cơ duyên thể chất
"Chạy mau!!!! Nguy hiểm!!!"
"Vương thú cấp 5!!!!"
" Là Lạc Viêm Hỏa Hầu!!! Sao nó lại ở đây!!!!!"
Ma thú cũng phân chia thứ bậc bao gồm ma thú, linh thú,vương thú,thánh thú,thần thú.
Ma thú không có linh trí hình thể to lớn,tính công kích ko cao, tương đương Luyện khí kỳ tầng thứ hai.
Linh thú tinh quái, thông hiểu ý người, có khả năng sử dụng nguyên tố công kích, trúc cơ kỳ mới có thể đơn độc đối phó.
Vương thú tương đương với kim đan hậu kỳ, lực phòng ngự và công kích chỉ có nguyên anh kì tu sĩ mới có khả năng đánh thắng.
Thánh thú, nói đc tiếng người, thanh tu trong rừng sâu,ít khi xuất hiện, lãnh địa của chúng đều được linh thú vây quanh, thuần phục nghe lệnh.
Mỗi một thứ cấp đều có chín lần độ kiếp.
Đến cấp Thần thú, hóa hình thành người,có đc lực lượng dời núi lấp biển, vạn thú nghe lệnh.tuy nhiên Thần thú có ba thời kì, ấu kì thành phàm nhân ko thể tu luyện, thiếu niên kì phát ra mùi hương dụ hoặc sinh linh. Đến thành niên mới có đc lực lượng. Chính vì vậy, thần thú cơ hồ là truyền thuyết.
Có truyền thuyết, đột phá cấp thần thú, ma thú sẽ có khả năng hủy thiên diệt địa, cắn nuốt thiên đạo, chính vì vậy mà bị áp chế lợi hại.
----
"Bảo vệ chúng đệ tử nhanh chóng rút lui,thông báo sư môn. Cửu Sư ,Lâm Anh chúng ta kéo sự chú ý của nó. Niệm Tuyết, mau theo bọn họ đi!!" Trận thế hỗn loạn, ma thú sơn vang vọng tiếng gào thét la hét của ma thú và con người, Sở Thần rống to chỉ huy mọi người
" muội ở lại, ko cần lo cho muội." Thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng buông lời,xông lên tấn công ma thú đầu tiên,dụ nó về phía ngược lại tranh thủ thời gian chạy trốn cho đệ tử đồng môn.
Bốn người công kích,chọc giận ma thú càng thêm điên cuồng ,đuổi theo muốn đập nát đám nhãi nhép này.
Lạc Viêm Hỏa Hầu cấp 5,da thịt như tường đồng vách sắt, hình thể to lớn, tốc độ lại một chút cũng không chậm, đối phó với nó khiến những đệ tử tinh anh này cảm thấy tuyệt vọng,sơ ý một chút có thể bị bóp thành cặn bã. bốn người chật vật tránh né, thấy mọi người đều đã chạy thoát, ra hiệu một tiếng tản ra bốn hướng chạy trốn. Lạc Viêm Hỏa Hầu gào thét vỗ ngực,nhằm vào bóng lưng cô gái nhỏ đuổi theo, nó đi đến nơi nào liền thuận tay túm đồ vật ném tới. Niệm Tuyết vài lần xém chút bị ném chúng, chỉ có thể cắn răng chạy,hy vọng mọi người không sao, hy vọng trưởng lão tới nhanh tới chi viện.
Ma thú vung cánh tay, ném một thân cây to lớn về phía nàng, nhánh cây dài va chạm với phi kiếm khiến Niệm Tuyết văng ra đập vào vách đá hộc máu.
Không đợi nàng chạy thoát, Lạc Viêm Hỏa Hầu đuổi tới vung cánh tay to như một cây cổ thụ về phía nàng. Trong gang tấc, Niệm Tuyết nghĩ mình sẽ chết liền bị người đẩy ra, đồng thời ném cho nàng một mặt kính có tiểu truyền tống trận, trong ánh sáng pháp trận lóe lên, nàng nhìn thấy đại sư huynh cợt nhả thường ngày cười với nàng, ánh mắt lưu luyến dịu dàng nàng chưa từng nhìn thấy... bị một quyền của Lạc Viêm Hỏa Hầu đánh văng xuống vực.
-----
Bạch Vân Tông
" Đại sư huynh!!!!!"
Niệm Tuyết bật dậy, chạm tới nội thương khiến nàng hộc máu, không quan tâm bước xuống giường. Tông chủ lập tức ấn nàng trở lại
"Tuyết nhi!! Không đc cử động! Con đang trọng thương đấy!"
" Sư....sư huynh đâu...ch...cha, huynh ấy huynh ấy không sao đúng ko! Đúng không!!!!" Niệm Tuyết sắc mặt trắng bệch gắt gao nhìn Bạch tông chủ
"Nó.... khi chúng ta đuổi tới, chỉ nhìn thấy con nằm trên mặt đất,dựa theo khứ kính trên người con đi tìm thì thấy... dưới vực thẳm là dung nham nóng cháy...sống ko nổi đâu!" Huống chi còn chịu một đòn của Lạc Viêm Hỏa Hầu ,tứ chi kinh mạch,lục phủ ngũ tạng chắc chắn vỡ nát.
" hài! Đây là Bạch Vân Tông nợ nó, là Bạch Cảnh Chính ta nợ nó...Tuyết nhi, nếu con có mệnh hệ gì.... ta biết ăn nói thế nào với mẹ con... Tuyết nhi...người chết ko thể sống lại, ta biết Sở Thần hy vọng con sống hạnh phúc..."
"Đủ!...con muốn một mình!!!" Bạch Niệm Tuyết cắt đứt lời ông, lạnh lẽo yếu ớt ra lệnh.
Tông chủ thở dài,nói một tiếng nghỉ ngơi cho tốt liền xoay người rời đi. Chỉ hy vọng qua thời gian có thể khiến con bé tốt hơn.
Bạch Niệm Tuyết đờ đẫn ngồi trên giường, không ngừng hồi tưởng lại quá khứ.
Từ nhỏ mất mẹ, cha nàng là tông chủ lại bận rộn tu luyện, quản lý tông môn cho nên từ tấm bé đã đc các sư huynh sư tỷ ,trưởng lão chăm sóc lớn. Thân cận nhất là đại sư huynh...
Đại sư huynh cõng nàng, bế nàng,dạy nàng cầm đũa,cầm bút,cầm kiếm.....
Đại sư huynh dắt nàng trốn xuống núi chơi, bị cha phạt quỳ một đêm vẫn cười dỗ nàng lần sau sẽ mang nàng đi bí mật ,tuyệt đối ko để bị bắt nữa đâu....
Đại sư huynh bị người chế nhạo là phế vật, ko có tiền đồ vẫn cợt nhả nói tiểu sư muội là thiên tài, phải ôm đùi nàng thật chặt sẽ ko ai bắt nạt hắn nữa.....
Đại sư huynh cợt nhả nói hắn ko thể đi gần nàng, gần nàng mĩ nữ cũng không dám câu dẫn hắn nữa, ảnh hưởng hắn tìm sư tẩu,trốn tránh nàng.....
Đại sư huynh một bộ lười nhác vô tâm không phế,hoa tâm lưu manh,không chịu cố gắng sau lưng lại lỗ lực hơn bất cứ ai khác,ngày đêm tu luyện......
Đại sư huynh.... cứu nàng.......
Đại .....sư huynh....cười với nàng.....
" Niệm Tuyết " ánh mắt đó....như một thanh kiếm bôi mật, chứa ngàn vạn ngôn ngữ khiến người ta ngọt ngào lại đau đớn vạn lần.
........ ta biết mà... ta chính là đợi ngày huynh chịu nói ra...chịu bước đến bên ta...ta tin ta đợi đc ngày huynh vứt bỏ tự ti, tỏa sáng với nỗ lực của mình.... Chỉ cần....Chỉ cần huynh luôn ở cạch ta.......
"A.................!!!!!"
Bạch Niệm Tuyết thét dài một tiếng, nước mắt như những hạt băng lách tách rơi, linh khí bùng nổ, đồ vật trong phòng vỡ nát,đóng băng. Những sợ tơ u ám ẩn hiện quấn quanh nàng
" NIỆM TUYẾT!!!!! TỈNH TÁO!!!! CON MUỐN NHẬP MA SAO???!! MUỐN HỦY HOẠI TIỀN ĐỒ CỦA MÌNH, MUỐN SỰ HY SINH CỦA SỞ THẦN LÀ TỐN CÔNG VÔ ÍCH SAO?!!!!"
------
Đọa vực
Dung nham nóng cháy ngày đêm sục sôi ko vì thân thể nhỏ bé của Sở Thần mà thay đổi, đốt cháy huyết nhục xương cốt hắn, ngay cả nguyên thần cũng nóng bỏng đến muốn tan rã.
Gào thét giãy giụa cũng vô ích, chỉ hận nhanh nhanh chết đi để ko phải chịu sự thống khổ này.
Nhưng hắn không cam lòng, mỗi khi nhắm mắt lại đều như thấy đc vẻ mặt đau lòng của tiểu sư muội, quá khứ hiện lên khiến hắn ko muốn kết thúc như thế này.
Hắn muốn sống, muốn thành kẻ mạnh, muốn quang minh chính đại biểu đạt tình cảm của mình, muốn chính miệng nói với nàng
" ta yêu muội, Tiểu Tuyết"
Đau đớn lặp đi lặp lại đến chết lặng. Cơ thể của hắn đã bị hủy diệt hoàn toàn, linh hồn lại ko có cách nào thoát ra mà cứ chìm dần xuống đáy vực dung nham cho đến khi chạm vào một mảnh lạnh lẽo tới cực điểm.
Linh hồn đóng băng, trôi lững lờ, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ là hồn phi phách tán, so với liệt hỏa còn khó có thể chịu đựng.
Ý thức của Sở Thần mơ hồ,khi hắn cảm thấy mình sắp tiêu tán, lại thấy hình ảnh Bạch Niệm Tuyết tâm ma quấn thân, thần trí không rõ bị tông chủ xích lại....
Nỗi đau trong lòng vượt qua tất cả khiến hắn giãy giụa, khiến hắn điên cuồng gào thét
" NIỆM TUYẾT!!!!! MUỘI KHÔNG ĐC NHẬP MA!!!! MỘT SỞ THẦN KHÔNG XỨNG ĐỂ MUỘI LÀM VẬY!!!! MUỘI LÀ THIÊN TÀI!!! LÀ SỰ KIÊU NGẠO CỦA TA, TA KO CHO PHÉP!!! TA HỒN PHI PHÁCH TÁN CŨNG KO CHO PHÉP MUỘI THÀNH MỘT MA NỮ KHÁT MÁU!!!!!!"
---
Cùng lúc ấy ở Bạch Vân Tông kiếm băng trong tay Bạch Niệm Tuyết chỉ cách tử huyệt Bạch tông chủ 1cm thì đột ngột dừng lại, kiếm rơi xuống đất theo cơ thể mềm nhũn của nàng....
Trong vô hình như có một sợ chỉ đỏ, quấn chặt hai người lấy nhau,tâm linh tương thông.
Cho dù ngất đi cũng như cũ nhắc mãi
" Sư huynh...Sở Thần...ko đc...chết..."
Tông chủ đỡ nàng, cả con người như già đi nhanh chóng chỉ sau vài ngày. Tiểu đồng ko nhịn đc nói
" tông chủ....sao người ko nói với nàng, hồn đăng của Sở đại sư huynh chưa tắt?"
" ta không dám đánh cuộc... nếu nói cho nó, hồn đăng lại diệt vào một ngày nào đó, chẳng khác nào cho nó hy vọng rồi lại tuyệt vọng, nó chắc chắn sẽ điên..."
Tông chủ ngước lên trời, ánh nước trong mắt lập lòe, người lẩm bẩm
" Tuyết Linh, nàng bảo ta làm sao bây giờ?... Chỉ hy vọng... Chỉ hy vọng thật sự có kỳ tích.... nó thật sự là thiên mệnh chi tử."
*
Sở Thần dựa theo bản năng, chịu đựng lãnh liệt bơi xuống phía dưới cuối cùng rơi xuống một ko gian,đập vào mắt là một cánh đồng hoa.
Đóa hoa xanh biếc như phỉ thủy, ko cành ko lá, hình dạng như hoa sen đá. Một đóa hoa chầm chậm bay lên hòa vào linh hồn hắn, gây ra sự tê dại ngứa ngáy điên cuồng từ mi tâm một đường xuống ngón chân, cốt cách kinh mạch huyết nhục cũng từ từ sinh ra.
Quá trình đó chậm rãi tựa tra tấn.
Sở Thần ko hề thấy, một giọt máu đen núp mình dưới cánh hoa đi theo ẩn vào trong linh hồn hắn.
"Sở Thần
nam nhân
134 tuổi
nhân tộc
ko có công đức
ko có nghiệp chướng
đạt đc tư cách bước lên thần đạo
vĩnh không luân hồi
Cửu U Thần Đạo phủ chào đón ngươi tới lịch kiếp
phi thăng Thần Vực." Một âm thanh tang thương phát ra, ngay sau đó là một ánh sáng chói mắt và một lực kéo Sở Thần vào bóng tối.
Trong lúc hôn mê,rất nhiều hình ảnh,ký ức xông vào ý thức của Sở Thần, va chạm,dung hòa khiến đầu hắn như muốn nổ tung.
Hắn thấy hắn tên Tần Kiệt
Một đứa trẻ vốn có gia đình đầy đủ lại bị một kẻ tên Sở Bá Thiên liên lụy khiến toàn môn bị diệt, y đem hắn mang đi, nói với người khác hắn là con y, sau đó hai người bị người đuổi giết, ma tôn giết chết y, bắt hắn về Ma Cốc, mặc cho hắn chối bỏ cũng ko tin hắn ko phải con trai y. Ép hắn rèn luyện thân thể trong sát khí và độc chướng, ép hắn tu luyện ma công, ép hắn tay dính máu tươi. Hắn trưởng thành, biết đc mình là thế thân của con trai Sở Bá Thiên, kẻ vừa sinh ra đã mang thiên mệnh, là thiên đạo chi tử, ma tôn bắt hắn về là muốn nuôi hắn lớn,sau đó đoạt xá.
Tất cả mọi thứ hắn phải chịu đều vì một người: Sở Thần
Hắn giết ma tôn, thống lĩnh ma giáo, tấn công Bạch Vân Tông mọi đường đối đầu với Sở Thần.
Cuối cùng chết ko nhắm mắt dưới kiếm của hắn, nhìn hắn cùng tiểu sư muội của mình thành một truyền kì,phi thăng đắc đạo.
Hắn lại thấy hắn trở thành Tần Kiệt
lần này, Sở Thần là một tên cặn bã,lưu tình khắp nơi. Nữ nhân của hắn ko phải thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, công chúa hoàng tộc huyết thống thiên tộc, yêu nữ ngàn năm, nữ vương ma tộc, chính là thánh nữ Hải Tộc. Tiểu sư muội hắn yêu mến,nâng niu bảo vệ lại thành một Tông chủ mờ nhạt luôn luôn im lặng hộ tống y, năm lần bảy lượt cứu y, cuối cùng vì y mà chết. Hắn một lòng dồn y vào chỗ chết, cưỡng chế dây dưa với nàng, cuối cùng chỉ đổi lại một cái nhìn chán ghét.
Hắn lại thấy mình trong biển máu, đối mặt với một con rồng đen, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, một bóng hình cánh trắng chắn trước mặt y, người đầy máu vẫn kiên cường thẳng lưng, niệm ra thứ ngôn ngữ êm tai nhất. Hắn thấy mình gào thét, oán khí tận trời hóa thành một giọt máu đen.
Ký ức đan xen, oán,hận, không cam lòng,đau khổ, tuyệt vọng, giống như vạn tiễn xuyên tâm giày vò linh hồn hắn, khiến hắn không thể phân biệt đc đâu là thật, hắn là ai?
Ngươi là Sở Thần,là đại đệ tử Bạch Vân Tông, tư chất tầm thường, chỉ dựa cố gắng mà miễn cưỡng tiến vào trúc cơ,ngươi bị người đàm tiếu, ngươi ái mộ băng tuyết tiên tử Bạch Niệm Tuyết, ngươi tự biết không xứng tránh xa nàng....
Không đúng,ngươi ko phải Sở Thần...
Ngươi là Tần Kiệt, ngươi nhà tan cửa nát, chịu hết thống khổ đều vì Sở Thần, ngươi hận hắn, muốn hắn giống ngươi mất hết tất cả,lưng mang huyết hải thâm thù,bị người bày bố, bị người đoạt xá....
Ngươi là Sở Thần, bị người đoạt xá, lưu lạc thành Tần Kiệt thiếu tôn chủ ma giáo, nỗ lực tu luyện, gom góp lực lượng giết chết ma tôn. Ngươi quay về Bạch Vân Tông, lại thấy đc một SỞ THẦN khác. Hắn quân lâm thiên hạ, anh tư trác tuyệt, thần thú thần khí vờn quanh. Hắn trở thành đạo lữ với Bạch Niệm Tuyết ngươi yêu lại hoa tâm không dứt, dây dưa với các loại mỹ nữ, khiến nàng tổn thương hết lần này đến lần khác....
Ngươi sai rồi, ngươi ko phải nhân loại, ngươi là Ma Quân ma tộc, Huyết Ly. 3 vạn năm trước, Diệt Thế xuất hiện, Thiên Đạo vì mình mà lợi dụng ngươi lấy lực lượng của hai giới Thiên, Ma, phong ấn Diệt Thế. Đại giới là ngươi hồn phi phách tán, Thiên tộc,Ma tộc chìm trong giấc ngủ vạn năm,biến mất trong lịch sử....
Sát khí,oán khí bao bọc cơ thể Tần Kiệt,Ma Cốt phát sáng đỏ như máu ẩn hiện, tham lam hấp thu chúng.
Nam nhân khuôn mặt mơ hồ khẽ mở mắt, trong mắt một mảnh đỏ tươi,ko có ý thức.
----
Cùng lúc đó ở Cửu U Thần Đạo phủ
Thân thể Sở Thần lơ lửng,từ từ hạ xuống mặt đất. Chỉ thấy nam nhân ngọc thụ lâm phong, mắt phượng mày ngài,sống mũi cao thẳng,đôi môi mỏng hồng nhuận trời sinh cong lên như đang cười nằm trên mặt cỏ, tóc đen tản mạn, giữa khung cảnh non xanh nước biếc linh khí nồng đậm tựa như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Cánh mi dài của hắn khẽ động, đột nhiên giật bắn người lên
"Qua bên kia, mẹ nó dẫn quái đến chỗ ông làm gì!!!! Thắng chó!" Hắn quát, sau đó giật mình nhìn khung cảnh xung quanh, lại nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng,thon dài ko thể nào là của mình. run run bò ra hồ nước, nhìn bóng hình phản chiếu trong nước mà ko thể tin đc béo má mình. Đau! Xúc cảm lại mềm mượt khô ráo hoàn toàn khác cái mặt đầy thịt ướt mồ hôi dầu của hắn.
" Ông....Ông......ông đây ...xuyên không rồi????!!!!!!" Hắn nhớ rõ ràng vừa nãy còn đang ngồi trong phòng chơi game, chợt thấy đau đớn toàn thân, mở mắt ra đã ở đây rồi!
Từng sợ ký ức thấm vào linh hồn Tần Mặc, hắn biết đây ko phải ký ức của mình, nhìn rõ lại há hốc miệng vì kinh ngạc! Đây rõ ràng là nội dung cốt truyện của game hắn chơi,《Thần Tử》! mà hắn lại chính là nam chính!!!
SAU khi kinh ngạc, Tần Mặc mừng như điên. Hắn gặp vận cứt chó gì thế này!
" mỹ nữ, thần khí,thần thú, ta tới đây!"
***
Bạch Vân Tông
Phạt Sơn, tên như ý nghĩa là nơi đệ tử phạm lỗi chịu phạt, pháp trận khiến Phạt Sơn quanh năm giá lạnh cựu độ, lưỡi đao gió và băng luân chuyển cắt qua, là nơi đệ tử Bạch Vân nghe tên đã sợ. Bạch Niệm Tuyết sau khi thanh tỉnh vạn lần hối hận, tự mình xin đi lĩnh phạt.
Chỉ thấy trong đại điện trắng xóa,nàng toàn thân sương hàn nhắm mắt tĩnh tọa,toàn thân là những vết máu khô. Đột nhiên, như nhận thấy gì đó, đôi mắt nhắm chặt chảy ra một giọt huyết lệ. Bạch Niệm Tuyết không chấp nhận đc khi thấy thân xác mà Sở Thần chịu hết khổ cực tạo ra bị người sử dụng, nàng sợ hãi hồn phách hắn cũng bị cắn nuốt,từ đây vĩnh viễn chia lìa.
Ma khí cuộn trào quanh nàng, tóc dài tung bay, tuyết trong trận toán loạn hóa nước, ấn kí ngọn lửa đỏ của nhập ma thoáng hiện, ngày một rực rỡ.
Tách tách tách! Ngọn lửa nứt ra, từ cái khe trào ra tia sáng màu vàng, thánh khiết,mạnh mẽ ko gì có thể nhiễm bẩn. Giữa mi tâm Bạch Niệm Tuyết có bóng hình một thanh kiếm, ánh sáng từ nó bao phủ nàng,gột rửa ma khí,diệt tắt ma tâm.
Trong ánh sáng chói mắt, từng đoạn từng đoạn kiếm cốt mọc ra từ sau lưng nàng. Vạn kiếm kết lại như một đôi cánh trắng muốt, mang theo sức mạnh thanh tẩy mọi thứ, đôi mắt nàng khẽ mở, đồng tử màu hoàng kim cao quý sắc nhọn như nhìn thấu tất cả dối trá dơ bẩn khiến người sợ hãi, thuần phục....
Giờ khắc này, nàng giống như ko còn là một nhân tộc, mà là........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro