Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2:Bỏ trốn bị bắt, điều giáo-phạt roi, súc ruột

Vào ngày thứ tư bị Khương Hoa giam cầm, Cố Tri Âm lén trốn khỏi mật thất, Khương Hoa quay trở lại mật thất thì không thấy người đâu, giữa hai mày thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng...

......

Cố Tri Âm tạm thời trốn trong một biệt viện bí mật ở ngoại ô...

"Điện hạ..." thị vệ thiếp thân của Cố Tri Âm rất nhanh đã tìm thấy y.

"Bản vương không sao..." Cố Tri Âm xoa xoa mi tâm, "Mọi việc trong triều thế nào?" y khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng của mình, hỏi.

"Mấy ngày nay điện hạ mất tích, trong triều vẫn không có gì thay đổi." Thị vệ cung kính trả lời.

"Không thay đổi?" Cố Tri Âm giễu cợt một tiếng, "Bọn chúng chẳng phải mong ta biến mất như thế còn gì!" y nheo mắt, "Không được tung tin ta đã trở về, cứ án binh bất động..."

"Rõ!" Thị vệ nghiêng mình rời đi, Cố Tri Âm một mình ở lại trong biệt viện.

"Âm nhi cũng thật là có nhã hứng nha..." Một người 'nam nhân' đeo mặt nạ bán ngọc từ trên nóc biệt viện đáp xuống.

Y theo tiếng động ngẩng đầu lên, người này....thật quen thuộc...

"Sao thế? Nhanh như vậy đã không nhận ra phu quân của mình rồi sao?" 'Nam nhân' kia khẽ nhướn mày.

"Khương Hoa!" Cố Tri Âm đột ngột đứng phắt dậy, xoay người dùng khinh công vội vàng muốn trốn, Khương Hoa mỉm cười, tốc độ của nàng thật sự hơn Cố Tri Âm một bậc, sau khi đánh cho y bất tỉnh, nàng ngay lập tức ôm người rời khỏi biệt viện.

....__

Cổ Vực....

"Đưa y đến phòng kỷ luật!" Khương Hoa khoác trên mình một thân huyền y, chính là Vực chủ của đệ nhất thế lực-Cổ Vực. Khương Hoa nhẹ giọng ra lệnh cho tổng quản đi tới chỗ mình.

"Vâng..." Nam tử trung niên cung kính tuân theo, thế nhưng trong lòng vẫn không thôi kinh ngạc, vực chủ vậy mà lại đích thân đem nam nhân về.

Khương Hoa không để tâm đến một chuỗi dấu chấm hỏi trong đầu của tổng quản, "Đeo mặt nạ và bịt mắt y lại, không được phép tháo xuống!" Nói xong nàng nhanh chóng rời đi không quay đầu lại.

Phòng kỷ luật---

"Dư quản sự, đây là người do đích thân vực chủ đưa về, phiền ngài 'chăm sóc' cho hắn!" Tổng quản Cổ vực ánh mắt đầy thâm ý phân phó người cho Dư quản sự của phòng kỷ luật.

Dư quản sự kinh ngạc, tổng quản nói như vậy là ý gì hắn đương nhiên hiểu rõ, vực chủ cũng không phải là lần đầu tiên bắt nam nhân về, thế nhưng đích thân ngài đem về...thì chính là lần đầu tiên!

Trong lòng Dư quản sự đầy nghi hoặc nhưng không biểu lộ ra, "Thuộc hạ đã hiểu."

Tổng quản gật đầu, xoay người rời khỏi phòng kỷ luật.

Dư quản sự nhìn nhìn nam nhân đeo mặt nạ đang bất tỉnh kia, gật đầu cảm thán...

_____...

"Ào----!" Một xô nước lạnh dội vào đánh thức Cố Tri Âm, "Đây là đâu?", y cau mày nói, cho dù bị bịt mắt lại rồi, thế nhưng Cố Tri Âm vẫn có thể cảm nhận được hai tay mình đã bị trói lại.

"Chà! Tỉnh rồi à?" Dư quản sự đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Cố Tri Âm.

Y kinh ngạc sửng sốt, là giọng nam nhân?

"Khương Hoa đâu?", Cố Tri Âm gào lên.

"Hử...tên của vực chủ là để cho ngươi tùy ý gọi sao?" Dư quản sự vừa nói xong lại vung roi lên, một vết sưng tấy nhanh chóng nổi lên trên ngực Cố Tri Âm.

Khương Hoa thật sự là chủ nhân của Cổ Vực!? Cố Tri Âm kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng bị một roi đánh cho hồi thần.

"Từ giờ trở đi, vực chủ chính là chủ nhân của ngươi, nhìn thấy vực chủ chỉ được gọi chủ nhân!" Dư quản sự dùng roi quất lên thân thể y, "Công tử bây giờ nói lại một lần nữa cho ta nghe nào!"

"Hừ...." Cố Tri Âm trong lòng thầm chế nhạo, những thứ mà trước đây chính mình đã dùng trên người các nữ nhân kia, bây giờ lại tự mình nếm trải hết, quả thực là nực cười mà.

"Ta muốn gặp Khương Hoa!", Cố Tri Âm không chịu thỏa hiệp.

"Xem ra công tử không hẳn là chịu nghe lời...." Dư quản sự cười khẩy.

Cố Tri Âm nghe được tiếng người kia ném roi da đi, y hiện tại không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể lắng tai nghe.

Dư quản sự mở ra một cơ quan nhỏ, Cố Tri Âm bị kéo đi, cho đến khi được đặt lên một chiếc giường êm ái và bị buộc phải quỳ bằng bốn chân, tay và chân của y lần nữa bị trói lại.

Dư quản sự nhìn vào bờ mông nhô lên của Cố Tri Âm, hậu huyệt đỏ hồng không chút phòng bị mà lộ ra, "Tao huyệt này của công tử hẳn là đã bị vực chủ chơi đùa qua rồi nhỉ?"

Thanh âm của hắn mang theo một chút châm biếm không rõ ràng, Cố Tri Âm vừa thẹn vừa tức không chịu nổi, "Ta muốn gặp Khương Hoa, có tin ta sẽ cho các ngươi chết hết không!"

"Tách mông của hắn ra cho ta!" Y nghe thấy giọng nói của tên kia ra lệnh cho những hạ nhân, tâm trí y như sụp đổ, còn có người khác nữa ư!

Hai bàn tay ấm áp một trái một phải tách mông Cố Tri Âm ra, hậu huyệt dưới tác động của ngoại lực mở ra đầy mê hoặc.

Dư quản sự sau đó lập tức đem một ống tre mỏng chọc vào bên trong tiểu huyệt, thân thể Cố Tri Âm lập tức căng cứng, ngọ nguậy đấu tranh muốn phản kháng.

Thế nhưng tay và chân y đều bị trói, căn bản là không thể động.

Chất lỏng ấm áp dọc theo ống tre đổ vào hậu huyệt, toàn thân Cố Tri Âm căng lên, cơ thể đung đưa qua lại như một con cá.

"Không....ta muốn gặp Khương Hoa...!" Chất lỏng chảy vào ngày càng nhiều, bụng dưới của y ban đầu phẳng lì bây giờ lại phồng lên giống như đang mang thai, nước được trộn lẫn với mật dược và dầu hương, khoái cảm muốn đi đại tiện đầy mãnh liệt khiến cho thân thể y căng cứng.

Dư quản sự thấy y gần đạt giới hạn rồi, liền chuyển sang ra lệnh cho hạ nhân đem hai chân của y chỉnh lại, để hậu huyệt đối diện với một cái thùng gỗ.

"Xả tất cả ra đi công tử...", Dư quản sự nhàn nhạt nói.

Cố Tri Âm đã nhục nhã đến không chịu nổi, chậm rì rì không làm theo, Dư quản sự chỉ cười lạnh, một tay không ngừng xoa bóp gần nhục huyệt của y, một tay thì không ngừng ấn vào bụng dưới của y.

"A...hư...đừng...." Mong muốn đi đại tiện mãnh liệt khiến cho Cố Tri Âm sợ hãi.

Dư quản sự nhìn thấy nỗi sợ trên mặt y, mở miệng nhắc nhở, "Nói! Ai là chủ nhân của người?"

"Không...." Cố Tri Âm đổ mồ hôi hột, "Làm ơn để ta gặp Khương Hoa..." hơi thở của Cố Tri Âm mỏng như sợi tơ.

"Không nói?" Dư quản sự dùng sức, một dòng chất bẩn phun ra từ tiểu huyệt của Cố Tri Âm, một mùi hương khác thường lập tức bay ra.

"Ư..." thân thể Cố Tri Âm căng cứng, khóe mắt phiếm hồng, tràn ra một vài vệt nước nhỏ.

Dư quản sự cười nhạt, bất chấp sự phản kháng của Cố Tri Âm, đem nước đổ vào thân thể y hai lần nữa, cho đến khi Cố Tri Âm xả ra nước trong mới thôi.

Dư quản sự nhìn vào ngọc hành cương cứng của y, dùng lời nói kích thích y, "Đúng là tao hóa trời sinh để cho người thao, như vậy mà cũng có cảm giác."

Cố Tri Âm xấu hổ, y vậy mà thật sự thấy thích thú với loại tra tấn này!

"Bây giờ có còn không thừa nhận nữa không? Người thật sự chính là một tiểu tao hóa, cũng chỉ là một con chó cái để cho người khác thao!" Dư quản sự cười khẩy nói.

"Không...ta không phải...." Cố Tri Âm cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt.

"Không phải? Vậy thì là gì chứ, nhìn dâm huyệt của ngươi xem, há miệng không chịu ngậm lại, còn không phải là đang chờ người đến chơi sao?" Dư quản sự vỗ vỗ lên bờ mông phiếm hồng của Cố Tri Âm.

"Từ giờ trở đi, người chính là nô lệ của vực chủ, một con chó cái chỉ biết cầu thao, có hiểu chưa?" Dư quản sự nhẹ giọng dụ dỗ, "Nào...nói lại ta nghe... ngươi là gì?"

"Ta...ta là...", Cố Tri Âm nhắm chặt mắt, "là nô lệ của chủ nhân...là tiểu mẫu cẩu của chủ nhân...Ư..." Cố Tri Âm tan vỡ bật khóc.

"Rất tốt..." Dư quản sự mỉm cười, "Mấy ngày này công tử cứ ở lại đây, nếu như người có ý định trốn thoát, vực chủ sẽ chán ghét mà vứt bỏ người...", Dư quản sự âm dương quái khí cười cười, "Ở cổ vực có rất nhiều nam nhân, công tử vừa trẻ vừa đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất được chú ý rồi." Dư quản sự vỗ nhẹ lên mặt Cố Tri Âm, rồi xoay người rời khỏi phòng kỷ luật....

........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro