Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: "Giang Vụ! Không biết xấu hổ!"

Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275

Bạn đã rung động [gb]

Tác giả: Tư Khương

Chương 20: "Giang Vụ! Không biết xấu hổ!"

======***======

Chuông vào học vang lên, giảng viên bước vào từ cửa, ngẩng đầu nhìn một đám học sinh đông đúc dưới bục giảng, "Hôm nay có nhiều người đến lớp nhỉ."

Dưới lớp lập tức vang lên tiếng cười.

Giảng viên ho khan ra hiệu mọi người im lặng, chính thức bắt đầu giờ học.

Giờ học phân tích chiến tranh chủ yếu là phân tích một vài trận chiến lớn xảy ra giữa côn trùng và nhân loại trong quá khứ, điều này đối với các bạn học ngành cơ giáp mà nói không hề xa lạ.

Dù sao đối với những sinh viên học viện cơ giáp đã xác định mục tiêu vào quân đội liên minh từ khi vào trường, việc hiểu lịch sử quân đội liên minh là môn học bắt buộc.

Bây giờ đã sắp tốt nghiệp, việc mở thêm môn học này hoàn toàn là để giúp sinh viên ngành cơ giáp có thể hoàn thành đủ tín chỉ, cũng vì vậy, giờ học này thường có nhiều người vắng mặt, giảng viên cũng hầu như không quản lý.

Tuy nhiên, khi các sinh viên nhận ra rằng những ngày đi học của họ đang dần giảm đi, thì số người đến lớp lại tăng lên.

Cũng có thể do các giờ thực hành quá mệt mỏi, nên những giờ học có thể thư giãn trở nên vô cùng quý giá.

Giang Vụ ngồi ở giữa lớp, giảng viên chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy ngay.

Đèn huỳnh quang sáng rực trên đầu, Tô Đồng như trở về nhiều năm trước.

Cô chưa từng có trải nghiệm yêu đương trong thời đại học, vì vậy cũng chưa từng có kinh nghiệm đi học cùng bạn trai, nhưng đã nghe nói không ít.

Không ngờ sau nhiều năm tốt nghiệp, đến năm 26 tuổi, cô lại đạt được thành tựu đi học cùng bạn trai.

Cô mỉm cười, chống cằm nhìn Giang Vụ đang chăm chú lắng nghe.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên gương mặt thanh tú của chàng trai.

Giang Vụ quay đầu lại, chuẩn xác bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt ánh lên nụ cười: "Đàn chị, tập trung học nào."

Tô Đồng nhướn mày: "Em gọi chị là gì?"

"Đàn chị, không phải chị cũng tốt nghiệp từ Đại học Lam Tinh sao?" Giang Vụ nói.

"Ai nói với em vậy?" Tô Đồng cười hỏi.

"Ngay cả ba em còn biết tra cứu, sao em không biết được?"

"Đàn em, em có chút quan tâm đến tôi đấy." Ánh mắt Tô Đồng tràn đầy vui vẻ.

Giang Vụ nhìn nụ cười đắc ý của Tô Đồng, lập tức đưa tay che mặt cô, tay của cậu dài và gầy, một bàn tay vừa đủ che hoàn toàn mặt Tô Đồng: "Chị mà cười nữa thì giảng viên sẽ gọi tên đấy."

Gò má Tô Đồng bị bàn tay ấm áp và khô ráo che phủ, cô hơi ngẩn ra, rồi sau đó nở nụ cười.

Giang Vụ bị sự tiếp xúc nhẹ nhàng của bàn tay làm cho giật mình, môi mím lại nhìn cô.

Tô Đồng liếc nhìn tai cậu đã đỏ bừng, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu kéo tay cậu xuống, nắm chặt mười ngón tay dưới bàn học.

Nhịp tim Giang Vụ tăng nhanh, nhìn giảng viên đang cúi đầu giảng bài ở phía trước lớp, thở phào nhẹ nhõm.

Tô Đồng nhìn thẳng về phía trước, dưới bàn nhẹ nhàng lắc lư bàn tay đang nắm chặt của hai người.

*****

Một tiết học kết thúc, Cam Mậu Sâm là người đầu tiên bắt đầu chế nhạo: "Tớ không muốn ngồi bên cạnh hai người nữa, hai người không có chút tình thương nào, hành hạ cẩu độc thân."

Giang Vụ liếc nhìn hắn, mỉm cười: "Ồ, vậy tiết sau cậu đổi chỗ khác ngồi đi."

Cam Mậu Sâm: "......"

"Giang Vụ, đúng là một kẻ trọng sắc khinh bạn." Cam Mậu Sâm trực tiếp đưa tay ra như muốn bóp cổ Giang Vụ, "Để tớ tiêu diệt cậu, trừ hại cho dân!"

Giang Vụ theo phản xạ né ra sau, tựa đầu vào vai Tô Đồng, cậu thậm chí quay mặt về phía Tô Đồng để tố cáo: "Đàn chị, ở đây có một tên sát nhân biến thái, chị báo cảnh sát đi."

Lúc Giang Vụ tựa vào Tô Đồng còn chưa kịp phản ứng, hai người tuy đã ở bên nhau nhưng trước đây đều là cô chủ động, hành động thân mật tự nhiên của Giang Vụ khiến cô rất vui vẻ.

Cùng lúc đó, Cam Mậu Sâm trợn mắt, mắng Giang Vụ: "Giang Vụ! Không biết xấu hổ!"

Giang Vụ mỉm cười, không để ý đến hắn, quay đầu nói chuyện với Tô Đồng về món quà đó.

Giờ nghỉ giữa tiết kết thúc, ở tiết thứ hai, Cam Mậu Sâm trực tiếp ôm cặp ngồi ở hàng ghế đầu, thà chịu chín chín tám mốt ánh mắt yêu thương của giảng viên còn hơn ngồi ở đó ăn cẩu lương.

*****

Tô Đồng ở cùng Giang Vụ hết tiết thứ hai, nắm tay rời khỏi lớp học.

Phía sau hai người là vô số ánh mắt tò mò dõi theo.

Chẳng bao lâu sau, diễn đàn của Đại học Lam Tinh đã xôn xao, danh tính của Tô Đồng cũng được khai thác, chính là giáo sư khách mời đã đến học viện cơ giáp để giảng bài lần trước, bản thân còn là một họa sĩ vẽ tranh truyền thống rất xuất sắc, lại còn là tiểu thư danh giá của Tô gia ở Yến Kinh.

Sau chuỗi thông tin chấn động đó, diễn đàn lập tức tràn ngập những đồn đoán về sự thật tình cảm của hai người, chỉ có điều những người liên quan đều không quan tâm.

Hai người rời khỏi lớp, thời gian khoảng năm giờ, vừa đúng lúc có thể đi ăn tối.

"Tối nay muốn ăn gì?" Tô Đồng quay đầu hỏi Giang Vụ.

Giang Vụ suy nghĩ một chút, hỏi: "Chị có muốn thử ăn ở nhà ăn của học viện chúng ta không?"

Ánh mắt Tô Đồng sáng lên: "Được đấy, đúng lúc chị nghe nói nhà ăn của học viện cơ giáp là ngon nhất."

Giang Vụ nói: "Cũng tạm thôi."

Thời điểm này nhà ăn không quá đông, hai người mua cơm xong tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ đối diện nhau.

Tô Đồng nhìn một cái về phía Giang Vụ, nhớ lại chuyện Tô Miện đã nói với cô, mở miệng hỏi: "Em có ý kiến gì về lễ đính hôn của chúng ta không?"

Giang Vụ ngẩn người, cậu cũng như Tô Đồng, không quá để tâm đến chuyện này, đến nỗi quên luôn cả việc còn có chuyện này.

Tô Đồng vô thức dùng đũa gắp gắp trong bát, ngẩng đầu hỏi cậu: "Dựa theo thời gian đã định trước, có thể chúng ta sẽ tổ chức nghi thức vào đầu tháng sau, nếu em không muốn nhanh như vậy, chị có thể đi nói."

Hôm nay đã là ngày 25, không còn nhiều thời gian cho đến tháng sau.

Giang Vụ nhìn cô, rồi lại quay đi: "Em sao cũng được."

Tô Đồng gật đầu, lại hỏi: "Vòng chung kết của cuộc thi tuyển chọn cơ giáp sư là khi nào?"

Giang Vụ đáp: "Ngày 10 tháng 11."

Tô Đồng: "Vậy chờ sau khi em thi chung kết xong chúng ta sẽ tổ chức nghi thức, đừng làm chậm trễ cuộc thi, chị sẽ đi nói với những người khác."

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

"Cảm ơn." Giang Vụ biết cô không muốn làm chậm trễ việc huấn luyện của mình.

Tô Đồng thấy biểu cảm của cậu không mấy vui vẻ, cười nói: "Sao vậy, đàn em, nhìn em có vẻ không mấy hào hứng."

Giang Vụ uống một ngụm nước: "Không có gì."

"Chờ em giành được chức vô địch, chúng ta sẽ tổ chức nghi thức, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Tô Đồng hỏi.

Giang Vụ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao chị lại chắc chắn em có thể giành chức vô địch như vậy?"

Tô Đồng nhướng mày: "Bởi vì vị hôn phu của chị là người tuyệt vời nhất."

Giang Vụ không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng lại nở một nụ cười.

*****

Ba ngày sau, vòng bán kết của cuộc thi tuyển chọn cơ giáp sư liên hành tinh.

Trước đây có một trăm đội, giờ chỉ còn lại một nửa, vào lúc bảy giờ sáng, sân vận động của học viện cơ giáp Lam Đại đã chật kín sinh viên đến xem.

Tô Đồng đến vào lúc bảy giờ năm mươi, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc thi lúc tám giờ.

Điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra xem, phát hiện là tin nhắn của Giang Vụ, 【Dậy chưa?】

Tô Đồng trả lời: 【Dậy rồi.】

Cô không nói với Giang Vụ hôm nay sẽ đến xem cậu thi đấu, muốn tạo cho cậu một bất ngờ, nhưng khi đi đến cửa sân, cô lại có chút do dự về quyết định ban đầu của mình.

Nhiều người như vậy, Giang Vụ có thể tìm thấy cô giữa hàng ngàn hàng vạn khán giả và cảm thấy bất ngờ không?

Rõ ràng là có chút khó khăn.

Tô Đồng suy nghĩ một chút, gửi cho Giang Vụ một tin nhắn: 【Chị đã đến sân vận động của học viện rồi.】

Giang Vụ nhanh chóng trả lời: 【Ở đâu, em đến tìm chị.】

Tô Đồng gửi cho cậu một cuộc gọi thoại, bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Tô Đồng."

Giọng cậu có chút gấp gáp, tiếng gió thổi qua ống nghe truyền đến tai Tô Đồng, cô hỏi: "Em đang đi ra ngoài sao?"

"Ừ, em muốn đi tìm chị."

Tô Đồng trong lòng lập tức mềm nhũn, nhưng vẫn hỏi: "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, bây giờ em ra ngoài có ổn không?"

"Chút nữa là đội tham gia sẽ vào sân, đội của Lam Đại ở cuối cùng, vẫn kịp." Giang Vụ trả lời.

"Chị đang đợi ở cổng phía đông sân vận động, đông người lắm, em chú ý an toàn nhé." Tô Đồng dặn dò.

"Ừ."

Cả hai không ai nhắc đến việc cúp điện thoại, cuộc gọi thoại cứ thế tiếp tục, Tô Đồng có thể cảm nhận được tiếng gió bên đó ngày càng lớn, cậu chắc hẳn đang chạy.

Nhịp tim của Tô Đồng dường như cũng bay bổng theo tiếng gió, nhìn thấy một chàng trai mặc đồng phục cơ giáp sư đang chạy về phía cô, trái tim Tô Đồng đột nhiên nhảy lên một nhịp, giống như một cành cây sắp héo úa lại nảy mầm, trái tim cô cũng trong khoảnh khắc đó bừng tỉnh sức sống chưa từng có.

Tô Đồng nghĩ, dù có trải qua bao nhiêu năm, cô sẽ luôn nhớ đến hình ảnh này, cũng sẽ nhớ đến chàng trai chạy về phía cô giữa làn gió.

Giang Vụ chạy đến trước mặt cô, đứng lại, Tô Đồng đột nhiên giơ hai tay lên, ôm chặt lấy cậu.

Giang Vụ ngạc nhiên, rồi cũng đưa tay ôm lại cô, "Sao vậy?"

Tô Đồng: "Chị muốn ôm vị hôn phu của mình một chút."

Nghe vậy, gương mặt Giang Vụ nóng lên: "Ồ."

Một lúc sau, cậu hỏi: "Được chưa?"

"Được rồi." Tô Đồng buông cậu ra.

"Để em dẫn chị vào." Giang Vụ nắm lấy tay cô.

"À, chị đã nhờ Tô Trăn giữ chỗ cho mình rồi." Tô Đồng chỉ tay vào bên trong.

Giang Vụ: "Em đã giữ chỗ ngồi ở hàng đầu cho chị."

Đôi mắt Tô Đồng sáng lên: "Em biết hôm nay chị sẽ đến sao?"

Giang Vụ: "Ừ."

Khi Giang Vụ dẫn Tô Đồng đến khu nghỉ ngơi của Lam Đại, Cam Mậu Sâm là người đầu tiên chú ý đến họ, lập tức mở to đôi mắt: "Tớ bảo mà Giang Vụ, sao đột nhiên cậu lại chạy ra ngoài, hóa ra là để đón chị Tô Đồng."

Những người khác nghe thấy liền ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn về phía hai người.

Tô Đồng tự nhiên chào họ: "Chào mọi người."

Mọi người cũng hồi thần, đáp: "Chào chị Tô Đồng."

Cam Mậu Sâm nói: "Chị Tô Đồng, chị đến để xem Tiểu Vụ thi đấu à? Chị không biết đâu, lần trước chị không đến, cậu ấy buồn lắm, trạng thái hoàn toàn khác với bây giờ."

Tô Đồng nhìn Giang Vụ một cái, cậu quay đầu đi.

Tô Đồng nói: "Thật sao, lúc đó tôi đã xem video thi đấu của em ấy, không thấy em ấy buồn chút nào."

Cam Mậu Sâm: "Ồ, hóa ra cậu ấy còn cho chị xem video nữa, chẳng trách sau đó thi đấu lại như công phượng xòe đuôi vậy."

"Cam Mậu Sâm." Giang Vụ nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói.

Cam Mậu Sâm lập tức quay sang mách Tô Đồng: "Chị Tô Đồng, Giang Vụ đang trừng mắt với em."

Tô Đồng cười: "Có sao?"

Cam Mậu Sâm:......

Là lỗi của hắn, hắn không nên tin rằng đôi tình nhân này có nhân tính.

Trong khu vực nghỉ ngơi của đội, sân thi đấu rất gần, Giang Vụ để Tô Đồng ngồi ở vị trí của mình, ngồi xổm trước mặt cô nói: "Ngồi ở đây sẽ nhìn rõ hơn."

Tô Đồng nhướng mày: "Đây là hàng ghế đầu mà em nói sao?"

Giang Vụ gật đầu.

Lúc này, những khán giả ngồi trên hai người họ ngay lập tức bịt miệng, đôi mắt mở to.

Giang Vụ nổi tiếng ở Lam Đại chính là những trận đấu cơ giáp của cậu, trên sân thi đấu, chàng trai có vẻ mặt lạnh lùng, động tác mạnh mẽ và hung hãn, không gì cản nổi.

Nhưng bây giờ Giang Vụ lại ngồi xổm trước một cô gái để nói chuyện với cô ấy!

Đây có phải là Vụ Thần hung tàn và mạnh mẽ trên sân thi đấu không, cũng quá dịu dàng, quá chiều chuộng rồi!

Một nhóm khán giả gần đó ngay lập tức bàn tán xôn xao, những khán giả ở xa cũng nhón chân nhìn về phía này, ánh mắt lấp lánh sự tò mò, hiếu kỳ và ngạc nhiên.

Tô Đồng nghe thấy tiếng bàn tán phía sau, hai tay nâng lên đặt lên vai Giang Vụ, nghiêng người hôn lên môi cậu: "Cố gắng thi đấu nhé."

Ngay lập tức xung quanh bùng nổ tiếng hét kinh ngạc.

Giang Vụ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro