Chương 5
Nếu nhìn kỹ, có thể tìm được một vết sẹo nhỏ trên bụng 329, giấu ở giữa những vết sẹo đủ loại kiểu dáng, không có gì đặc biệt thu hút. Nhưng trước kia, mảnh đạn để lại vết sẹo này suýt chút nữa đã làm bị thương cột sống, khiến hắn bị liệt.
Nói là bị liệt, là chỉ trong tình huống vết thương này xuất hiện trên người dân thường. Người máy trị liệu của của tầng lớp thượng lưu có thể nhanh chóng chữa khỏi loại vết thương xuyên qua này, thậm chí sẽ không để lại chút sẹo. Còn 329, nếu lúc trước cột sống hắn trúng đạn, thì chắc chắn không có cơ hội kéo dài hơi tàn đến bây giờ. Hắn thật may mắn đường đạn chếch về một bên, nhưng theo quan niệm đại chúng, hắn còn không bằng bị đánh trúng xương sống.
Mảnh đạn chếch đi xuyên qua hệ thống sinh sản của 329, khiến hắn từ đó không thể bị đánh dấu, không thể sinh con.
Hắn không nhớ rõ vết sẹo này của mình có từ khi nào, lại nhớ rõ mấy khuôn mặt buồn như cha chết sau khi tỉnh lại. Bác sĩ đau buồn thảm thiết mà nói với 329, hắn vĩnh viễn không thể trở thành Omega của Alpha nào, vĩnh viễn không thể làm mẹ. Có người đang khóc, có người nói nhất định sẽ giữ bí mật cho 329, không khí nặng nề, làm 329 có chút xấu hổ, cảm thấy khó mà ở trong khung cảnh bi thảm này chúc mừng tay chân mình bình yên vô sự.
Việc gì phải vậy? Đánh dấu và sinh dục đâu thể thay đổi được gì, vị Omega gả cho người có quyền lực tối cao, sinh ra người tương lai có quyền lực tối cao, cũng không có tiếng tăm gì, không xuất đầu lộ diện, quan chấp chính chỉ mang theo "Hoàng Thái Tử" lên đài.
329 cảm thấy không cần tránh thai khá tốt, phá thai rất hại thân thể.
Tóm lại, một lần bắn vào trong không mang đến nhiều ảnh hưởng. Alpha đã tiêm cho hắn vắc-xin phòng bệnh, như vậy bao cao su cũng không cần mang theo bên người. Đáng tiếc không thể bán lại cho gái giang hồ, bọn họ sợ phiền phức, đối với người bị lưu đày tránh còn không kịp.
Thời gian tiếp tục trôi đi, nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống.
Hôm nay bắt đầu từ buổi sáng 329 đã không mấy thoải mái, đau đầu, mỏi mệt rã rời. Mấy ngày hôm trước nhà xưởng hắn làm ca đêm yêu cầu tăng ca thêm giờ vì mấy đơn đặt hàng, 329 mất ngủ mấy ngày đêm, lại thêm nhiệt độ giảm, rất có thể đã bị cảm. Hắn bày hàng hóa một cách vô thức, tư duy trì độn, tựa như người mộng du, thậm chí khi một Alpha giả vờ lấy đồ vật để sờ mông hắn, hắn cũng không phản ứng lại. Đồng nghiệp chửi mắng tên biến thái đó, 329 như từ trong mơ mới tỉnh, nói lời cảm ơn đồng nghiệp, đối phương chán ghét nhìn hắn một cái, quay đầu bỏ đi. Thoạt nhìn đối phương chỉ là không nhìn nổi loại chuyện này, chứ không có ý muốn trợ giúp kẻ bị lưu đày.
Số ít người coi kẻ bị lưu đày như nơi để phát tiết, còn lại phần lớn người khác hoặc là coi kẻ bị lưu đày là rác rưởi ven đường, hoặc coi họ là thứ ôn dịch. Bị làm lơ hoặc bị thương tổn, đây là cuộc sống hằng ngày của 329, chuyện đến giờ hắn đã không buồn thắc mắc lý do cho sự căm ghét đó.
Buổi trưa 329 không ăn gì, hắn đã dùng giờ cơm trưa để ngủ một lát. Buổi chiều rất đói bụng, nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều, sự đánh đổi này hoàn toàn xứng đáng, hắn từng thấy không chỉ một người thiếu ngủ bị cuốn vào máy móc. Đôi khi những người đó sống sót, nhưng đối với 329 mà nói, mất một cánh tay hoặc thương thế ngang mức thì số tiền chữa trị cũng đủ cho hắn một vé vào thẳng Trung tâm bảo hộ Omega.
Chạng vạng, hắn đi đến ngăn đựng đồ của mình, phát hiện ngăn tủ bị cạy, bánh nén khô và giày ở bên trong đã không cánh mà bay. Khi hắn đi trả giày làm việc, quản lý nói với hắn, nếu 329 khẩu giao cho ả, ả có thể cho hắn mượn giày. 329 nói không cần, đi chân trần về nhà.
Ít nhất thì hắn vẫn còn đôi tất, dù bị rách mấy lỗ. Vả lại hắn vẫn luôn đi bộ đi làm, hắn biết con đường nào dễ đi. Hắn trước tiên có thể đi kiếm cái gì ăn, tiện đường nhìn xem bãi rác lân cận có đôi giày nào còn đi được không.
Sau đó, hắn nhận ra hôm nay mình sẽ không có ca đêm.
Đây là hẻm nhỏ trống vắng thông đến tiệm tạp hóa, 329 đứng ở đầu hẻm, nhìn thấy Á Toa ở cuối hẻm. Cô mặc chiếc áo khoác, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn, 329 dừng bước, cô bé bèn chạy về phía hắn.
"Chào buổi tối!" Cô chào hắn, tiếp theo tuyên bố, "Ngài nhất định là đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Cô nói một địa chỉ, phải đi mấy tiếng mới đến.
"Chỗ đó rất xa..." 329 chần chừ.
"Đừng lo, em có thể chở ngài đi." Á Toa nói.
329 thầm nghĩ mình thật ngớ ngẩn, cô gái này đương nhiên sẽ không tự đi bộ tới đó. Cô ấn chìa khóa xe, không khí dao động một chút, một chiếc mô tô hiện hình trong hẻm nhỏ, dừng ở bên người Á Toa.
Trông nó không hề giống phương tiện đi lại của một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, nó khổng lồ, sắc bén, hung ác, hiện ra ánh kim loại lạnh lẽo, lơ lửng phía trên mặt đất. Á Toa đưa tay về phía nó, chiếc xe mô tô hạ xuống mặt đất, chúi về phía trước, giống như một con ngựa đang cúi đầu. Á Toa cưỡi lên, vứt cho 329 một vật trông như cúc áo. 329 mờ mịt cầm nó, Á Toa làm mẫu cầm một cái "cúc áo" khác kẹp lên trên tai trái, một chiếc mũ bảo hiểm xuất hiện trên đầu cô. 329 làm theo, chiếc mũ bảo hiểm xuất hiện nhẹ như giấy, khá vừa vặn. Hắn leo lên xe gắn máy, ngồi sau lưng Á Toa, không tìm thấy chỗ nào để bám vào.
"Ngài có thể ôm eo em." Á Toa nhiệt tình đề nghị.
329 cẩn thận từng li từng tí vịn lấy eo cô. Trên quần áo cô có những dải lụa, dù cẩn thận hơn nữa cũng không tránh được, bụi bặm trên người 329 dính vào quần áo đắt đỏ trên người Á Toa, cô không để ý, nhưng 329 phát hiện, không khỏi có chút căng thẳng.
"Mặc dù không thể lái phi cơ thực địa, nhưng ít ra em có thể lái cái này." Á Toa nói tiếp, "Chính em cải tiến đó nha!"
Cô không lập tức xuất phát, dường như đang chờ gì đó. 329 ngẩn người, kịp phản ứng lại, nói: "Rất lợi hại."
Á Toa cười vui vẻ, nhấn chân một cái, chiếc mô tô rồ tiếng lao đi.
329 ôm lấy vòng eo thiếu nữ, lo lắng mình sẽ kéo cô khỏi chỗ ngồi. Sự lo lắng này rất nhanh đã được chứng minh là hoàn toàn không cần thiết, họ ngồi vô cùng vững, có lẽ trên xe có một vài công nghệ bảo vệ an toàn gì đó. Chiếc mô tô bay cách mặt đất mấy mét, tăng tốc cực nhanh, như tên rời khỏi cung, mà Á Toa lái xe tương đối tự do ít kiềm chế, xem hẻm nhỏ như là đường đua.
Từng bức tường như lao thẳng vào mặt, trong chốc lát trước khi đập trúng lại bỗng nhiên chuyển hướng. Họ vòng qua các công trình kiến trúc đủ loại kiểu dáng, len lỏi qua mọi lối đi nhỏ hẹp. Alpha đang thể hiện kĩ thuật đua xe, đủ để khiến phần lớn mọi người bị dọa đến mức tim thòng lên cổ, trái tim của 329 cũng đang đập rất nhanh, có thứ gì đó muốn xông ra khỏi cuống họng hắn, một hơi thở, một tiếng hét, một trái tim.
Mũ bảo hiểm bảo vệ đầu hắn, để hắn có thể ngược gió mở to mắt. Con hẻm nhỏ bẩn thỉu quen thuộc bị bỏ lại sau lưng, hết thảy mọi thứ xung quanh như tấm màn sân khấu được cuốn nhanh qua, thành những mảnh màu sắc và đường nét mờ ảo. Họ chuyển hướng, xoay vòng, vùng vẫy thoát khỏi mặt đất. Không khí tù đọng biến thành cơn gió cuồng loạn, quất vào trên người, mặc dù lạnh buốt, lại khiến cho hồn người thanh thản, giống như được gió nâng lên. Tốc độ quá nhanh, hết thảy đều bị bỏ lại đằng sau, ví dụ như trọng lực, ví dụ như những suy nghĩ nặng nề tạp nham trong đầu. Chúng đều bị ném đi, khi 329 lơ lửng giữa không trung, như đang bay lượn.
Dù điểm đến rất xa, với tốc độ cao như vậy, họ cũng nhanh chóng kết thúc lữ trình. Chiếc mô tô dừng lại, 329 trở về mặt đất. Á Toa nhảy xuống trước, thấy hắn còn sững sờ ngồi ở ghế sau, liền rất có phong độ tháo găng tay, đưa tay ra cho hắn. Cô vừa chạm vào da hắn liền "Ai nha" một tiếng, lúc này 329 mới phát hiện, làn da lộ ở bên ngoài đã lạnh đến run lên.
"Đáng lẽ em nên mang áo cho ngài." Á Toa buồn bực nói.
329 cũng xuống xe, chân đặt xuống đất, cảm thấy tứ chi cực kì nặng nề. Hắn vừa từ trạng thái đại não ngừng chạy trước đó lấy lại tinh thần, một lần nữa lại cảm thấy đói, đồng thời cũng có đủ lực chú ý nhận ra đây là nơi nào. Một nhà hàng cao cấp, có hai người phục vụ đứng ngoài cửa.
"Kẻ bị lưu đày không được phép vào." 329 nói.
"Ai quan tâm đâu?" Á Toa nói thản nhiên, kéo 329 vào.
Người phục vụ mở cửa cho họ, cúi đầu chào theo một góc chín mươi độ. Có lẽ thật sự là không ai quan tâm, chỉ cần 329 được kiểu người như Á Toa mang đến. Sàn nhà trơn bóng như gương, nhưng đi lại không bị trơn trượt, hoa văn trên sàn chậm rãi biến đổi. 329 cúi đầu, nhìn đôi giày Oxford khắc hoa của Á Toa, lại nhìn bít tất của mình, ngón chân hắn lộ ra từ lỗ thủng. Hắn nhìn đại khái giống một con khỉ bị công chúa xích đi, nếu như Á Toa định biểu diễn hắn cho ai đó, ít nhất cô nên cho hắn một đôi giày.
Trừ khi cô tính coi hắn là hàng tiêu thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro