Chương 3: Đêm trăng rằm
Hương rượu thơm nồng tràn vào trong căn phòng, tiếng bước chân nhè nhẹ gõ trên nền gạch tiến gần đến bên giường nơi Lạc Hân Nghiên đang ngồi.
Nàng hít một hơi thật sâu, đôi lông mi rũ xuống, hai tay khẽ nắm lấy vạt áo, tim như nhanh hơn vài nhịp.
Một bàn tay rắn chắc khẽ kéo mạn che xuống, Lạc Hân Nghiên khẽ ngước gương mặt diễm lệ nhìn lên người đối diện.
Dáng y cao lớn lại rắn rỏi, từ phía góc dưới có thể thấy dung nhan góc cạnh, sắc nét cùng đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng.
"Bạch công tử..." Nàng bất giác thốt lên ba chữ, sau đó lại cảm thấy có chút sai sai, liền cúi đầu, bọn họ đã là vợ chồng, xưng hô như vậy có đúng hay không?
Hắn ở trên thu gọn bóng dáng nhỏ bé cùng gương mặt xinh xắn vào đáy mắt, khóe môi mỏng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Nàng đã biết tên của ta chưa?" Một giọng nói trầm thấp vang lên
Lạc Hân Nghiên vội gật đầu, dĩ nhiên nàng biết tên hắn là Bạch Triết Phong, Gia chủ của gia tộc nổi tiếng như vật có ai là không biết cơ chứ?
Bạch Triết Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, mang theo hương thơm của gỗ đàn hương cùng mùi rượu nồng.
"Lại đây!" Hắn thấp giọng. Thấy nàng còn chậm chạm, hắn liền nhắc lại "Ta đang nói nàng đó!"
"Nhưng em đã gần ngài lắm rồi!" Hân Nghiên lí nhí đáp trả.
Cánh tay rắn rỏi kéo mạnh nàng về phía Triết Phong, để nàng yên vị trong lòng. Hân Nghiên khẽ kêu lên một tiếng, chân tay có chút kháng cự.
"Ngài..."
"Im lặng một chút"
Nói rồi y khẽ gỡ những trang sức trên đầu nàng xuống, rồi lại giúp nàng cởi bỏ bộ hỉ phục nặng nề.
Hân Nghiên như trút xuống gánh nặng, khẽ thở phào một hơi, lòng thầm cảm tạ vị phu quân ở phía sau, nếu không có y, nàng cũng không biết phải xử lý chúng thế nào.
Chưa kịp thoải mái, nàng bỗng cảm thấy trên vai bỗng nặng hơn một chút, cỗ hương thơm của nam nhân bên cạnh mỗi lúc một nồng đậm. Bạch Triết Phong đang vùi đầu vào hõm vai nàng, hít một hơi dài. Cảm giác giống như hắn đang không đơn thuần là hít thở, mỗi khi luồng khí nóng từ dóng mũi cao phả ra, nàng giống như bị rút đi một chút sức lực.
Lạc Hân Nghiên khẽ cựa quậy trong vòng tay rắn chắc của Triết Phong, y ôm ghì như muốn khảm nàng vào lồng ngực. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ khe khẽ của nữ nhi
"Tiên sinh... Ngài sao vậy?" Lạc Hân Nghiên khẽ hỏi, nhưng chỉ nhận lại một khoảng im lặng đáng sợ.
Ánh trăng tròn trịa chiếu vào ô cửa sổ, in bóng hai cơ thể đang dính lấy nhau không một khẽ hở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro