Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

series chưa có tên | "tướng quân"

⚠️ WARNING: OOC

⚠️ BOYGIRL ⚠️ NAM NỮ ⚠️ KUYA NỮ ⚠️

Tags: BG, r@p3, HE
Tà thần Quincy x Ngườiphàm (thần đang lịch kiếp ở trần gian) Kuya
Kuya - em
Quincy - gã
BGM đề cử: Fox rain

Trích:

"Em lẩm bẩm:

- Tướng quân không bảo vệ em nữa sao? Bọn họ muốn làm nhục em trước mặt ngài. Kể cả thế thì ngài cũng không cứu em như bao lần nữa sao? Đến ngài cũng bỏ rơi em..."

[...]

"Ngay cả khi em đánh mất kí ức về gã, ngay cả khi em không biết mình là ai, dường như việc yêu gã đã khắc sâu vào máu thịt, xương tủy của em."

* * *

Lí do Kuya lịch kiếp là vì Kuya và Quincy yêu nhau. Nhưng Quincy là tà thần, thiên đế – ông ngoại Kuya – không cho phép. Bởi lẽ chẳng ai có thể đảm bảo rằng Quincy sẽ không trở nên độc ác hơn, hoặc gã mất kiểm soát mà hủy diệt cả thiên giới. Hoặc nếu gã ta không thể khống chế bản tính giết chóc của mình mà giết Kuya thì sao, hoặc gã lây nhiễm cái ác cho Kuya,... tóm lại thiên đế không tin tưởng Quincy. Vả lại thiên đình đang xem xét đến việc diệt trừ Quincy, ông không thể đồng ý chuyện hai đứa yêu nhau rồi để cháu mình ở cạnh một mối nguy hiểm như thế.

Nhưng Kuya cứng đầu, em đưa ra một phép thử với ông. Em sẽ xuống trần gian lịch kiếp, để chứng minh cho ông thấy, dù không có Kuya bên cạnh thì Quincy cũng sẽ không lạm sát, nếu em hoàn thành lịch kiếp, Quincy vẫn đợi em, ông ngoại phải tác thành chuyện của Kuya và gã.

Thiên đế không muốn đồng ý, nhưng thằng cháu sẽ ăn vạ, nên ông đặt ra một điều kiệu: Kuya không được cho Quincy biết chuyện này.

Kuya lưỡng lự nhưng mà cũng đồng ý.

Dưới sự chứng kiến của chúng tiên quan, thiên đế và Kuya kí lên khế ước.

* * *

Đêm trước khi Kuya rời thiên giới, em đến gặp Quincy.

Kuya đưa cho Quincy một cái mặt nạ hồ ly – chiếc mặt nạ mà em rất thích.

Kuya đã nói với Quincy:

- Em sẽ đi xa một thời gian, Quincy đợi em nhé. Chàng không được tin bất kì lời gièm pha nào đâu đấy, chờ em về nhé, em sẽ giải thích với chàng sau. À, chàng không được giết chóc bừa bãi đâu đấy, Quincy đã hứa với em rồi nhớ không hả?

Quincy không hiểu nhưng lòng gã lo lắng. Gã gặng hỏi em, Kuya không chịu nói. Quincy nổi máu điên, ham muốn cuộn trào trong người gã bùng nổ. Nếu là ngày trước, gã sẽ đi giết chóc khắp nơi để phát tiết. Nhưng từ ngày có em ở cạnh, Quincy sẽ đè em ra, vì bây giờ chỉ có em trở thành lí do khiến gã điên mà thôi.

Cả tối hôm đó Quincy chịch rất điên, gã đổi đủ tư thế để chơi em. Kuya cảm giác như đó là lần Quincy làm em ác nhất, tính tới thời điểm đó. Em hơi rén, lỡ sau biết đến khế ước của em và ông ngoại, chắc Quincy trói em trên giường không gặp ai cả tháng luôn quá.

Quincy đụ Kuya rên khàn cả cổ. Nhưng đến sáng hôm sau, dù gã có tỉnh dậy rất sớm thì em cũng đã đi rồi. Bên cạnh Quincy chỉ còn lại chiếc mặt nạ em mang đến cho gã thôi.

Quincy lại thấy bực bội, gã vội cầm mặt nạ ôm chặt trong ngực. Gã phải kiểm soát tâm trạng mình, gã phải giữ lời hứa với em.

* * *

Quincy đợi Kuya ròng rã 18 tháng mới biết chuyện. Mém tí gã đã nổi khùng quậy banh thiên đình luôn rồi.

Thiên đế thấy thế, vì thương cháu mình, ông cũng không đành lòng nhìn Kuya đi chịu khổ mà cuối cùng quay lại thì người thương đã bị xử tử. Ông nói cho Quincy biết Kuya vì hai người mới làm thế. Nhưng ông không nói rõ ràng, bảo gã muốn biết cặn kẽ thì đợi Kuya về tự đi mà hỏi.

Quincy nghe vậy mới nén giận, gã chỉ sợ Kuya bỏ gã luôn mới quậy vậy thôi. Nếu em bỏ gã thì gã giữ lời hứa làm gì, quậy tung lên biết đâu em lại xuất hiện trách gã. Quincy đã nghĩ như thế, nhưng may mà sự thật không tồi tệ như gã nghĩ.

Quincy xuống địa phủ hỏi về nơi Kuya đầu thai. Trùng hợp làm sao, em đầu thai vào thế giới cũ của Quincy.

Nói đến kiếp trước của gã, khi chưa trở thành tà thần như hiện tại, Quincy là một vị tướng quân tài giỏi. Gã mạnh mẽ, dũng cảm, quyết đoán, giết giặc không ghê tay.

Thế nhưng dáng vẻ khi giết người của Quincy lại chẳng đẹp đẽ gì, mà nó rất đáng sợ là đằng khắc.

Ánh mắt gã đầy ham muốn giết chóc điên cuồng, dù gã không lạm sát người vô tội. Nhưng không có một kẻ địch nào sống sót dưới mắt Quincy cả, kể cả kẻ đó đã đầu hàng.

Quincy là con vợ lẽ của tưởng phủ, bẩm sinh lầm lì ít nói. Khi còn nhỏ, bạn bè đồng trang lứa không ai dám chơi chung với gã cả. Và rồi không biết ai đồn ra ngoài Quincy bị điên, nên mọi người tránh Quincy như tránh ma quỷ vậy. Gã nghe đồn mãi cũng nghĩ rằng mình điên thật.

Khi lên 14 15 tuổi, Quincy nhập ngũ (?). Sau nhờ tài năng của mình, gã leo lên vị trí cao hơn và trở thành tướng quân ai cũng nể sợ.

Nhưng cuối cùng, gã vẫn tự sát. Không ai biết vì sao, chính Quincy cũng chẳng nhớ.

Rồi chẳng biết vì sự cứng cỏi hay cơ may nào đó, Quincy trở thành thần. Một tà thần với sát khí nặng nề trên người gã.

Một gã vô tình gặp gỡ và trót yêu cửu vĩ hồ cao quý được yêu chiều nhất thiên đình – Kuya.

* * *

Kuya đầu thai thành một bé gái. Cô bé lớn lên ở một ngôi làng tách biệt với bên ngoài, cách rất xa những ngôi làng khác. Ngôi làng này chẳng thờ cúng bất kì vị thần nào, chỉ thờ một bức tượng của một vị tướng quân trẻ.

Ngày còn bé, Kuya đã vừa ghét vừa thích bức tượng vị tướng quân này.

Cô bé không rõ vì sao em luôn cảm thấy ớn lạnh mỗi khi đến gần căn miếu tồi tàn được dựng để thờ cúng vị tướng quân đó. Nhưng chính nhờ nét lạnh lùng sắc bén của bức tượng đã dọa sợ đám trẻ bắt nạt cô bé.

Bởi vì Kuya là một đứa trẻ mồ côi, em được một ông cụ trông miếu nhặt về và nuôi lớn.

Sau đó ông cụ mất vì tuổi già, bé Kuya 8 tuổi không nơi nương tựa, không cha không mẹ, lại có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu trở thành tâm điểm bắt nạt của đám trẻ. Dân làng dù thương hại cũng không muốn chăm sóc cô bé.

Bé gái 8 tuổi lần đầu biết được hoá ra lòng người lại lạnh lẽo đến thế.

Một lần khi bị đám trẻ nắm tóc, túm váy, Kuya lại bỏ chạy đến căn nhà lụp xụp cũ kĩ của ông cụ, nơi mà cô bé đang ở, nhưng đã có những đứa khác chặn cửa rồi. Kuya đành chạy vội sang hướng khác, em nhìn thấy căn miếu, chẳng nghĩ ngợi nhiều mà chạy về đó.

Lần đầu Kuya cảm thấy an toàn khi nhìn thấy bức tượng này, vì lũ trẻ có vẻ ái ngại căn miếu, và chúng nó bỏ đi. Em thở phào.

Cũng từ lúc đó, em quyết định đè nỗi sợ hãi xuống và chuyển đến ở căn miếu này.

Thật ra dân làng không thờ cúng vị tướng quân, nói đúng hơn bọn họ sợ vị này.

Trước khi tự sát, Quincy đã như phát điên mà giết rất nhiều người trong phủ của cha gã, giết sạch những người đã từng bắt nạt và gieo lời đồn thổi về gã. Còn những người khác hoặc vô cảm mà đứng nhìn, hoặc cười cợt, hoặc thương hại gã, bọn họ không đạp gã xuống bùn, cũng chẳng kéo gã lên nên gã mặc kệ họ.

Nhưng sau khi Quincy tự sát, đám người đó lại lo sợ gã thành quỷ ám bọn họ nên chuyển sang nơi khác sinh sống và dựng nên bức tượng này.

Bởi vì được cha mẹ thêm mắm dặm muối kể cho nên đám trẻ mới sợ hãi căn miếu và bức tượng tướng quân như thế.

Kuya lớn lên bình yên, trở thành thiếu nữ xinh đẹp, dáng cao, eo nhỏ, mông cong, mắt hồ ly và nốt ruồi lệ đã câu mất hồn biết bao chàng trai trong làng.

Ngày qua ngày, bọn nó dần không kiềm chế được, muốn làm chuyện đồi bại với em. Chúng nó cũng chẳng sợ bức tượng như ngày bé nữa, vì đã bao lâu rồi, có chuyện gì đâu chứ, mấy lão già chỉ làm quá lên thôi.

Khi bọn chúng lên kế hoạch và muốn thực hiện hành vị độc ác của chúng, biến cố ập đến với ngôi làng.

Có rất nhiều người trung niên, người già như phát điên và tự sát. Sự thật là bọn họ lên cơn phê thuốc. Nhưng dân làng không biết, họ nghĩ là do vị tướng quân cuối cùng cũng tìm về báo thù.

Kuya cũng chẳng biết gì sất, em vẫn ở trong miếu, quét dọn và thắp nhang cho bức tượng mỗi ngày. Càng lớn em càng đỡ sợ bức tượng hơn. Và trong quá trình dậy thì của mình, đã có đôi lần em có những xao động kì lạ khi ngẩn ngơ nhìn bức tượng. Có những lần em xấu hổ tự chạm vào cơ thể mình trước bức tượng. Em rên rỉ và rồi tự mắng chửi mình vì hành vi dâm đãng ấy.

Hôm nay, đột nhiên trưởng làng gọi em đến họp làng. Em chẳng rõ vì sao, bởi trước giờ chẳng bao giờ họ gọi em cả.

Tất cả dân làng tập họp trước căn miếu, dù đây chẳng phải nơi bọn họ thường họ trước kia. Bầu không khí rất kì lạ, Kuya vốn chẳng quan tâm gì cả, em xem như mình ra cho đủ số theo ý trưởng làng mà thôi.

Trưởng làng mở đầu:

- Hẳn mọi người đều biết những chuyện kì dị xảy ra gần đây. Sau khi thảo luận, ta và các cụ già cho rằng tướng quân đang giáng sự giận dữ xuống làng để răn đe vì làng ta dám lơ là trong việc thờ cúng người.

Lời nói của lão ta khiến dân làng xôn xao. Kuya cũng chẳng để ý tí nào, em đã được trưởng làng kể cho những chuyện kì dị (trong miệng lão) gần đây.

Nhưng em chẳng tin, vì em từng thấy một vài người trong số những người chết hít hà một gói bột trắng kì lạ nào đó. Sau đó họ lên cơn hưng phấn trong rừng và những va chạm xác thịt điên cuồng đã diễn ra, thác loạn vô độ, khiến em ghê tởm.

Kuya suýt thì bị phát hiện, cũng may em chạy nhanh về miếu. May mà tướng quân lại bảo vệ em thêm lần nữa.

Nhưng em sẽ chẳng nói ra, vì em biết chắc chắn không có ai tin em cả, có khi họ lại chửi mắng và mượn cớ nhốt em lại để trừng phạt.

Lúc ấy lại tạo thời cơ cho bọn biến thái kia giở trò với em à?

Phải rồi, Kuya cũng biết về chuyện ghê tởm mà đám con trai trong làng muốn làm với em.

Lớn lên trong sự ghẻ lạnh của người lớn và ác ý của đám trẻ con thì sao em không nhìn ra tâm tư của người khác được.

Kuya vốn định không để ý đến cuộc họp, nhưng em chợt nghe lời nói quái gỡ kế tiếp của trưởng lão:

- Sau khi bàn bạc, bọn ta nghĩ nên chọn ra một tân nương theo hầu hạ ngài ấy.

Dân làng sửng sốt, Kuya cười khẩy trong lòng.

"Tân nương gì chứ, lão ta muốn chọn người hiến tế thì có."

Trưởng làng lại nói tiếp:

- Làng ta cần chọn ra một cô gái trẻ còn trong trắng để dâng tặng ngài, cô gái ấy phải thề một lòng chung thủy với ngài.

Kuya chợt cảm thấy không đúng, em quay phắt sang nhìn lão trưởng làng. Lão ta và đám đàn ông trong làng đang nhìn em chăm chú, ánh mắt thèm khát đầy dục vọng nhưng phải kiềm chế.

Kuya hiểu ra, vì sao trưởng lão lại gọi em ra, vì sao em lại cảm thấy lo lắng bất an suốt từ nãy đến giờ.

Như xác nhận suy đoán của em, lão ta nói:

- Mà ta nghĩ trong làng không có cô gái nào thích hợp với vai trò này hơn Kuya cả. Suốt mấy năm nay con bé luôn sinh sống và chăm lo cho tướng quân, hẳn là cháu quý ngài ấy lắm phải không? Kuya nhỉ?

Một bàn tay đặt sau lưng em, vuốt ve eo nhỏ của em và cảm giác lành lạnh sắc bén ở một bên khác cùng xuất hiện. Con trai và con gái của trưởng thôn đã đứng sau em từ lúc nào, bọn nó nghe lệnh cha, đứa con gái cầm dao kề sát em uy hiếp. Còn thằng chó kia đang sờ mó em, cứ như thể nuối tiếc vì chưa kịp rong ruổi trên người em đã phải dâng em cho thần.

Cái làng này khốn nạn với em đến thế.

Em không trả lời. Trưởng làng cũng chẳng quan tâm, lão mở họp chỉ để trấn an dân làng và thông báo cho em mà thôi:

- Bọn ta đã xem ngày lành, vừa khéo chính là ngày mai, làng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho Kuya và tướng quân của chúng ta. Chúng ta bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến cháu. Bây giờ mọi người có thể giải tán và tiếp tục công việc, nhóm người ta đã chọn thì gấp rút chuẩn bị hôn lễ đi.

Trưởng làng ra hiệu cho hai đứa con của lão, bọn nó nhốt em trong miếu và canh giữ.

Kuya lo lắng và dần cũng bình tĩnh, ít nhất từ giờ đến tối mai em sẽ an toàn.

Em chẳng quan tâm bản thân sẽ gả cho vị tướng quân đã chết từ lâu, điều em lo lắng rằng đây thật ra là âm mưu kinh tởm hơn của bọn họ.

Hành vi đồi bại của đám đàn ông kia có sự tiếp tay giúp sức của trưởng làng.

Em chỉ lo mỗi thế thôi, nếu như nó xảy ra, dù có chết em cũng không để lũ chúng nó vấy bẩn em. Em không rõ vì sao nhưng em luôn có suy nghĩ phải giữ thân mình, nếu em bị nhúng chàm, sẽ có một ai đó đau đớn lắm.

Không khí căng thẳng kéo dài đến tối hôm sau.

Cửa miếu được mở ra, mấy cô gái mang theo bộ váy cưới được may sơ xài ném vào người em, bảo em thay ra rồi quay đầu đi.

Cánh cửa lại bị đóng chặt.

Kuya ghét bỏ nhìn bộ quần áo, bên ngoài có người nói vọng vào:

- Nếu ngươi không thay nó thì bọn ta sẽ xới tung nơi chôn cất ông cụ Cửu, nói ông biết đứa cháu gái ông lụm về là một con ranh vô ơn.

Bọn nó lại uy hiếp em, lần này là lấy cụ Cửu ra đe doạ em nghe theo.

Viền mắt Kuya đỏ hoe, chẳng có ai thương xót cho em cả. Người ông đã từng xoa đầu đút cơm cho em đã đi rồi, lần này bức tượng cũng không bảo vệ được em. Kuya ngẩng đầu nhìn mặt vị tướng quân, giọt nước mắt lăn dài trên gò má em.

Mà ở một nơi khác, Quincy như có linh cảm quay đầu nhìn về khu rừng sâu, ở trần gian gã ko được tùy tiện dùng đến pháp lực, như bằng cảm giác của mình gã đã tìm đến đây, trong lúc loay hoay vô định, gã cảm nhận được em.

Kuya của gã đang tủi thân, cực kì đau buồn. Nỗi uất ức của em cộng hưởng lên gã, khiến cơn điên loạn trong gã dâng trào, gã phải xé xác tên chó má nào dám động vào em.

Quincy nắm chặt mặt nạ hồ ly trong tay, chạy thật nhanh về hướng đó.

* * *

Ánh nến lập loè chẳng thể thắp sáng nổi sự âm u bao trùm lên ngôi làng. Tiếng kèn trống thê lương, nét mặt méo xệch của dân làng và những nụ cười dâm tiện của đám cặn bã.

Chẳng ai nhận thấy sự vui vẻ nên có của lễ cưới cả.

Lễ diễn ra rất nhanh, Kuya bị đưa lại vào miếu, bà mối già khinh bỉ nhìn em rồi bảo em ở yên trong này chờ đợi được phục vụ tướng quân.

Tướng quân nào? Hay em sẽ chờ được một đám khốn kiếp đưa em vào tròng rồi thích thú nhìn em vùng vẫy trong bùn lầy?

Kuya lại ngẩn ngơ nhìn bức tượng lạnh lẽo trước mặt

Em lẩm bẩm:

- Tướng quân không bảo vệ em nữa sao? Bọn họ muốn làm nhục em trước mặt ngài. Kể cả thế thì ngài cũng không cứu em như bao lần nữa sao? Đến ngài cũng bỏ rơi em...

Em nói thế chẳng rõ là đang nói cho vị tướng quân trẻ kia nghe hay đang nói với chính mình.

Bất chợt mọi ánh nén trong miếu vụt tắt. Kuya chẳng nghe thấy tiếng dân làng nữa. Yên tĩnh một cách quỷ dị.

Kuya nhìn quanh, trong miếu chẳng có ai ngoài em cả. Kuya hoảng sợ, em chạy về phía cửa muốn chặn nó lại. Nhưng em đã chậm một bước.

Một gã đàn ông đã đẩy cửa ra trước khi em kịp chạm vào. Trông gã dữ tợn và lạnh lùng, em ngửi thấy mùi máu tanh trên người gã. Chiếc mặt nạ hồ ly che khuất mặt gã, em chỉ thấy đôi mắt lộ ra kia. Sắc bén, đen đặc như dã thú sắp phát điên nhìn em chằm chằm.

Kuya thật sự rất sợ, em bỏ chạy về phía bức tượng, nhưng đã muộn rồi. Có lẽ việc em quay lưng bỏ chạy đã chọc gã phát điên, gã kéo cổ tay em lại, hất đổ mọi thứ trên bàn cúng và gã đè em lên.

Kuya biết gã định làm gì.

Gã điên này cũng như mọi tên đàn ông em từng gặp, đều muốn xâm phạm em. Dù em chưa từng gặp gã trước đây nhưng chuyện gã muốn làm cũng như mọi tên đàn ông kia thôi. Như nhau cả thôi.

Kuya khóc nức nở, tiếng khóc đau lòng của em chẳng thể đánh thức được Quincy giờ đây đã phát điên.

Khi gã tìm được đến đây, thứ đầu tiên gã nhìn thấy là đám đàn ông cởi trần, dưới háng chúng nó đang dựng thẳng dục vọng. Gã cảm thấy bất an. Và điều gã nghe được đầu tiên là những lời tục tĩu mà chúng nó bàn luận về em của gã.

"Mẹ kiếp, ta muốn chơi chết nó lâu rồi. Ngày nào cũng đi quyến rũ đàn ông mà lại ra vẻ thanh cao lắm không bằng."

"Ngươi có để ý cái eo của nó không? Nhỏ như vậy mà chưa bị đàn ông nắm gãy cũng hay thật."

"Mông của con ranh đó cứ lắc lư qua lại trước mặt ta mỗi ngày. Con điếm thiếu đụ."

Vô số những lời xằng bậy truyền vào tai gã, đánh lên dây thần kinh yếu ớt của gã.

Chúng nó nhục mạ em, chúng nó muốn cưỡng bức em.

Và rồi Quincy phát điên. Gã mặc kệ quy định, một kết giới bao trùm lên căn miếu chặn lại hết thảy âm thanh dơ bẩn và tanh tưởi bên ngoài.

Và đám cặn bã chẳng thể nói gì nữa. Quincy vứt con dao dính máu đi. Gã rửa tay qua loa rồi mở cửa tìm em.

Nhưng em bỏ chạy. Em sợ gã.

Quincy chẳng thể tỉnh táo nổi nữa.

Tại sao em lại bỏ chạy khỏi ta? Em muốn bỏ ta sao? Ta không cho phép

Quincy đè Kuya xuống bàn, ý nghĩ trừng phạt em khiến gã chẳng để tâm đến cảm nhận và nỗi sợ hãi hiện rõ trên mặt em.

Gã xé toạc bộ váy cưới rẻ tiền trên người em. Dáng người nhỏ bé trắng nõn lộ ra. Tay gã như gông kiềm giữ chặt hai tay em trên đỉnh đầu. Kuya khóc thút thít, em vãn xin gã đàn ông xa lạ này dừng lại.

Em hứa sẽ bán mạng vì gã nếu gã tha cho em. Nhưng gã vẫn chẳng để tâm.

Tay gã chạm vào âm hộ của em. Một ngón tay của gã nhét vào, gã khuấy đảo nó rồi lại nhét thêm một ngón tay khác.

Âm hộ của em truyền đến cảm giác đau rát, mắt em đã nhoè đi vì nước mắt từ lâu, em lắc đầu nguầy nguậy cầu xin gã buông tha cho em, đáng thương thật đấy, nhưng gã vẫn chẳng quan tâm.

Âm hộ non nớt chưa từng có ai chạm vào, bây giờ bị quấy phá bởi hai ngón tay thô ráp. Tụi nó thô lỗ xông vào khều móc khắp nơi. Cơ thể em nhận tín hiệu tự tiết nước bôi trơn cho sự thâm nhập thêm thuận lợi.

Gã lại cho vào ngón thứ ba. Ba ngón tay gã mở rộng nơi nhỏ bé ấy của em đâm vào rồi lại rút ra.

Khi gã rút ngón tay khỏi người em, Kuya chợt rùng mình, em thấy gã tụt quần xuống, thứ to lớn dưới háng gã đặt trước âm hộ em. Kuya run rẩy van xin:

- Không... Dừng lại, đừng mà... Xin... A-

Gã thúc thật mạnh dương vật mình vào bên trong em, phá rách màng trinh, máu trong trắng của em bị gã váy bẩn, nhuộm lên dương vật gã, nước dâm tuôn ào ào bôi trơn cho gã.

Gã không dừng lại chút nào, nắc liên tục bên trong em.

Gã không ôm em, cũng không hôn em.

Vì gã muốn trừng phạt em, em dám bỏ gã lại, dám chạy trốn gã.

Tay gã nắm chặt eo em, bên dưới xỏ xiên không ngừng.

Mắt Kuya đỏ hoe, em vẫn không ngừng khóc, nhưng em không dám mở miệng cầu xin gã nữa, vì những tiếng rên rỉ phát ra sẽ thay thế lời em.

Em tuyệt vọng, cơ thể em run rẩy, bên dưới vẫn bị gã đàn ông đâm mạnh không ngừng, âm hộ của em bị xỏ xiên mạnh bạo đau xót vô cùng.

Chẳng có ai cứu lấy em. Tướng quân cũng không bảo vệ em nữa.

Kuya cổ gắng ngước lên nhìn bức tượng.

Em có ảo giác rằng ngài đang lạnh lùng nhìn xuống em, nhìn cảnh em bị xâm phạm, chỉ trích em phản bội ngài.

Suy nghĩ ấy càng khiến trái tim em đau hơn, nó như muốn vỡ vụn.

Kuya không cách nào kiềm được nữa, nước mắt em lã chã tuôn rơi nhiều hơn:

- Tướng quân... Ngài đừng bỏ rơi em... Quin-Quincy... Em đau quá, Quincy...

Kuya chẳng biết cái tên đó là của ai, bản năng thôi thúc em hãy gọi tên người ấy, có lẽ tiềm thức của em đã khắc sâu suy nghĩ người nọ sẽ luôn bảo vệ và yêu thương em.

Quincy sững người. Gã bất chợt tỉnh táo khi nghe tiếng gọi của em. Dù không có ký ức thì em vẫn gọi tên gã như một sự tin tưởng.

Còn gã đang làm gì thế này?

Gã phát rồ và ép buộc em, xâm phạm em như ý nghĩ trong đầu của bọn cặn bã gã đã giết.

Gã làm em tuyệt vọng, làm em đau khổ, gã làm em khóc.

Chẳng phải giọt nước mắt hạnh phúc vui sướng gì. Em khóc cho nỗi tủi nhục, cho nỗi tuyệt vọng, khóc cho sự trong trắng em giữ gìn một cách cố chấp vì tiềm thức của em nhớ đến gã.

Khóc vì một nỗi đau lòng em không biết tên.

Còn Quincy thì biết, vì gã là nguyên nhân, vì gã là kẻ đã cưỡng bức em và khiến em phải vụn vỡ như thế.

Kuya thấy gã đàn ông chợt ngừng lại. Em không nghĩ nhiều, dùng sức đạp gã muốn chạy thoát.

Dương vật gã trượt ra, âm hộ của em không bị bịt kín nữa, nước hoà cùng máu trinh của em chảy xuống dọc theo đùi.

Chân em chẳng có sức mấy, nó run rẩy, em bất lực vô cùng, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay gã.

Em lại ngẩng đầu nhìn bức tượng, van xin tướng quân hay cứu lấy em.

Gã đàn ông nắm lấy chân em, Kuya tuyệt vọng nhắm chặt mắt. Khi em nghĩ bản thân lại sắp phải chịu sự đau đớn vô tận thì bất chợt bị kéo vào lòng gã đàn ông.

Một cái ôm vững chãi xa lạ, ấm áp nhưng rất đỗi quen thuộc.

Quincy đã gỡ mặt nạ hồ ly xuống, gã cẩn thận nâng mặt em.

Ngắm nhìn gương mặt người gã nhớ mong bấy lâu nay, gương mặt em vẫn thế, chỉ là mang nhiều nét nữ tính hơn. Em đang nhắm chặt mắt, môi mím lại, run rẩy không ngừng.

Quincy vuốt ve lau đi nước mặt còn vươn trên mặt em, gã cúi người hôn lên môi em. Gã không tiến sâu, chạm rồi dừng thật lâu, rồi lại hôn lên hàng mi đẫm nước của em, hôn lên trán và hai má của em.

Gã đã đỡ em dậy, để em ngồi trên bàn mà ôm chặt em trong lòng, hai tay gã vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của em. Gã nhẹ giọng như sợ lại dọa em sợ:

- Kuya của ta, em đừng khóc. Là ta đây mà, Quincy của em, tướng quân của em.

- Nói dối...

Quincy lùi lại nhìn em, cũng để cho em nhìn mặt mình.

Hai tay gã lại lau nước mắt cho em. Kuya mím môi nhìn gã chằm chằm, có lẽ em tin lời gã, nhưng em thà em không tin thì hơn.

Vì sự thật mà chính em cũng chẳng nổi lên một tí nghi ngờ nào càng khiến lòng em thêm chua xót.

Vị tướng quân mà em tin tưởng, tín ngưỡng đã làm chỗ dựa tinh thân cho em bấy lâu nay, cái tên xa lạ hiện lên trong tiềm thức em. Tất cả đều là gã ta. Mà gã... Em ghét gã!

Kuya cao giọng như muốn hét lên:

- Ngươi nói dối... Không phải như thế...

Quincy muốn giải thích. Nhưng gã không thể nói được lời nào cả, vì dù bất kì lời nào gã nói ra cũng như găm thêm dao vào tim em thôi.

Em vẫn cứ khóc mãi, cũng chẳng còn sức để tránh khỏi vòng tay gã. Dù cho gã là người tổn thương em cũng không khiến em ghét gã đến mức đuổi gã đi được, bởi từ tận đáy lòng em nhớ mong vòng tay này, nhớ mong hơi ấm này.

Dù rằng đáng lẽ ra nó phải thật xa lạ với em.

Và rồi em mệt mỏi thiếp đi trong lòng Quincy.

Gã ôm em, rải lên mái tóc dài của em những nụ hôn đầy nhớ nhung.

Bấy giờ gã mới nhìn đến cơ thể của em. Âm hộ của em sưng tấy vì những cú thúc bạo lực của gã. Quincy nhìn thấy máu loãng dính trên đùi em.

Gã thật sự muốn đánh chết mình.

Lần đầu của em, sự trong trắng em giữ gìn, gã chẳng thèm hỏi ý em đã xâm phạm, còn là trong lúc em đang hoảng sợ mà gã thì đang phát điên.

Em chẳng nhận được chút an ủi và dịu dàng nào mà em xứng đáng được nhận.

Gã bỏ mặc cảm xúc của em, không quan tâm em đang hoảng loạn và khổ sở thế nào, gã chỉ nghĩ cho gã thôi, gã chỉ lo phát tiết cho cảm xúc điên cuồng của gã mà thôi.

Mọi lần làm tình với em đều quý giá với gã, nhưng nhìn xem vì ghen tuông mà gã đã làm gì với em này. Em của gã vì cả hai mà chịu sự bắt nạt dưới trần gian, khi gã chẳng biết gì thì thôi đi, lúc gã biết thì sao? Gã quậy tung nhà em (thiên đình), gã đi tìm em và gã gieo rắc thêm nỗi đau cho em.

Em bây giờ có ký ức gì về gã đâu, thế nhưng em vẫn đến gần tướng quân, vô thức tin tưởng tướng quân, vô thức gọi tên gã để tìm kiếm sự bảo vệ.

Còn gã làm gì? Gã đã làm cái gì?

Quincy lau sạch cơ thể em, thay cho em bộ quần áo mới và bao trọn em bằng áo choàng của gã. Gã để em dựa vào người mình ngủ say, còn gã thì đắm chìm trong tự trách và hối hận.

Gã ôm em, cả buổi tối đó gã không ngủ chút nào.

Còn Kuya cũng ngủ không yên giấc, đôi lúc em sẽ cựa quậy, mày em nhíu chặt như thể đang né tránh điều gì đó. Quincy thấy thế, vuốt lưng trấn an em. Gã không muốn tiêu cực hơn nữa, nhưng gã đoán có lẽ gã thành cơn ác mộng của em mất rồi.

* * *

Kuya ngủ không ngon, văng vẳng bên tai em toàn là những lời thoá mạ và khinh bỉ em nghe suốt từ bé, một lúc lại là những lời tục tĩu về em, một lúc lại là ánh mắt đê hèn của bọn con trai, lúc lại là cái nhìn căm ghét của đám con gái, có khi là những hình ảnh thác loạn em thấy trong rừng. Chúng cứ bám theo em dai dẳng rất lâu rồi, không đêm nào em ngủ ngon giấc đến sáng cả.

Kuya chịu đựng, em mệt lắm, trời hãy mau sáng đi.

Khi em ngỡ đêm nay cũng thế, một bàn tay to lớn ấm áp vỗ về em.

Gương mặt lạnh lùng của bức tượng tướng quân dần nhu hoà hơn, biến thành gương mặt một người đàn ông. Gương mặt người nọ giống với bức tượng nhưng trưởng thành và chín chắn hơn, sát ý không nặng như bức tượng nữa, đôi mắt ấy giờ cũng không lạnh lùng mà thay vào đó khi nhìn em lại rất đỗi dịu dàng. Đôi mắt em đỏ bừng, em chẳng rõ nữa, em muốn khóc, em muốn kể ra hết những tủi nhục mà em chịu đựng bấy lâu. Người ấy xoa mắt em, thì thầm lời xin lỗi.

Kuya tỉnh dậy.

Em xoa mắt, áo choàng trên người rơi xuống. Kuya nhận ra bên cạnh em chẳng có ai cả. Kì lạ thật đấy, em lại muốn khóc rồi, khóc vì nỗi thất vọng và mất mát vừa xuất hiện khi không có ai cạnh bên, trước giờ em luôn mạnh mẽ kia mà, có dễ khóc thế đâu.

Em nghe tiếng cửa bị đẩy vào, Kuya cứ nghĩ là dân làng, em lau vội giọt lệ tràn ra khoé mắt, ngẩng đầu muốn nói gì đó thì im bặt. Nước mắt chảy dọc hai má em cũng chẳng buồn lau nữa.

Quincy vừa "dọn dẹp" ngôi làng trở về, khi gã nghĩ hẳn em vẫn chưa tỉnh thì đã bắt gặp Kuya của gã ngồi tủi thân khóc nức nở. Gã chẳng nghĩ được gì, vội vàng đi lại ôm lấy em vào lòng, thủ thỉ dỗ dành em đừng khóc.

Kuya nên đẩy gã đàn ông ra, em phải đẩy gã đàn ông ra. Kuya nên tránh gã, nên chửi mắng và tát gã thật mạnh vì dám làm thế với em.

Chứ không phải ấm ức rồi khóc lóc thế này và mặc gã ôm em rồi dỗ dành.

Kuya biết em không nên như thế. Nhưng làm sao đây, trái tim em đau quá, chỉ có gã xoa dịu được nó thôi, những nỗi đau em chịu, những uất ức em từng mang, chỉ có gã dỗ được em thôi. Chỉ vì gã xuất hiện, chỉ có gã mới khiến em kể lể được mọi thứ. Em giận gã, em ghét gã nhưng Kuya không cách nào ngăn gã ôm em, ngăn gã hôn em.

Cứ như bản năng của em vậy, em cần gã.

Ngay cả khi em đánh mất kí ức về gã, ngay cả khi em không biết mình là ai, dường như việc yêu gã đã khắc sâu vào máu thịt, xương tủy của em.

Em không cưỡng lại được dịu dàng của gã.

Em khóc lớn, em trách móc gã vì đã làm em đau, trách gã không trân trọng em:

- Sao bây giờ ngài mới đến? Em đã kể với ngài bọn họ muốn làm nhục em nhưng ngài vẫn không xuất hiện. Em cứ ngỡ rằng ngài cũng bỏ rơi em...

Khóc quá nhiều khiến Kuya khó thở, em không nói nổi nữa. Quincy vội vuốt lưng cho em, để em bình tĩnh hơn. Em không kích động như lúc nãy nữa, những vẫn cứ khóc không ngừng.

Em lại trách gã:

- Ngài làm em đau. Em đau lắm. Tim em như vỡ vụn vậy. Ngài tàn nhẫn với em quá.

Quincy đau lòng vô cùng, chỉ vì lỗi lầm của gã khiến em tan vỡ thế này.

Gã chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi với em, ôm em thật chặt, dịu dàng hôn lên mái tóc em.

Khóc một lúc lâu, Kuya lại kiệt sức, em mệt mỏi gục trên vai gã. Quincy thấy em ngừng khóc, vội nâng mặt em lên kiểm tra.

Gã áp trán mình lên trán em, may quá, gã không làm em sốt. Rồi Quincy thử hôn lên trán em, em không tránh đi, gã lại hôn lên đôi mắt em, vuốt ve đuôi mắt đỏ ửng. Gã không nói gì, em cũng lim dim để mặc gã bế.

Gã choàng áo lên cho em, bọc em kín kẽ rồi bế em như bế em bé đi vào rừng sâu. Em lại thiếp đi trong vòng tay gã.

Gã ôm em vào rừng rồi dừng lại ở một nơi nào đó. Gã lay em tỉnh, đuôi mắt em đỏ ửng vì khóc nhiều, mắt em sưng mất rồi, mở lên xót quá nên em không thèm nhìn nữa, chỉ muốn vùi đầu lên vai gã hít hà mùi hương quen thuộc của gã thôi. Thấy em không để tâm mà lại lộ ra vẻ ỷ lại thân quen, tim gã nhũn ra, cứ như quay về lúc còn ở thiên giới ấy, em cũng lười biếng mặc gã bế em đi khắp nơi thế này.

Gã đành vui vẻ ôm em ra bờ suối. Khi tiếng nước róc rách ngày càng lớn truyền vào tai, Kuya mới ngẩng đầu dậy nhìn xung quanh.

Khung cảnh thác nước hùng vĩ ở phía xa hiện lên, Kuya thích thú nhìn chằm chằm. Quincy để em ngồi lên bệ đá to. Gã đã chuẩn bị sẵn mọi thứ quanh đây rồi, gã đoán dù chuyển kiếp thì sở thích của em vẫn thế, vẫn thích thiên nhiên núi rừng. Kuya của gã thích nước nhưng không muốn xuống nước. Nguyên hình của em là hồ ly nên em của gã không muốn xuống nước tẹo nào, lông đuôi bông xù của em sẽ ướt nhẹp khó chịu lắm.

Nhưng mà em lại thích nghịch nước.

Thế nên Quincy mới đưa em đến con suối này. Không chỉ để làm dịu đôi mắt sưng húp của Kuya mà còn để em nghịch nước cho thoả thích.

Gã đã đọc kí ức về em từ đám dân làng, có lẽ em chẳng dám đi sâu thế này để thấy được con suối này đâu.

Và đúng như gã đoán, em rất thích, mắt đau nhưng em vẫn nhìn chằm chằm thác nước đằng kia cơ mà. Gã cười dịu dàng, lấy nước lau mặt cho em, em cũng không nói gì mặc gã lau. Quincy lại hôn thật nhẹ thật lâu trên mắt em.

Gã không dám bắt chuyện với em, em cũng nhìn thử gã chịu được bao lâu. Kuya chờ xem bao giờ người ta mới bắt đầu dỗ em.

(Thật ra nãy giờ người ta đang dỗ nhỏ)

Quincy bắt cá nướng cho Kuya. Gã cẩn thận lừa xương ra rồi mới đưa qua cho em.

Kuya bực mình, đợi nãy giờ mà Quincy không nói gì hết. Em lườm Quincy, muốn ra hiệu cho vị tướng quân này nói gì đi.

Quincy thấy em liếc mình, lưỡng lự rồi mở miệng:

- Ta-Ta xin lỗi... Em đừng khóc.

- ??? Em đã khóc đâu.

- Ta sợ em khóc nữa, mắt sưng khó chịu lắm.

- Ngài không có gì muốn giải thích với em sao?

- Là lỗi của ta, ta không có gì để biện minh với em.

- Ngài-ngài làm em tức chết mất. Em bỏ qua cho ngài không phải để nghe lời này!

Quincy nghe Kuya nói bỏ qua cho gã thì bất ngờ nhìn thẳng vào mắt em. Em không nói dối, em dự định sẽ bỏ qua tất cả tội lỗi của gã, dù gã làm em khóc và đau đớn rất nhiều.

Gã đặt phần cá còn gỡ dở xuống đi về phía em, ôm em vào lòng hôn lên môi em.

Cảm xúc của gã tuôn trào, gã vui quá đỗi.

Em yêu gã. Em yêu gã. Kuya yêu gã.

Dù chẳng nhớ gì về gã thì em vẫn yêu gã và tha thứ cho gã.

Kuya bị hôn bất ngờ, quánh "bộp" lên vai Quincy. Em còn chưa hỏi tội xong mà sao gã lại cưỡng ép em nữa rồi? Nghĩ thế thôi chứ em cũng nhắm mắt tận hưởng nụ hôn dịu dàng này.

Ừ thì hôn xong hỏi tội tiếp cũng được.

Nụ hôn kéo dài rồi dần sâu hơn. Gã luồn lưỡi tiến vào miệng em, bắt lấy cái lưỡi rụt rè của em. Cuốn lấy nó, trêu chọc nó. Quincy cắn nhẹ rồi mút mát môi em. Kuya non nớt bị gã đàn ông dày dặn kinh nghiệm cuốn lấy, em mất sức ôm cổ gã. Kuya hụt hơi, muốn đẩy gã ra. Quincy cũng biết mình vồ vập quá em không thích ứng được, đành cắn môi dưới em cho đỡ thèm rồi tha cho em.

Gã lùi lại rồi lại tiến lên hôn khắp mặt em. Kuya nhắm mắt hít thở mà cứ bị Quincy hôn tới tấp cứ như chó, bực mình lắm, mà hết sức đẩy người ta ra rồi.

Quincy thấy đuôi mắt em lại đỏ ửng lên. Lần này cũng là vì gã, vì gã hôn em và em thích nó.

Quincy kề trán mình lên trán em và nói:

- Ta yêu em.

Kuya cười, em hạnh phúc lắm, nhưng mà em cảm thấy không nên cho qua dễ vậy được, cô gái có một thân một mình như em phải răn dạy gã để sau gã không được bắt nạt em nữa. Mắt em hiện lên vẻ tinh ranh như hồ ly, em bảo:

- Em chưa hoàn toàn tha thứ cho chàng đâu, phải quan sát thêm đã, kẻo sau này chàng lại bắt nạt em.

- Nhưng mà, em cũng yêu Quincy.

Rồi em chủ động hôn lên má gã.

Hai người cười đùa vui vẻ bên con suối, tiếng nước chảy róc rách hoà cùng tiếng chim hót vang, khung cảnh ấm áp yên bình ấy sẽ còn tiếp diễn mãi.

[hết.]

(Hết rùi, kết hơi rush tại khúc giữa đẩy lố quó mém tí chả biết giải quyết như lào 🥹)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro