Chương 6: Cùng nhau trở về, chơi trên xe ngựa
Ngày hôm sau...
"Muốn quay về không?", Khương Hoa đang luyện thư pháp thì đột nhiên cất tiếng.
Cố Tri Âm bên cạnh đang hầu hạ mài mực cho nàng nhất thời khựng lại, "Ta...chủ nhân... không có...!"
"Ồ?", tầm mắt của Khương Hoa vẫn luôn đặt trên mặt chữ, "Quay về thôi, nếu không trở về sợ là sẽ có chuyện mất."
Cố Tri Âm dừng lại động tác: chủ nhân đây là muốn đi cùng y....
...._____
Trên xe ngựa, nam nhân đã bị nàng chơi đến thành thục đang quỳ trên đệm mềm nâng mông lên, Khương Hoa ngồi bên cạnh dùng hai ngón tay vuốt ve cửa huyệt đỏ hồng của y.
"Chủ nhân...phu quân...", Cố Tri Âm cắn môi ậm ừ rên rỉ.
"Điện hạ sao lại dâm đãng như vậy, còn chưa bị thao đã chảy nước rồi?", trong mắt Khương Hoa thoáng hiện lên ý cười.
"Ta không có...", cơn ngứa ngáy dâng lên trong tiểu huyệt khiến cho Cố Tri Âm khó mà nhẫn nại được.
Khương Hoa ngắm nhìn nam nhân dưới tay mình từ từ nở rộ như một đóa hoa quyến rũ, ngón tay nàng không báo trước mà đâm vào huyệt của Cố Tri Âm.
"Ha...",y thỏa mãn rên lên.
"Tao hóa!", ngón tay trắng nõn một nông một sâu ra vào trong tiểu huyệt.
"Chỉ làm tao hóa của phu quân...ha...ư...", Cố Tri Âm nịnh nọt mở miệng.
"Đoán xem, hiện tại có bao nhiêu ngón tay đang ở trong thân thể ngươi?", Khương Hoa nhướng mày.
"Bốn...bốn ngón...", y trả lời có vài phần lơ đễnh.
"Sai rồi.",nàng dùng lực đè ép.
"Ba...ân...ha...ba ngón?", khóe mắt Cố Tri Âm phiếm hồng.
"Lại sai rồi.", Khương Hoa rút tay ra, tiếp đó đưa ngón tay đến bên miệng y, "Chảy nước nhiều như vậy, ngoan, giúp ta liếm sạch?"
Cố Tri Âm mở to mắt, hốt hoảng lắc đầu, nhưng lại không dám không mở miệng, không chỉ trên mặt, mà ngay cả trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ xấu hổ.
Đầu lưỡi nóng ẩm của nam nhân liếm hết dâm thủy trên ngón tay nàng, trong mắt ngập tràn nước.
Khương Hoa rút tay ra khỏi miệng y, vỗ nhẹ vào cặp mông trắng nõn mềm mại của Cố Tri Âm, "Cởi y phục ra, đến đây."
Y thoáng sững sờ, ngay lập tức đỏ mặt ngại ngùng, "Vâng..."
Nam nhân nhanh chóng lõa thể phơi bày ra trước mắt nàng, Khương Hoa tự mình vén y phục để lộ gậy thịt của bản thân, "Ngồi lên."
Cố Tri Âm thoáng chốc ngây ngốc, bây giờ đang ở trên xe ngựa, làm ầm ĩ chút cũng không sao, nhưng xung quanh xe còn có người... cuối cùng y vẫn là không dám trái ý nàng.
Cố Tri Âm thân thể cứng nhắc giữ lấy bả vai Khương Hoa, chầm chậm đem thứ hung khí dọa người ấy tiến vào trong hậu huyệt, "Ư...a..."
"Tự mình động...", nàng uể oải dựa vào đệm, trong mắt đều là sự thờ ơ.
Y tự cảm thấy hơi tủi thân, thế nhưng lại chẳng dám chống cự.
Thân thể dâm đãng nuốt vào nhả ra đồ vật của Khương Hoa, khiến cho nàng thoải mái híp mắt hưởng thụ.
"A...ân...phu quân...", Cố Tri Âm nhiệt tình động mông.
Thế nhưng sau cùng y cũng mất đi không ít sức lực, tốc độ lên xuống ngày càng chậm lại, giữa hai mày của nàng ẩn hiện có chút thiếu kiên nhẫn.
Trái tim y lại lỡ đi một nhịp.
"Cố Tư, đi chậm quá, đi con đường nhỏ kia đi...", thanh âm lười biếng của nàng vang lên.
Cố Tư-người đánh xe hiểu ý của nàng, cỗ xe ngựa rất nhanh đã chạy vào một con đường rợp bóng cây, tốc độ đương nhiên cũng tăng lên đáng kể.
"A...a...a...", Cố Tri Âm không chút phòng bị mà ngồi xuống.
Khương Hoa thoải mái, bằng cách này nàng cũng có thể tiết kiệm không ít sức lực.
Cỗ xe bắt đầu lao nhanh về phía trước, mặt đường cũng không tính là bằng phẳng.
Nàng chỉ cần thỉnh thoảng di chuyển, cũng có thể khiến cho Cố Tri Âm phát điên lên, nhìn thấy vẻ mặt càng thêm khổ sở kêu rên của y.
"Không, đừng! Quá sâu rồi! Nhanh quá! Dừng lại...a...ha! Đừng! Phu quân...", Cố Tri Âm bị kích thích quá mức mà thét lên.
"Chủ nhân...a...ư...người tha cho Âm nhi đi mà...ha..a..", dựa vào sự xóc nảy của cỗ xe, dương vật của Khương Hoa ở trong thân thể y liên tục đâm chọc lung tung, điểm dâm cũng không ngừng bị tấn công.
Nàng đem người ôm vào lòng, khiến cho mông của nam nhân ở phía sau bị nhấc lên.
Khỏa anh đào đỏ hồng trên ngực y đang bị nàng nghịch trên đầu ngón tay, Cố Tri Âm bây giờ cũng không bận để tâm đến những tùy tùng đi theo bên ngoài nữa, tiếng rên rỉ gợi tình không ngừng phát ra từ trong miệng y.
"A...ư...sắp bị thao hỏng...a..", Cố Tri Âm níu áo của Khương Hoa mà khóc nức nở.
"Hức....phu quân...chậm...chậm một chút....ha...không...không chịu nổi...ân...", y không thể kiềm chế được bản thân nữa, một lượng lớn dịch thể phun ra, tuy nhiên y hoàn toàn không có thời gian để thích nghi với dư vị của cao trào, Khương Hoa đã bắt đầu đâm tới, tốc độ cực kì nhanh, khoảng cách đâm vào cũng rất sâu.
"Không...a...ân...đừng...đừng mà...", đôi mắt Cố Tri Âm mở to vì kinh hãi.
Y cảm thấy chính mình giống như một món đồ chơi, theo tác động của nàng, võ công và nội lực của y dường như đã hoàn toàn biến mất vậy, chỉ để cho Khương Hoa tùy ý thay đổi vị trí và tự do thao lộng.
Cố Tri Âm thậm chí còn không rõ mình đã xuất tinh bao nhiêu lần, cho dù vậy thì nàng vẫn mảy may không có ý định bắn ra.
Khóc lóc hay cầu xin thương xót đều không thể khiến cho Khương Hoa mềm lòng, trong lòng y vừa tuyệt vọng lại sợ hãi, thậm chí còn có suy nghĩ rằng mình sẽ bị nàng thao chết ở trên xe.
"Chủ nhân...hức...tha cho ta đi mà...a...ha...Âm nhi thật sự không thể chịu được nữa...sẽ bị thao chết mất...ân...hức...phu quân...a...", đôi mắt của Cố Tri Âm đỏ lên vì khóc.
"Thao chết?", Khương Hoa khẽ cong mắt," Thao chết không phải rất tốt sao, để ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta...", nàng nâng cằm y lên và hôn nhẹ lên môi y.
Thân thể Cố Tri Âm nhẹ run lên, nỗi sợ to lớn dần bao phủ khắp người,"Chủ nhân...phu quân...hức...a...Âm nhi biết sai rồi...về sau không dám chạy trốn nữa...hức...phu quân...Âm nhi thật sự không dám nữa...hức...chủ nhân tha thứ cho Âm nhi...a...hức..."
Hàng mi của Khương Hoa khẽ rung, tính chiếm hữu của nàng thật sự rất mạnh mẽ, huống chi đó còn là người có thể chạm đến trái tim của nàng... trong con ngươi đen nhánh ấy thoáng xuất hiện một sự điên cuồng...
Đôi mắt đẫm lệ mông lung của Cố Tri Âm đập vào con ngươi đen tuyền của nàng, trong lòng thoáng kinh sợ, "Chủ nhân...a...phu quân..."
Nam nhân ngập ngừng thì thầm, hai tay ôm lấy cổ Khương Hoa, phần thân dưới cũng biết lấy lòng mà nâng lên.
"Ha...", nàng thở ra một hơi hài lòng vì hành động nhỏ của y, đem người ôm vào trong lòng.
"Nhớ là phải ngoan...", Khương Hoa dùng lòng bàn tay nhẹ vuốt ve lưng của nam nhân, thanh âm hòa nhã dịu dàng.
"Ta sẽ ngoan...ư...", nam nhân khẽ rên rỉ, cơ thể nhẹ run lên giống như bị làm cho kinh sợ.
Cố Tri Âm nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi đối với Khương Hoa ở trong lòng càng thêm to lớn, người này có khả năng đưa y lên thiên đường, cũng có khả năng kéo y xuống địa ngục...
"Tốt...", nàng dịu giọng đáp, thế nhưng cái thứ đồ vật ở trong thân thể Cố Tri Âm thì hoàn toàn không có ý định rút ra...
"Thưởng cho Âm nhi vì đã giữ dương vật của phu quân đến tận vương phủ có được không?", Khương Hoa dịu dàng hỏi.
Cố Tri Âm sợ hãi, "Phu...phu quân...sẽ bị thao chết mất...hức...a...Âm nhi sẽ bị thao chết...ha...ân...cầu chủ nhân thương xót...a..."
"Vật nhỏ ngốc, phu quân làm sao có thể nhẫn tâm thao chết Âm nhi?", nàng rút vật thể bên trong ra khỏi tiểu huyệt của y, "Về vương phủ phải bồi thường cho ta đấy..."
"Vâng...!", Cố Tri Âm giống như vừa được ban thưởng một món quà tuyệt vời từ thiên đường, nhanh chóng gật đầu, ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay nàng.
Trong mắt Khương Hoa một mảng tối tăm ảm đạm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro