Chương 46: Nên trân trọng từng khoảnh khắc
Suốt từ lúc rời khỏi khu mua sắm cho đến lúc về đến nhà, Quân Nam thấy Uyển Nghi cứ trầm mặc, vẻ như rất căng thẳng. Y cho rằng cô mệt mỏi nên cố ý chạy thật nhanh về nhà. Hai người vào nhà, Quân Nam để Uyển Nghi ngồi nghỉ ở sofa, còn bản thân mang đồ vừa mua về mang vào bếp sắp xếp lại. Uyển Nghi cũng mặc kệ Quân Nam cứ làm, cô lấy trong số đồ vừa mua ra một chai nước táo ép rót ra hai li và bảo Quân Nam:
- Anh làm xong rồi thì ra phòng khách uống nước nha!
- Ừ.
Quân Nam trung hậu đáp lời, sau đó tiếp tục cắm cúi mang đồ vừa mua chất vào tủ lạnh. Uyển Nghi mang hai li nước táo đặt trên bàn, liếc nhìn vào trong phòng bếp thấy Quân Nam vẫn cặm cụi chui đầu vào tủ lạnh, cô liền mở trong túi xách ra lấy một vỉ thuốc màu vàng viên nhỏ, mở ra một viên ngửi ngửi rồi bỏ vào một li nước táo. Sau đó nghĩ lại lời của bạn nam nhân viên shop ấy nói viên thuốc này liều lượng rất thấp, chỉ có thể trợ hứng, gây thích thú ham muốn chứ không phải thuốc kích dục cho nên rất an toàn. Uyển Nghi nghĩ nghĩ, người này nhát gan đến như vậy, nhiều khi có ham muốn cũng không dám chủ động đâu. Hay là...thêm một chút?
Thế là cô lấy ra hai viên thuốc nữa định bỏ thêm vào li kia, ai ngờ đúng lúc ấy cô làm rơi vỉ thuốc xuống sàn, lại nghe thấy tiếng bước chân Quân Nam bước ra, cô liền một bên cúi xuống nhặt vỉ thuốc, một bên nhón tay bỏ thêm hai viên thuốc vào li nước trên bàn. Thật sơ ý, cô bỏ nhầm vào cái li mà cô định là cho mình. Sau đó, Quân Nam bước ra, Uyển Nghi sợ y phát hiện vỉ thuốc nên liền giúp xuống giấu đi. Quân Nam cũng không để ý thái độ khác thường của Uyển Nghi, thấy cô đưa li nước đến liền bưng lấy mà uống một hơi gần cạn. Uyển Nghi thấy y uống rồi, trong lòng cũng bồi hồi, căng thẳng cũng tự bưng li của mình lên mà uống. Quân Nam nhìn quanh gian nhà một lúc, bất chợt nói:
- Uyển Nghi, lúc này anh hơi bận rộn sợ rằng sẽ không thể thường xuyên đến thăm em. Hay là em gọi cho chị Tư, hoặc tìm một ai đó đến ở cùng có được không? Để em một mình trong căn nhà như thế này, anh thật không an lòng.
Uyển Nghi muốn buồn cười. Nhà người ta, người ta ở như thế đã bao lâu rồi, vậy mà nay lại có người chạy đến nói lời buồn nôn thế này? Tuy nhiên, dù sao thì y có lòng, ấy cũng là tốt lắm rồi! Uyển Nghi mỉm cười nói:
- Em không thích có người lạ ở chung nhà. Không sao đâu. Khi nào anh rãnh lại đến là được rồi. Em... ở một mình vẫn tốt.
Cô cố ý nói kéo dài câu cuối ra để thử xem phản ứng của Quân Nam ra làm sao. Chỉ thấy vẻ mặt y cúi gầm xuống, mày nhíu chặt hình như có chút bâng khuâng. Uyển Nghi nghĩ thầm: "Hay là lại nghĩ lệch đi ý của mình rồi đấy?". Cô đang cân nhắc không biết có nên thêm chút gợi ý nữa không? Thì bất ngờ Quân Nam nắm bàn tay cô đưa lên hôn lấy. Uyển Nghi trong lòng rúng động. Chậc! Thuốc tác dụng nhanh quá đấy! Cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt thâm tình của Quân Nam. Quân Nam nhỏ nhẹ nói:
- Uyển Nghi, anh biết giữa chúng ta như thế này là anh nợ em. Trước mắt, anh cũng không thể làm được gì nhiều cho em và con. Em cố gắng một chút, đợi anh sắp xếp ổn định mọi chuyện rồi, nếu em không ngại anh sẽ thưa chuyện chúng ta với ông nội. Sau đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Cả đời này, cho dù còn có được bao nhiêu ngày, anh cũng sẽ chăm sóc cho em có được không?
Vẻ mặt này, giọng điệu này, những lời này có cần phải nghiêm chỉnh đến vậy không? Uyển Nghi cảm động lắm, nhưng chỉ nhỏ nhẻ mỉm cười. Những điều này người ta đã gật đầu lâu rồi, chỉ đợi Quân Nam anh thể hiện mà thôi. Có điều anh chàng này thận trọng nghiêm cẩn đến như thế, người ta hôn môi y ta, y ta chỉ dám hôn tay lại mà thôi. Tự nhiên Uyển Nghi suy nghĩ, y ta nói lời này có phải ý là đợi đến khi cưới mình mới chăm sóc mình? Mà y ta nói cho dù có bao nhiêu ngày...có phải y ta ám chỉ khối máu tụ tiềm ẩn hiểm họa ở trong đầu hay không? Nếu nói như vậy, không lẽ nào y ta thật sự sẽ có chuyện sao? Uyển Nghi chợt hoang mang, nhụi vào lòng Quân Nam xiết chặt.
- Quân Nam, hứa với em, anh thật lòng với em đúng không?
- Ừm. Trời cao chứng giám, dù cho chỉ còn một hơi thở, anh cũng không vong phụ em.
Uyển Nghi lấy tay che miệng Quân Nam lại, lắc đầu nói:
- Em không muốn anh thề như vậy. Em muốn anh thề mãi không xa rời em. Quân Nam, em không còn người thân nào cả. Khó khăn lắm em mới có thể mở lòng ra đón nhận anh. Anh đã đi vào trong tim em rồi, xin anh đừng bỏ đi, đừng bỏ lại một mình em có được hay không? Dù bất cứ giá nào, anh cũng phải ở bên em. Em không cho phép anh rời khỏi!
Nói đến đây, giọng Uyển Nghi trở nên rơm rớm nghèn nghẹn. Quân Nam cũng hiểu cô đã chịu rất nhiều đả kích sinh li tử biệt. Bản thân y là một cổ linh hồn vô định, thật không nghĩ sẽ yêu thế nhưng rốt cuộc đã yêu và người ta cũng đã đáp lại. Dù rằng hiện tại đối với vận mệnh của bản thân rất mờ mịt, rất hoang mang nhưng con đường trước mắt thì vẫn phải bước. Chỉ cầu xin ông trời có thể cho y giữ được lời thề!
- Được. Sẽ không rời khỏi em. Tuyệt đối không!
Những tưởng khoảnh khắc tốt đẹp đến như thế tiếp theo là một nụ hôn ngọt ngào ấm áp. Thế nhưng kẻ đầu gỗ đổ xi măng ấy vĩnh viễn không thể cải tạo được. Trong khi Uyển Nghi cúi mắt mong chờ một sự bày tỏ thân tình thì Quân Nam thật tự nhiên vuốt tóc cô, sau đó vỗ vỗ nhịp nhịp lên vai cô như một cách trấn an tinh thần rồi đứng dậy, phủi đùi nói:
- Anh ở đây cả đêm qua rồi, bây giờ hẳn là nên đến chỗ ông nội nhìn ông một lúc! Em nghỉ ngơi một lúc đi. Tối anh sẽ gọi điện!
"Sax! Bây giờ mà anh muốn qua chỗ ông nội ư? Qua chỗ ông nội thì anh sẽ...chết chắc đấy!" Uyển Nghi nguyền rũa trong lòng. Thứ thuốc kia tác dụng kiểu gì vậy? Quân Nam đã uống vào ba viên mà sao vẫn có thể "ngốc toàn tập" như thế? Như vậy rồi, để cho y đi thật sao? Y còn nói tối sẽ gọi điện chứ chưa chắc sẽ qua. Hừm! Cái người này không lẽ không hề có ý nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với mình?
Trong khi Uyển Nghi xoắn xuýt đến như thế, Quân Nam thật đã muốn đi ra đến cửa. Uyển Nghi cắn môi nhìn theo. Đồ khốn kiếp anh! Anh có bản lĩnh thì đi đi!
Vâng, và Quân Nam đi thật. Nghe tiếng xe nổ máy rời đi sau tiếng đóng cổng, Uyển Nghi cũng phải chào thua với mức EQ thấp đáng sợ của người này. Cô bậm môi nghiến răng oán hận nói:
- Trịnh Quân Nam! Anh được lắm! Từ nay về sau, anh đừng hòng tôi cho sắc mặt tốt với anh!
Thế nhưng Uyển Nghi không hiểu Quân Nam là có chuyện gấp thật. Vừa rồi lúc ở khu mua sắm, y đã nhận được tin nhắn của thư kí Ngọc báo rằng có thu thập được một vài tư liệu trọng yếu muốn cùng y thảo luận. Thư kí Ngọc là một người năng nổ, tháo vát. Tuy rằng bản thân đang có chuyện để lo âu nhưng khi nhận được điện thoại của Quân Nam, cô lập tức chạy đến công ty âm thầm tra cứu tư liệu, kiểm soát các hoạt động mà Quân Nam nói lại với cô y có nghi vấn. Ở trong một quán café nọ gần bệnh viện, thư kí Ngọc lấy ra các bảng số liệu mà cô cảm thấy không khớp, cùng một cái usb đưa cho Quân Nam rồi nói:
- Trước mắt tôi đã thu thập được những tài liệu này. Quả nhiên đúng với những gì chủ tịch nói, vị cổ đông mới Phan Minh kia dường như muốn lợi dụng danh nghĩa của tập đoàn để làm một số hành vi bất hợp pháp. Tuy nhiên đấy chỉ là những nghi ngờ chưa có chứng cứ xác định. Nếu đưa tài liệu này ra cuộc họp, chỉ sợ phía ông Phan Minh sẽ có lí do bác bỏ.
- Tôi đã hiểu. Tôi sẽ mang tư liệu này nghiên cứu lại kĩ hơn.
- Còn một chuyện nữa. – Thư kí Ngọc ngần ngại lấy ra một xấp tài liệu nữa đưa cho Quân Nam – Trong đây là một số dự án mang danh nghĩa của tập đoàn, thế nhưng không có nằm trong danh sách thực hiện của tập đoàn. Con số của những dự án này không nhỏ và có lẽ nó mới thật sự ảnh hưởng lớn đến tập đoàn. Nhưng người kí kết hợp đồng này lại là chủ tịch Khánh. Sếp Nam xem thử rồi sẽ rõ hơn.
- ...
Quân Nam hết sức hoài nghi nhìn chằm chằm biểu hiện lo lắng của thư kí Ngọc. Nếu đúng như cô ấy nói, không lẽ tập đoàn đã có vấn đề ngay từ khi ông nội còn đương nhiệm? Nói như vậy lẽ nào Phan Minh đã có sắp đặt từ trước. Hoặc giả kẻ thù muốn phá Đại Thắng không chỉ có Phan Minh. Quân Nam bâng khuâng nhíu chặt mày vẻ rất căng thẳng. Đúng lúc ấy, điện thoại của y rung lên...
Uyển Nghi ở nhà, tâm trạng cực bực bội đi hết một vòng trong nhà rồi lại quay về phòng khách ngồi đấy. Cô nhìn lại li nước của Quân Nam uống đã gần cạn rồi, trong lòng lại phân vân, lí nào cả ba viên thuốc mà một chút hiệu quả cũng không có? Cô cầm vỉ thuốc ra xem lại. Rõ ràng trên vỉ ghi công dụng sẽ có hiệu quả sau một tiếng đồng hồ. Quân Nam cũng đã đi được hơn một tiếng rồi, hẳn là phải phát tác mới đúng? Uyển Nghi nghĩ nghĩ lại cầm li nước của mình lên nhấp môi một ngụm nhưng sau đó cô phát hiện bên dưới đáy li hình như có gì đó? Cô kinh ngạc vội đổ hết nước trong li ra mới tá hỏa, trong đáy li có dính bột thuốc màu vàng, hóa ra cô mới là người uống phải thuốc ư? Uyển Nghi hốt hoảng, phản ứng đầu tiên là ôm bụng chạy vào toilet. Thật sơ ý quá! Sao cô có thể cầm nhầm li nước được chứ? Ôi trời đất ơi! Bản thân đang mang thai, tùy tiện uống phải thứ thuốc này liệu rằng có ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ hay không? Uyển Nghi hối hận muốn chết! Thật sự không hiểu bản thân bị cái chừng điên khùng gì lại nảy ra ý định ngu xuẫn như vậy để khai sáng cho tên ngu ngốc kia. Đáng tiếc tên kia vẫn không thể sáng nổi còn cô thì gặp nạn rồi!
Điều đầu tiên Uyển Nghi muốn là phải gọi cho bác sĩ. Thế nhưng cô cầm điện thoại lên lại cảm thấy mắc cỡ. Ôi trời ơi, nếu để bác sĩ biết cô uống phải thứ thuốc này trong thời gian thai kì, bác sĩ sẽ nghĩ cô ra làm sao? Uyển Nghi khổ tâm muốn phát khóc thì bất chợt cảm thấy trong ngực nao nao, sau đó thấy trong đầu nặng nặng, rồi tiếp đó thì toàn thân nóng dần...
Quân Nam nghe bên kia điện thoại, giọng của Uyển Nghi khác lạ, y hết sức lo lắng liền gấp gáp hỏi:
- Uyển Nghi, em bị làm sao? Cái gì...trong bụng khó chịu à? Được, anh sẽ đến liền!
Thư kí Ngọc nhìn bộ dạng lo lắng của Quân Nam, cô giúp y xếp lại tài liệu. Quân Nam cầm lấy, gật đầu cảm ơn với thư kí Ngọc rồi nói:
- Tôi phải đi gấp. Có chuyện gì liên lạc với cô sau. Lần nữa, cảm ơn cô Ngọc nhiều lắm!
Thư kí Ngọc gật đầu, nhìn theo bộ dạng nôn nóng lo lắng của Quân Nam mà hít thầm một ngụm. Tuy rằng cô không thích nam giới nhưng sau thời gian tiếp xúc, cô đối với anh chàng chủ tịch này của mình thật sự cũng rất có cảm tình. Giá như trên đời có thêm nhiều người nam biết quan tâm người yêu của mình như y ta thì hoàn cảnh như Kim Thu bạn gái cô sẽ giảm bớt. Nghĩ đến Kim Thu, thư kí Ngọc chỉ còn biết ngậm ngùi cắn môi. Bác sĩ đã nói hết cách rồi, chỉ xem cô ấy còn chịu được bao nhiêu ngày thì mừng bấy nhiêu ngày mà thôi. Thư kí Ngọc nghĩ đến đây phải đưa tay gạt đi nước mắt. Tình yêu không phải lúc nào cũng có kết quả ngọt ngào. Hai người bọn họ yêu nhau từ rất lâu, thế nhưng rụt rè, lo lắng, chuyện gì cũng nghi ngại sợ sệt cho đến khi đủ can đảm nắm lấy tay nhau. Nhưng đáng tiếc không được bao lâu thì sóng gió lại đến. Hai người bị gia đình căn cấm, buộc phải chia cách trong tuyệt vọng mấy năm trời. Mấy năm trôi qua, thư kí Ngọc vẫn không quên được mối tình này. Cô âm thầm chịu đựng, không dám đi tìm, cũng không dám đấu tranh, chỉ biết từ xa cầu mong cho người yêu cũ thuyền yên bến đậu. Chỉ là không ngờ, trời vẫn không thương. Lúc cô biết chuyện nhà chồng của Kim Thu đối với cô ấy như thế, cô vừa đau khổ, vừa oán hận nhưng hơn nữa là hối hận. Cô hối hận vì đã không kiên quyết đấu tranh, không bảo vệ được người mình yêu cho đến cùng để đến bây giờ những gì cô ấy đã trải qua chính là cơn ác mộng chán ghét đến tận cùng.
Thư kí Ngọc nhìn ra ngoài đường, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay vô cùng ân ái, lại nghĩ đến người yêu của mình đang chỉ còn lại những ngày cuối cùng mà trong lòng đau như rướm máu. Cô nén lệ đứng dậy bước đến tiệm hoa ngang đường mua một bó hoa hồng lớn. Cô muốn mang nó tặng cho người cô yêu, để cho ấy biết rằng tình yêu của cô đối với cô ấy vẫn như đóa hoa hồng này luôn luôn nồng thầm. Và cô sẽ dùng hết những ngày tháng này để trải qua cùng với người cô yêu. Hạnh phúc rất quí giá, nên là phải trân trọng từng khoảnh khắc!
---------------
Triệu Kit: Mấy nay máy hư, đem sửa mới về, bây giờ bị y vậy. Mở được chút tự tắt... Mai sửa tiếp nhé! Gru!!! Các bạn nhớ Kit ko?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro