Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Làm người mẫu cho tôi

Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275

Bạn đã rung động [gb]

Tác giả: Tư Khương

Chương 7: Làm người mẫu cho tôi

======***======

Khi Tô Đồng vừa nói ra câu này, những omega đứng quanh Giang Vụ rõ ràng ngẩn ra một chút, sau đó lần lượt tản ra, khi đi qua Tô Đồng còn có người nhỏ giọng nói: "Xin lỗi chị gái nhé, bọn em không biết anh trai nhỏ này đã có omega rồi."

Tô Đồng mỉm cười, cũng không giải thích rằng anh trai nhỏ trong miệng họ thực ra mới chính là omega, cô ngước mắt nhìn Giang Vụ, người vẫn còn ngẩn ra vì câu nói trước đó của cô.

Chàng trai mặc đồ đen đứng dưới sân khấu, ánh đèn sân khấu nhấp nháy, sáng tối đan xen, khiến khuôn mặt tinh xảo đến rực rỡ của cậu có chút quyến rũ, mái tóc rũ xuống trán, tạo thêm cảm giác tự do phóng khoáng.

Cho đến khi Tô Đồng tiến lại gần, mùi hương nhẹ nhàng ấm áp xộc vào mũi, cậu vô thức nắm chặt điều khiển từ xa trong tay, hỏi: "Sao chị lại đến đây?"

Tô Đồng tiến lại gần, khóe môi mỉm cười: "Tô Trăn đi dạo phố nói thấy cậu ở đây, nên tôi qua xem thử."

Giang Vụ nghe vậy quay đầu nhìn về phía sân khấu đằng sau: "Chị đã thấy rồi à?"

"Ừ." Tô Đồng gật đầu, không chút do dự giơ ngón tay cái lên khen ngợi, "Rất giỏi."

Giang Vụ không phải lần đầu nghe thấy lời khen như vậy, nhưng nhìn người phụ nữ dịu dàng mỉm cười trước mặt, cậu bỗng cảm thấy hơi nóng bừng hai tai: "Cảm ơn."

Tô Đồng cười: "Ăn tối chưa?"

Giang Vụ lắc đầu.

"Vậy chúng ta cùng ăn tối nhé?" Tô Đồng chỉnh lại dây túi xách trượt xuống vai.

Giang Vụ do dự một chút, gật đầu: "Ừ."

Thời gian này chính là giờ ăn, gần như mỗi nhà hàng trong trung tâm thương mại đều có người xếp hàng, Tô Đồng quay đầu nói với omega bên cạnh: "Chúng ta đổi chỗ khác đi."

"Được." Giang Vụ không có ý kiến gì, cũng đi theo cô ra ngoài.

Ngoài trung tâm thương mại, nhiệt độ rất thấp, gió lạnh thổi vào áo khoác, Tô Đồng kéo cổ áo lại, nghĩ một chút, vẫn hỏi câu hỏi đó:

"Tại sao cậu lại tham gia loại cuộc thi này?"

Trong vài giây cô nói, gió bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều, khiến câu hỏi của cô rõ ràng truyền vào tai Giang Vụ, bước chân cậu dừng lại, hàng mi rũ xuống.

Giống như nhiều người đoán, Giang Vụ không phải là cậu con trai thất lạc nhiều năm của Phương gia, mà là con riêng của Phương Nghi.

Ba của Giang Vụ, Giang Anh, đã gặp Phương Nghi trong một cuộc thi hùng biện ở đại học, lúc đó Phương Nghi là cựu sinh viên xuất sắc được mời đến xem thi đấu sau nhiều năm tốt nghiệp.

Phương Nghi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với Giang Anh, người tỏa sáng trên sân khấu với sự tự tin và không kiêu ngạo, rất nhanh đã bắt đầu theo đuổi.

Giang Anh xuất thân nghèo khó, chưa từng thấy những chiêu trò theo đuổi của các nữ A, rất nhanh đã sa vào lưới tình mà Phương Nghi tạo ra.

Trong một lần Giang Anh đang hưng phấn, hai người không có biện pháp bảo vệ, Phương Nghi đã hoàn toàn đánh dấu Giang Anh.

Một tháng sau, Giang Anh phát hiện mình mang thai, nhưng khi anh đi tìm Phương Nghi, lại thấy cô ôm một cậu bé hai ba tuổi, bên cạnh còn đứng một nam O dịu dàng thanh lịch.

Anh đi hỏi Phương Nghi, đối phương lại thản nhiên thừa nhận đó là chồng của mình, và nói rằng họ chỉ là hôn nhân thương mại, không có nhiều tình cảm, để Giang Anh yên tâm.

Giang Anh không thể chấp nhận làm người thứ ba, anh muốn vạch trần bộ mặt của Phương Nghi, nhưng sức lực của anh so với Phương gia đang ở thời kỳ hoàng kim như con kiến đụng phải cây đại thụ, cuối cùng chỉ có thể thảm hại rời khỏi Yến Kinh, trở về quê hương nhỏ bé, sinh ra Giang Vụ.

Giang Anh vì sinh Giang Vụ mà bị thương, sức khỏe luôn không tốt, một năm trước được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.

Chữa bệnh suốt một năm, ngay khi ba con họ vì chi phí phẫu thuật của Giang Anh sắp đến đường cùng thì Phương Nghi đã tìm đến họ.

Bà hứa với Giang Vụ sẽ chi trả chi phí điều trị cho Giang Anh, với điều kiện là cậu phải đi với bà, thay thế Phương Tự Dương đã mất hoàn thành một cuộc liên hôn.

Thời điểm ấy, có thể Phương Tự Dương còn chưa lạnh xác, Phương Nghi đã tìm đến Giang Vụ, ai có thể nói rằng bà không biết tình cảnh của ba con Giang Anh từ đầu, chỉ là lúc đó Giang Vụ không có giá trị lợi dụng, nên người chỉ biết đến lợi ích như Phương Nghi tự nhiên sẽ không quan tâm đến họ.

Để có tiền chữa bệnh cho Giang Anh, Giang Vụ theo yêu cầu của Phương Nghi đến Phương gia, kết hôn với Tô Đồng, nhưng chi phí chữa bệnh mà Phương Nghi hứa hẹn vẫn mãi chưa thấy đến.

Mỗi lần Giang Vụ thúc giục, bà đều lấy lý do công ty khó khăn tài chính nên không thể đưa ra nhiều tiền, chỉ cho một ít, hoàn toàn không đủ để Giang Anh phẫu thuật, chỉ đủ duy trì điều trị hàng ngày mà thôi.

Giang Vụ không thể thúc giục Phương Nghi, đành phải vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền cho Giang Anh phẫu thuật.

Không biết tại sao, nhìn ánh mắt quan tâm của Tô Đồng, hai chữ "kiếm tiền" đến bên môi Giang Vụ bỗng nhiên khó nói ra.

Trong vô thức, cậu không muốn để cô biết về thân phận và quá khứ không mấy tốt đẹp của mình, khi mở miệng thì cổ họng khô khốc: "Chỉ là tôi rất thích cơ giáp, công việc này cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt."

Tô Đồng gật đầu, không thấy vấn đề gì với câu trả lời của cậu, thời còn đi học cô cũng từng nhận vài bản vẽ để kiếm tiền tiêu vặt.

Có thể làm những việc mình thích, lại còn kiếm được tiền, sao lại không vui chứ.

"Vậy trước đây việc cậu hay ngủ gật ban ngày có liên quan đến những chuyện này không?" Tô Đồng nhớ lại chuyện trước đó cậu ngủ gật trong buổi thuyết trình và khi gặp mặt Phương gia Tô gia, hỏi.

Giang Vụ ngẩn ra, mím môi: "Không có."

Tô Đồng nhìn cậu, ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ, "Làm thêm cũng không nên ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi."

Đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên, thử hỏi: "Vậy cậu có hứng thú làm người mẫu cho tôi không, lương là mười nghìn mỗi giờ, không cần cậu thức khuya, chỉ cần đến vào cuối tuần là được, thế nào?"

Giang Vụ ngẩn ra, vô thức cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt Tô Đồng sáng trong và dịu dàng, không có sự thương hại hay khinh thường nào.

Giang Vụ cảm thấy tâm trạng mình vô thức nhẹ nhàng hơn, "Nếu chị cần người mẫu thì chắc hẳn rất dễ dàng, tôi chưa từng làm người mẫu, nếu làm không tốt thì chị không phải sẽ rất thiệt sao."

"Không đâu, cậu chỉ cần đứng đó đã là nàng thơ truyền cảm hứng cho tôi rồi." Tô Đồng cười nói.

Khi cô nói ra, tim Giang Vụ đột nhiên lỡ một nhịp, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố gắng tìm một chút ý trêu đùa trong đó, nhưng phát hiện không thấy gì cả.

Ánh mắt Tô Đồng luôn dịu dàng chân thành, ánh đèn sáng chiếu trong mắt cô phản chiếu ra một dải ngân hà rực rỡ.

Dưới ánh nhìn như vậy, cậu không thể cưỡng lại, trong lòng bỗng dâng lên một cơn khao khát: "Vậy để tôi thử xem."

Tô Đồng nhìn thấy vành tai đỏ bừng của chàng trai, khóe môi nở nụ cười: "Vậy tôi sẽ đến đón cậu vào thứ bảy, chủ nhật sẽ đưa cậu về trường."

"Thứ bảy không về trường sao?"

"Nhà tôi ở xa, đi đi về về rất bất tiện, cậu chịu khó chạy tôi cũng không ngại đưa đón đâu." Tô Đồng cười nói.

"Tôi có thể bắt taxi."

"Nếu cậu muốn đứng bên đường cả đêm mà không có chiếc xe nào chạy qua, ngày hôm sau trễ học thì tôi cũng không có ý kiến."

Giang Vụ liếc cô một cái: "Chị không sợ tôi không đi nữa sao?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, tôi tự nhiên tin cậu."

Giang Vụ: "......"

*****

Về đến nhà, Tô Đồng để cam và sườn vào tủ lạnh, vào phòng khách thì vừa lúc thấy dì ôm một bó hoa đi vào.

"Tiểu Đồng về rồi, dì thấy hoa cúc ở sân sau nở đẹp quá, hái một ít định để vào bình." Dì Văn nói.

Tô Đồng: "Dì ơi, con vừa mua ít cam và sườn về, có chút muốn ăn sườn kho."

"Hiểu rồi, ngày mai dì làm cho con nhé." Giọng dì Văn dịu dàng đầy chiều chuộng.

Dì Văn có thể nói là người đã nhìn hai anh em Tô gia lớn lên, đối với Tô Đồng từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ lại thành công trong sự nghiệp, dì càng yêu quý không thôi.

"Cảm ơn dì."

Tô Đồng nói xong chuẩn bị lên lầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay lại nói: "Dì ơi, còn một việc nữa muốn nhờ dì, cuối tuần này sẽ có một người bạn của con đến ở, lần sau dì đi siêu thị thì mua một ít đồ dùng hàng ngày về nhé, ừm, cậu ấy là con trai."

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Dì nghe xong mắt sáng lên: "Tiểu Đồng muốn dẫn bạn trai về à?"

Tô Đồng phủ nhận: "Không phải."

Dù là vị hôn phu cũng không phải bạn trai. Cô bổ sung trong lòng.

Dì cười hiền hòa: "Dì hiểu mà, vậy cậu ấy đi giày cỡ bao nhiêu, để dì mua dép lê."

Cỡ giày bao nhiêu?

Tô Đồng chưa từng chú ý đến điều này, "Để con hỏi cậu ấy sau."

"Được, vậy nhớ nói với dì trước sáng mai nhé, sáng mai dì sẽ ra ngoài mua đồ ăn."

"Vâng."

Thứ bảy, trời quang mây tạnh, ánh sáng xuyên qua khe lá chiếu xuống đất và hồ nước, mặt nước lấp lánh.

Trong hồ, Tô Đồng nuôi một đàn cá vàng, Tiểu Hoa lười biếng nằm bên hồ, thấy có cá nhỏ bơi đến bờ, mắt nhắm lại vì nắng bỗng mở to, hào hứng vươn tay ra bắt.

Tô Đồng hẹn gặp Giang Vụ lúc mười giờ, đúng lúc cuối tuần này phòng tranh có tổ chức triển lãm nghệ thuật, cô dự định xuất phát lúc tám giờ, trước tiên đi xem triển lãm rồi mới đón Giang Vụ.

Vì là cuối tuần, trên đường gần như không có xe cộ, làn gió sáng sủa trong lành từ cửa sổ xe thổi vào, lòng cô như cũng bay bổng theo.

Một đường thông suốt đến phòng tranh, trước cửa đã đặt poster của họa sĩ triển lãm hôm nay, Tô Đồng xuống xe đi đến cửa ngắm nghía tấm poster, phát hiện họa sĩ này cũng là một họa sĩ vẽ tranh truyền thống.

Cô nghiêm túc ghi nhớ cái tên này —— Hứa Trắc, 24 tuổi, vẫn còn được coi là trẻ.

Thực ra ở Lam Tinh, những họa sĩ chuyên vẽ tranh truyền thống đã rất hiếm, đặc biệt là sau cuộc cải cách hội họa cách đây vài chục năm, các họa sĩ mới đều theo đuổi sự kết hợp giữa nghệ thuật và công nghệ, tạo ra hiệu ứng ánh sáng và bóng tối độc nhất vô nhị.

Những họa sĩ này gần đây đang thực hiện một cuộc phục hưng văn hóa, tuyên bố phục hưng phong cách của các họa sĩ ấn tượng từng có ở Lam Tinh.

Tô Đồng không mấy hứng thú với những điều này, nghệ thuật là một vấn đề rất cá nhân, mỗi người có cảm nhận khác nhau về nghệ thuật và cái đẹp, cô không bao giờ theo đuổi cái gọi là nghệ thuật thịnh hành, mà lắng nghe tiếng nói từ trái tim mình thì quan trọng hơn.

"Chị Đồng?" Nhân viên tiếp tân thấy Tô Đồng, ngạc nhiên gọi.

Tô Đồng ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: "Đã lâu không gặp, Tiểu Như."

Người đến là Cố Như, tiếp tân của phòng tranh Tô Đồng, tính cách hoạt bát, dễ dàng hòa nhập với mọi người xung quanh, đây cũng là một trong những lý do Tô Đồng đã nhận cô vào làm sau buổi phỏng vấn.

"Lâu rồi không gặp chị Đồng, hôm nay sao chị lại đến đây?"

Tô Đồng: "Chị đến đây có việc, tiện thể ghé qua xem."

"Hôm nay phòng tranh chúng ta có triển lãm, họa sĩ tổ chức triển lãm hình như còn là fan của chị, trước đây khi nói chuyện về chi tiết triển lãm, cậu ấy cứ hỏi em chị có đến không, nếu thấy chị chắc chắn sẽ rất vui."

Tô Đồng nghe vậy có chút ngạc nhiên, "Thật sao, nhưng chị sắp đi rồi, hôm nay có lẽ không có cơ hội gặp cậu ấy."

"Không đâu, họa sĩ đã đến từ sớm, giờ đang ở bên trong, nếu chị đồng ý em sẽ dẫn chị qua đó."

Thật sự là có duyên, nhưng Tô Đồng không vội vàng đồng ý: "Chị muốn xem tranh của cậu ấy trước đã."

Tác phẩm của họa sĩ giống như một sự phản chiếu nào đó từ nội tâm họ, mỗi lần nhìn một bức tranh như thể đang vượt thời gian để trò chuyện với người đã hoàn thành nó, Tô Đồng rất thích thú với khoảnh khắc này.

Cô mỗi tháng đều dành một khoảng thời gian để xem triển lãm, vừa là một cách thư giãn vừa là một cách nạp năng lượng.

Tô Đồng bước vào phòng triển lãm, đúng lúc một người đàn ông đang dừng lại trước một bức tranh quay đầu lại, khi thấy Tô Đồng, ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, rồi nói với người bên cạnh vài câu.

Người đó nhìn Tô Đồng một cái, gật đầu, rời đi bằng cửa phụ.

Năm phút sau, người đàn ông nhận được hoa do trợ lý mua, chỉnh lại cổ áo, cẩn thận bước đến trước mặt Tô Đồng: "Tô tiểu thư, chào chị, em là Hứa Trắc, em rất thích tác phẩm của chị."

Tô Đồng nghe tiếng quay người lại, ngay lần đầu tiên nhìn thấy bó hoa hồng xanh trong tay đối phương, cô ngẩn người một chút rồi nói: "Chào cậu."

"Chào chị, đây là một bó hoa băng lam mà em vừa gấp rút cho người mang đến, ngôn ngữ của hoa là hy vọng gửi đến chị những vì sao và biển lớn, chị Tô, hy vọng chị có thể vẽ ra những tác phẩm tuyệt vời hơn nữa, ôm ấp biển sao của mình."

Chàng trai ăn mặc giản dị, áo dài tay và quần đen, kiểu tóc lộn xộn tùy ý, mái tóc dài gần như che hết mắt, nhưng dù vậy, đôi mắt chân thành sáng ngời lại lấp lánh.

Tô Đồng cúi đầu, nhận bó hoa hồng từ tay đối phương, giọng điệu chân thành: "Cảm ơn, tác phẩm của cậu rất tốt, cũng hy vọng cậu có biển sao thuộc về mình."

Hiện nay, số họa sĩ kiên trì với tranh truyền thống ngày càng ít, Tô Đồng chân thành hy vọng hắn có thể giữ vững lý tưởng ban đầu, hướng về ánh sáng mà đi.

*****

Ra khỏi phòng triển lãm đã là chín giờ rưỡi, Tô Đồng đặt hoa hồng vào ghế sau của xe, vòng ra cửa trước mở cửa ngồi vào trong.

Phòng triển lãm không xa Đại học Lam Tinh, hàng năm nhiều sinh viên của Lam Đại cũng tổ chức triển lãm tốt nghiệp ở đây, người chi tiền đương nhiên là học viện mỹ thuật của Lam Đại.

Chỉ có điều hôm nay ở ngã tư phía trước đột nhiên xảy ra một vụ tai nạn giao thông, khiến đường tắc gần hai mươi phút.

Đến trường, Tô Đồng đỗ xe bên lề đường trước cổng trường, vừa chuẩn bị tháo dây an toàn thì nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

Cô quay đầu lại, bên ngoài đúng là Giang Vụ, cậu đeo ba lô một bên vai, bả vai gầy nhưng không yếu đuối, khí chất thiếu niên bộc lộ rõ ràng.

Tô Đồng hạ cửa sổ xe: "Không tệ, rất đúng giờ."

Giang Vụ khóe môi hơi cong, ánh mắt sáng đen: "Chị đến muộn."

Tô Đồng nghe vậy nhìn đồng hồ, đã mười giờ hai phút, muộn hai phút.

Cô cười, ngẩng đầu nói: "Xin lỗi, hay là hôm nay tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi tiền lương để bồi thường nhé?"

Giang Vụ chỉ nói đùa, không ngờ cô lại thật sự muốn bồi thường cho cậu, "Không cần, tôi cũng không đợi lâu."

"Không được, thời gian là vàng bạc, lên xe đi đã."

Giang Vụ bất đắc dĩ, vòng sang bên kia kéo cửa ghế phụ, trên ghế sau là bó hoa hồng xanh trắng rực rỡ, tim cậu hơi run lên, ngẩng đầu nhìn Tô Đồng.

"Đứng đơ ra làm gì, sao không lên xe?" Tô Đồng nhìn cậu với vẻ kỳ lạ.

Giang Vụ cúi người ngồi vào trong xe, ánh mắt lướt qua bó hoa hồng đẹp mắt, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong xe, ghế ngồi rộng rãi bỗng chốc như trở nên chật chội hơn.

Tô Đồng thấy cậu thắt dây an toàn xong, khởi động xe và xuất phát.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Vụ: Chị ấy muốn tặng hoa cho mình? Hồi hộp, căng thẳng.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro