𝟐. Lựa chọn ở lại, thân thể non nớt lần đầu bị đùa giỡn
Lâm Hằng Xuyên đang vội vàng cởi bỏ mớ hỗn độn ở trên người đột nhiên ngừng di chuyển.
"Thiến Thiến, anh, đã được bán cho em rồi..."
Nói như vậy thật xấu hổ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm sợi dây xích trên người mình, không dám nhìn Tống Thiến.
Cô cho rằng anh đang lo lắng các vấn đề sau này, liền giải thích cho anh:
"Không sao đâu, nếu là anh tôi mua thì sẽ thuộc về anh tôi, đến lúc đó cứ để anh tôi cho người hủy bỏ tin tức của anh, sẽ không tính là anh chạy trốn, yên tâm."
"Anh, anh trai của em đã tặng anh cho em rồi..."
Lâm Hằng Xuyên thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói.
Tống Thiến hoàn toàn không để ý tới: "Đúng vậy, nhưng nể tình đoạn tình cảm trước đây của chúng ta, tôi sẽ để cho anh rời đi."
"Anh đã là của em rồi."
Thanh âm của anh nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, nhưng trong phòng yên tĩnh đương nhiên Tống Thiến có thể nghe được rõ ràng.
Cô cảm thấy có lẽ mình hiểu nhầm ý của Lâm Hằng Xuyên, nhướng mày hỏi: "Anh muốn ở lại?"
Anh đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn.
Sau khi bị những kẻ đó bắt được anh muốn chạy thoát, lúc bị giam ở nơi bán đấu giá anh đã cố tìm cơ hội, trong lồng giam cảm thấy cuộc đời này thật vô vọng, anh còn chưa kịp nói lời xin lỗi với người mà anh mắc nợ nhiều nhất trên đời này, sau khi bị mua, anh đã tìm vô số thời cơ để tự sát, nhưng ngay cả cái chết cũng không thể chọn đã bị đưa đến nơi này.
Lâm Hằng Xuyên cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù đêm nay ra sao, anh cũng sẽ không bao giờ bằng lòng làm một món đồ chơi dưới thân kẻ khác, nhưng tại thời điểm chiếc khăn bịt mắt được mở ra, anh nhìn thấy chính là người con gái mà anh thương nhớ biết bao năm qua, cô gái ấy đã gỡ bỏ dáng vẻ non trẻ của trước đây, không kiên nhẫn mà nhìn vào anh.
Lâm Hằng Xuyên cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó lại chính là hiện thực.
Còn chưa kịp vui mừng, đã nghe Tống Thiến nói sẽ để cho mình rời đi, anh hoàn toàn không muốn đi, đã sai một lần rồi, anh không muốn lại sai nữa, anh muốn ở bên cạnh Thiến Thiến, cho dù cô muốn anh làm gì, anh cũng đều làm được.
Lâm Hằng Xuyên gật đầu: "Anh đã là của Thiến Thiến rồi."
Tống Thiến ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
"Anh, có biết như vậy có nghĩa là gì không?"
Cái này không chỉ đơn giản là ở lại nữa, thứ anh trai cô gửi đến cho cô chính là nô lệ, chứ không phải đưa người đến nói chuyện yêu đương.
"Anh, anh biết."
"Được thôi, vậy trước tiên xem xem anh có đủ tư cách hay không?", Tống Thiến nhìn người con trai đang bối rối như chỉ hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống, nhịn không được nói ra, dĩ nhiên là có một chút hứng thú.
Cũng đã lâu rồi không chơi đùa một chút, vừa hay lại có thứ để cho cô giết thời gian.
"Nằm xuống, tách chân ra!"
Lâm Hằng Xuyên lần đầu tiên đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy, nếu như là bị ép buộc anh còn có thể nhắm mắt làm ngơ, dù có hận nhiều thế nào thì cũng là *thân bất do kỉ , nhưng bây giờ là chính bản thân anh cầu xin cô cho anh ở lại, trước mặt người con gái anh yêu, hèn hạ đến đáng khinh.
*Thân bất do kỉ: phải làm mọi chuyện không tuân theo ý muốn
Tống Thiến: "Hửm?"
Lâm Hằng Xuyên không biết làm cách nào để tự xoa dịu chính mình, chậm rãi nằm xuống, tách hai chân của bản thân ra, bởi vì không thể chịu nổi cảm giác xấu hổ và ngại ngùng, động tác của anh chậm rì rì, nhìn qua còn có chút lo lắng.
"Mở rộng ra, nâng chân lên, giữ bằng hai tay."
Tống Thiến mất kiên nhẫn, tiếp tục ra lệnh.
Lâm Hằng Xuyên hiểu rõ, không dám chọc cho cô giận, một từ là một động tác, cho dù xấu hổ cũng sẽ cố gắng làm theo lời Tống Thiến nói.
Hai chân anh mở rộng, phân thân cứng rắn dưới ánh đèn quả thật không thể che đậy được, cô có thể nhìn rõ, hậu huyệt cùng với cái đuôi dài thấp thoáng, một phần nhô ra được nối liền với dương vật giả bên trong, phần thịt nhạt màu theo chuyển động của dương vật giả mà nhấp nhô lên xuống, thứ duy nhất không nhìn thấy chính là các nếp gấp đáng lẽ phải có ở đó.
Phần lông tơ ở gốc đuôi bị một loại chất lỏng không nói rõ chảy ra từ cơ thể thấm ướt, óng ánh đứng thẳng tựa như những viên pha lê.
Phân thân phía trước không cách nào bắn ra dần cẩn chuyển sang màu tím, niệu đạo bị chặn lại chỉ có thể lặng lẽ khóc thầm, tiết ra một chút dịch trong suốt, thấm ướt dục vọng to lớn dưới thân, trong ánh đèn ấm áp lại trở nên vô cùng gợi tình.
Tống Thiến khen ngợi: "Thật đẹp."
Dáng người cân đối, khác với các M đã được điều giáo hay những con người yểu điệu, cơ bụng ngay ngắn chỉnh tề, nước da bánh mật cùng với gương mặt điển trai đầy nét nam tính, khi con người này phủ đầy dục vọng, ai ai nhìn vào cũng đều muốn chinh phục.
Không khí yên tĩnh dường như có thể nghe được cả âm thanh của chiếc gậy massage đang hoạt động mạnh mẽ bên trong hậu huyệt, Lâm Hằng Xuyên muốn nhìn Tống Thiến nhưng lại không dám, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Tống Thiến đặt lên trên người anh.
Tống Thiến đã nhìn rất lâu rồi, cũng đã im lặng rất lâu, điều này khiến cho anh từ bối rối chuyển thành ngượng ngùng, từ hồi hộp hóa thành sợ hãi, anh sợ rằng thân thể này sẽ bị cô bắt bẻ và không hài lòng, khiến cho Tống Thiến không muốn giữ anh lại.
Anh cái gì cũng không có, ngay từ đầu nhìn thấy Tống Thiến cùng với vẻ bình tĩnh của cô, anh mới biết bản thân mình đã đánh mất cái gì, cũng mất đi bản chất vốn có.
Tống Thiến cuối cùng cũng lên tiếng khiến cho Lâm Hằng Xuyên thở phào một tiếng, anh thậm chí còn thầm vui mừng vì lời khen của cô.
Anh nghe thấy Tống Thiến đứng dậy, bước đến chỗ anh, sau đó------
Dương vật giả phía sau anh được rút ra, cô tùy tiện ném nó ở bên cạnh anh, hành động của Tống Thiến giúp cho hậu huyệt sưng tấy của anh như buông được gánh nặng.
Sau đó Lâm Hằng Xuyên lại cảm nhận được một ngón tay tiến vào hậu huyệt của mình, anh vặn vẹo người muốn trốn thoát, ký ức bị những người xa lạ chạm vào thân thể mấy ngày gần đây như bị khơi lại, toàn thân anh bất động không dám di chuyển, bởi vì anh biết ngón tay này là của Tống Thiến.
Cô dường như nhận ra được sự né tránh của anh, sau khi ngón tay chạm đến trứng rung bên trong thì chậm rãi rút ra.
Lâm Hằng Xuyên sợ làm cho cô tức giận, không để ý bất cứ thứ gì liền mở miệng: "Xin, xin lỗi, anh không cố ý, sẽ không, không né tránh nữa."
Nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, em có thể trói anh lại."
Ký ức tại nơi đấu giá cứ như một cái bóng đen, anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà muốn trốn thoát.
Tống Thiến không nói gì, khi cô tiến vào lần nữa thì đã là hai ngón tay, lần này không vội vàng rút ra, cô kẹp trứng rung ở giữa hai ngón tay rồi xoay vài vòng, cuối cùng đem trứng rung điều chỉnh đến vị trí điểm mẫn cảm nhô ra bên trong, ngón tay cô tàn nhẫn nhấn mạnh vào trứng rung, để cho rung động không ngừng của nó trực tiếp kích thích nơi ấy.
"Aa...ân...a..."
Lâm Hằng Xuyên không muốn phát ra âm thanh, như vậy quá mức dâm đãng, nhưng mà kích thích này thật sự quá lớn, tiếng rên rỉ dù có cố gắng kiềm nén thế nào thì cũng thoát ra khỏi cổ họng.
Hai ngón tay kẹp lấy trứng rung bên trong không động nữa, tay còn lại đảo quanh từng nếp gấp bên ngoài mật huyệt không buông, sau khi ngậm dương vật giả cả đêm, hậu huyệt của anh dễ dàng nuốt thêm hai ngón tay nữa.
Tống Thiến giữ lấy hai bên trứng rung rồi nghiêng nó qua, ngón giữa và ngón trỏ của tay trái cũng đút vào, bốn ngón tay được phân công rõ ràng không kiêng nể gì mà khuếch trương thân thể của Lâm Hằng Xuyên.
Tay phải giữ lấy trứng rung, hai ngón tay trái tận lực mở rộng huyệt đạo, không ngừng hoạt động ở bên trong thân thể anh, mở ra, khép lại, để cho dũng đạo nhỏ bé có thể tiếp nhận được thứ to hơn lấp đầy.
Cơ thể Lâm Hằng Xuyên trước đây chưa bao giờ trải qua huấn luyện đặc biệt như vậy, tiểu huyệt non nớt phía sau bị bốn ngón tay làm cho trướng đến khó chịu, anh nhíu mày, cùng với những tiếng rên rỉ bị kiềm nén lại, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề...
___________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro