Chương 69: Là người quen cũ
Giờ phút này, Quốc Oai cũng sụp đổ. Thật là ông trời khéo bày! Ông trăm mưu ngàn kế hại cho tan nát gia đình của anh trai mình, hủy hoại toàn bộ cuộc đời của cháu mình. Ông dồn bức đứa cháu kia không còn đường sống. Đến tận cùng, còn hận đến phải đích tay giết chết đi mới hả dạ. Rồi bây giờ nhận ra kẻ vừa bị mình xuống tay lại là đứa con ruột thịt duy nhất! Đả kích này khiến Quốc Oai triệt để phẫn hổ công tâm(vừa hận vừa hổ thẹn). Ông thấy trước mắt tối sầm, sau đó thân thể không kiềm chế được lên cơn co giật dữ dội. Ngọc Duyên ở bên nhìn thấy ông lão kích động đến động kinh liền muốn chạy đến cứu giúp. Minh Tú lại bắt tay cô giữ lại. Ngọc Duyên trợn mắt sững sờ nhìn Minh Tú. Minh Tú không dám nhìn thẳng cô, nhưng ông lão xấu xa này nàng không muốn cứu.
Quân Nam nhìn thấy tình cảnh như vậy. Y mím môi. Dù sao thì...đây cũng là người mình gọi là ông chú. Y không nói gì, đặt đứa nhỏ vào tay Ngọc Duyên rồi bước đến bóp chặt miệng ông Quốc Oai ngăn ông vì co giật mà cắn lưỡi. Một lúc sau, cơn động kinh dịu đi, ông Quốc Oai cũng ngã ra bất tỉnh. Quân Nam mới đứng dậy, nhìn ông Quốc Oai, rồi lại nhìn sang thi thể Phan Minh khẽ thở dài một tràng. Thật không thể ngờ người thân ruột thịt với nhau mà lại bức nhau đến mức độ này! Cả hai người đều không phải người tốt, thế nhưng ra lại là ba và ông nội của thân thể Trịnh Quân Nam này. Một người thì đã chết, còn người kia như thế, cũng chỉ có một chữ để hình dung: thảm! Trịnh Quốc Oai có sống cũng phải ăn năn, day dứt, đau khổ, khốn hận cả đời.
Quân Nam bước đến trước mặt Tạ Ngọc Duyên, định bế con nhỏ trở về bệnh viện trước. Vừa lúc ấy, có tiếng bước chân rất nhiều người tiến đến. Một đám thủ hạ hắc bang khí thế đáng sợ bao vây nhóm người Quân Nam lại. Một lão già đầu tóc bạc trắng cột lại thành một chùm phía sau gáy, mang một chiếc mặt nạ lại mặc bộ đồ kiểu Tàu, dáng người cao gầy, tuổi cũng không dưới tầm bảy mươi nhưng dáng lưng thẳng tắp, phong thái phương phi, cốt cách rắn chắc, có thể là một ông lão rất khỏe mạnh. Trước thế bao vây của đám người tùy tùng với ông lão nọ, Quân Nam thận trọng ngước nhìn ông lão một lượt. Tuy rằng không thể nhìn được diện mạo qua chiếc mặt nạ, nhưng Quân Nam vẫn biết được bên trong chiếc mặt nạ, vẻ mặt ông lão đang đắc chí nhếch môi.
Đám người ông lão đưa đến có đến hơn bốn mươi thủ hạ, mỗi người lại đều có vũ khí sát thương, trong khi ở đây tính luôn nhóm thủ hạ của Minh Tú dẫn đến cũng chỉ có sáu người. Thấy khí thế của đám người kia, các thủ hạ của Minh Tú cũng liền khiếp sợ thối lui. Quân Nam nhìn lại một lượt. Ở đây chắc chỉ có thể mình y ra mặt. Y nuốt vào một ngụm lấy can đảm, bước lên một bước nhìn thẳng ông lão đeo mặt nạ hỏi:
- Không biết ông đến có việc gì? Vì sao cản đường chúng tôi?
Quân Nam vừa dứt câu, một thủ hạ của ông lão đeo mặt nạ kia bất ngờ rút súng hướng thẳng y mà bóp cò. Quân Nam cả kinh. Nguy hiểm ngay trước mắt, Quân Nam đột nhiên thi triển được công phu mà mấy tháng nay ở cổ đại đã được các nữ nhân trong Huyền Môn Ngọc Động chỉ dạy. Y nhảy phốc lên cao, dùng lực đạo đánh thẳng vào hiểm huyệt trên cánh tay gã đàn ông cầm cây súng, chỉ trong trọn vẹn một chiêu đã đoạt được cây súng, đồng thời vặn ngược cổ tay gã kia khống chế, sau đó chĩa ngược khẩu súng vào đầu lão đeo mặt nạ. Ngay tức khắc, gần mười khẩu súng nhắm thẳng hướng Quân Nam, lại thêm một loạt súng cũng hướng về phía Minh Tú, Ngọc Duyên đáng đứng lên đạn ùn ùn ra tư thế uy hiếp. Quân Nam bất động thanh sắc. Tình thế này thật là nguy hiểm trùng trùng. Quân Nam không còn cách nào, đành thu tay ném khẩu súng xuống đất, nhìn thẳng lão già kia, hỏi:
- Thật ra ông muốn gì? A!
Một thủ hạ của lão già bước lên đá một cú sau gối Quân Nam bắt y quì xuống. Lão già nhìn Quân Nam rồi lại nhìn qua Minh Tú, sau đó hất mặt ra hiệu với thủ hạ:
- Khiêng ra đây!
Lời ông ta vừa dứt, đám thủ hạ kia dạt qua một bên mở đường cho hai tên gã khác khiêng vào một người. Lúc người được khiêng đến, Quân Nam kinh hãi kêu thét lên một tiếng:
- Ông nội!
Y vừa nhóm người muốn bò dậy, liền bị hai tên thủ hạ đứng ở phía sau đè áp xuống. Nhìn ông Khánh sắc mặt tái nhợt nằm bất động trên xe lăn, ánh mắt thất thần không có điểm lay động, Quân Nam hoảng sợ gọi to:
- Ông nội! Ông bị làm sao? – Quay sang lão già đeo mặt nạ, y gắt giọng hỏi – Mấy người đã làm gì ông nội tôi? – Không có ai trả lời, Quân Nam lại quay sang ông Khánh gọi to – Ông nội! Ông có nhận ra con không? Con là Quân Nam đây! Là con đây mà ông nội!
Ông Khánh vẫn không phản ứng, mặc cho Quân Nam nói to như la hét đến vang động một khu vực của nghĩa trang. Tình huống ông nội như vậy, Quân Nam lo lắng, nhưng bất lực tiếp cận. Những tên thủ hạ của lão già đeo mặt nạ này là cố ý dằn vặt y. Lão già ấy chắc chắn cũng không có ý tốt.
Ý nghĩ này vừa xong, Quân Nam liền nghe từ miệng lão già nhàn nhạt nói ra:
- Thử xem ông còn có thể giả chết được bao lâu?
Lão già dứt câu, khẽ gật đầu một cái. Một tên thủ hạ của lão bước đến trước mặt Minh Tú, nắm cô kéo đến trước mặt lão. Ngọc Duyên liền muốn bắt lấy Minh Tú giữ lại nhưng ngặt vì tay đang ôm đứa bé, không tiện giằng co. Minh Tú cũng muốn gượng lại nhưng lại sợ những tên này sẽ gây bất lợi cho Ngọc Duyên cho nên xuôi theo để cho hắn dẫn dắt bước đi đến chỗ cạnh Quân Nam. Lão già nhìn nàng rồi lại nhìn sang Quân Nam cười cười nói:
- Không nghĩ tên phản đồ Phan Minh lại còn có hai đứa con lớn đến thế này rồi! Trịnh Quốc Khánh, ông nói xem ông thích cháu trai hay là cháu gái hơn?
Ông Khánh vẫn không một chút cử chỉ. Tình trạng này của ông chỉ sợ bệnh cũ tái phát, đã khiến ông rơi vào trạng thái bán thân bất toại rồi. Quân Nam chua xót nhìn ông, lại bất lực kháng cự, không thoát nổi khỏi tình huống đáng ghét này. Đúng lúc đó thì lão già đeo mặt nạ nói:
- Hai đứa ta sẽ tha cho một đứa. Tự quyết định đi!
Lão già nói xong, liền có thủ hạ ném xuống một con dao nhọn. Quân Nam trợn mắt kinh hãi nhìn lão già.
- Ông...vì cái gì...?
Lão già này thật kinh khủng! Lão biết hai người là anh em lại còn muốn bức cả hai tàn sát lẫn nhau. "Trên đời sao lại có người tàn bạo ác độc đến như vậy được? Ông ta bắt ông nội hành hạ dày vò, rồi lại bắt ông nội chứng kiến em trai và con trai mình tàn sát nhau, sau đó còn muốn mình và Minh Tú đánh giết nhau trước mặt ông nội? Vì cái gì ông ta lại cực đoan đến thế? Không lẽ...ông ta có thù lớn với ông nội?"
Lão già ấy cũng không cho Quân Nam thời gian do dự, liền gắt:
- Hai người các người kẻ nào giết được người kia thì sống, đám người bên kia cũng được buông tha. Cho các ngươi năm phút. Nếu không giết được đối phương, tất cả những người ở đây, kể cả đứa nhỏ trên tay kia cũng đừng hòng sống.
Lão già vừa dứt lời, Minh Tú nhanh chóng chụp lấy con dao lao vào Quân Nam. Quân Nam không kịp trở tay bị cứa một nhát lên cánh tay. Ánh mắt ông Khánh khẽ động một tí, những cơ thịt trên ngón tay muốn động đậy nhưng vô lực khả thi. Khóe môi ông mấp máy một cách khổ sở vẫn không nặn ra được một lời. Lão già đeo mặt nạ rất thưởng thức vẻ khổ sở này của ông Khánh. Lão ta nhếch môi một cách tà ác. Bàn tay thô dày gân guốc khẽ vuốt nhẹ hàm râu bạc dưới cằm. Lão chính là đợi thời khắc này, đợi nhìn thấy Trịnh Quốc Khánh đau khổ cùng cực nhìn từng người từng người thân của ông tàn sát lẫn nhau đúng với lời thề mà ngày xưa lão khi ở vào tình cảnh cả nhà bị hủy trong một đêm đã từng tuyên bố. Lão muốn Trịnh Quốc Khánh phải nếm khổ gấp mười lần so với chính mình.
Lúc này, Minh Tú dồn dập tấn công. Con dao sắc bén mấy lần đều suýt cắt trúng Quân Nam. Quân Nam lăn liên tục để né tránh. Dù thế nào y cũng sẽ không ra tay giết chết Minh Tú, huống hồ chi y cũng không tin lão già kia sẽ giữ lời buông tha cho bất cứ ai ở đây. Thế nhưng trước mắt cũng không biết nên làm thế nào giải thoát cho tất cả, chỉ có thể kéo dài thời gian, hi vọng người của Vũ Duy sẽ tìm tới kịp lúc.
Trước tấn công áp bách của Minh Tú, Quân Nam cũng bị thương mấy chỗ, thật sự có chút khó giữ bình tĩnh. Ngay lúc ấy, Minh Tú khẽ nháy mắt ra hiệu. Quân Nam gần như sáng ra. Hai người một truy một tránh, lăn đến gần bên lão già đeo mặt nạ. Ở một khoảng cách thích hợp, Quân Nam bất ngờ tung mình một cái đã tiếp cận đến bên cạnh lão già, thi triển trảo thủ khống chế lão già uy hiếp với đám thủ hạ của lão. Đúng như kế hoạch, vừa thấy lão già bị Quân Nam bắt, đám người kia liền nháo lên gọi to:
- Phạm gia!
Quân Nam bất ngờ ngẩn nhìn, hóa ra Phạm gia lừng lẫy của Rồng Phương Nam là vị này! Thấy tình thế tạm thời giữ được, Quân Nam tay khống chế Phạm gia hướng đến trước mặt đám thủ hạ của lão ta cao giọng nói:
- Tất cả lùi lại! Lùi về sau mười mươi bước cho tôi!
Quân Nam tay đặt trên cổ Phạm gia, móng nhọn áp chế ngay yết hầu của lão, tư thế uy hiếp tử huyệt. Đám thủ hạ của Rồng Phương Nam nhìn lão đại của mình bị một thanh niên bắt lấy, đều hoảng loạn căng thẳng. Quân Nam khống chế Phạm gia lôi đi, Minh Tú ném con dao nhọn lại cho Quân Nam sau đó bước đến đẩy theo xe lăn của ông Khánh, cùng Ngọc Duyên và đám thủ hạ lùi dần tìm đường thoát khỏi truy áp của bọn người này.
Phạm gia ở trong tay Quân Nam, bị y ấn dao lên cổ lại tỏ rất bình thường, không một chút phản ứng, cứ như tin chắc Quân Nam sẽ không làm được gì lão. Quân Nam lần đầu tiên làm chuyện táo bạo như uy hiếp tính mạng người khác, y có một chút rối rắm căng thẳng. Thấy con tin trong tay mình bình tĩnh như vậy, y ngược lại có chút lo lắng. Y vừa bước lùi, vừa nhìn quanh trông ngóng viện quân của Vũ Duy sẽ tới kịp.
Phạm gia có lẽ cũng đoán được tâm lí Quân Nam. Nhân lúc Quân Nam đương do dự, lão chớp mắt ra hiệu. Đám thủ hạ Rồng Phương Nam lập tức nổ súng dồn dập về phía đám thủ hạ của Minh Tú đứng cạnh bên Minh Tú và Ngọc Duyên. Tám gã đàn ông lập tức ngã xuống. Minh Tú hoảng hốt ôm lấy Ngọc Duyên và đứa nhỏ kéo về sau lưng mình bảo hộ. Quân Nam cũng không ngờ đám người kia vậy nhưng ra tay ác liệt như vậy. Y còn đương bối rối thì lão già Phạm gia đã nhanh chóng đảo ngược tình thế xoay người tránh thoát khỏi khống chế của Quân Nam. Quân Nam sau một phút thất thần để con tin trở đòn liền trấn tỉnh, ra tay quyết đoán tấn công để bắt lại ông ta. Phạm gia có thể lăn lộn trong giang hồ, tất nhiên phải là một tay hảo thủ công phu. Quân Nam xuất chiêu tuy có phần cổ quái khó đoán, nhưng căn cơ võ học không sâu, hoàn toàn không thắng hơn được lão. Hai người giằng co quần nhau hơn ba mươi chiêu, Quân Nam vô tình đánh bể mặt nạ của lão già. Khuôn mặt thật bị lộ ra, Phạm gia có chút tức giận, liền xuất toàn lực tấn công đến. Quân Nam bị áp bách, liên tục thối lui. Phạm gia tuy tuổi cao nhưng ra đòn cực kì dũng mãnh và chuẩn xác.
Sau mười ba chiêu tấn công mạnh mẽ, Phạm gia đã thành công đánh ngã Quân Nam. Lão đạp một chân lên bả vai y, giơ cao cú đấm muốn đánh một đòn tử yếu vào xương cổ y thì bất ngờ ông Khánh ở bên xe lăn phụt phun ra một ngụm máu sau đó từ trên xe lăn xuống đất. Quân Nam đang bị ép ở thế nguy hiểm nhưng vừa thấy ông nội đột ngột phun máu ngã xuống, liền hoảng sợ thét lên:
- Ông nội!
Ông Khánh nằm run rẩy trên đất, mũi và miệng không ngừng phun trào máu tươi. Quân Nam điên cuồng lo lắng cố liều mạng trườn đến chỗ ông nội mình. Khi chạm được vào ông nội, ôm ông trên tay, cảm giác được hơi thở của ông nội càng lúc càng mong manh, Quân Nam sợ đến bật khóc.
- Ông nội! Xin ông đừng...đừng! Đừng mà...đừng làm con sợ mà ông nội!
Máu của ông Khánh không ngừng chảy ra. Tạ Ngọc Duyên thân là bác sĩ, nhìn thấy cảnh bệnh nhân nguy cấp trước mắt mình, muốn qua ứng cứu nhưng bị áp bách của đám thủ hạ kia ngăn cản. Cô bất lực chỉ có thể chết trân đứng nhìn. Quân Nam ôm lấy ông, tay quờ quạng sờ nhẹ mặt mũi ông, cố gắng muốn ngăn cản dòng máu đang chảy không kiềm được kia nhưng lại không biết phải làm thế nào. Vừa lúc ấy, nghe được tiếng ông Khánh khó nhọc bật ra từng lời thật yếu ớt:
- Minh ...Trí! Ông là... Minh Trí?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro