Nợ Môn Lần 7
Xe chạy được một đoạn, Phó Kiến Văn lập tức biết được rằng ly nước dứa thơm ngon ban nãy là một lựa chọn tồi tệ, từng cơn đau bắt đầu dồn dập.
Cũng may là hắn luôn để thuốc trong xe, chậm rãi tấp xe vào lề rồi tìm thuốc đau dạ dày trên xe để uống.
"Thầy bị đau dạ dày sao?" Lưu Di Giai hỏi nhỏ.
Phó Kiến Văn nhẹ gật đầu, cắn lấy một góc của gói thuốc rồi xé. Mùi vị của thuốc không phải khó uống nhưng lúc nào cũng để lại dư vị khó chịu. Ngay khi hắn định lấy một chai nước suối thì cô liền đưa một chai đã được mở nắp qua cho hắn.
"Đây, thầy uống đi. Mùi của thuốc dạ dày lúc nào cũng khó chịu, thầy uống chút nước cho bớt khó chịu." cô cười nhẹ.
Bầu không khí trong xe có hương bạc hà nhè nhẹ không quá cay nồng, là mùi tin tức tố của Di Giai. Tâm tình của Phó Kiến Văn trở nên nhẹ nhõm hơn, hắn nhận lấy chai nước rồi uống, đầu óc đã bay đi phương nào.
Tiếp theo đó Lưu Di Giai và hắn trò chuyện được thêm vài câu, nhận thức của Phó Kiến Văn về cô lập tức có nhiều thay đổi. Trước đây hắn chỉ xem cô là một sinh viên lười biếng, luôn rớt môn của hắn thậm chí còn muốn hắn nâng điểm cho cô.
Nói trắng là một sinh viên không tốt lành gì, tuy hôm nay đã nhìn thấy cách cư xử của cô đã làm hắn có nhiều điều ngạc nhiên nhưng chung quy lại vẫn chưa đủ thay đổi hình tượng của cô với hắn.
Đưa cô về đến nhà, Phó Kiến Văn lịch sử bảo :"Gửi lời chào của tôi đến hai vị phụ huynh nhé".
Ngay lúc đó hắn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lưu Di Giai trở nên cứng đờ nhưng rất nhanh cô đã lấp liếm bằng cách gật đầu như gà mổ thóc.
"Cảm ơn thầy".
Lưu Di Giai nhìn chiếc xe rời đi, nụ cười trên moi chậm chạp tắt đi, cô nhìn ngôi nhà không hề có ánh sáng dù trời đã tối của mình.
"Lưu! Di! Giai!" tiếng của Phương Du Cẩn như u linh vang lên.
Cô nhìn thấy cô ấy đang xách túi rác chỉ vò mình bằng một gương mặt bất lực.
"Đó là thầy Phó đúng không? Di Giai, tớ thấy hêt rồi, tại sao thầy ấy lại đưa cậu về vài cái giờ này????? Đừng nói cậu...cậu..." miệng cô ấy lắp bắp, hai mắt trợn lên trông đáng sợ vô cùng.
"Gì? Ai biết gì đâu?" Lưu Di Giai để lại câu này cùng nụ cười vô liêm sỉ rồi chạy biến vào nhà.
Phương Du Cẩn nhìn cánh cửa nhà cô bạn mình đóng sầm lại trước mặt mình thì túi rác trên tay cũng rơi xuống đất. Cô ấy ôm mặt, nếu chuyện này là thật làm sao cô có thể đối mặt với thầy Phó đây.
"Con nhỏ chết tiệt!!!" Phương Du Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói.
-----------------------------
Sáng sớm hôm sau là ngày nghỉ của lớp Lưu Di Giai nhưng sáng sớm cô vẫn chịu khó đặt báo thức, nấu một nồi cháo hạt sen nhỏ đủ để hai người ăn rồi cẩn thận múc vào bình giữ nhiệt.
Nhớ đến cái áo nỉ của mình, cô bèn lấy ra xem thử, hôm đó dùng khuỷu tay đập kính nhưng chỉ có vài vết xước nhẹ là nhờ nó. Qua nhiên phần khuỷu tay đã bị rách vài lỗ, đây là chiếc áo cô được một nhãn hàng tặng, cũng không quá quan trọng.
Ăn xong phần mình cô mới lấy xe mô tô phi đến trường.
Nhưng điều cô không ngờ là Phương Du Cẩn đã đứng chặn trước cửa nhà mình bằng một khuôn mặt vô cùng khó ở.
"Đm..." Lưu Di Giai bị giật mình, miệng bật thốt ra mấy lời như hoa như ngọc.
"Cậu....lại đây" Phương Du Cẩn dường như đã hóa thành xác sống, nhảy vồ vào người Lưu Di Giai.
"Á tha cho tớ!!!!" Lưu Di Giai giơ tay đẩy cô ấy ra, ba chân bốn cẳng leo lên mô tô của mình. Để rồi phát hiện ra chìa khóa xe đang phát ra tiếng leng keng trên tay Phương Du Cẩn.
Kết quả là Lưu Di Giai dùng xe mô tô chở Phương Du Cẩn cùng đến trường, trên đường đi cắn chặt răng nghe cô ấy thuyết giáo về việc "Tôn sư trọng đạo".
"Tớ...tớ thích thầy ấy mà..." Lưu Di Giai đành dùng chiêu bài cuối cùng này của mình.
"Cậu?? Lưu Di Giai cậu? Thích thầy Phó? Thôi cho mình làm ơn, đừng có chơi đùa với cảm xúc của người khác nữa. Sau này thế nào cũng sẽ có người cho cậu biết mùi!". Phương Du Cẩn dùng tay bổ lên trán co một cú rõ đau.
Lưu Di Giai ôm trán mình xuýt xoa, nhăn mày nói :"Ơi là trời đừng có đánh mình chứ! Gương mặt này dùng để kiếm cơm đấy".
Hai người họ giằng co thêm một lúc thì chuông reo lên làm Phương Du Cẩn nhanh chóng rời đi, Lưu Di Giai đứng một mình ở sân trường nghĩ lại mấy lời mà cô ấy nói.
"Chưa chắc gì thầy Phó sẽ thích mình..." cô lẩm bẩm trong miệng.
--------------------------
Phó Kiến Văn vừa định đợi đến giờ giảo lao sẽ dùng bữa sáng ở nhà ăn của trường nhưng khi trở về phòng giáo viên thì thấy trên bàn có một hộp giữ nhiệt cùng một mẩu giấy.
"Cháo hạt sen rất tốt cho người đau dạ dày" kèm một cái mặt cười.
"Con bé đó chắc muốn năn nỉ cậu để được qua môn chứ gì" một giáo viên khác bật cười chỉ vào bình giữ nhiệt.
Ấy vậy mà Phó Kiến Văn không nghĩ thế, hắn vốn không định ăn nhưng bây giờ nghe lời đồng nghiệp nói thế cũng mở bình giữ nhiệt ra xem thử.
Cháo nóng hôi hổi bên trong làm dạ dày của hắn réo lên một tiếng, mùi vị bình thường thậm chí hơi nhạt nhưng hắn lại cảm thấy cháo này thật vừa miệng.
Đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu nói về thế hệ học sinh mới thích cúp tiết, ăn trong giảng đường hoặc thậm chí ngủ chảy nước dãi ướt cả giáo trình.
Phó Kiến Văn cũng bật cười theo, theo lời đồng nghiệp kể liền nhớ đến hình ảnh Lưu Di Giai ngủ gật trong giờ của hắn.
----------------------
Phương Du Cẩn lúc nãy do mải thuyết giáo cho Lưu Di Giai nghe nên vào tiết trễ, nhưng vì là học trò ưu tú cũng không bị khiển trách quá nặng thậm chí giảng viên còn tưởng cô ấy bị bệnh hay gì đó.
Tiếng tin nhắn vang lên thu hút sự chú ý của cô ấy, là Triển Ngôn.
Ha người họ dạo này thường xuyên trò chuyện, tuy chỉ là những chuyện liên quan đến trường học hoặc những bài tập về nhà nhưng Phương Du Cẩn cũng rất vui vẻ trả lời.
Khụ khụ, bởi lẽ, Phương Du Cẩn thấy em trai này gương mặt đôi lúc nghiêm nghị đến đáng sợ nhưng mà khi nói chuyện với cô ấy càng nghiêm túc hơn.
Cô muốn biết tại sao lại như vậy...
Phương Du Cẩn quả thật rất tò mò, trước đây Triển Ngôn là người chủ động xin phương thức liên lạc của cô mà.
Hay là em ấy xin giúp người khác nhỉ??
Hầy! Mong là em ấy không ghét cô vì em ấy là tuýp người mà cô thích.
---------------
"Zane, đặt tay lên cằm đi, đúng rồi giữ nguyên như vậy nhé" nhiếp ảnh gia điều chỉnh tư thế cho Di Giai.
Lưu Di Giai đang chụp một loạt ảnh cho một nhãn hàng về trang sức, bộ sưu tập lần này thiên về mạnh mẽ và rắn rỏi nên cách trang điểm của cô tập trung vào những góc cạnh trên khuôn mặt cô.
Đại diện bên đó rất vừa ý cô, bọn họ đặc biệt viết sẵn hợp đồng hơn nửa năm trước chỉ đợi sản phẩm hoàn thành sẽ cho cô chụp ngay.
"Rất đẹp, mong sau này vẫn sẽ được hợp tác với em, Zane." giám đốc sáng tạo bên đấy là một chàng trai trẻ, khí chất trên người rất mạnh, là một điển hình của Alpha rất được ưa chuộng.
"Hợp tác vui vẻ" Lưu Di Giai bắt tay với anh ta.
"Lát em có thời gian cho một cốc cà phê chứ!" Phong Lãm hỏi.
"Sao lại không chứ" cô cười.
Phong Lãm là người trực tiếp đề nghị cô làm mẫu ảnh cho bộ sưu tập này, một lời mời như vậy không có lí do nào để cô từ chối cả, chưa kể anh ta cũng rất điển trai.
Hai người họ cùng đi vào một quán cafe gần tòa nhà ban nãy, giá trị nhan sắc làm người khác phải đưa mắt nhìn theo họ. Có vài người thường theo dõi tạp chí thời trang cũng nhận ra cô rất quen mắt và bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Chủ tịch Lưu vẫn khỏe chứ" Phong Lãm khuấy ly cà phê, mày mắt cong cong nhìn cô.
Mặt Lưu Di Giai vẫn không có gì bất thường, cô nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi mới trả lời.
"Ông ấy vẫn khỏe."
"Không biết em có biết rằng chủ tịch Lưu định sắp xếp cho chúng ta gặp mặt làm quen hay chưa. Nhưng hôm nay gặp mặt em anh thấy rất vừa ý, mong sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau."
Mày Lưu Di Giai khẽ nhíu, thông qua thông tin mà Phong Lãm nói cô cũng hiểu rõ mấy chữ "gặp mặt làm quen" này. Điều này làm tâm trạng cô chỉ tệ thêm.
"Tôi vẫn chưa nghe ông ấy nói gì, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh một chuyện. Về vị trí người mẫu cho bộ sưu tập này, anh chọn tôi vì chuyện công hay chuyện tư?".
"Năng lực của em không ai có ý kiến gì cả, em yên tâm tôi không phải là người không phân biệt được chuyện công và chuyện tư" anh ta cười, nói bằng một ngữ điệu nhẹ nhàng.
"Cảm ơn giám đốc Phong, tôi cũng biết anh là người tài giỏi mà, đâu thể vì một lí do thiển cận làm mất đi danh tiếng chứ" cô cười.
"Nếu là em thì cũng đáng để thử".
Hai người bọn họ mỗi người một suy tính riêng, tâm trạng của Lưu Di Giai cực kì tồi tệ. Sau khi rời khỏi quán cafe cô liền trở về biệt thự của cha mình, cũng là chủ tịch Lưu trong lời nói của Phong Lãm.
Biệt thự nguy nga giữa lòng thành phố sầm uất đã phô ra quyền uy của chủ nhà. Lưu Di Giai bước vào cổng, người làm nhìn thấy cô đều cúi đầu chào một tiếng "Cô cả".
Trời đã vào chiều, khi Lưu Di Giai đặt chân vào sảnh chính cũng là lúc người làm đang loay hoay chuẩn bị bữa chiều. Trên bàn ăn có một người phụ nữ ngồi sẵn ở đấy, trên người mặc một chiếc đầm suông dài màu đen đang lười biếng dùng nĩa đâm vào đĩa hoa quả.
Bà ấy thấy có người đi lại còn chẳng thèm ngẩng đầu, giọng điệu có chút nóng vội.
"Sao còn chưa.....Di..Di Giai..." bà ta nói được nửa câu đã thấy có gì đó không đúng, ngay khi ngẩng mặt thì liền hoảng hốt đến mức lắp bắp.
"Dì không nghĩ con sẽ về nhà....để dì kêu người làm mang thêm bát đũa..." Tô Mi Phương gấp gáp chạy biến đi mất.
"Dì Hà, cha tôi đâu?" cô quay sang hỏi người giúp việc thân với cô nhất.
"Trùng hợp cha cũng muốn gặp con" Lưu Hiến Thành đứng trên cầu thang nhìn cô rồi mới chậm rãi đi xuống.
-------------------------
Gần đây mình có viết fic cho page Phong Thu Phủ Tuyết trắng á :)))) bạn nào muốn xem thì có thể đến trang đó tìm fic của Quian viết nha.
https://www.facebook.com/scarletleaves.frostflake/
He he.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro