Chương 10: Săn thu hoàng gia, cùng nhau cưỡi ngựa, bị thao trên ngựa
Săn thu rất nhanh đã sắp đến, thân là nhiếp chính vương, y tất nhiên là phải tham gia...
"Chủ nhân...săn thu lần này người có đi không?", Cố Tri Âm nhỏ giọng cẩn trọng dò hỏi nữ nhân bên cạnh.
"Săn thu...?", Khương Hoa tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười, "Đi..."
____________________________________________
Khi nàng và y đến nơi, mọi người đều đã đến đông đủ từ lâu, thế nhưng không một ai dám biểu lộ chút bất mãn nào.
Cố Tri Âm khoác trên mình một thân hắc y, Khương Hoa ngược lại là bạch y, hai người vừa vặn tương ứng với nhau.
"Bản vương đến muộn, mọi người đừng trách.", y lạnh lùng nói.
"Không sao, không sao...", mọi người đều haha cười đùa, thần sắc lại khá hời hợt.
"Nếu tất cả đã đông đủ rồi, vậy thì vào trường săn đi. Nhiếp chính vương phi cũng đi cùng sao?", lão hoàng đế nói.
"Vâng.", Khương Hoa đáp, một ánh nhìn không tự ti cũng không kiêu ngạo.
"Cũng tốt, nhiếp chính vương cưỡi ngựa bắn cung là hạng nhất, phu thê hai người các ngươi cùng nhau nỗ lực.", lão hoàng đế giả tạo mỉm cười, "Vào trường săn!"
"Cha!", Cố Tri Âm điều khiển ngựa chạy vào trong khu rừng vắng vẻ ít người, Khương Hoa cũng không để tâm lắm mà tựa vào người nam nhân, dứt khoát thả lỏng thân thể xem y như một nơi để tựa lưng.
Nam nhân tuy rằng không tính là quá cường tráng, thế nhưng cơ bắp vừa phải của y vẫn bao bọc lấy nàng, thân thể Cố Tri Âm cứng đờ, thi thoảng lại run rẩy, Khương Hoa mỉm cười như không.
Nàng đưa tay mở vạt áo phía trước của y ra, có lẽ là bởi vì xung quanh không có ai, Cố Tri Âm cũng không phản kháng hành vi của Khương Hoa, làn da lộ ra tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lại bởi vì tương phản với màu sắc của y phục mà trở nên vô cùng sáng chói.
Hai tay vòng qua ôm lấy Khương Hoa khẽ run lên, hành động nuốt nước bọt của y cũng vô cùng rõ ràng, thân thể đã bị nàng điều giáo một thời gian dài, khiến cho nam nhân bây giờ trở nên vô cùng nhạy cảm.
Khương Hoa có chút thất thần, sau đó cúi đầu xuống, ngậm lấy một khỏa anh đào trước ngực.
"Ân...ha...", Cố Tri Âm đột nhiên ngẩng đầu, cảm giác bị cắn thật quá kích thích đến mức y không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, tay cầm dây cương cũng siết chặt trong vô thức, khiến cho con ngựa kịch liệt xóc nảy, thậm chí suýt nữa đánh bật Khương Hoa rơi xuống.
Cố Tri Âm ánh mắt sắc bén, tay nhanh chóng giữ chặt lấy dây cương kiềm hãm con ngựa lại, trong lòng có hơi run sợ.
"Chỉ là cắn đầu ngực thôi mà ngươi cũng có thể sướng như vậy?", khi nàng nói ra câu này, miệng của nàng vẫn chưa rời khỏi thân thể y, và trong khi Khương Hoa nói, đầu vú của Cố Tri Âm đã bị cắn đến biến dạng.
"Ô...muốn hỏng...a...", sắc dục bắt đầu phủ lên trên mặt y, thế nhưng giọng nói trầm thấp lại cực kỳ êm tai, khiến cho lồng ngực rung động, nhũ hoa vẫn còn ở trong miệng nàng trái lại giống như đang lấy lòng.
"Hỏng cũng không sao...", Khương Hoa lại dùng lực nhiều hơn một chút.
Trên mặt Cố Tri Âm lộ rõ vẻ sợ hãi, lại có chút đáng thương, "Chủ nhân...phu quân...đừng mà..."
Sắc hồng phủ đầy trên má cùng với đôi mắt mơ màng, chỉ cần người khác nhìn thấy thì liền biết được y đang làm cái gì, có thể kiềm nén để không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng đã dùng hết tất cả tự chủ của Cố Tri Âm.
"Điện hạ sao lại phát dâm rồi? Đã kiềm hãm lại rồi mà vẫn chảy nước sao? Điện hạ có muốn đâm vào thêm không?", Khương Hoa cho y đeo một cái khóa trinh tiết, thứ đồ vật này thật sự rất đáng sợ, không chỉ có những chiếc gai nhỏ xíu khiến cho y không thể kiềm chế được dục vọng đang dần trỗi dậy, thứ này thậm chí còn khiến cho y không thể bài tiết như thường ngày, ngay cả đi vệ sinh cũng phải được nữ nhân này cho phép.
"Không...không phải...", Cố Tri Âm theo phản xạ run lên, sự tàn nhẫn trong lời nói của nàng khiến cho tim y vô thức đập nhanh.
Hơn hai mươi năm cuộc đời y chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị người khác khống chế, y từ trước đến nay vẫn luôn là một vị vương gia cao cao tại thượng, thế nhưng ở trước mặt nữ nhân này, tất cả đều không còn tồn tại, thân phận, địa vị, tôn nghiêm....
"Không thích sao? Nhũ hoàn* sẽ xuyên qua đầu ngực của ngươi, trên đó sẽ khắc tên của ta, nó sẽ cho mọi người biết rằng ngươi thuộc quyền sở hữu của ai, ngươi chính là của ta, ngươi sẽ buộc phải hạ mình, bị ta đè xuống rồi thao, nhưng ngươi cũng vô phương phản kháng...nói ta nghe...không thích sao?", Khương Hoa mặc dù là đang hỏi, nhưng ngữ khí của nàng lại có phần nham hiểm lạnh lùng, hành động kéo và vân vê đầu vú của y khiến cho Cố Tri Âm cảm thấy ngực mình sắp bị nàng chơi hỏng.
"Chủ...chủ nhân...ta...", sắc mặt của nam nhân trở nên tái nhợt, những lời của Khương Hoa khiến cho y sợ hãi, y biết, nếu như nàng muốn, nàng nhất định làm cho bằng được, sẽ không quan tâm đến y.
Khương Hoa cười thầm, dường như rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của Cố Tri Âm.
Nàng vòng tay giữ lấy y rồi dùng lực phi thân một phát ra ngồi sau lưng y, tay vỗ vỗ mông Cố Tri Âm, ngữ khí ôn hòa nói "Ngoan, nâng mông lên."
"Ưm...", y xấu hổ rên lên, quay đầu nhìn xung quanh chắc chắn là không có ai khác, mới ngoan ngoãn nhấc mông lên, tay Cố Tri Âm giữ dây cương kiểm soát con ngựa, để cho Khương Hoa kéo quần y xuống.
"Chậc chậc, đều ướt hết rồi nhỉ...", nàng đỡ lấy thân thể Cố Tri Âm, những gì tay nàng chạm tới đều là dâm dịch ướt át, thậm chí nó còn thấm ra cả quần.
"Ô...chủ nhân...ân...a...xin...xin người...ô...ha...a...tha...ân...tha cho...ta...a...", hậu huyệt của y bị một cái giang tắc to lớn chặn lại, khi cưỡi ngựa, song song với sự rung chuyển của con vật, giang tắc ở bên trong cũng sẽ đâm vào sâu hơn...
Không chỉ phía trước bị trói buộc mà cả phía sau cũng đồng dạng như vậy...
Khương Hoa đưa tay ra nắm lấy sợi dây của giang tắc, đột ngột ấn nó vào sâu hơn, chỉ thoáng chốc, eo của y đã mềm ra, mà con ngựa cũng bị kích động, bắt đầu phi nước đại như bay, Cố Tri Âm lo lắng kiểm soát con ngựa.
"Giữ chặt!", Khương Hoa hét lớn, động tác trên tay vẫn không hề dừng lại.
"Ô...ha...ân...chủ...chủ nhân...đừng...a...chậm lại...ư...", Cố Tri Âm nằm trên lưng ngựa mà rên rỉ.
"Ân...a..a...xin người...chủ nhân...ha...xin người...a...sẽ...sẽ chết mất...a..", hai bên khóe mắt y đỏ bừng, tiếng rên rỉ dần dần trở thành tiếng khóc nức nở.
"Làm sao?", Khương Hoa nhướng mày, đem áo ngoài của nam nhân vén lên cao hơn, vỗ vỗ vào cặp mông trắng nõn của y.
"Chủ nhân...a...không muốn thứ đó...cầu xin chủ nhân...a..", Cố Tri Âm khổ sở cầu khẩn nàng.
"Vậy Âm nhi muốn cái gì nào, nói chủ nhân nghe...", Khương Hoa nắm được trọng điểm của nam nhân, giả vờ hỏi.
"Chủ nhân...a...muốn chủ nhân...muốn...chủ nhân tiến vào...ân...ha...", nam nhân đã sắp khóc vì xấu hổ, thanh âm cuối cùng rất mềm mỏng, khiến cho nàng có chút hứng thú muốn cưng chiều y một chút.
Cố Tri Âm chủ động cầu hoan, đây là điều mà Khương Hoa chưa từng nghĩ tới, nàng nâng cao khóe miệng, vén vạt áo ra, "Tự nhét nó vào, nếu như làm ta ngã xuống, ta sẽ chơi nát mông ngươi!"
"Ư...a...không...không thể...a...", tay Cố Tri Âm vô thức giữ chặt dây cương, sau đó lại vô cùng xấu hổ phỉ nhổ những lời mà mình vừa nói ra, nhưng đến lúc này, y cũng không dám nuốt lời, chậm rãi đem cái thứ thô to ấy tiến vào trong thân thể, so với một cái giang tắc lạnh lẽo, y đương nhiên là thích dương vật ấm nóng của Khương Hoa hơn, đặc biệt là y sớm đã quen với việc nàng liên tục ra vào thân thể của mình, cho dù có muốn thừa nhận hay không, thì thân thể của y đã sớm quen thuộc với dương vật to lớn của Khương Hoa rồi.
"Ô...ha...a..a...a...ân...", nàng bắt đầu thúc ngựa chạy như bay, song song với sự xóc nảy của con ngựa, Khương Hoa thậm chí không cần di chuyển gì, dương vật cũng tự động đâm vào.
Cố Tri Âm không kiềm được nước mắt, hạ thân đang bị trói buộc, hậu huyệt lại bị nữ nhân ở phía sau không ngừng tấn công, cũng bởi vì con ngựa ấy, mà góc độ đâm vào đều là ngẫu nhiên không thể kiểm soát được, khiến cho y thậm chí không kịp chuẩn bị, cái quan trọng là y vẫn phải cố gắng giữ lấy dây cương, theo như hiểu biết của bản thân về Khương Hoa, nàng căn bản là không có khả năng ngã xuống, nhưng mà người phía sau nắng mưa thất thường, cũng không biết sẽ lấy lý do gì để phạt y.
"A...ha...không được..a..chết mất...ân...tha cho ta...chủ nhân...ư...cho ta bắn...ha...", Cố Tri Âm sướng đến mức không phân biệt được trời đất gì, thế nhưng phía trước bị khóa lại, cảm giác thật sự là vừa sướng vừa khó chịu.
"Không đâu, chủ nhân sao có thể để Âm nhi chết được?", Khương Hoa giữ lấy dái tai của nam nhân nhẹ nhàng xoa.
"A...thật...muốn chết...ân...chủ nhân...chủ nhân...ha..xin người hãy để Âm nhi bắn...a...ân...quá nhanh rồi...cho ta bắn...ư...", Cố Tri Âm bị thao đến trợn trắng mắt, thế nhưng tốc độ của con ngựa vẫn không thuyên giảm.
"Nói cái gì đó dễ nghe một chút, ta sẽ tha cho ngươi...", nàng nới lỏng bàn tay đang ôm lấy eo nam nhân, chuyển hướng đến hai khỏa anh đào hồng nhuận trước ngực.
"A...a...chủ nhân...phu quân...ha...", khuôn mặt y lập tức đỏ bừng như muốn nhỏ máu, đầu vú đang bị người phía sau kéo lấy, khiến cho y có chút xấu hổ.
"Chủ nhân...ha...thật to...sắp bị chủ nhân thao chết rồi...a..phu quân...tha cho Âm nhi đi mà...a...ân...phu quân...", Cố Tri Âm sắp đạt cao trào, cặp mông trắng như tuyết đã bắt đầu co giật.
Khương Hoa nhếch khóe môi, đá một cái vào bụng ngựa, con ngựa ngay lập tức tăng tốc trở lại.
"A...a..a...a...", khi nàng cởi bỏ khóa trinh tiết phía trước ra, cả trước lẫn sau của Cố Tri Âm đều cùng lúc bắn ra.
Sau khi đạt cao trào, nam nhân được Khương Hoa ôm vào lòng, "Làm tốt lắm..."
Cố Tri Âm có hơi thất thần...
_____________
Khi cả hai trở ra từ trong rừng sâu, thì đã nhìn thấy lão hoàng đế và một nhóm người đang chờ họ.
"Bệ hạ thứ tội, bổn vương cùng vương phi mãi mê ngắm cảnh, bệ hạ xin đừng trách tội.", trên lưng ngựa, Khương Hoa đã trở lại ngồi trước ngực nam nhân.
Lão hoàng đế sắc mặt âm trầm, vẫn không thể nhìn ra được một chút nhân từ bao dung, "Không sao không sao, nhiếp chính vương và vương phi vui là tốt!"
Nhìn vào hình bóng của Cố Tri Âm và Khương Hoa, lão âm thầm nghiến răng, sự mất tích của hoàng hậu chắc chắn có liên quan đến bọn họ, nhưng mà lão cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được!
Chỉ đành bất lực nhìn hai bóng lưng như thần thánh ấy rời đi....
_________________________________________
*Nhũ hoàn: Khuyên ngực
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro