anh dẫn về nhé! Đến khi nào tôi có được chỗ khác thì tôi sẽ không làm làm phiền đồng thời sẽ trả ơn anh!-..."-Nhìn vẻ mặt buồn rầu của anh ta khiến tôi khó hiểu.

Sau lời nói của tôi thì anh ta im lặng rồi dẫn tôi về căn nhà đó. Trên đường đi, anh ta thậm chí không mở miệng hay phát ra một tiếng nào. Điều này lại làm cho tô khó hiểu và tò mò muốn biết.

Chúng tôi leo lên cái cây đó và nó đã khiến tôi thêm một lần mệt mỏi.. Cộng thêm.. Nhìn thấy cái nhà tồi tàn ấy càng làm tôi thêm mệt mỏi nhiều hơn.

"Nè! Mấy sấp vải hồi nãy đâu rồi-..."-Tôi hỏi Klap nhưng anh ta không trả lời mà chỉ đưa cho tôi sấp vải đó. Im lặng dữ!

Tôi cầm sấp vải rồi tự mình làm thành niệm và chăn...

Như thế này mới ngủ được! Ngủ như hồi tối qua thì chắc sáng hôm sau mình thành đá quá~

"Nè...Chúc ngủ...ng...ngon...?"-Khi tôi nói thì anh ta đã ngủ trong nhà vì để thừa hai chân ở bên ngoài. Biết vậy khỏi nói khỏi nhục!

Rồi ! Giờ ngủ thoi~ 

.

.

.


.

.

.

"Tiếng gì thế này?"

"... Nó giống như là âm thanh của một con vật hung dữ đang đi săn..."

Tôi mở mắt ra, dù chỉ là khá chập chờn nhưng tôi có thể thấy được một thứ rất đáng sợ: Ánh mắt kì lạ ấy của Klap lại xuất hiện cùng với luồng ánh sáng kì lạ, ngay cả đồ anh ta mặc cũng khác lạ, nó không phải là đồ của thời này mà là đồ của tương lai của Nhật được thiết kế theo phong cách của Âm dương sư. Sau đó tôi chỉ theo bản năng của mình mà cử động nhưng có một thứ gì đó làm tôi bị tê liệt toàn thân...

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

.

.

.

"Nếu như thế này thì mình sẽ sống hay chết đây?"

.

.

.

Một lần nữa, tôi lại thấy Klap và anh ta đang đến gần tôi. Trên người anh ta đầy máu tươi: trên áo, cánh tay, và cả .. khuôn mặt. Đây là điều làm tôi sợ hãi nhất, vì quá sợ hãi nên tôi đã nhắm mắt lại chờ đợi hành động nào đó...

Thoáng qua, một mùi hương thơm ngọt làm tôi thấy rất dễ chịu và ngủ thiếp đi...

"Lại là cái mùi hương ấy"

.

.

.

"Nhưng mà tại sao..."

"Nghĩ đi nghĩ lại...""

"Mọi thứ..."

"Sự bí ẩn"

.

.

.

"Đều liên quan đến"

.

.

.

"Klap"

.

.

.


.

.

.

-----------------------------------------Hết----------------------------------------


Nguồn MayaShana

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro