Chương 34: Gặp gỡ phụ huynh
Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275
Bạn đã rung động [gb]
Tác giả: Tư Khương
Chương 34: Gặp gỡ phụ huynh
======***======
Ngày hôm sau, Tô Đồng cùng Giang Vụ đứng ngoài phòng phẫu thuật chờ ba Giang hoàn thành ca phẫu thuật.
Ngoài phòng phẫu thuật yên tĩnh như tờ, Tô Đồng quay đầu, nhìn Giang Vụ với ánh mắt đầy thương cảm.
Tối qua, cậu không về khách sạn cùng cô, sáng nay khi cô đến bệnh viện đã thấy cậu ngồi ở hành lang, khuỷu tay chống lên đầu gối, trán tựa trên mu bàn tay, tư thế giống hệt như bây giờ, cả người tỏa ra hơi thở bất an.
Đây là lần đầu tiên Tô Đồng thấy Giang Vụ căng thẳng, cô còn nhớ khi xem phát sóng trực tiếp trận đấu, chàng trai ấy đầy nhiệt huyết, tự tin và điềm tĩnh, mọi thứ dường như đều nằm trong tay cậu.
Tô Đồng nghiêng người ôm lấy cậu, phát ra một chút pheromone, nhẹ nhàng bao bọc lấy tuyến thể của cậu, mang đến sự an ủi.
Giang Vụ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, an tâm dựa vào lòng cô: "Tô Đồng."
"Ừ, chị đây." Tô Đồng vỗ vỗ vai cậu, "Chị luôn ở đây."
"Ca phẫu thuật kéo dài bao lâu rồi?" Cậu hỏi.
"Một tiếng, yên tâm, bác sĩ Trâu là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này, ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công, đừng sợ." Tô Đồng an ủi cậu.
Giang Vụ gật đầu: "Được."
Khoảng nửa tiếng sau khi ca phẫu thuật bắt đầu, cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra, Giang Vụ bỗng đứng dậy.
Bác sĩ từ bên trong bước ra, "Ai là người nhà bệnh nhân?"
Mặt Giang Vụ tái nhợt, "Bác sĩ, ba tôi thế nào?"
Bác sĩ đeo khẩu trang, vẻ mặt nặng nề, "Bệnh nhân bị mất máu nhiều, ai có nhóm máu O?"
Tô Đồng đi đến bên Giang Vụ, đỡ cậu, nói với bác sĩ: "Tôi có, lấy máu của tôi đi."
Giang Vụ nhìn cô, ngón tay siết chặt góc áo, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Tô Đồng xoa đầu cậu, mỉm cười: "Đừng lo, sẽ không sao đâu, chị đi lấy máu trước, em đừng sợ."
Giang Vụ gật đầu, giọng nói hơi khàn, mắt đỏ hoe, như chú chó lớn bị dầm mưa, ngơ ngác và yếu đuối.
Tô Đồng không kìm được tiến lại ôm lấy cậu, bàn tay vuốt ve vai cậu: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, em tin chị, cũng tin ở bác."
"Ừm."
Rất nhanh, Tô Đồng bị bác sĩ dẫn đi, hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Giang Vụ không còn sức đứng vững, ngồi phịch xuống đất, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác lạnh giá thấm vào từng tấc da thịt.
Tô Đồng lấy máu xong, môi hơi tái, y tá bảo cô nghỉ ngơi một chút, nhưng cô không thể yên tâm về Giang Vụ.
Từ phòng bệnh trở lại ngoài phòng phẫu thuật, thấy Giang Vụ ngồi dưới đất, trái tim cô lập tức thắt lại.
Cô vội vàng đi qua, ngồi xổm bên cạnh cậu: "Sao vậy?"
Giang Vụ ngẩng đầu nhìn cô, "Chị về rồi."
"Ừm." Tô Đồng gật đầu.
Giang Vụ miễn cưỡng nở nụ cười: "Em không sao, chỉ là chân hơi mềm, muốn ngồi một chút."
Tô Đồng cũng mỉm cười, nắm tay cậu đứng dậy, đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Nhìn Giang Vụ cười gượng, lòng Tô Đồng như đang ngâm trong nước đắng, nhưng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay cậu, không tiếng động an ủi.
Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng, không biết đã trôi qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.
Giang Vụ bỗng đứng dậy, suýt nữa không đứng vững, Tô Đồng đưa tay kéo cậu: "Cẩn thận một chút."
Giang Vụ không để ý, chạy thẳng về phía bác sĩ.
Bác sĩ tháo khẩu trang, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Ca phẫu thuật rất thành công, nếu không có vấn đề gì thì vài ngày nữa có thể xuất viện."
Trên gò má trắng bệch của Giang Vụ hiện lên một nét nhẹ nhõm, thở phào một hơi, giọng khàn khàn nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì, đó là trách nhiệm của chúng tôi." Bác sĩ cười.
Tô Đồng đứng sau cậu, cùng cậu chờ ba Giang được đẩy ra.
Biểu cảm của Giang Vụ nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc trước, cậu quay đầu nhìn Tô Đồng, muốn nói gì đó, đúng lúc y tá đẩy ba Giang ra, hai người vội vàng chạy tới.
Ngay lúc này, điện thoại của Tô Đồng reo lên.
Cô lấy ra xem, nói với Giang Vụ một câu, rồi quay người đi vào một góc.
"Anh?"
"Anh gọi cho em, trước tiên là chúc mừng Giang Vụ thành công vào được liên minh quân đội, còn nữa, em có phải đã quên chuyện gì không, sao giờ vẫn chưa về?" Tô Miễn cười nói.
Tô Đồng nói: "Em và Giang Vụ còn phải ở lại chủ tinh vài ngày."
"Còn muốn ở lại mấy ngày, lễ đính hôn của em chỉ còn vài ngày nữa, hai đứa còn chưa thử lễ phục, quy trình cũng chưa đối chiếu, em định khi nào về?"
Tô Đồng nhìn về phía phòng bệnh phía sau, nói: "Anh, ba Giang Vụ vừa phẫu thuật xong, bọn em phải ở lại chăm sóc bác vài ngày."
Tô Miễn nghe xong, buông cây bút đang xoay trong tay, nhíu mày: "Ba cậu ấy phẫu thuật ở chủ tinh?"
Tô Đồng gật đầu: "Em đã nhờ người đưa bác đến."
Tô Miện nói: "Em đối xử tốt với ba con Giang Vụ, anh không phản đối, đó là trách nhiệm của em, nhưng bây giờ hai người vẫn chưa kết hôn, em vội vàng như vậy có hợp lý không?"
Tô Đồng dựa vào tường, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Anh, em biết mình đang làm gì, mọi người không cần lo, em sẽ về trước khi đính hôn."
Nói xong, cô tắt điện thoại, đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Giang Vụ thấy cô, ánh mắt sáng lên: "Chị đến rồi."
"Ừ, bác vẫn chưa tỉnh lại à?"
Giang Vụ liếc nhìn ba mình, lắc đầu: "Chắc còn một lúc nữa."
Sau đó, cậu lại nhìn về phía Tô Đồng, môi mím lại: "Tô Đồng, có phải em đã làm lỡ công việc của chị không?"
Tô Đồng ngạc nhiên: "Sao lại nói như vậy?"
"Ngày thường chị phải đến phòng tranh, nếu có việc gì, chị có thể về Lam Tinh trước, em ở lại đây chăm sóc ba là được." Giang Vụ nói.
Tô Đồng biết cậu không thích làm phiền người khác, "Ở phòng tranh có Triệu Tiển, vừa rồi gọi điện là anh hai chị, anh ấy hỏi về chuyện đính hôn của chúng ta."
Giang Vụ bừng tỉnh, nhắc đến chuyện đính hôn, cậu lập tức có chút áy náy: "Xin lỗi, em không giúp được gì."
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Tô Đồng đi đến chỗ cậu, kéo ghế ngồi xuống: "Thực ra chị cũng không giúp được gì, đều là gia đình lo liệu, khi nào chúng ta chính thức tổ chức đám cưới, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng."
Cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng, Giang Vụ tự nhiên cũng không còn bận tâm, thở phào nói: "Được."
"Còn vài ngày nữa mới đến lễ đính hôn, chờ bác hồi phục, chúng ta cùng nhau trở về."
"Được."
Giang Vụ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tô Đồng, trong lòng cậu cuối cùng cũng xua tan mọi buồn bã, cậu chủ động đến gần cô, hôn nhẹ lên má cô.
Tô Đồng ngạc nhiên, đồng tử hơi mở lớn rồi trở nên dịu dàng, sau khi Giang Vụ rời đi, cô nhẹ nhàng liếm môi, thầm nghĩ, nếu không phải đây là phòng bệnh, cô thật sự muốn ôm omega trước mặt này hôn một cái.
Giang Vụ chạm phải ánh mắt của cô, vành tai hơi đỏ: "Em đi lấy chút nước."
Cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh.
*****
Ca phẫu thuật của ba Giang rất thành công, sau khi ở lại chủ tinh vài ngày, họ thuận lợi xuất viện, ngày xuất viện cũng là ngày trở về chủ tinh, Tô Đồng và Giang Vụ bị Tô gia kéo đi thử lễ phục, vì hai ngày nữa là lễ đính hôn của họ.
Sau khi thử lễ phục xong, ngày hôm sau, Tô Đồng và Giang Vụ cùng trở về Tô gia.
Tô Vân Lễ và Thẩm Chiêu Hoa biết Giang Vụ sẽ đến, nên đã dậy từ sớm, nhờ người giúp việc trong nhà mua rất nhiều món ăn, sớm đã chờ sẵn ở phòng khách.
Tô Vân Lễ và Giang Vụ đã gặp nhau vài lần, Thẩm Chiêu Hoa vì công việc nên chưa gặp Giang Vụ bao giờ, bà nhìn Tô Vân Lễ đang ngồi trên sofa đọc sách, không nhịn được hỏi: "Ông xã, anh thấy Giang Vụ thế nào?"
Tô Vân Lễ nghe thấy liền ngẩng đầu khỏi cuốn sách, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói ít, nhìn có vẻ hơi cô độc."
"Cô độc?" Thẩm Chiêu Hoa nhíu mày.
Tô Vân Lễ lại nói: "Hai hôm trước không phải em còn xem video cuộc thi cơ giáp sư liên hành tinh sao, tự mình không có khả năng phán đoán à?"
Thẩm Chiêu Hoa thở dài: "Chính vì xem nên em mới lo lắng."
"Giang Vụ nhìn có chỗ nào giống omega, sau này Tiểu Đồng nhà chúng ta ở bên cạnh nó, liệu có bị nó ăn hiếp không?"
"Hơn nữa vào liên minh quân đội là chuyện tốt, nhưng sau này hai đứa ít gặp nhau, không biết bao giờ mới ôm được cháu nội đây?"
Tô Vân Lễ nhìn bà một cái, lông mày nhướn lên: "Em lo lắng nhiều như vậy làm gì, bọn trẻ tự có sắp xếp."
Thẩm Chiêu Hoa nghe vậy lập tức mặt mày căng thẳng, trừng mắt nhìn Tô Vân Lễ: "Anh đương nhiên không lo lắng, ngoài công ty ra anh còn lo được gì nữa, nói chuyện với anh cũng thấy tức, em đi xem Tiểu Đồng về chưa."
Tô Vân Lễ ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng lại lắc đầu thở dài, tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng không thể nào tập trung.
Ông đành tháo kính trên mặt xuống, đứng dậy đi theo Thẩm Chiêu Hoa ra ngoài.
Tô Đồng họ đến lúc mười giờ.
Giang Vụ hôm qua mới biết hôm nay phải đến Tô gia, biết xong cậu đã lái xe đến trung tâm thành phố mua quà, sáng hôm sau dậy sớm, hiện tại còn có quầng thâm mắt.
Phòng khách Tô gia yên tĩnh đến mức ánh nắng rơi xuống cũng như chậm lại.
Đối diện với hàng vạn người trong trận đấu cơ giáp mà không hề nhíu mày, chàng trai giờ đây ngồi ngay ngắn như đối mặt với kẻ thù.
Thẩm Chiêu Hoa là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cười hỏi: "Tiểu Vụ đúng không, bác có thể gọi con như vậy không?"
Giang Vụ gật nhẹ đầu: "Bác cứ tự nhiên ạ."
Tô Đồng nhìn cậu một cái, hiếm khi thấy Giang Vụ như vậy, cô cảm thấy có chút hiếm lạ, thậm chí cảm thấy có chút dễ thương.
Thẩm Chiêu Hoa tiếp tục hỏi: "Tiểu Vụ, tháng sáu năm sau con tốt nghiệp là vào quân đội liên minh luôn sao?"
Giang Vụ gật đầu: "Vâng ạ."
"Vậy hai đứa dự định khi nào kết hôn?"
"Kết hôn?"
Giang Vụ rõ ràng không ngờ Thẩm Chiêu Hoa lại hỏi câu này, cậu ngẩn ra, quay đầu nhìn Tô Đồng.
Tô Đồng đặt tay lên mu bàn tay của cậu, nói với Thẩm Chiêu Hoa: "Mẹ, chuyện kết hôn không cần gấp, chúng con còn chưa tổ chức lễ đính hôn."
"Lễ đính hôn của các con sắp được tổ chức rồi, chuyện kết hôn cần phải được đưa vào quy trình, còn chuyện sinh con thì không cần gấp." Thẩm Chiêu Hoa dịu dàng nói, nhưng lời nói như có nhiệt độ, khiến mặt Giang Vụ đỏ bừng.
Tô Đồng nhìn cậu một cái, nói: "Mẹ, mẹ đừng quá gấp gáp, làm Giang Vụ sợ rồi."
Thẩm Chiêu Hoa cười nói: "Vậy không nói những chuyện này nữa."
"Chú, dì, nghe nói hôm nay Vụ Thần đến, con đặc biệt từ trường chạy về đây!" Giọng nói lớn của Tô Trăn vang lên trước khi người đến, lập tức phá tan bầu không khí có phần ngưng trệ trong phòng khách.
Tô Đồng cảm nhận được, Giang Vụ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiến sát vào tai cậu nói: "Đừng căng thẳng, mẹ chị không có ý định giục sinh con."
Giang Vụ nhìn cô một cái, hạ mắt xuống.
Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình và Tô Đồng có hợp nhau hay không, họ là liên hôn, chắc chắn sẽ kết hôn, nhưng vừa rồi khi Thẩm Chiêu Hoa đề cập đến việc sinh con, cậu mới nhận ra cả hai chưa bao giờ thảo luận về những chuyện này.
Tình cảm của họ tự nhiên phát triển, mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên, dường như không có gì không hợp lý.
Nhưng giờ đây cậu bỗng nhận ra, mình sắp vào quân đội, lúc đó hai người sẽ ít gặp nhau, còn Tô Đồng...... Liệu cô có sẵn lòng chờ đợi cậu mãi không?
Chưa kịp để Giang Vụ suy nghĩ nhiều, đã bị Tô Trăn kéo lên lầu.
Tô Đồng thì bị Tô Vân Lễ gọi vào phòng sách.
Tô Trăn hồi nhỏ thích bám theo Tô Đồng, vì vậy trong biệt thự này cũng có một phòng riêng của cậu, cậu vừa rồi thấy Giang Vụ có chút không thích ứng, nên nghĩ sẽ dẫn anh ra ngoài thư giãn.
"Vụ Thần, anh cứ ngồi tự nhiên." Tô Trăn vung tay, nói với Giang Vụ.
Giang Vụ nhìn quanh phòng một lượt rồi thu hồi ánh mắt, đứng bên cạnh không ngồi xuống.
Tô Trăn nghĩ anh ngại, kéo anh đi đến ghế sofa bên cạnh: "Vụ Thần, anh cứ coi đây là nhà mình đi, sau này anh và chị em kết hôn, chắc chắn sẽ thường xuyên về đây ở."
Giang Vụ nghe vậy, mí mắt hơi nâng lên: "Tô Đồng thường xuyên đến đây sao?"
Tô Trăn suy nghĩ một chút, dựa lưng vào sofa, thoải mái nhắm mắt lại: "Ừm, em cũng không nhớ rõ lắm, trước đây chị ấy thực ra luôn sống ở đây, chỉ mới chuyển ra trước khi hai người đính hôn không lâu, Vụ Thần, anh yên tâm, tính cách chị em sau này khi kết hôn, chắc chắn sẽ không ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ khiến anh tổn thương, nếu chị ấy làm anh tổn thương, anh cứ tìm em, em sẽ giúp anh giải quyết."
Giang Vụ mỉm cười: "Anh tin chị ấy."
Tô Trăn nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn anh, mỉm cười: "Chị em có thể ở bên anh thật là may mắn, nhưng Vụ Thần, hy vọng sau này anh cũng có thể đối xử tốt với chị ấy."
Giang Vụ gật đầu: "Anh sẽ."
Tô Trăn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng có chút trầm: "Đừng nhìn chị em bây giờ có vẻ dịu dàng đẹp đẽ như chưa từng thấy bất kỳ bóng tối nào, thực ra, chị ấy cũng đã trải qua chút khổ sở."
"Hả?" Giang Vụ nghi hoặc nhìn cậu.
Tô Trăn thở dài một hơi, "Chị em trước đây đã gặp một kẻ xấu, chị ấy bị bắt nạt rất thảm, mất một thời gian dài mới vượt qua được, không phải là sinh ra đã dịu dàng, chị ấy chỉ là thu mình lại, trở thành hình dạng mà anh thấy bây giờ, vì vậy, Vụ Thần, mặc dù anh là thần tượng của em, nhưng em vẫn muốn anh đừng quên đối xử tốt với chị em."
Giang Vụ hạ mắt: "Chị ấy đã trải qua chuyện gì?"
Tô Trăn nói: "Cái này để chị ấy tự nói với anh đi, nhưng em thật sự cảm thấy, khi chị ấy ở bên anh rất hạnh phúc, hai người rất xứng đôi."
Giang Vụ nghe những lời này, trong lòng nặng trĩu.
Tô Đồng rốt cuộc đã trải qua những gì, tại sao cô chưa từng nói với cậu, nếu đến lúc cậu rời khỏi Lam Tinh để vào quân đội, liệu cô có buồn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro