Chương 2: Hỉ sự
Thái độ của Lạc Lão gia thay đổi chóng mặt, từ lạnh nhạt sang ân cần, quan tâm với Lạc Hân Nghiên.
"Nghiên nhi à, con gái cưng của ta, ta sắp trở thành thông gia nhà họ Bạch, tất cả là nhờ con đó!"
"Nghiên nhi, ta sẽ chuẩn bị hôn sự cho con thật chu đáo, sau này làm dâu, hãy về thăm ta thường xuyên nhé!"
"Nghiên nhi à Nghiên nhi, con phải ăn uống thật đầy đủ!"
Đó chính là những lời nói giả tạo nàng nhận được từ cha sau khi Bạch gia tới đây hỏi nàng về làm dâu.
Lạc Hân Nghiên nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng ngời bị khuyết một chút, đúng vậy, sinh thần của nàng chính là ngày rằm.
Sính lễ và hỉ phục được gửi đến ngay vào buổi tối hôm Bạch gia ghé tới. Gồm có 10 hòm châu báu và rất nhiều sản vật ngoại quốc đi kèm.
Hân Nghiên chỉ được giữ hòm gỗ chứa hỉ phục, mắt nàng sáng rỡ, gương mặt nhỏ kiều diễm mang ý cười nồng đậm. Dẫu không biết rằng sau này về Bạch gia được đối đãi ra sao, nhưng nếu có thể rời khỏi nơi này thì nàng cảm thấy rất mong chờ.
Tiểu Linh ở bên cạnh luôn bày ra gương mặt háo hức, đối mắt lấp lánh nhìn hòm gỗ được chạm trổ tinh xảo đặt trong phòng.
"Tiểu thư, nếu người rời đi thì nhất định phải cho em theo hầu đó nhé!"
"Làm sao ta có thể quên được muội chứ?" Hân Nghiên nhéo chiếc má nhỏ của Tiểu Linh, cười cười.
✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯
Sáng ấy, tiếng nhạc náo nhiệt vang lên từ rất sớm, khắp nơi đều được trang trí màu đỏ, chữ Hỉ rất to được treo tại cổng chính Lạc gia. Người ở chạy đôn đáo chuẩn bị cho lễ Đại Hỉ long trọng. Chắc có lẽ, đây là lễ rước tân nương của Bạch gia, nên mọi chuyện mới được chuẩn bị long trọng đến như vậy sao?
Lạc Hân Nghiên ngồi trước gương, có rất nhiều nghệ nhân trang điểm đang đứng ở trong phòng, tất cả đều do Bạch gia phái tới.
"Lạc tiểu thư thật sự rất xinh đẹp đó ạ!" Một cô gái trong số đó không nhịn được mà thốt nên đầy ngưỡng mộ "Mắt chọn người của chủ nhân chúng ta thật sự rất tốt!"
"Ây da, chúng ta nên gọi là Phu nhân rồi mới phải! Dù sao cũng chỉ vài tiếng nữa thôi, tập quen dần đi chứ?"
Lạc Hân Nghiên ngượng ngùng, ánh mắt lấp lánh tràn ngập ý cười xuân.
Tiểu Linh xúc động đứng bên cạnh chủ nhân của mình. Cô cùng nàng ấy lớn lên cùng nhau, coi nhau như tỉ muội ruột thịt, từng chứng kiến mọi hỉ nộ ái ố của đối phương. Đến bây giờ, cô tiễn nàng ấy lên xe hoa về nhà chồng, thật không nhịn được mà rơi nước mắt mà.
Lạc Hân Nghiên khoác trên mình bộ hỉ phục đỏ tươi như máu, điểm xuyết đường chỉ vàng lấp lánh, lại thêm hình phượng được thêu tỉ mỉ phía vạt dưới.
Mái tóc đen dài được vấn gọn gàng, cài thêm trâm vàng điểm thêm vài bông hoa cẩm tú cầu. Làn da trắng bóc nổi bần bật trên nền đỏ thắm, nom nàng như một đóa mẫu đơn đầy kiều diễm, lại pha chút e lệ của thiếu nữ.
✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯
Cả ngày hôm ấy, Lạc Hân Nghiên chỉ được nhìn mọi việc đầy mờ ảo qua tấm mạn đỏ che đầu. Chi tiết duy nhất nàng nhớ rõ chính là đôi mắt phượng sâu thăm thẳm của tân lang lúc hai người thực hiện lễ bái.
Ánh nhìn ấy giống như có ma lực, hút nàng vào tận sâu.
Nàng hiện tại đã về tới phòng tân hôn của Bạch gia, chờ tân lang của nàng tiếp khách xong. Hân Nghiên khẽ vặn vẹo thân người đang mỏi nhừ, thầm mắng vị Gia chủ kia sao mà lâu tới để nàng được thoải mái một chút.
Nghĩ đến đây gương mặt nàng lại đỏ bừng, nếu nói hôm nay là hỉ sự của nàng, vậy chắc chắn buổi tối sẽ là đêm động phòng hoa chúc hay sao?
"Cạch"- Một tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng phát ra phá vỡ dòng suy nghĩ của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro