Chap 1: Nụ cười của Nhiên
'' Dương...Dương tớ xin lỗi...Tớ tớ đã có bạn trai rồi...Xin...xin lỗi cậu...- giọng cô khản đặc vì khóc.
''Ha...ha...ko sao...vậy bấy lâu nay, cậu nói yêu tôi đều là giả dối đúng không. Ha cứ coi như là tôi tốn công vô ích đi''- anh cười gượng gạo nhưng nước mắt cứ dâng trào hòa với nước mưa..
Tay anh buông thõng xuống, bó hoa hồng rơi thụp xuống đất. Cánh hoa rơi rụng lả tả trên mặt đất cứ như trái tim anh vậy, đứt từng mảnh một. Cô vội quay đầu chạy đi mặc cho anh đứng giữa trời mưa. Cô vừa chạy vừa khóc. Tiếng nấc của cô cứ hòa với tiếng mưa rơi...Chạy được một đoạn, cô bỗng thấy choáng váng, đầu óc lim dim, ngã xuống nền đất ướt nhẹt. Cô hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp thời ấy.
Reng...reng...reng( tiếng chuông báo thức)...
Cô nàng vẫn chùm kín chăn lên đầu mặc cho cái báo thức cứ kêu lên. Bỗng mama cô nói: ''Trạch Dương thằng bé đợi con dưới nhà kìa Nhiên''. Vậy là cô vội vội vàng vàng thức dậy...đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi chạy đi ra cổng. Trạch Dương nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:'' Đi thôi, Nhiên Nhiên''
Cô ngỡ ngàng đỏ mặt:" À ừm''
Bỗng sự xuất hiện của Vấn Toàn làm cho cả hai mất hứng. Cậu chạy đến hôm chầm lấy Hi Nhiên, mắt long lanh: '' chụt chụt Nhiên Nhiên của tớ nhớ cậu quá cả mấy tháng hè cũng chưa gặp''
Vấn Toàn hớn hở nhưng đâu biết ai đó đang sát khi đằng đằng ở sau. Trạch Dương nhắc cổ cậu ta ra, mặt khó ưa:'' Con trai j mà nhìn như mấy bà thím thấy ớn, động vào người của Thi Huệ(bạn thân của Nhiên) ko sợ ko lết nổi xác về nhà à..."
Vấn Toàn mặt mày bụng bịu:" Xứ, Thi Huệ có ở đây đâu mà ko biết Nhiên của ai đâu, hay là của Trạch Thi...ếu....á á...''
Chưa kịp nói xong Vấn Toàn bị Trạch Dương đấm bay sang TBN. Hi Nhiên mỉm cười:'' Hihi"
Trạch Dương như ngỡ ngàng trước nụ cười của cô. Rồi cả ba cùng nhau đến trường.
( Trạch Dương và Hi Nhiên là hàng xóm, bạn cùng lớp mẫu giáo, cùng trường, lớn lên cùng nhau, bạn thân của nhau. Còn Thi Huệ và Vấn Toàn cg là bạn thân của Nhiên và Dương)*
Hết chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro