Chương 5: Tuyên dâm tại yến tiệc, cao trào bằng hậu huyệt
Tiểu nô lệ ngoan ngoãn khiến cho Khương Hoa thập phần hài lòng, y được nàng cho phép có một sự tự do nhất định, đương nhiên, là phải cho nàng biết.
........._____
"Hôm sau thiên hạ đại yến sẽ được tổ chức tại Cổ Vực, ta sẽ đưa ngươi cùng tham dự.", Khương Hoa vuốt ve nam nhân trong lòng, khiến cho y chỉ có thể hầm hừ rên rỉ.
"Ân...chủ nhân...đều nghe chủ nhân...a...", Cố Tri Âm làm sao còn có thể nghe rõ lời nàng nói,
y chỉ chú tâm chạy theo khoái cảm chìm nổi của bản thân.
"Không cần lo lắng những chuyện khác, sẽ không có bất kỳ ai nhận ra ngươi.", Khương Hoa lại nói.
"Ân...ha...a...ah...", Cố Tri Âm thân thể sung sướng run rẩy bắn vào trong tay Khương Hoa , sau khi hồi thần lại, liền nhanh chóng liếm sạch tay nàng.
"Ngoan lắm.", Khương Hoa híp mắt.
____.....
Vào ngày thiên hạ đại yến, các thế lực lớn ở khắp đại lục tấp nập đổ xô về Cổ Vực tham dự yến tiệc, dù sao với tư cách là thế lực mạnh mẽ nhất, không có nơi nào dám không nể mặt Cổ Vực.
Khương Hoa vẫn như cũ một thân huyền y, trên mặt là một chiếc mặt nạ ngọc che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Điều gây bất ngờ đó chính là, lần này Vực chủ của Cổ Vực mang theo một nam nhân bên cạnh mình, nam tử đeo một chiếc khăn che mặt màu xanh nước biển, trên mặt lại có thêm một nửa mặt nạ ánh bạc, một bên mắt lộ ra ửng đỏ, nhìn vào phảng phất như bị người ức hiếp, khí chất lạnh tựa băng sương nhưng cũng không kém phần mê hoặc.
Cố Tri Âm ở bên cạnh Khương Hoa khẽ khàng thở ra một hơi, nguyên do là bởi vì có một thanh ngọc thế cắm ở bên trong hậu huyệt của y.
"Các vị không cần câu nệ, cứ bắt đầu đi...", sau khi khai tiệc bằng thanh âm có chút lười nhác, phía dưới lập tức trở nên náo nhiệt.
"Dám hỏi Vực chủ...vị này là ai?", một nam tử bạch y tiến lên mỉm cười và hỏi Khương Hoa.
Khương Hoa nhướng mày, mắt hiện lên ý cười, vòng tay ôm lấy eo người bên cạnh: "Y là thê tử của ta."
Những người bên dưới nghe nàng nói đều có một ánh nhìn đầy ý vị.
"Vậy tại hạ trước xin chúc mừng cho Vực chủ.", nam tử bạch y chắp tay.
Cố Tri Âm ngồi bên cạnh Khương Hoa liền đỏ mặt, nhịp tim thoáng đình trệ...thê tử...
"Mở miệng.", một trái nho óng ánh được đưa đến bên miệng, Cố Tri Âm ngạc nhiên, chỉ có thể trúc trắc mở miệng ra theo lời nàng nói.
Ý cười hiện rõ trong mắt Khương Hoa, tay đẩy quả nho vào trong miệng y.
"Đa tạ chủ nhân...", Cố Tri Âm cụp mắt.
"Gọi phu quân...", Nàng vươn tay kéo nam nhân vào lòng.
"Phu...phu quân...", Cố Tri Âm mặt đỏ như muốn nhỏ máu, ngập ngừng lên tiếng.
Những người bên dưới nhìn Khương Hoa và Cố Tri Âm thân mật với nhau, nam tử đeo khăn che mặt màu xanh nước biển mặt đỏ tới lợi hại, bọn họ kinh ngạc không ngớt nhưng cũng chẳng dám lên tiếng hỏi gì, không còn cách nào ngoài tiếp tục trò chuyện với các thế lực khác.
"Âm nhi...", Khương Hoa cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt của nam nhân, bàn tay hư hỏng luồn vào trong y phục của Cố Tri Âm.
"Ức...a...", ngọc thế cắm bên trong tiểu huyệt bỗng dưng động, cọ xát với thịt huyệt nóng bỏng, Cố Tri Âm giật mình phát ra tiếng rên rỉ.
"Bảo bối nhỏ giọng một chút, các vị khách nhân bên dưới sẽ nghe thấy đấy.", Khương Hoa thì thầm vào tai y.
Cố Tri Âm ngại ngùng, một tiếng bảo bối ấy của nàng khiến cho tâm của y chấn động.
"Ân...phu quân, đừng ở nơi này có được không?", tuy rằng Cố Tri Âm có vẻ rất thích, nhưng mà bị chơi đùa trước mặt bao nhiêu người như vậy, y vẫn có phần sợ hãi.
"Lại không ngoan rồi...ngươi được dạy phản bác lại phu quân của mình từ khi nào vậy hửm?", nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt của Khương Hoa, nhưng ý cười lại không hề xuất hiện trong ánh mắt, trái tim Cố Tri Âm run lên, nỗi sợ càng gia tăng.
"Chủ nhân...Âm nhi không dám...chủ nhân người đừng tức giận.", vành mắt của y phiếm hồng, bây giờ đang ở tại yến hội, nếu như khiến cho nàng không hài lòng, Cố Tri Âm cũng không đoán được kết cục của mình sẽ như thế nào.
Khương Hoa nàng...so với y lúc trước kia, lại có phần lãnh huyết vô tình hơn đôi chút.
"Gọi thế nào?", Khương Hoa nhíu mày.
"Phu quân...phu quân...", Cố Tri Âm ngoan ngoãn hơi hơi nhích lên một chút đem mông đặt vào trong tay nàng.
Khương Hoa hài lòng mỉm cười, tay đặt trên mông y nhẹ nắn bóp, đem người quấn vào giữa hai chân nàng.
"A!", thanh ngọc thế bị kéo ra, thay vào đó là một cây gậy thịt to lớn.
Cố Tri Âm vì đau đớn mà rụt mình lại, tay nắm chặt lấy vạt áo của bản thân.
"Phu quân...cầu phu quân thương xót...", khóe mắt nam nhân ươn ướt nước, kiềm nén tiếng rên rỉ nhỏ giọng cầu xin nàng.
"A...ư...ha...", quy đầu trong hậu huyệt đột nhiên chuyển động, Cố Tri Âm vì bất ngờ mà mở to mắt.
"Ân...ha...", tiểu huyệt một trận tê dại, đuôi mắt y trở nên đỏ ửng.
"Thật nhạy cảm mà. Sướng sao?", Khương Hoa mỉm cười.
"Sướng...thật sướng...a...ha...", quy đầu không hề báo trước mà lắc lư xoay tròn, ngay cả thân cương cũng đang mơ hồ chuyển động, điểm dâm liên tục được chiếu cố, khiến cho thân thể y căng cứng.
"Không...phu quân...ân...muốn bắn...", Cố Tri Âm cảm nhận được chính mình sắp cao trào rồi.
Khương Hoa tựa hồ đã nhận ra, nàng kéo dây cột trên tóc Cố Tri Âm xuống, đem sợi dây buộc vào ngọc hành sắp xuất tinh của y.
"Phu quân...tha cho Âm nhi đi mà...cho Âm nhi bắn..a...ân...", Cố Tri Âm bị kích thích đến rơi lệ, thế nhưng chỉ có thể nghẹn ngào kiềm nén tiếng khóc.
"Ta vẫn còn chưa bắn...cùng nhau nào.", thắt lưng Khương Hoa lại bắt đầu lay động.
Cố Tri Âm thật sự sắp không chịu nổi rồi, khoái cảm trong hậu huyệt một lần lại một lần như sóng triều, tưởng như muốn nhấn chìm y, mông và đùi trong không ngừng co giật, Cố Tri Âm không khác gì một con cá thiếu nước đầy tuyệt vọng.
"A...a...ân...ha...", Khương Hoa đột nhiên cảm thấy có một dòng nhiệt lưu nóng bỏng quét qua quy đầu, ấm áp và thoải mái.
Cố Tri Âm cao trào bằng hậu huyệt!
Sau khi cao trào, Cố Tri Âm ở trong vòng tay Khương Hoa khẽ nức nở, y vậy mà lại phun nước giống như một nữ nhân! Cố Tri Âm bị suy nghĩ ấy làm cho suy sụp...
"Bảo bối tuyệt lắm.", Khương Hoa cúi đầu hôn tiểu nhân nhi mềm mại ở trong lòng mình.
"Phu quân...xin hãy tha thứ cho Âm nhi...hức...", Cố Tri Âm nhẹ giọng thút thít.
"Bảo bối...", nàng khẽ híp mắt lại, thấy sắc mặt của y tái nhợt, trong lòng có chút thương xót.
"Phu quân...", Cố Tri Âm nhìn Khương Hoa đang nheo mắt, thân thể co rút lại.
"Phu quân...Âm nhi không sao mà...", y thút thít, tay níu góc áo của nàng, nỗi sợ hãi khắc sâu trong lòng hiện lên trong ánh mắt.
Khương Hoa mỉm cười nói, "Khi trở về sẽ phạt ngươi, hửm?"
"Ngủ đi.", nàng không quan tâm đến những người có mặt phía dưới, để cho Cố Tri Âm tựa trong lòng mình nghỉ ngơi.
........
Mọi người nhìn thấy Vực chủ Cổ Vực một mặt lười biếng ôm lấy nam tử ôn hương nhuyễn ngọc đang ngủ vào lòng, khóe miệng giật giật: Các người thật là không biết xấu hổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro