Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Điều ước cuối cùng (2)


Đã nửa năm kể từ giáng sinh năm ấy gặp được cô. Mỗi ngày cô vẫn sẽ đến quán coffee từ 8h sáng và trở về lúc tối muộn. Và, hôm nay cũng là 1 ngày như vậy.

" Điều ước của anh là gì thế ? "

" Cô đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi đấy "

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, " Khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho cô biết "

Cô chậm chạp thưởng thức ly cà phê, nghiêng người nhìn anh chủ quán chăm chỉ ở quầy pha chế

" Vậy thì nghĩ nhanh 1 chút, tôi sắp phải đi rồi ."

Anh dừng lại động tác trên tay, ý cười trên môi cũng nhạt dần

" Đi? Đi đâu ?"

" Không biết nữa, 1 nơi nào đó"

Anh có chút không khống chế nổi cảm giác khó chịu trong người. Nửa năm, đã nửa năm, dù cho anh có làm cách gì đi chăng nữa cũng không thể đưa cô về được nhà.

Vậy nên anh lùi 1 bước, ít ra mỗi ngày cô đều đến cạnh anh là đã đủ để anh mãn nguyện, mặc dù mục đích của cô không hẳn là đến vì anh.

Thế nhưng bây giờ cô lại muốn đi, còn chẳng có điểm đến. Nếu như ở Hà Nội này, anh có đủ tự tin để tìm đến cô, nhưng thế giới ngoài kia rộng lớn lắm, cô đi rồi, anh biết đến đâu để tìm được hình bóng người con gái mà anh trót đem lòng yêu thương.

" Nếu như không biết tại sao còn muốn đi ?"

Anh lớn tiếng, khiến cô ngẩn người, cũng dọa những vị khách trong tiệm. Cô buông xuống ly cà phê, ngước lên nhìn anh. Cái nhìn bình tĩnh, trầm lắng. Anh nhất thời cảm thấy hoảng loạn. Trong đôi mắt đó, không có yêu thương dịu dàng như mọi khi, hoàn toàn lạnh nhạt và vô tư.

" Anh sao vậy? Sao lại tức giận ?"

Anh nghe thấy cô hỏi, nhưng nhất thời không tìm ra từ ngữ để trả lời. Không khí đột nhiên im lặng đến khó chịu, cô thở dài

" Có lẽ tôi không nên đến đây, xin lỗi "

Nói xong, cô đứng dậy muốn đi. Theo bản năng, anh nắm chặt lấy tay cô kéo lại.

" Không phải, đừng đi , tôi ...."

Khách hàng đã ra về hết, trong quán chỉ còn lại 2 người bọn họ. Vốn dĩ sáng sớm chỉ có mấy cô gái sinh viên đại học thường đến để ngắm trai , nên không quá ngạc nhiên khi bọn họ chọn rời đi vào lúc này.

Anh vốn dĩ không phải là người lo được lo mất như vậy. Ở phương Tây, nơi anh lớn lên, nếu đã thích đều thẳng thắn nói ra. Trở về Việt Nam 1 thời gian, khi đã lỡ rơi vào ái tình với 1 cô gái vô tình gặp gỡ đêm giáng sinh, anh lại lo lắng bất an đến vậy.

" Tôi thích cô "

Đôi mắt xanh kiên định nhìn thẳng, lời nói cực kỳ nhanh, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô lại đang run,phản ứng của thân thể đã bán đứng cái vẻ ngoài mà anh tự cho là bình tĩnh kia .

" Tại sao lại thích tôi ?"

Trái với suy nghĩ của anh, cô chẳng có lấy 1 tia kinh ngạc trong đáy mắt, mà cực kỳ bình tĩnh.

"Tôi..."

Không để anh nói hết, cô đã cắt ngang, khuôn mặt cũng chậm chạp đến gần, chóp mũi 2 người cơ hồ chạm vào nhau

" Là vì gương mặt này của tôi sao? Nếu vậy thì thật khiến anh thất vọng rồi ."

" Tôi đã từng đi qua rất nhiều nơi, dừng lại bên cạnh rất nhiều người. Bọn họ đều nói thích tôi, giống như anh, yêu thích gương mặt này ."

Anh im lặng, cô nói như vậy cũng không sai,nhưng nghe cô nói đã từng bên cạnh rất nhiều người, sâu trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy khó chịu. Có ai lại vui vẻ khi nghe người mình thương nói như vậy?

Nếu có, chỉ sợ là kẻ ngốc say tình, hay chỉ là kẻ cô đơn không mong chờ 1 mái ấm .

Dựa vào việc ngoại hình chiếm ưu thế, anh kéo cô vào 1 nụ hôn. Ban đầu chỉ là chạm môi, sau đó anh lại trở nên tham muốn nhiều hơn 1 chút.

Đưa lưỡi vào khoang miệng cô thăm dò, tách mở hàm răng có phần sắc nhọn đến quá đáng của cô. Vị đắng của cà phê vẫn còn đọng lại trong miệng, giờ phút này bỗng trở nên ngọt đến lạ thường.

Cô không phản kháng, đó là điều khiến anh vui sướng 1 chút ở trong lòng. Nụ hôn vừa dứt, anh liền chôn đầu trên vai cô. Đôi tay không khách khí chút nào quấn chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ.

" Tôi không chỉ yêu em bằng gương mặt. Bởi vì là em, nên tôi mới yêu "

Cô nghe thấy anh thì thầm như vậy.

" Làm cách nào để tôi tin tưởng chứ? Ở 1 nơi không quá quen thuộc, cùng với 1 người chỉ vừa nhận biết mới nửa năm "

Vòng tay trên eo bất giác dùng nhiều thêm 1 phần lực

" Tôi biết, vậy nên tôi muốn hỏi em, có nguyện ý sống cùng tôi không? Như vậy, em sẽ có rất nhiều thời gian để xác nhận, rằng tôi có yêu em hay không."

" 1 khi đã yêu sẽ không phản bội, 1 đời 1 kiếp nắm tay 1 người ."

Bàn tay giơ lên, đặt trên đỉnh đầu của anh chủ quán, nhẹ nhàng vuốt ve, thưởng thức mái tóc mềm mại mà cô tâm niệm ngay lần đầu gặp mặt.

Người này, khiến cô vô thức muốn để ý, vô thức bị người ta thu hút, để rồi 1 con người luôn không có chỗ ở cố định lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ muốn mua nhà, hằng ngày đến bầu bạn với anh, mỗi lần đều lấy cái cớ về điều ước để bao biện cho hành vi vô phép này của bản thân.

Từ lúc nào, hình bóng chàng trai trẻ phương Tây đã in sâu vào trong tâm trí cô. Nhưng mà, cô cũng có những lo lắng của riêng bản thân. Vậy nên, đợi đến khi 2 người đã có thể gọi là thân quen, cô liền đặt ra 1 phép thử.

Và có vẻ như nó đã thành công rồi.

Anh ngây người trong chốc lát, hỏi lại thêm 1 lần

" Em vừa rồi nói cái gì ?"

" Nếu như ông chủ không nghe rõ, hay là thôi đi. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây "

" Đừng."

Cô giả vờ giận dỗi, chàng trai 29 năm cuộc đời cảm thấy ngày hôm nay bản thân thất thố thật nhiều, chỉ biết kéo tay cô lại mà mặt đỏ bừng

" Em nói lại 1 lần nữa đi mà"

" Ừ thì , tôi thích anh "

Ngày hôm đó, anh chủ quán cà phê thành công "lừa "ôm mỹ nhân về nhà mình , chẳng qua thời gian muộn hơn 1 chút.

Tối đó, trên chiếc giường mềm mại mà êm ái, mọi chuyện diễn ra thuận nước đẩy thuyền. Chỉ có 1 điều mà anh thắc mắc, đó chính là tại sao bản thân lại bị cô đè.

Cú thúc mạnh bạo đột ngột từ phía dưới truyền đến khiến người anh run lên, theo bản năng ôm chặt lấy cô, thoát khỏi suy nghĩ muốn đàm đạo với nhân sinh.

" Anh không tập trung gì cả "

Và thế là, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy thân thể của bản thân nhấc 1 cái cũng thấy đau.

Quán cà phê vẫn mở như mọi khi, chỉ có điều, người ta phát hiện cô gái hay ngồi trong góc khuất, bây giờ đã là nhân viên của tiệm. Hơn thế nữa, người tinh ý còn phát hiện ra rằng, trên ngón áp út của 2 người đeo cùng 1 cặp nhẫn. Điều đó khiến các cô nàng đau đớn không thôi. Trai đẹp bây giờ đều có chủ hết rồi!

Vào 1 ngày đẹp trời, anh chủ quán với đôi mắt xanh tỏ ra rất sốc khi cô là hành khách trên chuyến bay 914 từ cái năm xa lắc xa lơ trong lời kể của bà ngoại. Vẻ mặt lúc ấy của anh trông cực kỳ ngốc, cô còn lấy đó làm trò trêu chọc suốt cả 1 năm.

" Anh sợ không? "

"Ưm? Sợ cái gì ?"

" Về việc tôi sẽ không già đi "

Anh gặm cắn cổ cô, để lại dấu răng từ trên mặt kéo xuống xương quai xanh. Trong miệng còn đang ngậm 1 bên má của cô , anh hàm hồ nói

" Em không nhớ sao? Em có tặng anh 1 điều ước. Tháng trước chúng ta đi chơi, anh đã ước nó rồi ."

" Anh ước em được tự do. Chẳng cần là nhà du hành thời gian hay Santa ban tặng điều ước đêm giáng sinh, anh yêu em, chỉ là chính em thôi"

Cô bất đắc dĩ lắc đầu " Đã nói tôi không phải là Santa rồi mà "

Nhưng mà, thật vui, vì anh ước cho tôi được tự do. Lời nguyền dừng lại, cuộc sống bất tử cũng dừng lại theo. Cô giờ đây chỉ là 1 con người bình thường, cô sẽ ốm đau, sẽ bệnh tật, già đi và thậm chí là cái chết. Thế nhưng cô đã có được 1 người bên cạnh, cùng nhau trải qua những cột mốc của cuộc đời.

Nguyện yêu anh cho đến khi đầu bạc, cùng nắm tay đi qua thời gian.

Đó có lẽ là lời tỏ tình ngọt ngào nhất mà cô từng nói với anh, cho đến sau này anh cũng chưa từng quên.

Anh thường đòi cô kể cho anh nghe về những chuyến đi trước đây, sau đó sẽ vì ghen tị mà nhào qua đánh cô tới tấp. Rồi sau đó nữa, 2 người sẽ mạc danh kì diệu mà lăn giường

Nhà du hành thời gian vì cuộc sống bất tử mà mỗi năm phải ban tặng cho loài người 1 điều ước. Đừng hỏi vì sao lại như thế, vì tác giả muốn như thế

Chuyến bay mang số hiệu 914 từ NewYork đến Miami với 4 phi công và 56 hành khách đã hạ cánh an toàn.

Vị khách số 57, sau năm tháng dài vô tận, cũng đã tìm được bến đỗ của đời mình. Chúc quý khách có 1 chuyến đi vui vẻ và 1 câu chuyện hay để kể cho người bạn đời của mình khi về già .

The end

@Du Niên
Reset : 1.1.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro