Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12. Khát vọng sống

Ngày thứ hai sau khi Á Toa đi, mọi người chào đón sinh nhật của "Hoàng thái tử". Sự kiện ăn mừng long trọng kéo dài cả ngày, đồng thời cũng đánh dấu sự kết thúc quãng thời gian bận rộn nhất trong Khu Trú.

Chỉ là năm nay khác với những năm trước, lệnh giới nghiêm không kết thúc khi đến giữa hè. Quan chấp chính trong truyền thuyết gặp một ít phiền phức, những nhóm phản loạn đã bị trấn áp trước đây dường như đang tro tàn lại cháy - nhiều người không tin chuyện này, phản đảng sớm đã bị đánh thành chó mất nhà, khả năng họ chấn chỉnh lại cờ trống còn không lớn bằng các băng đảng gây sự.

Cho dù thế nào, chuyện này cũng không liên quan tới 329.

Chuyện có liên quan tới hắn là Á Toa, luôn luôn là Á Toa. 329 dùng đồng hồ mới mà Á Toa tặng chụp ảnh mình mặc những bộ quần áo mới đó, cũng không lâu lắm, trên đồng hồ đã xuất hiện hồi âm của Á Toa: Cũng là hình ảnh, nhân vật hoạt hình với đôi mắt biến thành hình trái tim và ảnh cô chu môi hôn gió. Cô sẽ nói ít lời dỗ dành ngọt ngào nhưng sáo rỗng, đồng thời liên tục thông báo rằng mình đang bận. Vào tuần thứ ba sau khi cô đi, 329 bắt đầu hoài nghi đêm đó mình chỉ là đã nằm mơ, trong mơ Alpha xác nhận tình yêu với hắn.

329 cẩn thận nhắc đến tối hôm đó, sau thời gian dài do dự và nhiều lần cân nhắc, hắn hỏi Á Toa liệu mình có thể tùy ý xử trí với những món quần áo đó không. "Đương nhiên!" Tin nhắn trả lời của Á Toa nói như vậy, "Em đã từng nói nha, xử lý theo ý ngài."

Cô không nói gì khác. Cô vẫn không quay lại.

Tuần thứ sáu, 329 quyết định xử lý quần áo thừa. Phần lớn trang phục quá mức xinh đẹp, không thích hợp mặc thường ngày, thay vì để chúng chiếm chỗ trong kí túc xá, không bằng đổi thành điểm tín dụng. Hắn biết gần đó có một khu chợ đen, chỉ cần lợi nhuận đủ cao, thương nhân ở đó không quan tâm hàng hóa đến từ đâu, cũng không quan tâm người giao dịch là ai.
Điểm tín dụng đến từ loại giao dịch này đương nhiên không hợp pháp, không thể dùng để trả khoản nợ của kẻ bị lưu đày, nhưng có thể sử dụng vào những thứ khác, ví dụ như mua đồ ăn, trả tiền phòng, mua thuốc... Trước mắt 329 không có cái gì cần chi tiêu, nghĩa là hắn có thể để dành tiền tiết kiệm. Nếu như bạn không tích trữ đủ lương thực trong mùa thu dư dả, khi mùa đông đến bạn sẽ chết đói. Cho dù "mùa thu" kéo dài bao lâu, có chuẩn bị luôn luôn là chuyện tốt.

Việc đóng gói và chuẩn bị tốn mất một buổi chiều, đợi đến nửa đêm, 329 ra khỏi ký túc xá, mang theo quần áo đi vào con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Hắn dùng bao tải thô ráp đơn sơ để đựng những bộ quần áo giá cao chót vót đó, đi đến nơi ít người nhất. Lần giao dịch đầu tiên vô cùng thành công, thương nhân ở chợ đen đồng ý mua bằng một trăm phần trăm giá gốc, còn thông báo có thể trả thêm 20%, chỉ cần 329 bán hết chỗ còn lại cho gã.

Thời gian kinh doanh của chợ đen rất ngắn, một đêm không đủ để vừa đi vừa về hai lần. Lần giao dịch thứ hai diễn ra vào ngày tiếp theo, cũng rất thuận lợi, chỉ là 329 mơ hồ cảm thấy mình bị theo dõi. Hắn cũng không thật sự nhìn thấy người nào, nhưng lòng cảnh giác đủ để hắn bỏ suy nghĩ tiếp tục giao dịch vào hôm sau. 329 đợi trong kí túc xá hết ba ngày, đến ngày thứ tư mới tiếp tục đi ra ngoài.

Giao dịch thuận buồm xuôi gió, trên đường đi không gặp phải bất kì kẻ nào. Nhưng khi hắn đi bộ về lúc ba giờ sáng, hắn phát hiện đường bị ngăn lại.

Đây là đoạn đường chật hẹp nhất, nói đúng ra, chỗ này chỉ là khe hở nhỏ hẹp giữa hai công trình kiến trúc bỏ hoang. 329 lựa chọn chỗ này là bởi vì nơi này đủ hẹp, không có nơi nào để giấu thiết bị giám sát. Nhưng chính vì nơi này chật hẹp, nên khi bị mấy cái hòm gỗ chặn đường, hắn không có cách nào lách qua. Mấy tiếng trước 329 từng đi ngang qua đây, nếu như khi đó có thứ gì chặn đường, hắn không thể không phát hiện ra. Ai sẽ mang những thứ nặng nề này đặt trên đường nhỏ?

329 rùng mình một cái.

Hắn đẩy hòm gỗ, không đẩy được. Hắn lập tức quay người, đi ra mấy bước nhưng rồi bỗng nhiên dừng lại. Ánh trăng nhân tạo của Khu Trú chiếu vào con hẻm nhỏ không có đèn đường, dưới ánh trăng, một bóng đen xuất hiện ở đầu hẻm, cũng nhằm cản đường 329 như những chiếc hòm gỗ nọ.

"Xin chào?" 329 cố gắng trấn định.
Thanh âm của hắn vang vọng trong ngõ nhỏ trống không, nơi này rất hẻo lánh, cho dù có thét lên cũng không thể gọi bất kì ai tới.

Bóng đen không trả lời, cũng không rời đi. Người đó tiến lên một bước, 329 có thể trông thấy súng trên tay hắn.

329 giơ hai tay lên, ra hiệu mình sẽ không phản kháng. Hắn chờ đợi đối phương chậm rãi tới gần, mong rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, mong rằng vòng sắt trên cổ sẽ làm cho đối phương từ bỏ bất kì suy nghĩ thiếu sáng suốt nào. Kẻ bị lưu đày là tài sản của chính phủ, bạn có thể làm hại họ, nhưng bạn không thể giết chết họ - người làm như vậy cũng sẽ bị lưu đày.
Bóng đen đến gần hơn, trái tim 329 bắt đầu chìm xuống.

Gã này đương nhiên biết 329 là kẻ bị lưu đày, trên thực tế, gã có quen 329. Gã tên là Johan, một nam Beta, đồng nghiệp của 329. Mấy tháng trước Johan đuổi tên khách quấy rối 329 đi, lại chẳng thèm ngó tới lời cảm ơn của 329; mấy tuần trước Johan nhìn Á Toa đưa 329 vào cửa hàng, ra vào phòng thay đồ, sắc mặt khó coi như nhìn thấy giòi bọ.

Nhưng dù là lần đó của mấy tuần trước, sắc mặt Johan cũng không đáng sợ như bây giờ.

Họ đã cách nhau đủ gần, đủ để thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Johan trông cực kì tiều tụy, so với nhân viên cửa hàng của mấy tuần trước tưởng như hai người khác nhau. Tóc của gã dựng đứng, dưới mắt xanh đen, trong mắt đầy tơ máu, không biết đã bao lâu không ngủ. Râu mép gã ít nhất đã mấy ngày không cạo, tay đang run rẩy. Khi gã mở miệng, 329 có thể ngửi được mùi rượu.

"Anh là đồ điếm." Gã nói bằng giọng run rẩy.

Đây không phải một câu nhục mạ mới mẻ gì, cho dù trước đó Johan chưa từng nói vậy. 329 không chắc chắn mình có nên đáp lời hay không, thế nên hắn giữ yên lặng.

"Tôi nhìn thấy... Tôi nhìn thấy. Ả chơi anh trong phòng thử đồ, thậm chí anh còn hôn ả! Anh cho phép ả làm vậy với anh! Anh khúm núm với bọn quyền quý chỉ vì những thứ quần áo đẹp đẽ kia, trời ạ! Chỉ vì một cái ăn, một chốn ở, anh đã khuất phục sao?" Johan kích động nói, "Đơn giản là anh không quan tâm, đúng không? Anh có thể ngủ với bất kì kẻ nào, chỉ cần chúng cho anh lợi ích, anh không hề phản kháng!"

Gã nhắc đến sự bao nuôi của Á Toa đối với 329, gã nhắc đến mấy lần cưỡng ép từ người qua đường, 329 kinh ngạc vì gã biết những chuyện này. Sự im lặng của kẻ bị lưu đày tuyệt đối không khiến Johan hài lòng, gã cầm súng ấn lên ngực 329, ép hỏi một đáp án.

329 đâu thể trả lời cái gì.

"Cho phép" người khác làm như vậy với hắn ư? Hắn chưa từng có quyền lợi "cho phép". Á Toa đến hay đi đều theo tâm tình của riêng cô, ân điển được cô bố thí hay thu hồi không theo quy luật nào, 329 đã không thể yêu cầu điều gì, cũng không thể kháng cự điều gì. Bất kỳ công dân nào cũng có thể khi nhục một kẻ bị lưu đày, phản kháng sẽ chỉ mang lại rắc rối. "Phản kháng cũng vô dụng", 329 muốn giải thích điểm ấy, nhưng Johan giận tím mặt.

"Tất cả vì cái này? Tránh nặng tìm nhẹ, cúi đầu trước khó khăn!" Gã vung tay điên cuồng, trong giọng nói có nỗi tuyệt vọng đến kinh ngạc, "Vì sao không chiến đấu với chúng? Anh khuất phục! Vì sao anh không kiên trì nổi? Vì sao hả?"

"Tôi không làm được." 329 nói nhẹ nhàng.

"Anh đương nhiên làm được! Sao anh lại không làm được chứ? Rõ ràng anh là, anh..."

Người cầm súng nghẹn ngào, người trưởng thành này che mặt, bắt đầu gào khóc. Phản ứng khó hiểu này khiến 329 hoang mang, đồng thời cảm thấy một cơn rùng mình không rõ vì sao. Hắn cẩn thận di chuyển sang bên cạnh một bước, Johan bỗng nhiên ngẩng đầu, họng súng dí vào yết hầu 329.

"Anh không có chút tự trọng nào! Một kẻ tù phạm, một tên nô lệ, một gã điếm!" Johan điên cuồng rống lên, "Sao anh có thể sống như vậy? Tôi rốt cuộc không thể chịu được! Nếu tôi là anh, tôi đã sớm tự sát rồi!"

Thật là kỳ quái, người trải qua tất cả những chuyện này là 329, một người đứng xem lại nói anh ta không chịu được. Đúng vậy, cuộc sống của hắn quả thực rất tồi tệ, hắn là một kẻ bị lưu đày, hắn không thể sinh con hay bị đánh dấu, hắn mất đi ký ức nửa đời người, hắn vì cơm ăn áo mặc mà giãy dụa cầu sinh, hắn còn rơi vào tay một người quyền quý khó nắm bắt... Nếu như cố hỏi, 329 cũng khó mà nói nổi lý do mình cố gắng sống là gì. Chỉ có thể nói năng lực thích nghi của loài người khá mạnh, dù là phải sống trong bùn, cũng có cách sống ở trong bùn.

Cái chết là sự giải thoát, sống sót cần nhiều dũng khí hơn thế. Nhưng chỉ có sống sót, hắn mới có thể trông thấy tia sáng của mặt trời nhân tạo ấy. Chỉ có sống sót, mới có thể nghe thấy tiếng chú chim bay lướt qua cửa sổ. Chỉ có sống sót, mới có thể vuốt ve mái tóc đỏ bồng bềnh mềm mại. Những thứ nhỏ bé, vụn vặt này là bụi gai để hắn nắm chặt trên vách đá, dù cho máu chảy ồ ạt, cũng không muốn buông tay.

Johan không phải 329, 329 muốn sống sót.

Johan dùng sức hít mũi một cái, lau mặt rồi một lần nữa ngẩng đầu lên. Lần này, trông gã không còn tuyệt vọng, không còn phẫn nộ, lại càng khiến người ta không rét mà run. Những cơ thịt trên mặt gã run rẩy mấy lần, tạo ra một nụ cười khó coi.

"Tôi sẽ cho anh được giải thoát." Gã nói.

Tiếng súng vang lên, cùng lúc đó 329 đột nhiên ngồi xuống, viên đạn sượt qua tóc của hắn bắn vào hòm gỗ. Hắn chật vật lăn trên mặt đất một vòng, tránh thoát phát súng thứ hai. Johan xả đạn không kiềm chế chút nào, tiếng súng đinh tai nhức óc. Lòng bàn tay và sau lưng 329 đều đẫm mồ hôi, khát vọng sống khiến hắn không ngừng né tránh trong ngõ nhỏ, cố gắng xông qua Johan để chạy trốn. Những mảnh gỗ vụn bắn tung làm rách da hắn, một viên đạn trúng vào chân hắn, hắn ngã trên mặt đất.

329 hoảng sợ nhìn nòng súng, hắn muốn đứng lên, nhưng hắn không thể cử động.

"Suỵt, đừng sợ." Johan thì thầm, trên mặt lóe lên ánh sáng của một kẻ tử vì đạo, "Tôi bảo vệ danh dự của ngài, đến chết mới thôi. Chúng tôi yêu ngài, chúng tôi..."

"Không!" 329 điên cuồng lắc đầu, "Tôi không muốn chết!"

"Ngậm miệng! Ngậm miệng!" Johan bỗng nhiên cất cao giọng, "Ngài không phải là người như thế, là chúng hủy hoại ngài! Ngài từng là thần tượng của tôi, ngài từng lãnh đạo toàn bộ nhân dân khu hạ thành phản kháng, danh dự của ngài vốn không nên bị nhuốm bẩn! Nhìn bộ dạng bây giờ của anh xem! Không, không đúng, anh không phải ngài ấy, Chỉ huy đã chết rồi. Đừng mơ tưởng đeo khuôn mặt ngài ấy..."

Đoàng!

Đầu tiên là một cái lỗ - chỉ lớn bằng móng tay - xuất hiện trên trán Johan. Sau đó mới có tiếng nổ, cơ thể của gã đổ về phía sau, ngã trên mặt đất, máu và óc trào ra từ cái đầu nứt toác. Trong không khí xuất hiện một luồng sáng, thiếu nữ tóc đỏ từ trên trời giáng xuống, cô còn chưa đứng vững đã lao thẳng vào lồng ngực 329.

Trái tim 329 vẫn đang đập cuồng loạn, chuyện xảy ra quá nhanh. Cảm giác nhẹ nhõm khi sống sót sau tai nạn hòa lẫn với nỗi sợ hãi ở thời khắc sinh tử, khiến toàn thân hắn run lên. Thật hoang đường, những người luôn miệt thị hắn, căm ghét hắn không làm gì hắn, người tuyên bố yêu quý hắn lại muốn giết hắn. Thật kì lạ, Alpha đã đại triển thần uy giết người và cứu người chỉ trong nháy mắt giờ đang khóc thút thít và run rẩy trong ngực hắn, so với hắn còn kinh hoảng thất thố hơn.

Sau khoảng thời gian sáu tuần, 329 lại một lần nữa nhìn thấy Á Toa. Á Toa gắt gao ôm lấy hắn, chặt đến mức như muốn ấn mình vào lồng ngực hắn. Hai hàm răng của thiếu nữ va vào nhau, thân thể nhỏ nhắn run rẩy không ngừng. Khi cô ngẩng đầu lên, 329 nhìn thấy một gương mặt sợ hãi, thiếu nữ quý tộc luôn tự tin nay sắc mặt tái nhợt, khóc đến hai mắt đỏ lên.

Trông cô như cần an ủi, thậm chí cần bảo vệ nhiều hơn, điều này khiến 329 tự dưng trấn định lại, vô thức khẽ vuốt lưng thiếu nữ. Động tác của hắn dường như khiến cô bừng tỉnh, Á Toa ôm lấy khuôn mặt 329, ánh mắt cuồng loạn đảo khắp trên dưới, tìm kiếm bất kì một vết thương nhỏ nào. Cô phát hiện vết máu trên đùi 329, màu đỏ ấy khiến cô co rúm người lại, như là bị bỏng.

"Một tên tội phạm nhỏ nhoi, thật nực cười... Suýt chút nữa em đã mất đi ngài, đều tại em, em thật là ngu ngốc, đồ ngốc, ngu xuẩn, chỉ kém một chút, cùng một sai lầm." Á Toa tự lẩm bẩm, ngữ tốc cực nhanh, tựa như thú nhỏ bị hoảng sợ, "Em phải trông chừng ngài, một khắc cũng không thể ngừng. Không được, không thể để ngài ở bên ngoài. Hãy tin em, không có việc gì, đừng lo lắng. Em sẽ không mất đi ngài lần nữa. Không ai có thể tổn thương ngài nữa, mãi mãi, mãi mãi không có ai, có thể cướp ngài khỏi tay em."

Tay cô nắm quá chặt, gần như mang đến đau đớn. Không đợi 329 mở miệng, Á Toa lấy thứ gì đó ra, nhắm thẳng vào hắn.

Trước mắt hiện lên một tia sáng trắng, 329 mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro