Chương 11: Đại tiệc hoa quả, nhiếp chính vương dùng thân thể ép trái cây
"Phu quân?", Cố Tri Âm nhận được thông báo từ hạ nhân, nói rằng vương phi đang ở hậu hoa viên đợi mình, y liền vội vàng đi tới.
"Qua đây.", Khương Hoa đặt tách trà xuống, thản nhiên nhìn Cố Tri Âm, trong mắt nàng như phảng phất ánh sáng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt.
Đầu óc y nhất thời trống rỗng, Khương Hoa chưa bao giờ để lộ ra dáng vẻ nhã nhặn dịu dàng như vậy, cho dù bản thân y có bị hung hăng giày vò đi nữa, thì khuôn mặt nàng cũng chỉ ẩn hiện nét dịu dàng, ánh mắt trái lại cực kỳ lạnh lùng.
"Phu quân...", Cố Tri Âm đi đến bên chân Khương Hoa, ngoan ngoãn ngồi xuống, đầu tựa trên đùi nàng.
Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào má nam nhân, Cố Tri Âm không khỏi run rẩy, xúc cảm vụn vặt trên da thịt khiến cho y có phần hồi hộp.
"Gần đây trong hoàng cung gửi đến rất nhiều hoa quả tươi, chúng ta cùng nhau ăn thử đi.", Khương Hoa di chuyển chân, Cố Tri Âm ngẩng đầu, lúc này mới để ý trên bàn đá có bày mấy đĩa hoa quả tươi đầy màu sắc, dâu, nho, anh đào*, chuối, nho khô, thanh long...đủ tất cả loại trái cây trong các mùa khác nhau...
*Anh đào: quả cherry
Trong lòng Cố Tri Âm bất giác dâng lên một dự cảm không lành, "Phu quân?", lý trí nói cho y biết, Khương Hoa không đơn giản là gọi mình đến đây chỉ để ăn trái cây.
"Người đâu, mang trái cây trên bàn vào rừng trúc đi.", nàng nắm lấy tay Cố Tri Âm, cùng nhau rời đi.
Y để mặc cho Khương Hoa kéo mình đi, theo sau là một nhóm người hầu hùng hùng hổ hổ đi tới rừng trúc.
"Để trái cây một bên, đều lui xuống hết đi, không có lệnh của ta không ai được phép tiến vào rừng trúc.", Cố Tri Âm nhàn nhạt ra lệnh.
"Vâng.", đám hạ nhân cung kính rời khỏi.
"Âm nhi đến đây.", Khương Hoa ý cười không giảm lên tiếng, như thể hài lòng với sự tự giác của nam nhân.
"Phu quân...", Cố Tri Âm hơi đỏ mặt.
"Cởi y phục ra.", nàng khoanh tay, "Sau đó nằm lên trên bàn.", Khương Hoa hất cằm, ý tứ thập phần rõ ràng.
Cố Tri Âm ngoan ngoãn làm theo lệnh của nàng, cởi y phục ra, trèo lên trên bàn đá lạnh lẽo, xúc cảm mát lạnh chạm vào da thịt khiến cho y bất giác rùng mình, lo lắng gọi người đang đứng bên cạnh, "Chủ nhân..."
"Số trái cây này đều để cho Âm nhi nếm thử có chịu không?", Khương Hoa cầm lên một quả nho, giữ nó ở giữa hai ngón tay mảnh khảnh của mình, sau đó nhẹ nhàng ấn quả nho vào trong cửa huyệt đỏ hồng.
Người dưới tay nàng không kiềm được mà run lên, y ngay lập tức hiểu được Khương Hoa muốn làm cái gì, trong lòng không khỏi sợ hãi nhưng cũng có chút chờ mong.
"Ngươi gần đây sao lại khôn khéo như thế? Hử?", nàng đưa tay vuốt ve hàng lông mày run rẩy của nam nhân, giọng điệu dịu dàng nhưng lại mang theo tia lạnh lùng khó mà nhận ra.
Cố Tri Âm đột nhiên căng cứng thân thể, thế nào mà...lẽ nào bị phát hiện rồi..?
Khương Hoa nhếch môi, trên mặt vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt như cũ, "Trái cây này thật sự rất tươi, Âm nhi giúp ta ép nước đi...", trọng tâm của cuộc nói chuyện bị nàng thay đổi.
"A...", không đợi Cố Tri Âm hồi thần, một trái nho mát lạnh nữa lại trượt vào trong thân thể, hậu huyệt của y siết chặt không dám động.
"Thả lỏng! Không được làm vỡ nó!", Khương Hoa cao giọng nói, nâng đôi chân thon dài của nam nhân lên, "Tự giữ lấy mắt cá chân của mình!"
Cố Tri Âm không dám sơ suất, ngoan ngoãn giữ lấy mắt cá chân của bản thân, phơi bày hoàn toàn nơi tư mật trước mắt nữ nhân.
"Âm nhi thích ăn loại nào nhỉ?", đầu ngón tay của nàng lướt qua từng loại trái cây trên đĩa, Cố Tri Âm hồi hộp không dám thở mạnh, chỉ sợ Khương Hoa sẽ chọn cái loại trái cây to lớn đáng sợ nào đó.
"Chủ nhân...", trong mắt y tràn ngập hoảng sợ.
"Chỉ khi sợ hãi mới ngoan ngoãn gọi chủ nhân như vậy...", nàng khẽ thở dài, lấy ra một chùm nho, "Cái này nhé."
"Nhớ, không được làm vỡ.", những quả nho bóng mượt lần lượt được đẩy vào trong huyệt khẩu, Cố Tri Âm thở hổn hển, có một cảm giác rất kỳ lạ.
"Chủ nhân...không thể...không thể chứa thêm nữa...a...", y lắc đầu nói, bản thân đã sắp không kiểm soát được lực đạo của mình rồi.
"Nốt những cái này thôi.", Khương Hoa nói xong lại nhét thêm một quả nho vào.
"A...ân...", cơ thể Cố Tri Âm căng thẳng, "Chủ nhân...", cả thân thể bắt đầu run rẩy, "Ha...a...", bàn tay giữ lấy mắt cá chân đột nhiên siết chặt, phía trước bị nàng nắm trong tay mà mơn trớn, khiến y chịu kích thích không nhỏ.
Hậu huyệt lúc này đột nhiên co rút lại, Cố Tri Âm có thể cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra khỏi lỗ hậu của mình--quả nho vỡ rồi! Nhưng mà thứ chất lỏng đang chậm rãi chảy ra lại khiến cho y có chút sung sướng không kiềm chế được, Cố Tri Âm ngượng ngùng đỏ mặt.
"Thật vô dụng!", Khương Hoa lạnh giọng, tát lên mông y một cái.
"Chủ nhân...", dục vọng của Cố Tri Âm bị treo lơ lửng giữa không trung, không lên được mà cũng chẳng hạ xuống được, cảm giác thật sự không dễ chịu, "A...a...a...", dương vật to lớn đột ngột đâm tới, không một chút lưu tình, khóe mắt y vì đau đớn mà trở nên ẩm ướt.
Khương Hoa mặt không chút biểu tình đâm tới vài cái, sau đó lại rút ra khỏi thân thể Cố Tri Âm, những quả nho trong cơ thể lúc này thật sự đã bị nghiền nát, theo động tác co rút của hậu huyệt mà dần bị đẩy ra ngoài.
"Ân...a...", một thứ gì đó lại bị đẩy vào.
"Dâu này có màu đỏ tươi, nếu như bị nghiền thành nước, ngươi nói xem có giống như *tử huyết hay không?", Khương Hoa mỉm cười nói.
*Tử huyết: máu trinh
"Không...không phải...", Cố Tri Âm kháng cự, lắc đầu nói...y không phải là nữ nhân...
"Không phải?", dương vật lại đột ngột đâm vào tiểu huyệt, trên đỉnh là quả dâu mát lạnh khiến cho nàng thoải mái híp mắt.
"A...a...a...", hậu huyệt đột nhiên bị thao mở, Cố Tri Âm căng thẳng giữ lấy mép bàn đá, "Chủ nhân...phu quân...dừng..", giọt lệ theo khóe mắt y rơi xuống.
"Dừng?", đầu lưỡi nóng ẩm của nàng cuốn lấy nụ hoa non mềm trên ngực nam nhân, ngậm nó vào miệng rồi cắn nhẹ, nỗi đau nhỏ bé và sự tê dại trộn lẫn cùng nhau, khiến cho người dưới thân ngứa ngáy khó nhịn.
"Gan của ngươi càng ngày càng lớn, bây giờ còn dám ra lệnh cho ta?", Khương Hoa chậm rãi kéo dương vật ra rồi lại đâm mạnh vào, Cố Tri Âm kinh hô một tiếng.
Mỗi lần rút ra đều rất chậm rãi nhẹ nhàng, sau đó lại mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất, mỗi lần đâm vào đều đến tận gốc, túi tinh bên dưới đập mạnh lên hai cánh mông phát ra tiếng nước dâm đãng tạo thành một bản giao hưởng đầy tình sắc.
Xâm nhập mạnh mẽ như vậy khiến cho Cố Tri Âm hoàn toàn chịu thua, chỉ có thể liên tục rên rỉ,"A...chủ nhân...ta sai...ta sai rồi..."
Tần suất đẩy vào rút ra không ngừng tăng lên, Cố Tri Âm ngửa chiếc cổ mảnh khảnh ra sau như một con thiên nga sắp mất mạng, tiếng rên rỉ khóc lóc vang vọng trong rừng trúc.
Khi đỉnh đầu nóng rực chạm đến một nơi nhất định, cảm giác sung sướng tột độ do điểm nhỏ nhô ra đang bị đè nén ấy khiến cho y choáng váng, tính khí dưới thân chảy ra vài giọt dịch trong suốt.
Cố Tri Âm rùng mình, khóc lớn,"A...chỗ đó...đừng mà...chủ nhân...ha...ân...", nước mắt lăn dài theo khóe mi rơi xuống.
Mỗi một động tác tiếp theo đều hướng thẳng đến điểm nhạy cảm ấy, y bị nàng hành hạ đã mất đi khả năng suy nghĩ từ lâu, nước mắt đọng lại trên hàng mi, cổ họng khản đặc nức nở,"Chủ nhân...xin người..."
Thân thể nam nhân đỏ ửng lên thập phần quyến rũ, đôi mắt mơ màng mất đi tiêu cự.
"Âm nhi...", Khương Hoa nhẹ nhàng vuốt ve đùi trong của nam nhân,"Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta đi."
Lúc này Cố Tri Âm đã đắm chìm trong nhục dục từ lâu, mất đi khả năng suy nghĩ, mỗi một cú đâm mạnh mẽ đều khiến cho y khó mà kiểm soát được bản thân, khóc lóc cong người như một con cá.
Khoảnh khắc bạch dịch phun ra, huyệt nhỏ phía sau cũng gắt gao co lại, như thể một cái miệng ướt át nóng bỏng lấy lòng mà hút lấy dương vật bên trong.
Khương Hoa mỉm cười, lại đẩy nhanh động tác.
"Ân..a...a...không...ha...chủ nhân...", Cố Tri Âm không còn súc chống cự, liên tục khóc lóc nức nở vì dương vật nóng bỏng ra vào dữ dội giữa hai chân, ngay cả những lời cầu xin sự thương xót cũng như vỡ thành từng mảnh.
"Tiếp theo nên ăn cái gì nào?", Khương Hoa thản nhiên nói.
"Không...ân...không thể ăn được nữa...a...chủ nhân....xin người...tha cho Âm nhi đi mà...", nghe được lời nàng nói, y đột nhiên thanh tỉnh lại một chút, không ngớt lời cầu xin sự thương xót.
"Chủ nhân...a...Âm nhi ngoan mà...cầu xin chủ nhân thương xót...ân...ha...", nam nhân với khóe mắt đỏ ửng nhẹ giọng cầu xin nàng, khiến cho trái tim của Khương Hoa gần như mềm nhũn ngay lập tức.
"Vậy thì phải ngoan ngoãn...", nàng nâng y dậy ôm vào trong lòng, Cố Tri Âm cũng thuận theo quấn hai chân quanh eo Khương Hoa, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
"Ta sẽ ngoan...chủ nhân, phu quân...", nước mắt nam nhân không cách nào ngăn lại được, trông thật đáng thương.
"Vậy hôm nay tha cho cái miệng nhỏ của ngươi...", Khương Hoa nhẹ nhàng đẩy đẩy vài cái, khiến cho Cố Tri Âm khẽ run lên.
"Chủ nhân...", y tủi thân nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt của nàng sâu tựa như biển.
"Cố Tri Âm...ngươi chỉ có thể là người của ta...mãi mãi bị trói buộc bởi ta...", giọng nói trầm ấm của Khương Hoa phả vào tai y.
Cảm nhận được cơ thể người trong lòng mình đang run rẩy, Khương Hoa hài lòng nở nụ cười, ánh mắt đen láy sáng ngời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro