Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Trong mật thất bị thao tiểu

Cuối cùng cũng quay lại nhiếp chính vương phủ, toàn bộ vương phủ đều có vẻ rất hân hoan...

Nam nhân một thân y phục đen bước xuống xe đầu tiên, ngay sau đó, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra.

Rất nhiều người đã tập trung trước cửa vương phủ từ lâu, nghe nói nhiếp chính vương điện hạ đi tìm vương phi, mọi người ai nấy cũng đều ôm lấy một cái tâm thế muốn xem kịch hay, cũng không biết vương phi còn sống hay là đã chết...

Giây tiếp theo, một nữ tử huyền y phong hoa tuyệt đại bước xuống từ trên xe ngựa, mọi người trong nháy mắt ngẩn ra, đích nữ Khương gia quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà...nữ nhân đã xuất giá sao lại có thể mặc đồ đen?

Nhìn hai người cùng nhau đi vào vương phủ, mọi người sau đó cũng nhanh chóng giải tán đi, và tin tức nhiếp chính vương cùng vương phi rất ân ái đã lập tức lan truyền rộng rãi...

.......

"Lui xuống đi.", Cố Tri Âm vẫn là ánh mắt lạnh tanh như trước kia, lên tiếng đuổi hạ nhân đi.

"Ta...", y thoáng do dự một chút, thầm nghĩ bản thân nên làm thế nào sống chung với Khương Hoa sau khi trở lại vương phủ đây?

Nàng khép hờ mắt, nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt lười biếng.

Thân thể Cố Tri Âm căng thẳng, "Ta...chủ nhân...phu quân...", thanh âm của nam nhân có chút run rẩy.

"Hử?", Khương Hoa nhướng mày

"Phu quân!", chân của y lúc này như muốn mềm nhũn ra, ngoan ngoãn mở miệng.

"Tự mình đi mở cửa sổ đi, hửm?", giọng nói của nàng tựa như một cọng lông vũ, khiến cho lòng người rạo rực, cũng tạo cho người khác cảm giác sợ hãi.

"Phu quân...", Cố Tri Âm lắc đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng phản kháng, vương phủ không giống với Cổ Vực, ở đây đâu đâu cũng toàn là hạ nhân, mà người hầu ở đây cũng không giống như ở Cổ Vực, lạnh lẽo như một cái máy, dường như chẳng nghe được gì, thế nhưng vương phủ thì lại khác!

"Phu quân...người tha cho Âm nhi đi mà...ta...Âm nhi sẽ ghi nhớ cho lần sau...phu quân...có thể...", Cố Tri Âm nói chuyện có chút không mạch lạc, đôi mắt cũng có vẻ hơi mất tập trung, như thể đang phải đối mặt với một nỗi sợ hãi cực kỳ lớn.

"A...", đột nhiên bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp, thân thể y nhẹ run lên.

"Thật là không khiến cho ta bớt lo được mà...", Khương Hoa đưa tay vuốt ve gương mặt của nam nhân, "Sợ cái gì?"

"Phu quân...không...làm ơn...", Cố Tri Âm níu chặt tay áo của nàng, sắc mặt tái nhợt vì sợ.

"Ta có nói sẽ để cho người khác nhìn thấy ngươi sao?", Khương Hoa tạm dừng động tác, "Nếu như ngươi bị người khác nhìn thấy một chút, Âm nhi...", nàng lại tiếp vuốt ve gương mặt của y, im lặng không nói tiếp.

"Ân...",đôi mắt Cố Tri Âm đỏ hoe.

"Không cần sợ, biết chưa?", nàng cúi đầu hôn lên đôi môi hơi run rẩy của nam nhân.

"Phu quân...", lông mi của y khẽ run.

"Còn nhớ những gì ta đã nói trên xe ngựa không? Bồi thường cho ta?", ý cười hiện lên trong mắt Khương Hoa.

"Ta...", gương mặt Cố Tri Âm đột nhiên đỏ bừng.

"Vậy mật thất thì sao? Nơi mà Âm nhi lần đầu được khai bao đấy.", nàng nói.

"Phu...phu quân...", y có chút ngượng ngùng, "Được..."

"Tự mình đi trước nhé? Nhớ là phải làm cho phu quân thỏa mãn đấy.", Khương Hoa lại cúi xuống hôn hôn Cố Tri Âm.

"Vâng...", vành tai đột nhiên lại đỏ lên, y rời khỏi vòng tay của nàng, đi về hướng thư phòng.

Khương Hoa nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân, một chút tối tăm thoáng hiện lên trong nháy mắt rồi biến mất, người này chỉ có thể là của nàng...

.....

Những ngón tay thon dài của nam nhân ra vào bên trong tiểu huyệt đỏ hồng, lúc Khương Hoa cầm theo một sợi dây lụa đỏ tươi đi đến mật thất, những gì nàng thấy chính là cảnh tượng như vậy.

"Bảo bối?", Khương Hoa mỉm cười gọi.

Bàn tay đang chuyển động bỗng dưng ngừng lại, toàn thân Cố Tri Âm đều phiếm hồng không biết vì ngại hay là vì tình dục, "Phu quân..."

"Đến đây.", Khương Hoa cởi giày và y phục ra, sau đó trải lên giường một tấm thảm làm từ da bạch hổ.

Cố Tri Âm đang lõa thể cũng ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy leo lên giường.

"Nằm xuống.", nàng nét mặt vô cùng dịu dàng lên tiếng, khiến cho y thoáng thất thần trong vài giây.

Sợi dây lụa lạnh lẽo chạm lên trên da thịt, Cố Tri Âm không khỏi có chút rùng mình.

"Màu đỏ thật sự rất hợp với ngươi...", nàng nhìn nam nhân hai tay đã bị trói lại, đôi chân trắng nõn gập lại chống đỡ thân thể, dải lụa đỏ dường như làm cho nước da của y sáng lên vài phần.

"Phu quân...a...ha...", mông Cố Tri Âm bị Khương Hoa giữ lấy, đại dương vật mạnh mẽ xông vào tiểu huyệt.

Nàng cúi người xuống, chóp mũi kề sát bên mũi của y, nam nhân không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào ánh mắt đen tuyền sâu thẳm ấy của nàng, trái tim trong chốc lát cứ như đã ngừng đập,"Phu quân..."

"Ngoan...", eo của nữ nhân liên tục di chuyển trên thân nam tử, khiến cho y không ngừng rên rỉ.

"Phu quân...nhẹ...ư...ha...", Cố Tri Âm nhắm mắt lại, khóe mắt bị tình triều hun đến đỏ ửng.

"A..a...ha...", đỉnh quy đầu hơi nhô lên, khiến cơ thể y đột nhiên căng cứng.

Khương Hoa tinh ý nhận ra nhanh chóng nắm lấy thân cương của nam nhân, đầu ngón tay chặn ngay mã mắt đang liên tục đóng mở kia.

"Không...ha...ưm...", muốn bắn nhưng lại không thể, Cố Tri Âm cảm thấy rất bức bách, nước mắt đọng bên khóe mi muốn rơi cũng không rơi được.

"Phu quân...cầu xin người...để ta bắn...ư...cho Âm nhi bắn...", Khương Hoa không chỉ đơn giản là chặn mã mắt của y, mà đầu ngón tay còn xoa nhẹ bên trên, Cố Tri Âm đã bị kích thích đến sắp hỏng rồi.

"Không được...chịu đựng một chút...", Khương Hoa tuyệt tình từ chối y.

"Không thể...ha...ư...", thân thể Cố Tri Âm phiếm hồng, ngọc hành cũng dần dần chuyển sang màu tím.

"Chủ nhân...phu quân....không chịu nổi..ân....thật khó chịu...", Cố Tri Âm liên tục vùng vẫy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Khương Hoa nhìn hai đùi của nam nhân đang không ngừng run rẩy, đột nhiên lại tăng nhanh tốc độ, quy đầu to lớn tàn nhẫn đâm vào tiểu huyệt của y, tường thịt bên trong bị cọ xát đến mức muốn bốc cháy.

"Phu quân...a...ha...", hậu huyệt bất ngờ phun ra một dòng nước, huyệt khẩu không ngừng co rút lại, "Ưm...ha...a..."

Khương Hoa hít sâu một hơi, động tác càng thêm ác liệt hơn.

"Phu quân...ân...a...người thả Âm nhi ra đi mà...ha...ta không thể chịu nổi nữa...ân...cho ta bắn...ư...", Cố Tri Âm nắm chặt lấy cánh tay của nàng.

"Chậc chậc, người mà ta nhìn trúng quả nhiên là bảo bối mà, nhìn cái miệng nhỏ dâm đãng ở phía sau này xem, so với kỹ nữ trong kỹ viện còn mút nhiệt tình hơn, suýt nữa đã muốn cắn đứt dương vật của phu quân rồi...", Khương Hoa mở lời trêu chọc nam nhân đang cực kỳ nhạy cảm sau cao trào.

"Ưm...a...không...không thể...ha...ư...phu quân...a...a...", y không kiềm chế được mà bật khóc nức nở, ảo giác sắp bị thao hỏng và cảm giác bức bách khó chịu khi không được xuất tinh khiến cho y không màng đến hình tượng mà lắc đầu khóc lóc, muốn bò lên trước để bỏ chạy thế nhưng lại bị dương vật ở phía sau ngăn chặn dán chặt ở trên giường.

"Phu quân...ân...chủ nhân...cho ta bắn...a..hức...", Cố Tri Âm có cảm giác mình có thể ngất bất cứ lúc nào, thân thể giống như bị chơi đùa từ trong ra ngoài, nước dâm chảy ra ướt cả mông.

Hai bên ngực bị nhào nặn không thương tiếc, đồ vật to lớn ở huyệt sau một lần nữa chạm vào điểm dâm đang run rẩy, y kinh hoảng mở to mắt, bản thân đã không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể để bị kéo xuống vực sâu khoái cảm trong sự hoảng sợ.

Khương Hoa không mạnh mẽ như cuồng phong thao y nữa, mà thay vào đó là chậm rãi nghiền vào vị trí mẫn cảm nhất.

Lúc này Cố Tri Âm đã không còn có thể thốt ra bất kỳ tiếng kêu nào, chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ư" vô nghĩ trong cổ họng, theo chuyển động phía sau tiểu huyệt, y giống như một con cá sắp chết mà không ngừng thở dốc.

Sắp, sắp ra rồi...

Khương Hoa có thể cảm nhận được da thịt run rẩy bên dưới hạ thân, cuối cùng khi Cố Tri Âm đã đạt đến giới hạn, nàng cũng đem dương vật của mình vùi sâu vào trong tiểu huyệt, trói chặt thân thể của y trong vòng tay mình, khiến cho y dù có muốn cũng không di chuyển được, tay Khương Hoa đang nắm giữ ngọc hành của Cố Tri Âm cũng hơi buông lỏng.

Dương vật đã nhiều lần bị ép đến cực điểm, lại qua thêm một lần cao trào nữa, trong cơn co giật, một dòng tinh dịch hòa lẫn với chất lỏng màu vàng nhạt phun ra, một lần lại một lần, sau cùng trở thành một dòng suối nhỏ liên tục phun trào không kiểm soát, chất lỏng nhanh chóng làm ướt tấm da bạch hổ bên dưới, đôi mắt Cố Tri Âm mở to, nước mắt cũng lặng lẽ trượt xuống...

Y bị thao đến mất kiểm soát...

"Âm nhi thật tuyệt...", Khương Hoa không để tâm đến nước tiểu dơ bẩn dính vào người, cúi đầu hôn lên môi nam nhân, đem trói buộc trên người y tháo ra.

"Huhu...không...", nam nhân không màng tới hình tượng mà nắm lấy tay nàng rồi bật khóc.

"Âm nhi rất đẹp, phu quân rất thích...không cần phải sợ...", Khương Hoa ôm Cố Tri Âm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy y.

"Chủ nhân...phu quân...", nỗi sợ hãi trong mắt y dường như lại nhiều hơn một chút, "Ta sẽ ngoan mà...huhu...phu quân đừng trách phạt Âm nhi...hức..."

Khương Hoa khựng lại một chút, ánh mắt dịu đi.

"Ừ...không phạt...", nàng âu yếm nam nhân trong lòng, có vẻ như càng ngày càng thích tiểu gia hỏa này hơn rồi...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro