Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Namer

"Bộ tộc bất tử..."


Nghe cái tên thôi là biết xạo rồi...hắn ta định giỡn với mình đến khi nào đây! Bực thật mà! Lại còn đóng kịch cho mình là diễn viên xuất sắc nữa chứ!

"Như thế thì bây giờ chắn chắc là nhóc sẽ trả lời câu hỏi đúng không?"-Klap mỉm cười. Biết ngay là diễn kịch mà, thái độ của mặt thay đổi nhanh chóng.

"Hờ...Được thôi! Tôi là Issha, thuộc tộc Brain..."Bịa mới được, ai biểu hắn nói xạo mình trước...Người ở bộ tộc nhiễm sắc thể...

"Nhóc có thể nói thêm thông tin được không?-Được thôi! Tộc chúng tôi còn được gọi là tộc Trí tuệ... "

"Vậy à...Nhưng mà nhóc bị lạc tới đây à-Vâng!"

"Vậy nhóc tới nhà anh nha!-Nhà anh....".Cái tên này đang nghĩ cái gì vậy ?!

"Thì nhóc chẳng còn nơi nào để trú ẩn đúng không?-Đúng nhưng...-Vậy thì theo anh!" Cái gì vậy?! Ta chưa nói xong mà!!!


Anh ta dẫn tôi tới một nơi mà mình không hề biết tới-nơi ở giữa trung tâm được bao phủ bởi những lớp rừng.. khó mà có ai tới được...Trung tâm nơi này có một cái cây cao to , trên những cành cây đồ sộ ấy có một ngôi nhà được làm bằng gỗ, nhìn như nó không được làm cẩn thận...

Anh ta đưa tôi lên trên đó bằng sợi dây leo, phải nói nó rất là cực nhọc hơn lúc mà tôi leo lên cái cây để làm chuyện điên điên khùng khùng. Leo lên xong thì rát cả tay lẫn chân, làm cho tôi muốn nghỉ ngơi ngay lập tức.

"Nè...Klap...Chúng ta sẽ ngủ ở đây vậy?!"-tôi nói ngại ngùng. Bởi vì Tôi đang cần chỗ ngủ sau một ngày xuyên không của mình...nó rất mệt mỏi...và tôi có cảm giác nào đó tôi chắc chắn sẽ quay trở lại nên tôi vẫn sẽ chờ đợi nó mà thanh thản ở đây chơi rồi về sau cũng được...mất công thấy tiếc nuối khi quay về. Nhưng có lẽ hiện tại thì mình đang cảm thấy tiếc nuối vì không có Anime, Manga...Đúng là trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó ~

"Ở đó!"-Klap chỉ tay về hướng bên trong căn nhà, nó ghồ ghề và chẳng sạch mấy...hơn nữa...nó lại tối đen như mực...

"Nếu vậy thì anh cứ ngủ bên trong đó đi...tôi sẽ ngủ bên ngoài..."-Nhìn thấy một căn nhà như thế thì ngủ sao cho được! Có khi dùng để nhát ma thì còn chấp nhận!

"Nhưng như thế có được không? Bên ngoài nguy hiểm lắm đấy!"

"Nhưng mà tôi ngủ trên cây quen rồi...ngủ trong đó thì-Anh biết rồi! Nhóc cứ làm việc gì nhóc thích, anh sẽ không ép đâu"-Klap mỉm cười nói. Tôi cảm thấy nó ám chỉ một điều gì đó mờ ám đâu đây... 

"Ừm...Chúc anh ngủ ngon-Nhóc cũng vậy!"

Chỉ vì quá buồn ngủ nên tôi mới ngủ thiếp đi và cho qua những chuyện xảy ra ngày hôm nay...

"Xuyên không"

"Bị cho là yêu quái tóc vàng"

"Sắp bị chết vì một hành động ngu xuẩn"

"Được cứu bởi một người mang mái tóc kì lạ"

"Được người đó dẫn về nhà cho ở tạm"

.

.

.

Sao mình lại không thể nhận ra những điều ấy ngay nhỉ?

Tôi liền mở mắt ra và nhìn thấy ánh nắng lúc bình minh, nó hết sức chói và làm cho tôi đau mắt mà tỉnh giấc...

"Nhóc dậy rồi à"-Giọng của Klap vọng ra từ một nơi.Tôi nghe thấy nhưng lại không thấy anh ta ở đâu nên đã nhìn mọi phía.

"Anh ở trên này nè!". Tôi ngước đầu nhìn lên và thấy anh ta ôm một số trái cây trên tay

Tôi vẫy tay chào lại anh ta rồi anh ta ném một trái cây kì lạ cho tôi nói:"Ăn đi! Thông thường thì họ đều cảm thấy đói mỗi khi thức dậy!"

"Cảm...ơn".Không biết anh ta có bỏ độc hay không nữa...Thấy nghi quá...

Nhưng mà cầm trái cây rồi ăn chung với vỏ thế này thì ăn có còn ngon không vậy

"Nè! Anh có dao không?"

"Dao? Nó là cái gì vậy?".À hơn...Ở thời này làm gì có cách gọi đó!

"Nó giống như một con giáo nhỏ vậy!-ỦA! Nhóc định đi săn à?!"Tự nhiên hắn nói đi săn là sao?!

Đột nhiên anh ta nhảy xuống, tôi cứ nghĩ anh ta bị trượt chân nhảy xuống nên giơ tay kéo anh ta lên ai ngờlại banh ta kéo tôi xuống theo...

"Nè! Anh làm cái gì vậy ?! Như thế này thì không ai nhận ra chúng ta đâu đấy!"

"Không sao đâu! Nhóc cứ tin tưởng vào anh. Sẽ không một ai phải chết hết!"

Nói thì dễ nghe lắm nhưng chưa chắc gì thực hiện được! Nhưng mà có thứ trọng đại hơn...mặt đất gần lắm rồi...Chẳng lẽ hôm qua không được nên hôm nay phải bù lại à?!

Hai chúng tôi càng lúc càng gần với mặt đất hơn, theo bản năng thì tôi sẽ nhắm mắt lại giống như là đang chờ đợi cái chết...

"Cứ như thế này thì..."

"Ủa..."

"Lại là cảm giác này..."

"Nhưng mà mình vẫn có cảm giác đang rơi xuống..."

"Có lẽ nó sẽ không như lần trước..."

"Xem ra...mình sẽ..."

Bỗng nhiên cảm giác ấy thay đổi, làm cho tôi rất ngạc nhiên và liền mở mắt ra...Tôi thấy mình đang chạy trên mặt đất hay nói cách khác là tôi được...

"Thấy chưa! Chúng ta vẫn bình thường mà đúng không?!"-Klap mỉm cười nhìn tôi.

"Ờ....ừm...Nhưng mà sao anh vẫn còn bế tôi mà không cho tôi xuống!"

"Anh quên mất nhưng mà cơ thể nhóc nhẹ và yếu, nếu để nhóc chạy riêng thì sợ rằng nhóc sẽ bị lạc vì không đuổi kịp anh".Chế nhạo mình à?! Đúng là tên này chẳng ưa chút nào!

"Tới nơi rồi..."

Anh cho tôi xuống một cách nhẹ nhàng. Tôi nhìn thấy cảnh biển rất đẹp...một màu xanh y như màu tóc của Klap, ánh mặt trời chiếu xuống biển làm biển như có vảy cá khổng lồ...

Nơi này đẹp quá...thì ra...đây là quang cảnh của biển khi chưa ô nhiễm...Thật khác với nơi mình ở...một vùng biển ô nhiễm...

"Nè...nhóc...cảm thấy nhớ nhà à?!"-Klap nhìn tôi và tỏa ra vẻ quan tâm...

"Không có gì...Chỉ là có một chút...Nhưng mà anh đưa tôi tới đây làm gì vậy?!"

"Thì không phải chúng ta sẽ đi săn sao?"

"Eh...Đi săn...Ở đây...-Ừm ừm"Cái tên này bị điên à!!!!

"Cái này chẳng phải gọi đi câu hay bắt cá sao!-Nhưng mà đều là giết động vật mà đúng không?"EH!!!!Cái tên này bị mù chữ à?! Dùng từ ngữ mà chẳng chính xác được bao nhiêu!

"Thiệt tình! Đi săn là ám chỉ giết những con thú ở trên đất liền-Vậy à...xem ra anh vẫn chưa dùng đúng từ ngữ nhỉ?!"

Ghét thiệt mà...lúc nào cũng vừa nói vừa cười với mình...mà...sao anh ta lại nói như thế?!

"Ý anh là sao? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi?-Tính đến năm nay là 1438 năm"Giờ mà còn giỡn với mình nữa chứ!

"Vậy còn nhóc?-93 tuổi"Hứ! Ăn rồi bịa! Mình chơi theo!

"Xem ra tộc của nhóc cũng sống khá lâu nhỉ?-Vâng nhưng tối đa là 1000 năm thay vào đó tộc chúng tôi sẽ được cung cấp thêm sức mạnh bảo vệ"

"Ủa... mà anh có định đi bắt cá không vậy?-À quên mất! Em ở đây chờ nhé!"

"Tại sao?-Bởi vì thân thể em yếu lắm"Nói xong, Klap liền nhảy xuống biển.Cái gì?! Ta đây mà yếu na!!! Thôi được rồi...Mình sẽ cho hắn biết đừng bao giờ xem thường mình...


Sau vài canh giờ ~


"Hờ ~ Chỉ bắt được bốn năm con cá...Không biết Issha có ăn no không?"Klap lo lắng rồi nhìn lên trời

"Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi à?! Lên bờ thôi...Để Issha chờ mình quá lâu rồi"

Trên bờ, dưới bóng cây,  tôi đang nằm ngủ thì bị thức giấc bởi Klap...

Cái tên này...tự nhiên phá giấc ngủ của mình...

"Nè Issha! Dậy đi! Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi!"

"Rồi rồi..."-Tôi ngồi dậy và nhìn thấy chỗ cá của Klap...Cái gì vậy nè?! Chỉ bắt được bốn năm con...Đúng là thất vọng...

"Anh chỉ có thể bắt nhiêu đó thôi à?"

"Ờ...Ừm..."-Klap  nhìn chỗ cá rồi cười.

"Hờ ~ Hên là tôi cũng chẳng tin tưởng anh mấy! Đi theo tôi!"-Nói xong tôi đứng dậy

"Đi đâu?-Tỡi nơi đặt bẫy"

"Ý nhóc là sao? Nhóc tự mình đi săn à?!".Tên này não phẳng à?!

"Không...Nãy giờ tôi chỉ nằm ngủ thôi...À! nhớ mang theo vật nhọn nha-Ừm"


Chúng tôi từ ngoài biển đi sâu vào trong rừng, nơi này cũng giống như ở vùng nhiệt đới nhưng lại ít hơn, phải nói là rất ít..


"Nè nhóc...Vẫn chưa tới nơi à...?!"Klap nói hụt hơi. Xem ra anh ta cũng khá là mệt... chắc là do ngâm nước nhiều quá...Mà có ai lại ngốc như tên này không chứ?! Ngâm lâu mà không thấy khó chịu!!

"Còn chút nữa là tới...A! Kia rồi!"

Trước mặt tôi là một đòn bẫy đơn giản để bắt mồi và nó đang treo một con thú tương tự như heo rừng bị treo lủng lẳng trên cây...

Không ngờ mình làm cũng hay thiệt! Ngụy trang cho cái bẫy cũng khá tốt đến nỗi con thú này cũng bị mắc lừa...Đúng là nhờ công của mẹ đã chỉ cho mình~ Cảm ơn mẹ nhiều lắm~ Sau khi xuyên không về thì con sẽ mang cho mẹ thật nhiều quà mẹ muốn~

"Dính câu rồi!"- Tôi kiêu ngạo cười.Mình số lucky ghê!!

"Sao nhóc có thể làm hay vậy?-Chẳng phải tôi nói tôi là người của tộc Brain rồi hay sao?".Sao mất trí nhớ nhanh vậy~

"Ờ ha!"-Klap ngây ngô trả lời. Chẳng dễ thương chút nào---(Thật ra rất dễ xương ~)

Tôi lại gần và xem thử con này. Đột nhiên nó tỉnh dậy và vồ lấy tôi, làm cho tôi giật mình đồng thời ngã ra đằng sau...

Trời! Tưởng nó chết vì máu dồn trên não rồi chứ...Ai dè...

"Nhóc có sao không?"Tiếng của Klap vọng ra đằng sau tai tôi, thấy lạ nên quay ra đằng sau...

EH!!!!!Mình ngồi lên người anh ta!!!!

Tôi liền lập tức nhảy khỏi người anh ta và chạy đi chỗ khác, nhưng càng lúc tôi càng không hiểu vì sao mà người tôi nóng như đã chạm vào lửa...

Tự nhiên người mình thấy khó chịu quá, chẳng lẽ mình đỏ mặt na ?!!

Càng lúc tôi chạy càng xa ra khỏi nơi ấy, chạy đến nơi mà tôi không hề biết, ở đó có một cái hồ lớn...tôi lập tức chạy tới chỗ hồ để xem mặt mình...

Ha...ha..hà~ Mặt con có ửng đỏ thiệt nè ông nội ơi!!!! Đúng rồi! Rửa mặt là hết thôi!

Tôi rửa mặt rồi lau mặt, đột nhiên có một cậu thiếu niên ngồi gần tôi, nhìn tôi chằm chằm làm cho tôi giật mình.

"Cậu cần gì ở mình?!"-Tôi lo lắng

"Cậu là yêu quái phương nào vậy?!"-Người thiếu niên này hỏi lại tôi.

Người ở đây ăn cái giống gì mà sao ai cũng nói mình là yêu quái hết vậy?!!! Mà thôi...Bình tĩnh lại một chút rồi mọi chuyện sẽ ổn...Kiềm chế lại...

"Lí do nào mà cậu lại hỏi mình như thế?-Bởi vì màu mắt và màu tóc cậu khác với mình".Biết ngay mà! Mình đoán đúng rồi!

"Cái này là do phần nhiễm sắc thể trong cơ thể người...Và phần này ai cũng có hết...cả cậu nữa!"Không biết nói như thế có hiểu không ta?! Nếu mà nói sâu xa hơn thì chắc cho mình là người kì dị quá!!

"Vậy có nghĩa là mình cũng kì dị giống cậu à?!"-Người này nói nhỏ giọng nhưng khuôn mặt cau có lại.

"Không phải như cậu nghĩ...Nói đơn giản là chúng ta đều có điều đó nhưng vì ở những vùng miền hay là ở những khu vực khác nhau đồng thời điều kiện sinh sống cũng khác nên cơ thể sẽ sẽ tìm điều kiện thích ứng..."tôi mới vừa nói đến đây thì nhìn mặt cậu ta khó chịu hơn.Không ngờ là người Ai Cập có não phẳng như tên nào đó...

"Cậu không hiểu à?!-Không".Trả lời dứt khoát dữ ta...TT

"Vậy thì để mình lấy ví dụ...Nơi cậu ở là một nơi nóng, Khô nên cậu có màu da ngâm đen, tóc đen cùng màu mắt tương tự. Còn nơi mình là nơi ở vùng đất phía Bắc, là vùng đất lạnh nên mình có màu tóc cùng màu mắt kì lạ-Thì ra là vậy!".Phù ~ Cứ tưởng mình sẽ giải thích thêm nữa chơ!

"Nhưng mà cậu đến đây bằng cách nào?!-Cái này thì hơi khó nói một chút...".Tự nhiên hỏi một câu khó nói vậy ta...bịa thôi!

"Cậu có biết con thuyền không?-Nó là gì?!".Trả lời thẳng thừng luôn à?!

Ớn ghê...Giờ phải giải thích dài dòng nữa rồi ~ Đúng rồi! đây là cách dễ nhất cho cậu ta biết!

Tôi nhìn xung quanh rồi lấy một viên đá có đầu dẹp để vẽ hình con thuyền, rồi nói"Nó trông như thế này..."

Trong lúc vẽ, cậu ta nhìn những đường nét của tôi chăm chú như là bị tôi kích thích sự tò mò của cậu ta vậy...

"Thì ra là vậy...Công nhận là cậu biết nhiều thứ lắm đấy?!". Cảm ơn vì lời khen nhưng tôi là người tương lai nên điều này là hiển nhiên thôi...TT

"Cậu tên gì?! Năm nay bao nhiêu tuổi?".Chắc dùng danh tính giả là tốt nhất!

"Issha-Năm nay khoảng 9 tuổi"

"Ha ha! Xem ra phải gọi là em rồi. Anh năm nay 14 tuổi"-Bỗng nhiên có một tiếng nói vọng ra từ phía khu rừng:" Quá giờ rồi! Xin ngài hãy hồi cung!". "Tạm biệt em nhé!"Người thiếu niên này đứng dậy, đi theo hướng mà tiếng nói đó.

Hồi cung...Người này là người hoàng tộc?

"Nè! Em vẫn chưa biết tên anh!"-Tôi nói lớn.Bước chân của người này dừng lại, sau đó quay về hướng tôi. Trong khoảng khắc, người này tỏa sáng như ánh mặt trời, cùng với nụ cười và câu trả lời đã làm cho trái tim tôi rung động...

"Namer"

.

.

.

-----------------------------------------------------------------------------------


Nguồn MayaShana




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro