NTNAM 537-547
Chương 537
Phiền phức không đáng có
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Theo thói quen truyền thống của người Trung Quốc, con dâu mới đêm 30 tối phải đến nhà trai "canh đêm" cùng người nhà chồng ăn cơm tất niên. Nhưng do gia đình bây giờ chỉ có một người con, nên đêm 30 là vấn đề đau đầu nhất với các cô dâu mới.
Những năm tám mươi, chương trình kế hoạch hóa gia đình được tiến hành. Các nhà vốn thích để bao nhiêu thì đẻ, bây giờ lại thành có mỗi một con.
Theo tình hình bình thường, con gái đến nhà con trai ăn tất niên thì không có gì. Bởi vì một nhà không chỉ có một người con. Nhưng bây giờ thì khác, con gái đi rồi, vậy không còn nữa.
Cho nên Dương mẫu rất lo lắng vấn đề này. Trần gia người ta cũng có mình cô con gái, tất niên không ở nhà, sao được?
"Vậy... lát nữa con hỏi một chút..." Trần Mộng Nghiên mặc dù cũng hiểu được mình bỏ bố mẹ lại, chạy đến nhà Dương Minh ăn tất niên không ổn lắm, nhưng từ góc độ khác thì đã chứng minh địa vị của mình trong Dương gia. Cũng chính là mình được bố mẹ Dương Minh thừa nhận. Cho nên Trần Mộng Nghiên rất muốn đi.
"Được rồi, bác không nói với con nữa, bác đi gọi Đại Minh cho con" Dương Minh cười cười, quyết định để không gian lại cho hai thanh niên.
"Vâng..." Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ nói: "Đại Minh ra nghe điện" Dương mẫu gọi vào phòng Dương Minh.
"Tìm con?" Dương Minh từ trong phòng đi ra: "Mẹ, ai gọi tới thế?'
"Mộng Nghiên, mẹ nói với nó bảo đêm 30 đến nhà ta làm khách. Con bàn với nó xem sao. Mẹ sợ bố mẹ nó không đồng ý" Dương mẫu nói.
"Mộng Nghiên?" Dương Minh có chút kinh ngạc, Trần Mộng Nghiên không ngờ chủ động gọi điện cho hắn? Nếu nàng không gọi tới, mình cũng sẽ gọi cho nàng. Dù sao cũng đã chiến tranh mấy hôm, sắp tết rồi, mình dù như thế nào cũng phải đến chúc tết Trần thúc chứ.
"Vâng, con biết rồi..." Dương Minh lấy lại bình tĩnh, nghe điện, alo, vợ à..."
"...." Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh nói thế không khỏi lúng túng. Nàng biết mẹ Dương Minh nhất định ở bên cạnh. Dương Minh không ngờ dám gọi mình là "vợ" Trần Mộng Nghiên rất xấu hổ.
"Sao vậy?" Dương Minh cười nói: "Em vừa nãy không phải nói chuyện với mẹ rất vui sao?"
"Đâu có..." Trần Mộng Nghiên giải thích.
"Vậy à? Chẳng lẽ em không vui? Giận à?" Dương Minh cố ý nói.
"Đừng nói linh tinh, để mẹ anh nghe thấy, có phải là anh định hại em không?" Trần Mộng Nghiên mắng hắn.
"Hắc hắc, mẹ anh đang xem Tv, không có gì" Dương Minh nháy nháy mắt với mẹ đang nhìn chằm chằm về phía này.
Không ngờ Dương mẫu lớn tiếng nói: "Không sai, mẹ đang xem Tv"
"A" Trần Mộng Nghiên ngẩn ra, hoảng hốt kêu lên: "Mau đưa điện thoại cho mẹ anh, em muốn giải thích"
"Ha ha, nói đùa thôi, mẹ anh sao tin là thật" Dương Minh lắc đầu: "Em không ngờ lại khẩn trương như vậy. Sao, sợ mẹ anh có đánh giá khác à?"
"Nói linh tinh..." Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng: "Anh lại lừa người ta"
"Ha ha, không nói cái này. Nghe mẹ nói, đêm 30 em muốn đến nhà anh?" Dương Minh hỏi.
"Vậy anh muốn em tới hay không?" Trần Mộng Nghiên không trả lời, hỏi lại.
"Ha ha, anh đương nhiên là muốn...." Dương Minh nói đến đây cố ý dừng lại một chút. Hắn nghe thấy tiếng thở của Trần Mộng Nghiên trở nên dồn dập.
"Thằng bé xấu xa này" Dương Minh đang cười trộm, đột nhiên bị tát vào đầu. Quay đầu lại thì thấy Dương mẫu đang trừng mắt nhìn mình: "Con dọa Mộng Nghiên hả? Con ăn no dửng mỡ hả?'
Dương Minh toát mồ hôi, thì ra mẹ vẫn chú ý đến bên này. Nhất là tiếng máy điện thoại nhà Dương Minh hơi to. Dương mẫu ở không quá xa nên có thể nghe thấy.
"Hì hì..." Trần Mộng Nghiên nghe thấy giọng Dương mẫu, lập tức cười cười.
"Còn cười..." Chẳng qua Dương Minh thấy mẹ giơ tay lên định tát, đành phải ngậm miệng: "Mộng Nghiên, hay là mai anh đến nhà em, xin bố mẹ em"
"Cũng được đó" Trần Mộng Nghiên vui vẻ nói: "Lát em sẽ nói với bố mẹ"
"Ha ha, không tức à...?" Dương Minh hỏi.
"Giận... giận cái gì chứ?" Giọng Trần Mộng Nghiên hơi ngập ngừng, có chút xấu hổ.
"Em nói gì?" Dương Minh cười nói.
"Chu Giai Giai... đến tìm em..." Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi nói.
"Cái gì? Cô ấy đến tìm em? Cô ấy tìm em làm gì?' Dương Minh không khỏi nhíu mày: "Cô ta không nói xấu anh đó chứ?'
"Yên tâm... Chu Giai Giai rất tốt. Chuyện ấy, Giai Giai đã giải thích với em" Trần Mộng Nghiên nói.
"Người tốt?" Dương Minh kinh ngạc. Không nghĩ Trần Mộng Nghiên hay ghen mà lại khen Chu Giai Giai là tốt. Xem ra cô bé này có thủ đoạn.
"Đúng thế, anh cảm thấy cô ấy thế nào?" Trần Mộng Nghiên không biết tại sao lại hỏi vấn đề này.
"Bỏ đi, không nhắc đến cô ta" Dương Minh không có hứng thú, cắt ngang đề tài này.
"Nhưng mà cô ấy..." Trần Mộng Nghiên muốn nói lại thôi. Nhưng thấy Dương Minh không muốn nhắc đến Chu Giai Giai, đành phải thôi.
"Đúng, Mộng Nghiên, Trần thúc có nhà không? Em bảo chú nghe điện, anh cũng muốn chúc tết chú" Dương Minh nói.
"Vâng, bố có nhà, anh chờ chút nha" Trần Mộng Nghiên nói.
Một lát sau, Trần Phi nói: "Dương Minh à, cháu tìm chú?'
"Trần thúc, mai là hết năm, cháu chúc tết chú trước" Dương Minh lặp lại lời Trần Mộng Nghiên nói với mẹ mình ra.
"Ha ha, cảm ơn cháu. Đúng, dạo này chú không quá bận, hôm nào ngồi uống rượu chứ?" Trần Phi cười nói.
"Vừa nãy cháu và Mộng Nghiên đang nói chuyện này, ngày mai được không ạ?" Dương Minh nói: "Không quấy rầy chú chứ ạ?'
"Mai? Được đó" Trần Phi nói: "Vậy ngày mai đi. Phiền gì chứ, cháu đến càng vui"
"Vâng ạ, cháu sẽ đến" Dương Minh cười nói.
"Bảo cô nấu mấy món ăn cho cháu, cháu muốn ăn gì?" Trần Phi hỏi.
"Cháu ăn gì cũng được ạ" Dương Minh vội vàng nói: "Cô chú làm thế nào cũng được, không cần để ý đến cháu"
"Được rồi, chú bảo cô tự làm" Trần Phi nói: "Quyết định như vậy đi, chúng ta nói rồi đó. Đến lúc đó cháu mà không đến, chú chuẩn bị mất công"
"Không đâu ạ, chú yên tâm, Trần thúc" Dương Minh thầm nghĩ, lần trước người lỡ hẹn là lão mà? Chẳng qua lời này Dương Minh sao dám nói ra miệng. Trần Phi là bố vợ hắn mà.
"Vậy cháu nói chuyện với Mộng Nghiên" Vừa nói, Trần Phi chuyển điện thoại cho Mộng Nghiên.
"Dương Minh..." Trần Mộng Nghiên nghe điện.
"Ừ, đúng, mai em có việc gì không?' Dương Minh hỏi.
"Ngày mai? Không có gì, sao vậy?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Lần trước đến nhà em không thành, mai coi như lần đầu anh đến nhà, hơn nữa còn là cuối năm, không thể đi tay không chứ? Hai ta đi mua chút quà nhé" Dương Minh nói.
"Được, vậy ngày mai" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói: "Chẳng qua mua gì giờ?"
"Năm mới, mua cho bố mẹ em mỗi người một chiếc áo lông nhé?" Dương Minh đề nghị.
"Cũng được, lát em xem cỡ của bố mẹ" Trần Mộng Nghiên biết đây là ý tưởng rất được.
Tối, Dương Minh bị bố mẹ gọi ra phòng khách.
"Đại Minh, con nói thật với mẹ xem, quan hệ giữa con và Mộng Nghiên phát triển đến mức nào rồi?" Dương mẫu mở miệng nói.
"A?" Dương Minh sửng sốt một chút, lắp bắp nói: "Mẹ... mẹ hỏi cái này làm gì?"
"Là mẹ, hiển nhiên phải muốn hiểu rõ chuyện của con trai chứ" Dương mẫu nghiêm mặt nói.
"Đó là chuyện riêng tư... mẹ đừng hỏi" Dương Minh có chút xấu hổ.
"Còn riêng tư? Con có chuyện riêng tư?" Dương mẫu bực tức nói: "Con là thịt trên người mẹ đẻ ra, còn riêng tư sao?'
Dương Minh toát mồ hôi. Thấy đó, đây là quan niệm gia trưởng điển hình, không coi trọng chuyện riêng tư của con cái.
"Mẹ... mẹ hỏi cái này... làm gì chứ" Dương Minh đúng là rất xấu hổ.
"Đương nhiên là có chuyện" Dương mẫu nghiêm túc nói: "Rất quan trọng đó. Con và Mộng Nghiên đã có quan hệ đó, vậy tốt. Nhưng nếu không có thì hơi phiền phức"
Chương 538
Đâm xe
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
"Gì ạ?" Dương Minh nghe xong không khỏi cảm thấy đau đầu. Mẹ rốt cuộc muốn nói gì?
"Đại Minh, con nói thật với mẹ đi, cái này có gì mà xấu hổ chứ?" Dương mẫu nhìn Dương Minh: "Có thì là có, không thì là không, con cứ lắp ba lắp thế"
"Được rồi... con nói thẳng... không có..." Dương Minh đành phải nói.
"Thật sự không có?" Thấy Dương Minh trả lời dứt khoát như vậy, Dương mẫu lại có vẻ không tin.
"Thật mà. Con sao dám lừa mẹ" Dương Minh bất đắc dĩ nói.
"Không có? Không thấy phiền sao...." Dương mẫu lắc đầu nói.
"Phiền? Mẹ, mẹ rốt cuộc đang nói gì thế?" Dương Minh kỳ quái hỏi.
"Đêm 30, Trần Mộng Nghiên nếu đến nhà chúng ta qua đêm, vậy sẽ không dễ đâu. Nhà ta chỉ có hai phòng, bố và mẹ ở một phòng, con một phòng. Con bảo Trần Mộng Nghiên ngủ ở đâu?" Dương mẫu nói: "Mộng Nghiên nếu có quan hệ kia với con, hai đứa ngủ cùng thì không sao. Nhưng bây giờ hai đứa không có, như vậy không thể ngủ cùng. Nói cách khác mẹ hơi mau mồm rồi"
"...." Dương Minh nghe mẹ nói vậy, người đầy mồ hôi lạnh: "Mẹ, mẹ có phải là nghĩ quá nhiều không?"
"Sao lại là nghĩ nhiều, mẹ không phải vì tốt cho con sao? Con nói đi, Trần Mộng Nghiên là một cô gái, đến nhà ta, mọi việc không lo chu đáo sao được?" Dương mẫu cau mày mắng. "Mẹ, thực ra không phức tạp như mẹ nghĩ đâu. Con và Trần Mộng Nghiên mặc dù không phát triển đến mức đó, nhưng ngủ chung cũng không sao mà" Dương Minh cười khổ nói.
"Không sao?" Dương mẫu trừng mắt nhìn: "Con nói linh tinh. Nói, con có phải định nhân cơ hội làm gì đó?'
"Mẹ, con xấu xa như vậy sao? Hơn nữa đây là chuyện giữa con và Mộng Nghiên. Con và Mộng Nghiên thực ra... biết nói thế nào nhỉ?" Dương Minh không biết giải thích với Dương mẫu như thế nào. Không thể nào nói mình và Trần Mộng Nghiên sớm đã làm cái đó, chẳng qua đen đủi kiểu gì mỗi lần đều xảy ra chuyện nên mới chưa...
"Không có gì để nói nữa hả?" Dương mẫu nghiêm mặt nói: "Đại Minh, mẹ biết đây là chuyện của hai đứa, rất rắc rối. Con nhất định phải tôn trọng Mộng Nghiên, nếu nó không muốn, không được cưỡng ép. Con biết không?"
"Mẹ... thế này vậy. Con và Trần Mộng Nghiên ngủ chung một giường cũng không phải lần một lần hai. Mấy hôm trước đi tham gia Đông Lệnh Doanh, bọn con đã ngủ chung. Bọn con như thế nào, trong lòng bọn con biết mà. Mẹ đừng quan tâm đến chuyện này" Dương Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có thể lấy chuyện đó làm ví dụ.
Quả nhiên, nghe Dương Minh nói như vậy, Dương mẫu mới yên tâm: "Đông Lệnh Doanh, hai đứa đã ngủ chung?"
"Vâng, cho nên mẹ không cần phải suy nghĩ..." Dương mẫu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mẹ không quan tâm đến nữa. Xem ra con và Mộng Nghiên đã sớm có ý..."
Rốt cuộc Dương mẫu đã thôi không hỏi nữa. Dương Minh về phòng mình, nhắn tin cho Mộng Nghiên, hẹn sáng mai gặp mặt. Nhắn tin xong, Dương Minh suy nghĩ mình có nên mua xe không, nếu không thật sự rất không tiện.
Chẳng qua mới gây dựng sự nghiệp đã mua xe, nói như thế nào cũng không được. Đầu tiên không dễ nói với bố mẹ, ngay cả Trần Mộng Nghiên và Tiếu Tình cũng mắng mình là thằng phá của.
Suy nghĩ một chút, chuyện này để tạm đó.
Nhắn tin cho Trần Mộng Nghiên, vừa định bỏ điện thoại di động lên bàn, điện thoại di động lại vang lên.
Dương Minh nhìn thoáng qua, không ngờ là Lâm Chỉ Vận gọi tới. Từ sau khi ở Đông Hải về, bận một số việc, nên hắn vẫn không liên lạc với Lâm Chỉ Vận. Chẳng lẽ cô bé này nhớ mình?
"Alo?" Dương Minh nghe điện.
"Dương Minh... em là Lâm Chỉ Vận" Giọng nói của Lâm Chỉ Vận luôn làm Dương Minh động lòng.
"Anh biết, có chuyện gì thế? Em nhớ anh mà?" Dương Minh rất tự nhiên trêu chọc Lâm Chỉ Vận. Quan hệ bây giờ giữa hai người rất kỳ diệu. Là tình nhân thì chưa đến, nói không phải, thì còn thân thiết hơn đôi nam nữ đóng giả yêu nhau nhiều.
"Đừng nói linh tinh" Lâm Chỉ Vận đỏ mặt mắng một câu. Chẳng qua ngay cả nàng cũng cảm thấy không đúng. Không sai, Lâm Chỉ Vận đúng là nhớ Dương Minh. Không biết tại sao, sau khi hai người ở chung một phòng tại Đông Hải, hình bóng Dương Minh thường hiện lên trong đầu Lâm Chỉ Vận, xua đi không được.
Mới đầu Lâm Chỉ Vận không biết làm sao. Lâm Chỉ Vận biết mình không nên nghĩ đến Dương Minh. Chẳng qua đến sau này nàng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, đành phải thuận theo tự nhiên.
"Ha ha" Dương Minh không biết mình nói trúng tim đen Lâm Chỉ Vận. Còn tưởng rằng Lâm Chỉ Vận xấu hổ.
"Dương Minh... bố em bảo em hỏi anh..." Lâm Chỉ Vận do dự một chút, nói: "Tối mai anh có rảnh không?"
"Tối mai? Sao thế? Có chuyện gì không?" Dương Minh mơ hồ đoán ra gì đó.
"Bố em nói chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn anh, muốn hỏi anh mai có rảnh không, đến nhà em dùng cơm" Lâm Chỉ Vận nói.
"Tối mai..." Dương Minh thầm nghĩ đây không phải đâm xe sao?
"Nếu không rảnh thì thôi, không sao đâu" Lâm Chỉ Vận mặc dù Cao cấp Thần vu, nhưng nghĩ mai là cuối năm, nhà Dương Minh sẽ có việc.
"Cũng không phải không rảnh..." Dương Minh nghe giọng nói thất vọng của Lâm Chỉ Vận, không đành lòng. Từ chối Lâm Chỉ Vận, Dương Minh không làm được: "Chỉ là tối mai anh phải ở nhà ăn cơm. Hay là anh đến muộn một chút?'
"Vâng" Lâm Chỉ Vận nghe xong Dương Minh đồng ý, vui vẻ nói: "Cả nhà chờ anh nhé?"
"Không cần, tối muộn anh sẽ đến. Em và bố mẹ cứ ăn, anh ăn cơm ở nhà" Dương Minh bất đắc dĩ, đành phải nói dối.
"Vâng... lát em sẽ nói với bố em. Nhà em ăn muộn lắm, anh có khi đến kịp" Lâm Chỉ Vận nói.
"Được rồi.. anh sẽ cố gắng.." Dương Minh thở dài một tiếng, dập máy.
Không ngờ được điện thoại vừa bỏ xuống lại vang lên. Dương Minh giật mình. Lần này còn ai mời mình ăn cơm nữa không? Tiếu Tình? Tôn Khiết?
Chẳng qua Dương Minh nhìn thoáng qua số máy lại là số bên ngoài. Hơn nữa số này từng gọi cho Dương Minh. Dương Minh mỉm cười, cầm lấy: "Oánh tỷ, muộn thế này sao lại gọi cho em?"
"Sao, không có việc gì không thể gọi điện à?" Triệu Oánh ra vẻ bực tức.
"Vậy không phải, đúng, nhận được đồ chưa?" Dương Minh vội vàng nói.
"Chị gọi điện chính là nói chuyện này với em. Nhận được đồ rồi, em yên tâm" Triệu Oánh cười nói.
"Vậy là tốt, hai hôm nay em đều lên trang web của công ty kiểm tra, chỉ sợ đồ không đến chỗ chị" Dương Minh nói.
"Đúng, Dương Minh, chị nói một chuyện với em, đến lúc đó em phải phối hợp với chị" Triệu Oánh đột nhiên hạ giọng.
"Chuyện gì mà cần em phối hợp?" Dương Minh có chút khó hiểu.
"Là như thế này, chị nói với bố mẹ chị, cái đó là em mua cho bọn họ" Triệu Oánh nói: "Bọn họ nếu gọi điện cảm ơn em, em đừng làm lộ ra đó"
"Cái gì?" Dương Minh càng không rõ Triệu Oánh nói gì: "Oánh tỷ, chị tại sao lại nói em mua? Cái này có quan hệ gì với em? Bố mẹ chị hình như không biết em là ai mà?"
"Ban đầu không biết, bây giờ không phải đã biết rồi sao?" Triệu Oánh nhỏ giọng nói: "Là thế này, bố mẹ chị suốt ngày giục chị tìm bạn trai. Chị thuận miệng nói chị đã có bạn trai. Hai cái đệm đó là do bạn trai chị mua"
"A... vậy có quan hệ gì với em..." Dương Minh nghe Triệu Oánh nói cũng hiểu đôi chút, nhưng không dám xác định.
"Chị làm gì có bạn trai?" Triệu Oánh tức giận nói: "Em sao lại ngu như vậy. Chị chỉ sợ bố mẹ chị tìm bạn trai không căn cứ chứng thực. Cho nên chị phải gọi báo em một câu. Nếu bọn họ gọi điện hỏi em, em phải đồng ý hết"
"Như vậy cũng được sao?" Dương Minh lắc đầu cười khổ nói.
"Có gì không được. Hôm khác chị mời em dùng cơm" Triệu Oánh nói: "Được rồi, bố mẹ chị đang lên, không nói nữa, nhớ đó"
Chương 539
Xung đột nhỏ
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Triệu Oánh nói xong liền dập máy. Dương Minh không biết có nên cao hứng hay không. Sao cảm thấy mình lại thành đóng giả bạn trai chuyên nghiệp như vậy chứ?
Đầu tiên là Lâm Chỉ Vận, Tôn Khiết, bây giờ là Triệu Oánh. Chẳng lẽ mình có tiềm chất vậy sao? Nếu bao giờ thất nghiệp, mở một công ty Hợp đồng tình yêu, chuyên môn cho thuê bạn trai.
Chẳng qua đây chẳng phải chuyện gì lớn, nói mấy câu mà thôi, dễ dàng hơn việc cùng Tôn Khiết về nhà nhiều. Cho nên Dương Minh chẳng việc gì phải từ chối. Huống hồ trong lòng hắn cũng hy vọng quan hệ giữa hắn và Triệu Oánh gần nhau.
Suy nghĩ một chút thời gian ngày mai, mặc dù Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận hơi "đâm xe" nhau, nhưng nếu mình bố trí hợp lý thì cũng được.
Ví dụ ở nhà Trần Mộng Nghiên đến 8h tối, sau đó đến nhà Lâm Chỉ Vận, như vậy không quá muộn.
Sáng hôm sau, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên gặp nhau ở phố buôn bán.
"Dương Minh..." Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ gọi Dương Minh đang nhìn quanh ở đằng kia. Hôm nay người khá đông, nên xe bus khó bắt, vì thế Trần Mộng Nghiên đến muộn.
Thực ra Dương Minh đã sớm nhìn thấy Trần Mộng Nghiên, chẳng qua thấy nàng ở đó mới ra vẻ lo lắng nhìn quanh. Chẳng qua Dương Minh mới đến được có vài phút.
"Mộng Nghiên" Dương Minh giả vờ rất vui mừng.
"Xin lỗi, em đến hơi muộn" Trần Mộng Nghiên xin lỗi.
"Không sao, anh vừa mới đến mà" Dương Minh nói: "Sao, xác định mua gì chưa?'
"Mua áo lông đi..." Trần Mộng Nghiên và Dương Minh dắt tay nhau vào cửa hàng.
Hai người có mục đích mà đến nên không đi nhiều, nhằm thẳng tầng ba, vào cửa hàng áo nhung. Áo nhung bán khá chạy, bởi vì Bắc Kinh rất rét.
Nhất là cuối năm, trước quầy có không ít người đứng. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên khó khăn lắm mới chen được vào cửa hàng chuyên dụng. Chẳng qua có người không thích bị chen.
"Chen cái mẹ gì thế? Bọn ranh con, chen cái mẹ gì" Một thằng đàn ông khoảng ba mươi tuổi đột nhiên quát Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh nhíu mày, mẹ của thằng này cách mình rất xa, có thể chen được vào sao? Hơn nữa nhìn bà ta béo như vậy, đứng đó như con lợn, không chen người khác đã may rồi.
"Xin lỗi..." Trần Mộng Nghiên không để ý, thấy người đàn ông kia hét lên như vậy liền xin lỗi. Dù sao nàng và Dương Minh đúng là đã chen.
"Hừ" Thằng này hừ lạnh một tiếng, nhước mắt.
Dương Minh vốn định mắng hắn mấy câu, nhưng thấy Trần Mộng Nghiên xin lỗi nên thôi.
Dương Minh thấy ở đây nhiều người liền bàn với Mộng Nghiên một chút, sau đó gọi nhân viên bán hàng ghi phiếu. Đang ghi phiếu thì một phụ nữ kêu lên: "Này, cô bán hàng, lại đây, lấy chiếc áo kia xuống cho tôi xem"
"Chờ chút, tôi viết phiếu cho họ xong rồi lấy cho chị" nhân viên bán hàng nói.
"Viết cái gì mà viết? Chúng tôi đến trước, sao cô có thể viết phiếu cho người khác trước?" người phụ nữ này không nói lý.
"Lời của chị hơi quá khích đó. Mặc dù chị đến trước, nhưng các người đang chọn. Cửa hàng nhiều khách như vậy, tôi không thể nào chỉ phụ vụ một mình chị" Nhân viên bán hàng nói rất có lý, nhưng thằng đàn ông con của người phụ nữ không cho là như vậy.
"Mẹ B mày muốn làm gì? Mày biết tao là ai không? Con mẹ nó" Thằng đàn ông thô tục mắng chửi: "Mày phục vụ cho hai B này"
"Bốp" một tiếng vang lên, Dương Minh tát một cái vào mặt: "Mày mắng ai?" Dương Minh đã sớm khó chịu với thằng này, bây giờ còn mắng mình và Trần Mộng Nghiên, Dương Minh sao có thể nhịn?
Dương Minh vốn là kẻ thích lấy bạo chế bạo, cho nên không nói gì, tát cho hắn một cái đã.
"Mày dám đánh tao?" Thằng đàn ông vừa nói liền vung tay đánh Dương Minh. Người bên cạnh thấy có đánh nhau liền tản ra.
"Đánh mày thì sao chứ? Thằng ngu mà còn ra vẻ" Dương Minh vung tay lên đánh cho hắn chảy máu mũi. Dương Minh không thèm để ý đến Dương Minh. Thằng ngu mà dám ra tay với mình?
"Bảo vệ đâu? Chu Vạn Lý quản lý siêu thị đâu? Gọi hắn đến đây, mau" Sau đó chỉ tay vào Dương Minh: "Thằng chó, mày có giỏi đứng đó xem. Lát nữa ông cho mày chết. Mẹ B, ông mà mày cũng dám đánh, chán sống rồi sao?"
Nhân viên bán hàng nghe thấy thằng này biết quản lý siêu thị, không khỏi giật mình, lúc này một người phụ nữ có vẻ là chủ cửa hàng vội vàng đi tới: "Ông anh, anh đừng giận"
"Đừng nói với tôi, bảo Chu Vạn Lý đến đây cho tôi" Thằng đàn ông rất ngưu nói: "Đây là danh thiếp của tôi, tao tên Dịch Xuân Tài"
Dương Minh nghe xong cười hắc hắc một tiếng.
Chủ cửa hàng nhìn thấy danh thiếp, không khỏi giật mình. Xoay người lại nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Cậu nhóc, tôi thấy cậu tốt nhất xin lỗi người này, lén giải quyết, người này cậu không thể trêu vào"
Dương Minh lắc đầu. Ở Tùng Giang này còn có ai mà hắn không thể dây vào, vì thế cười nói: "Chị viết phiếu cho tôi đi, tôi còn có việc"
"Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy" Dịch Xuân Tài quát lên: "Có giỏi mày đứng đó cho tao"
"Mày nghĩ mình là gì?" Dương Minh đứng đó, cười cười nói: "Mày bảo tao đứng là tao đứng sao? Nếu mày mang một cái ghế để tao ngồi, tao có khi còn ở lại"
"Lấy... lấy ghế cho nó" Dịch Xuân Tài do dự một chút, nói với chủ cửa hàng.
Dương Minh vừa nãy ra tay, Dịch Xuân Tài cũng biết mình không phải đối thủ của Dương Minh. Dương Minh nếu bây giờ rời đi, hắn cũng không thể cản được.
Lúc này một tên béo ú và mấy bảo vệ chạy lên.
"Dịch tổng, anh ở đây à, sao đến không gọi điện cho tôi?" Chu Vạn Lý chính là tên béo, giám đốc siêu thị Tín Hoàng.
"Tôi đến để mua sắm. chẳng qua vừa đến thì thấy anh quản lý siêu thị không được, người như thế này mà cũng vào được?" Dịch Xuân Tài chỉ tay vào Dương Minh: "Hai tên tội phạm này mà cũng vào được"
Tội phạm? Dương Minh ngạc nhiên, người này nghĩ mình là vua à?
"Có chuyện gì vậy Dịch tổng?" Chu Vạn Lý nhíu mày, thầm nghĩ mình mở siêu thị buôn bán, ai chẳng vào mua đồ được.
"Bắt hai người này lại" Dịch Xuân Tài nói: "Thằng ranh này đánh người, đưa đến phòng bảo vệ. Tôi không tin không thu thập được nó"
"Dịch tổng, chuyện này báo cảnh sát đi" Chu Vạn Lý cũng không ngu như Dịch Xuân Tài, nếu bắt Dương Minh, vậy danh dự của Tín Hoàng không phải xong rồi sao?
Chẳng qua Dịch tổng này cũng khó dây vào. Cậy là họ hàng của phó Tổng giám đốc tổng công ty, làm phó giám đốc bán hàng tập đoàn Tín Hoàng, quản lý các sản nghiệp của Tín Hoàng như nhà hàng... Chu Vạn Lý sao dám đắc tội hắn. Đừng nhìn thằng này không có năng lực, nhưng hắn chỉ cần nói câu gì đó trước mặt phó Tổng giám đốc, mình coi như xong. Dù sao người ta là hoàng thân quốc thích, sức nặng hơn mình.
Hơn nữa vị trí này của mình rất béo bở. Trong tập đoàn có đến lắm thằng nhìn chằm chằm, đều ước gì mình xảy ra chuyện và mất chức.
Chẳng qua Chu Vạn Lý có thể làm đến vị trí này, cũng không phải không có chỗ dựa trong tập đoàn. Chủ tịch tập đoàn Tính Hoàng - Ngô Phú Quý chính là chỗ dựa của hắn. Nhưng mình chẳng qua chỉ là quan hệ một chút. Nếu như phó Tổng giám đốc Dịch muốn động đến mình, Ngô Phú Quý chưa chắc đã ra mặt bảo vệ mình.
Chu Vạn Lý đang do dự. Đều nói tên Dịch Xuân Tài là chuyên gây họa, gây chuyện hết chỗ này đến chỗ nọ. Mỗi lần đều rất náo nhiệt, xem ra lời này không sai.
"Báo cảnh sát có tác dụng mẹ gì? Cho bảo vệ đánh nó, đánh chết tôi chịu trách nhiệm" Dịch Xuân Tài ưỡn ngực nói.
"Cái này..." Chu Vạn Lý đầu đầy mồ hôi lạnh. Đây không phải là đẩy mình vào lò lửa sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, mình là thằng đầu tiên mất chức.
"Mẹ kiếp, mấy người bọn mày không biết thân phận của tao sao?" Dịch Xuân Tài chỉ vào mấy bảo vệ: "Bọn mày đánh chết nó cho tao"
Mấy bảo vệ nhìn nhau. Người mắt chính là xếp của ông chủ mình. Bọn họ có thể nhìn ra, nhưng ông chủ chưa lên tiếng, bọn họ không dám ra tay. Thấy bảo vệ chưa ra tay, Dịch Xuân Tài vội vàng nói: "Bọn mày lên, ai mà không đánh thì mai cút ngay. Đánh, mỗi thằng được 1000 tệ"
Chương 540
Chuyên gia gây họa gặp tổ tông gây họa
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Mấy bảo vệ do dự một chút. Không ra tay, Dịch Xuân Tài đuổi bọn họ là chuyện dễ dàng. Nếu ra tay, lấy được 1000 tệ, còn làm tiếp được, cho dù không thể tiếp tục làm ở siêu thị này nhưng Tín Hoàng lớn như vậy, Dịch Xuân Tài không biết chừng sẽ bố trí bọn họ đến chỗ khác.
Cho nên mấy người nhìn nhau, thầm tính toán trong lòng rồi lao về phía Dương Minh.
Dương Minh đúng là bất đắc dĩ, thầm nghĩ Dịch Xuân Tài nghĩ mấy thằng bảo vệ này làm gì được mình sao?
Dương Minh chẳng muốn ra tay với mấy người này. Đám bảo vệ ở siêu thị phần lớn đều là người bình thường. Không giống bảo vệ ở khách sạn, khu giải trí đều là được huấn luyện chuyên nghiệp hoặc thuê từ các công ty vệ sĩ. Bảo vệ trong siêu thị chỉ để duy trì trật tự mà thôi, chỉ để dọa người. Nhưng không có sức chiến đấu gì cả.
Dương Minh nhìn mấy tên bảo vệ ngu ngốc lao về phía mình. Dương Minh vừa định ra tay đuổi đi thì đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng kêu to: "Dương ca, anh đánh nhau à? Em đến giúp anh"
Lúc này một bóng đen lao tới, không phải thằng nhóc Ngô Trung Kiệt sao?
Ngô Trung Kiệt hôm nay dẫn bạn gái đến siêu thị mua sắm, lên tầng ba thì thấy Dương Minh đang giằng co với mấy tên bảo vệ. Ngô Trung Kiệt rất tức, con mẹ nó, bảo vệ siêu thị nhà mình dám ra tay với Dương ca sao?
Ngô Trung Kiệt đang lo không có cơ hội thể hiện với Dương Minh, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Nhất là thấy giám đốc siêu thị Chu Vạn Lý, hắn càng yên tâm.
Bảo vệ không nhận ra Ngô Trung Kiệt là ai, nhưng Chu Vạn Lý lại nhận ra. Mấy hôm trước Chu Vạn Lý còn đến nhà mình tặng quà. Ngô Trung Kiệt còn nói với hắn mấy câu. Chu Vạn Lý nói với Ngô Trung Kiệt, sau này đến siêu thị mua đồ, cứ gọi điện cho mình, hắn sẽ tự dẫn đường.
Chẳng qua nói là như vậy, Ngô Trung Kiệt và bạn gái đến siêu thị, bên cạnh có bóng đen sao được? Cho nên Ngô Trung Kiệt lần này không tìm hắn.
Theo tiếng hét lớn của Ngô Trung Kiệt, tên tổ tông sợ thiên hạ không loạn gia nhập, thiếu chút nữa vung chân lên đá.
Dịch Xuân Tài ỷ mình là họ hàng của phó Tổng giám đốc Dịch, suốt ngày gây chuyện, có thể nói là chuyên gia gây họa. Nhưng hôm nay hắn gặp phải Ngô Trung Kiệt, thằng ranh này còn là tổ tông gây họa, hơn nữa cũng không sợ Dịch Xuân Tài.
Mấy bảo vệ thấy thế không khỏi ngẩn ra nhìn thằng bé xông lên, không biết làm như thế nào, nhìn Dịch Xuân Tài. Dịch Xuân Tài không thèm để ý, quát lên: "Đánh, đánh thằng bé và thằng chó kia, đánh cho tao"
Bảo vệ nghe Dịch Xuân Tài nói, vừa định ra tay, nhưng Chu Vạn Lý béo mập đã lao vào giữa đám bảo vệ và Ngô Trung Kiệt, hét lớn: "Dừng, dừng, không được ra tay, tuyệt đối không được"
Hắn thấy rõ người xông vào là Ngô Trung Kiệt, mồ hôi lạnh bắt đầu bốc lên. Ngô Trung Kiệt không thể bị thương. Nếu Ngô Trung Kiệt xảy ra chuyện ở siêu thị của mình, vậy mình đúng là chỉ còn nước mất việc.
Bảo vệ mặc dù nghe Dịch Xuân Tài ra lệnh, nhưng thấy ông chủ lao vào cản, cũng hiểu thằng bé đến sau không đơn giản. Vì thế đều ngừng tay, xem ông chủ nói gì.
"Ngô thiếu gia, cậu đến sao không nói với tôi một câu?" Chu Vạn Lý cung kính nói.
"Hừ" Ngô Trung Kiệt hừ lạnh một tiếng chỉ vào Dịch Xuân Tài nói: "Người này làm gì?"
"Anh ta... anh ta là bà con với phó Tổng giám đốc Dịch" Chu Vạn Lý không dám giấu diếm, vội vàng nói.
"Mấy người các anh bắt hắn lại cho tôi, đừng để hắn chạy" Ngô Trung Kiệt nói với bảo vệ. Hắn có chút năng lực này, đương nhiên phải thể hiện cho Dương Minh. Nếu không Dương Minh sẽ xem thường mình.
Bảo vệ nhìn nhau, không biết tình hình như thế nào, sao một thằng bé cũng ra lệnh cho bọn họ chứ?
"Bảo các người bắt thì bắt đi. Ngô thiếu gia nói, các anh không nghe thấy sao" Chu Vạn Lý vội vàng quát: "Người này gây chuyện trong siêu thị, bắt hắn lại"
Đám bảo vệ không ngu, vừa nãy Chu Vạn Lý tươi cười với Dịch Xuân Tài như vậy, trong nháy mắt vừa thấy thằng bé này liền trở mặt, muốn bắt Dịch Xuân Tài.
Cho nên dễ dàng có thể nhận ra thằng bé này ngưu hơn Dịch Xuân Tài. Hầu hết mọi người đều hiểu điểm này, lập tức nhằm vào Dịch Xuân Tài. Mấy người khống chế Dịch Xuân Tài.
Bà béo thấy tình hình như vậy, chỉ vào mũi Chu Vạn Lý mà mắng: "Con bà làm ở tổng công ty đó. Mày dám bắt con bà? Mày biết anh trai bà là ai không? Là phó Tổng giám đốc Dịch của tổng công ty đó"
"Bố tôi là Ngô tổng" Ngô Trung Kiệt bĩu môi, tức giận nói: "Phó Tổng giám đốc Dịch sao? Tôi gọi điện hỏi một câu"
"Cái gì Ngô tổng?" Bà béo không biết cơ cấu của Tính Hoàng cho nên không biết Ngô tổng. Nhưng Dịch Xuân Tài lại biết, nghĩ đến Chu Vạn Lý vừa gọi Ngô Trung Kiệt là "Ngô thiếu gia" lập tức hiểu ra thằng bé này là ai.
Nghĩ đến đây, Dịch Xuân Tài quả bóng xì hơi. Mình có phó Tổng giám đốc làm chỗ dựa, nhưng mình chỉ là bà con mà thôi. Người ta lại khác, chỗ dựa của người ta ngưu hơn mình, là chủ của tổng công ty. Hơn nữa người ta còn là con trai Ngô tổng.
Ngô Trung Kiệt rút điện thoại di động ra, gọi một số, sau đó nói: "Alo, Dịch thúc ạ, cháu là Ngô Trung Kiệt"
"Ồ? Trung Kiệt hả, chuyện gì mà gọi cho chú vậy?" Phó Tổng giám đốc Dịch thấy số điện thoại của Ngô Trung Kiệt, giọng cũng khách khí chút. Mặc dù hắn có cổ phần trong công ty, nhưng so sánh với Ngô gia đúng là kém xa. Tín Hoàng luôn là thiên hạ của Ngô gia.
"Là như thế này, chú, một người tên Dịch Xuân Tài là bà con của chú, vừa gây chuyện ở siêu thị Tín Hoàng" Ngô Trung Kiệt nói.
"Ồ? Dịch Xuân Tài gây chuyện ở siêu thị? Đó không phải sản nghiệp của tập đoàn chúng ta sao? Sao hắn lại gây chuyện? Có hiểu lầm gì không?" Phó Tổng giám đốc Dịch nói giúp Dịch Xuân Tài một câu. Nếu không phải Ngô Trung Kiệt tận mắt nhìn thấy thì dễ xử lý.
"Hiểu lầm? Có hiểu lầm không cháu không biết. Chẳng qua hắn vừa nãy còn bảo bảo vệ đánh cháu" Ngô Trung Kiệt thản nhiên nói.
"Cái gì?" Phó Tổng giám đốc Dịch ngẩn ra, xong rồi, cái này mình không thể giữ được Dịch Xuân Tài rồi.
"Giám đốc Chu Vạn Lý đang ở đây, anh ta có thể làm chứng" Ngô Trung Kiệt nói.
"Trung Kiệt, chú biết rồi, chú sẽ xử lý" Phó Tổng giám đốc Dịch vội vàng nói.
"Vâng, Dịch thúc, cháu tắt máy đây" Ngô Trung Kiệt dập máy.
Dịch Xuân Tài mặt như tro tàn, biết lần này phiền to.
Dương Minh ở bên không khỏi cười khổ. Chẳng qua Ngô Trung Kiệt ra mặt, Dương Minh bớt việc, không cần ra tay trước mặt Trần Mộng Nghiên. Không Trần Mộng Nghiên lại nói mình bạo lực.
Nếu Ngô Trung Kiệt đã ra mặt, Dương Minh mua hai chiếc áo lông hiển nhiên cũng không mất tiền. Chu Vạn Lý không biết quan hệ giữa Dương Minh và Ngô Trung Kiệt, nhưng bây giờ đã chọc vào thiếu gia, chỉ có thể cố gắng bồi thường. Khi hắn bảo sẽ miễn phí cho Dương Minh, Ngô Trung Kiệt mới vui một chút.
Mặc dù miễn phí sẽ lấy tiền từ siêu thị bù vào. Tuy nói Chu Vạn Lý không phải bỏ tiền túi ra, nhưng khuyến mại hàng năm có hạn, hắn đành phải bỏ ra một chút.
Chẳng qua tiền này không thể không bỏ. Hơn nữa hai chiếc áo lông đáng bao nhiêu? 2000 là tối đa.
Dương Minh thấy không thể từ chối liền nhận. Nhưng Trần Mộng Nghiên lại tò mò hỏi Ngô Trung Kiệt là ai.
"Ồ, anh không phải đã nói với em sao. Trước kia giúp bạn đi dạy thêm vài thằng, dạy thêm cậu bé này đó" Dương Minh nháy nháy mắt với Ngô Trung Kiệt.
Ngô Trung Kiệt liền hiểu ý. Mặc dù không rõ tại sao Dương Minh lại đổi bạn gái, nhưng vẫn phối hợp đi tới: "Dương ca, anh có việc, em không quấy rầy"
Dương Minh gật đầu cùng Trần Mộng Nghiên rời khỏi siêu thị. Xung đột vừa nãy kết thúc rất nhanh, có thể nói không ảnh hưởng tâm trạng Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Bây giờ đi đâu?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Bây giờ còn sớm, chúng ta đến cửa hàng ô tô đi. Anh định mua một cái" Dương Minh nói: "Nếu không anh hẹn em không tiện"
"Mua xe?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt một chút, sau đó nói: "Bây giờ công ty của anh và Trương Tân còn chưa mở, anh còn tiền mua xe sao?"
"Chỉ đi xem trước thôi, chưa nói mua hôm nay" Dương Minh cười nói.
Chương 541
Bố cục bắt đầu
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
"Vậy đi xem đi"Trần Mộng Nghiên gật đầu.
"Đúng rồi, Mộng Nghiên, mấy ngày nữa em cũng học lái xe đi, Trương Tân nói Triệu Tư Tư cũng muốn thi lái xe đó"Dương Minh nói
"Em sẽ lái xe nha!!"Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói xong, nhất thời cười cười nói : "Cha em trước kia có dạy em lái rồi! Chẳng qua chưa lấy bằng thôi, vốn ba em tính giúp em làm một cái, nhưng nếu Triệu Tư Tư muốn học, thì em sẽ đi học cùng nàng cũng được"
"À, sao anh lại quên chú Trần nhĩ, chú ấy làm giúp em một cái bằng lái không phải dễ dàng sao!"Dương Minh cười cười : "Chẳng qua, em nên đi học cùng Triệu Tư Tư đi, tránh trở thành sát thủ đường phố!!"
"Được mà.... không đúng, anh không tin tưởng em.... ừ, anh không tin tay nghề dạy dỗ của cha em đúng không, xem em đi méc nè!"Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.
"Haha, đến lúc đó chú Trần khẳng định là khen ngợi anh vì biết suy nghĩ cho em" Dương Minh nói.
"Anh lại tranh cãi với em" Trần Mộng Nghiên cười nói : "Trước kia ở trung học cũng vậy"
"Hắc hắc.... chuyện trước kia còn nói làm gì..."Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói thế, lập tức lúng túng, trước kia vì trốn học, nên đã biện không ít lý do lừa Trần Mộng Nghiên, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ.
Hai người cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài cũng không đi taxi, mà là đi tàu điện, bây giờ là thời đại kỹ thuật cao rồi, nên tàu điện ngầm cũng có ít người đi lắm..
"Em xem người ta đang làm gì kìa" Dương Minh bỗng nhiên chỉ vào một đôi nam nữ cách đó không xa.
"Ơ, cái gì?"Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu, nhìn theo hướng Dương Minh chỉ, không khỏi đỏ mặt : "A..."
Thì ra, nơi đó có một đôi nam nữ đang ôm nhau, nói chính xác là ôm hun đắm đuối. Không coi ai ra gì, cứ thế mà hôn, không cần biết là có bao nhiêu người luôn. Trước mặt công chúng mà như vậy, cũng đủ điên cuồng rồi.
"Chúng ta cũng thử đi?"Dương Minh cười xấu xa nói.
"Thôi...không muốn đâu..."Trần Mộng Nghiên vội vàng lắc đầu.
"Sao lại không muốn?"Dương Minh thừa dịp Trần Mộng Nghiên không chuẩn bị, lập tức hôn lên mặt nàng...
"Đáng ghét... tàu điện đến rồi..."Trần Mộng Nghiên thẹn thùng nói, chẳng qua trong lòng rất ngọt ngào, trở về từ Đông Lệnh Doanh, loại ngăn cách giữa hai người mơ hồ đã biến mất! Bây giờ, trở lại cái cảm giác yêu đương tinh khiết này, làm cho Trần Mộng Nghiên an tâm...
Trước đó, tuy rằng Trần Mộng Nghiên và Dương Minh cũng ở cùng một chổ, nhưng cảm thấy quan hệ hai người dường như cách xa nhau, cái loại cảm giác chân thật đáng sợ này, làm cho Trần Mộng Nghiên có một nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Đi lên tàu điện ngầm, Dương Minh cũng không thể làm lại cái trò khi nãy nữa, dù da mặt của hắn rất là dày, nhưng mà trước mặt bao nhiêu người thế này, hắn không dám liều...
"Sau đây là bản tin trong ngày, thông báo cho tất cả người dân một tin tức. Về sự kiện ma quái tại bệnh viện nhân dân, viện trưởng đã đứng ra bác bỏ tin đồn, chỉ là một người giả quỷ để hù dọa người khác, hơn nữa chúng tôi cũng đã mời cảnh sát cục hình sự đến, chứng minh điều này. Bây giờ, người giả quỷ vẫn chưa bắt được, nhưng người dân nào có manh mối xin liên hệ với phòng hình sự, điện thoại số 88xxx11o... cũng yêu cầu người dân không nên khủng hoảng..."
Cái TV trong tàu điện phát ra một tin tức, ý niệm đầu tiên trong đầu của Dương Minh chính là, không phải lại là tiểu tử Trần A Phúc chứ? Nếu thật là hắn, vậy thì hắn quá tởm rồi!
"Đúng rồi, Dương Minh, cha của em cũng có nói về chuyện này..."Trần Mộng Nghiên nhìn tin tức nói.
"Em nói sự kiện ma quái này hả?"Dương Minh hỏi.
"Dạ, rất là dọa người"Trần Mộng Nghiên gật đầu.
"Không phải là gạt người sao, có gì mà đáng sợ"Dương Minh cười nói, hắn thầm nghĩ, bản thân không chỉ một lần thấy người giả quỷ đâu!
.................................................. ......
Vương Chí Đào mấy ngày nay đã thoáng khôi phục lại tinh thần bình thường, dư độc trong cơ thể cũng được thanh trừ đi rồi... vì thế Vương Tích Phạm đem hắn trở về nhà dưỡng bệnh...
Với tình huống bây giờ của Vương Chí Đào, nếu muốn gạt Chu Giai Giai khẳng định là không được, nên đành phải gọi điện cho Chu Giai Giai, báo là Vương Chí Đào có bệnh, trước mắt ở nhà tịnh dưỡng.
Chẳng qua, Vương Tích Phạm vẫn giải thích với Chu Giai Giai là, do Vương Chí Đào ăn trúng đồ ăn không sạch sẽ, nên bị ngộ độc, cũng không nói ra chuyện con trai ăn uống chuột.
Ngoài ra, còn có một chuyện làm cho Vương Tích Phạm bất ngờ, chính là Chu Giai Giai chủ động yêu cầu đến nhà để chăm sóc cho Vương Chí Đào! Điều này làm cho Vương Tích Phạm vui vẻ, theo hắn nghĩ, Chu Giai Giai đã hoàn toàn thông suốt.
Vương Tích Phạm đương nhiên là đồng ý rồ, nói địa chỉ nhà cho Chu Giai Giai, rồi ở nhà chờ nàng đến.
"Cha, cha nói Chu Giai Giai... nàng thật sự thích con?"Vương Chí Đào trải qua một hồi nghỉ ngơi, ý thức cũng trở nên thanh tỉnh không ít, không còn giống như lúc trước. Cái này giống như một người vừa trải qua quỷ môn quan về vậy, tiều tụy mệt mỏi đến không ngờ.
"Cha cũng nghĩ vậy, trước kia cha dùng an toàn của Dương Minh để uy hiếp Chu Giai Giai vào khuôn khổ, lúc đó có thể nhìn thấy nàng ta không hề tình nguyện" Vương Tích Phạm nói : "Chẳng qua, bây giờ là nó chủ động đòi đến chăm sóc cho con"
"Chủ động? Đến chăm sóc con?"Vương Chí Đào nhíu mày : "Cha, cha không nói cho nàng biết cái đó của con có vấn đề chứ?"
"Không, chuyện này tất nhiên không nên nói cho nàng ta biết, hơn nữa không phải trị không hết, chờ khi nào con khỏi bệnh, thì tất cả không còn là vấn đề" Vương Tích Phạm nói : "Nhưng con cũng đừng chủ động nói ra"
"Yên tâm đi cha, con cũng không ngốc"Trên mặt Vương Chí Đào lộ ra một nụ cười : "Nếu Chu Giai Giai thật sự thích con, con sẽ yêu thương nàng... chỉ là, Dương Minh rất đáng giận, mẹ nó, nếu không phải lần trước do hắn đoạt đi Trần Mộng Nghiên, thì con không cần tìm gái. Nếu con không tin gái, thì đâu có bị như vậy"
"Cha biết, yên tâm đi, Chí Đào, cha sẽ không để cho tên Dương Minh kia sống khá giả" Vương Tích Phạm cười lạnh nói : "Chuyện này con không cần quản, cứ từ từ mà ở chung với Chu Giai Giai đi"
Không lâu sau, Chu Giai Giai đã đến, trong tay còn mang theo một ít hoa quả dinh dưỡng, làm cho Vương Tích Phạm cười muốn rụng răng, vội vàng đưa tay đón lấy mấy món đồ đó, nói : "Giai Giai, con đến là được rồi, cần gì phải mang nhiều thế, ở đây cái gì cũng óc, con có thể đến chăm sóc cho Chí Đào, đã là có tâm rồi!"
"Hi hi, chú Vương, đây là điều con nên làm mà"Chu Giai Giai cười tự nhiên nói.
"Đây là cái gì? Sao mỏng quá vậy?" Vương Tích Phạm cầm lấy đồ trong tay của Chu Giai Giai, thuận miệng hỏi.
"Ồ, đây là máy tính xách tay, con học hệ máy tính mà. Ngày nghỉ con ngồi tự thực hành, ban ngày con không có chuyện gì làm, cũng có thể ngồi học"Chu Giai Giai tùy ý nói.
"À ra thế, đúng rồi, Chí Đào gần đây không tốt, nên ban ngày hay ngủ. Con không có gì làm cũng có thể chơi với thứ này, chẳng qua, ở chổ chú cũng có máy tính mà, con mang theo làm gì?" Vương Tích Phạm nói : "Trừ cái máy trong phòng sách của chú ra, tất cả các máy tính khác con đều có thể dùng được... đúng rồi, chổ của chú còn một cái máy để không..."
"hi hi, không sao đâu, trong máy của con được cài chương trình học, dùng quen rồi"Chu Giai Giai cũng âm thầm nhớ kỹ lại lời của Vương Tích Phạm vừa nói.
"Ừ, con đi học mà, trong máy tính nên có các chương trình học" Vương Tích Phạm gật đầu nói : "Con có cần lên mạng không?"
"Đúng rồi, tốt nhất là lên mạng"Chu Giai Giai nói.
"Trong nhà phòng nào cũng có wifi, có thể dùng lên mạng được, ở trong phòng khách cũng có wireless nữa, mật mã là ngày sinh của Chí Đào, 19901002!" Vương Tích Phạm nói.
"Dạ, chú Vương, con biết rồi"Chu Giai Giai thầm nghĩ, cho dù không nói password wireless ra, thì mình cũng có thể phá mà, chỉ cần vài phúc là có thể vào mạng rồi, có hay không có pass cũng chẳng sao.
"Được rồi, Chí Đào đang ở trong phòng ngủ đó, con lên thăm nó đi. Chú đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại, người hầu trong nhà đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn, sẽ về ngay, con muốn ăn cái gì cứ nói với nàng ta" Vương Tích Phạm dặn.
"Chú Vương cứ đi đi, không cần lo cho con"Chu Giai Giai nói xong, đứng dậy đi về hướng phòng của Vương Chí Đào : "Con đi thăm Chí Đào"
Vương Chí Đào đang nằm trên giường xem TV, nhìn thấy Chu Giai Giai bước vào, lập tức vui vẻ nói : "Giai Giai, em đến rồi?"
"Ừ, Chí Đào, anh sao rồi? Nghe nói anh ăn trúng cái gì phải không? Có sao không?"Chu Giai Giai lần đầu tiên ôn nhu với Vương Chí Đào như vậy, làm cho hắn có chút sung sướng không nói nên lời.
Chương 542
Hành động
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
"Cũng đỡ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi"Vương Chí Đào kinh sợ nói.
"Ừ, mấy ngày nay em cũng không có chuyện gì, nên đến đây thăm anh..."Chu Giai Giai nói
"Tốt... tốt quá, cảm ơn em, Chu Giai Giai "Vương Chí Đào cảm động nói : "Em cứ coi đây như nhà mình đi, anh không rời khỏi giường được, thân thể còn suy yếu, không tiếp đãi em được..."
"Không sao đâu, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi" Chu Giai Giai gật đầu : "Có muốn ăn trái cây không? Em đi lấy cho anh?"
"Không cần.... buổi sáng anh vừa thôi miên châm cứu xong, có chút mệt...."Vương Chí Đào nói xong liền ngáp : "Anh ngủ trước.... trong phòng khách có TV, em có thể xem..."
"Tốt, vậy anh nghỉ ngơi đi" Chu Giai Giai cười ngọt ngào nói : "Em có mang theo laptop đến, anh không còn lo cho em"
"Được..." Vương Chí Đào gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Chu Giai Giai rón rén bước ra khỏi phòng ngủ của Vương Chí Đào, sau đó đóng cửa kỹ lại, chờ thêm lát nữa, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng ngáy của Vương Chí Đào, mới yên lòng
Chu Giai Giai đi đến phòng khách, đầu tiên là lấy trong túi đựng máy tính ra một cái hộp dụng cụ nhỏ, bắt đầu quét sơ bộ tòa nhà. Bình thường những nhà của người giàu thường gắn thêm thiết bị theo dõi, Chu Giai Giai cũng không xác định Vương Tích Phạm có gắn thứ này hay không, nên không thể không cẩn thận trước
Cũng may, kết quả quét cho thấy, trong nhà Vương Tích Phạm không có gắn bất kỳ thiết bị theo dõi nào, cũng vì trong nhà có người hầu, nên không sợ kẻ trộm tiến vào hay sao đó.!
Chu Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, dùng máy tính truy cập vào trong mạng internet của nhà Vương Tích Phạm, tìm hiểu về địa chỉ IP, là 192.168.1.x.
Sau khi kiểm tra "local area network"bằng phần mềm, cũng không có ai đang truy cập, xem ra ở đây không có ai đang dùng máy. Vì thế Chu Giai Giai liền đứng dậy đi đến phòng sách, mà cửa phòng cũng không khóa, xem ra Vương Tích Phạm cũng không đề phòng mình.
Chu Giai Giai cẩn thận kiểm tra động tĩnh của hành lang, sau đó nhanh chóng tiến đến bàn làm việc, mở máy tính lên.
"Tích"một tiếng, trên màn hình xuất hiện hình ảnh.
Chính là mật mã BIOS máy chủ! Đây chính là loại mật mã làm cho Chu Giai Giai đau đầu nhất, nàng tiện tay đánh vào ngày sinh nhật của Vương Chí Đào, không đúng, lại gõ tên Vương Tích Phạm vào, cũng không đúng, thử thêm vài lần nữa, cũng không có kết quả.
Loại mật mã này không giống với mật mã hệ thống. nếu là mật mã của hệ thống, thì có thể dùng đường dẫn PE để câu trực tiếp, thao tác qua mạng, nhưng loại mật mã BIOS này thì không được, nếu không nhập mật khẩu, căn bản là không thể khởi động máy!
Chu Giai Giai bó tay, xem ra chỉ có thể lấy phần cứng ra! Tuy rằng nếu dùng phương pháp CMOS để bẻ khóa thì được, nhưng như vậy sẽ bị Vương Tích Phạm phát hiện.
Nhìn thoáng qua thùng máy, Chu Giai Giai lại cảm thấy đau đầu, toàn là đồ mới! Cơ hồ như mỗi chổ nối, mỗi con ốc đều được dán tem niêm phong, trên đó còn có dòng chữ chói mắt "Xé bỏ không có hiệu quả"! Xem ra, phương pháp đọc phần cứng cũng không được rồi, chỉ có thể suy nghĩ cách khác.
Chu Giai Giai thở dài, rời khỏi phòng sách, đi đến phòng khách, bây giờ chỉ có thể bắt đầu từ đây, tuy rằng tốn nhiều thời gian hơn, nhưng cũng có thể đạt được mục đích.
Dễ dàng tìm được đường dây dẫn đến router, nhưng khi Chu Giai Giai bắt đầu hành sự, thì lại phát hiện ra vấn đề.
Không phải cái router này quá cao, mà là quá thấp, Chu Giai Giai chỉ có thể thông qua cửa sổ bên dưới để vào, loại router này chính là loại "Ngư Nhân", loại này Chu Giai Giai đã từng thấy vài lần, giá cả hơn cả vạn đồng, có rất ít người dùng. Chẳng qua kẻ có tiền như Vương Tích Phạm có lẽ là ngoại lệ.
Nhưng không ngờ mật mã router không giống như mật mã ở ngoài, Chu Giai Giai lại đau đầu lần hai, không ngờ người trong nhà lại còn đổi mật mã sau mỗi lần đăng nhập nữa, hôm nay thật sự là rời cửa gặp xui!
Chẳng qua, Chu Giai Giai lập tức nghĩ thông suốt, nhớ đến những người bào trì mạng internet, thường làm ra hai chổ tốt, thứ nhất là không sợ người ngoài tùy tiện vào phá sửa thiết bị, thứ hai là một khi internet xảy ra vấn đều, cũng có thể tìm bọn họ mà thôi... chỉ như vậy mới có thể kiếm tiền bảo trì mạng nhiều nhiều.
Sau khi đã di chuyển hai lần, rất nhanh, Chu Giai Giai đã đến được router, nhìn thấy được. Vừa nhìn thấy không khỏi nhức đầu, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, vì phòng ngừa người khác thay đổi thiết bị, mà ngay cả nút reset cũng không có. Chẳng qua, còn có chút ưu đãi, loại router này vẫn còn được số sê ri.
Chỉ cần có số sê ri là tốt rồi! Chu Giai Giai liền dùng laptop để đăng nhập vào trang chủ của router này, sau đó nhập số sê ri vào, tìm tòi một hồi, cuối cùng cũng tìm được mật mã của router.
Sau khi đã thiết lập được hoàn chỉ, Chu Giai Giai bắt đầu thay đổi IP của máy mình, rồi từ từ tra nhật ký mạng.
Phát hiện ra trong nhà Vương Tích Phạm chỉ có bốn cái máy tính từng lên mạng được ghi trong đây. Trong đó có lap của mình vừa lên mạng, một cái lap khác dùng wireless network của Intel, theo cái này cho biết, phỏng chừng lap này là của Vương Tích Phạm.
Xem xét phương thức kết nối, quả nhiên đều là dùng mạng không dây. Hai cái còn lại là một cái máy tính trong phòng sách của Vương Tích Phạm, cái còn lại là máy tính của Vương Chí Đào.
Như vậy thì dễ dàng tìm hiểu hơn nhiều, đối ứng thời gian truy cập của hai cái máy này, Chu Giai Giai liền hiểu được, trong đó có một cái chuyên lên vào ban ngày, còn một cái khác ngẫu nhiên lên vào buổi tối.
Vương Chí Đào gần đây ờ nhà ban ngày, nên cũng sẽ lên mạng ban ngày, vậy cái lên buổi tối khẳng định là máy tính trong phòng của Vương Tích Phạm.
Sau khi đã hiểu, Chu Giai Giai bắt đầu thiết lập ghi nhận lại địa chỉ IP của máy tính vpt, thêm vào phần mềm theo dõi, rồi cuối cùng reset lại router, sau đó chờ tất cả bình thường lại thì mới lấy đồ nghề ra.
Cứ như vậy, mỗi buổi tối mình chỉ cần giám sát máy tính của Vương Tích Phạm là được, theo thiết bị của mình thì máy tính trong phòng của Vương Tích Phạm một khi lên mạng sẽ bị lộ ra.
Dù là như vậy, nhưng Chu Giai Giai vẫn không có cách nào xâm nhập vào, cái này cần rất nhiều phiền toái, "Ngư Nhân"là phần mềm tường lửa rất tốt, không phải dễ dàng xâm nhập vào được.
Sau khi chuẩn bị xong, Chu Giai Giai xoa xoa mặt, đột nhiên phía sau lưng truyền đến âm thanh : "Giai Giai, em làm gì vậy?"
Trong tay Chu Giai Giai còn đang cầm "đồ nghề", nhất thời bị dọa đến hết hồn, nhưng xoay người lại, thì thấy Vương Chí Đào đứng cách đó không xa, đang nhìn mình.
"À... là như vậy, em thấy tốc độ truy cập bị chậm, nhìn xem router có vấn đề hay không thôi..."Chu Giai Giai vội vàng đưa cái router cũ ra nói : "Cái này đã bị hư rồi, em vừa mới đổi nói!"Vương Chí Đào nghe Chu Giai Giai nói xong, cũng phụ họa theo : "Hèn chi anh chơi game mà nó cứ lag lag sao ấy!"
"Anh chơi trò gì? Khu nào?"Chu Giai Giai vì tránh xấu hổ, nên vội vàng hỏi.
"Võ Lâm Truyền Kỳ, chơi ở khu điện tín phía nam..."
"..."Chu Giai Giai bó tay, tên Vương Chí Đào này thật sự không có chút kiến thức gì hết, dùng mạng internet để chơi game điện tí, sao mà không lag cho được?
"Giai Giai, vài ngày nữa em mua giúp anh một cái router mới nha, em hiểu biết mấy cái này mà!"Vương Chí Đào nói : "Cái này làm anh tức chết, mỗi lần lên đều bị PK cả..."
"Được..."Chu Giai Giai thuận miệng nói, thầm nghĩ, cái router ở nhà không đủ dùng hay sao, còn phải mua cái mới?
Vương Chí Đào muốn đi toilet, thật ra là muốn kiểm tra bệnh tình của mình, nhưng không tiện nói ra. Dù sao một đại mỹ nữ như Chu Giai Giai trước mắt, mà chỉ được nhìn chứ không được ăn, làm sao mà Vương Chí Đào có thể chịu được.
Chẳng qua, kết quả làm cho Vương Chí Đào thất vọng, một chút phản ứng cũng không có.. cho nên, Vương Chí Đào bây giờ không thể không giả bộ quân tử, duy trì khoảng cách với Chu Giai Giai.
Thật ra, cho dù không thể, Vương Chí Đào cũng muốn hôn thân mật với Chu Giai Giai, nhưng hắn lại sợ rằng, sợ quá thân mật, rồi Chu Giai Giai không khống chết được, muốn cùng hắn cái kia, thế không phải là tự vả vào mồm sao?
Chương 543
Mecedes-benz 600?
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Cho nên, vì suy nghĩ đó, Vương Chí Đào chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Giữa trưa, bảo mẫu trở về, làm cơm, Vương Chí Đào cùng ăn cơm với Chu Giai Giai, sau đó Chu Giai Giai liền đứng dậy ra về, chuẩn bị ngày mai lại đến
Nếu Chu Giai Giai có việc, Vương Chí Đào cũng không giữ lại. Bây giờ, quan hệ giữa hắn và Chu Giai Giai nhìn thì có vẻ thân mật, nhưng khoảng cách thì lại rất xa.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên sau khi đi tàu điện đến chổ ô tô đông phương,, đây là thị trường tiêu thụ ô tô lớn nhất Tùng Giang. Chẳng qua, không phải của Tùng Giang, mà là do một công ty ở Đông Hải đầu tư thôi.
Bởi vì ở Đông Hải không thể kiến tạo được chổ này, cho dù có, thì bán ra cũng không có lời. Vì thế không bằng cứ nhà máy lắp rắp ô tô đến Tùng Giang, như vậy thì nhà máy lắp rắp có đặt ở Tùng Giang hay Đông Hải thì cũng tiện.
Đó cũng là phương án của rất nhiều công ty đang thực hiện, đang vốn đầu tư ra ngoài.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi vào ô tô thành, tùy ý đi dạo xung quanh, hình thức bố trí nơi này cũng tốt, mỗi sản phẩm đều có khu vực bài trí riêng, chẳng qua, chủng loại rất đầy đủ, cơ hồ có đủ các sản phẩm trong nước, đương nhiên, cũng có người thích đi đến các chổ này để mua hàng, vì đó là thói quen, cũng giống như đi chợ vậy.
"Oa, chiếc xe này đẹp quá, rất thích hợp cho con gái chạy"Trần Mộng Nghiên chỉ vào một chiế SUV nhỏ, nói.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên vừa dừng chân, lập tức có một cô tiếp khách chạy ra đón : "Hai vị muốn xem xe sao?"
Bây giờ, đại đa số sản phẩm ô tô trong nước đều có giá thành rất thấp, phần lớn xe chỉ có mấy vạn đồng, nói cách khác, mấy chiếc xe này cũng không phải dành cho ông chủ lớn hay gì gì đó lái nữa rồi, nó đã được bình dân hóa.
Cho nên, không giống như vài nhân viên phục vụ có thành kiến với khách hành. Nhân viên của xe trong nước cũng không chú trọng đến cách ăn mặc của người xem xe, bởi vì bất kỳ người nào đều có thể trở thành khách hàng của bọn họ.
"Ừ, tùy tiện xem"Dương Minh gật đầu : "Đây là xe gì?"
"Đây là đời xe 5008, là loại xe nhỏ dành cho người mê việt dã. Vô cùng thích hợp để gia đình hay tình nhân lái, xe có thể tích nhỏ, nhưng vẻ ngoài và công năng không hề kém, phía trên còn có chổ để hành lý, rất thích hợp để đi dã ngoại hoặc lữ hành đường dài"Cô nhân viên nói : "Bên kia là chiếc xe đời đầu của dòng xe này, chủng loại 2008, loại 5008 này được cải tiến từ nó"
"Bao nhiêu tiền?"Dương Minh hỏi.
"Chiếc xe này giá năm vạn chín ngàn chính trăm chín mươi chín. Tặng một bộ hành lý và màn che xe cùng với một trang sức nhỏ"
Sáu vạn? Dương Minh âm thầm gật đầu, xe này không tồi, tiện nghi thực dụng, lái ra ngoài cũng không đến nổi nào, chủ yếu là bề ngoài cũng đẹp, Trần Mộng Nghiên cũng có thể lái.
"Được, chúng ta xem thử"Dương Minh nói.
"Vâng, nơi này có tư liệu về xe, ngài có thể lấy xem"Cô nhân viên đưa cho Dương Minh một tờ quảng cáo.
Dương Minh cầm lấy, rồi cùng Trần Mộng Nghiên xem xét.
"Em thấy thế nào?"Dương Minh hỏi Trần Mộng Nghiên.
"Em thấy rất tốt, em cũng có thể lái được"Xem ra, Trần Mộng Nghiên rất thích chiếc xe kia.
"Nhưng mà, là lái tay đó..."Theo cái nhìn của Dương Minh, thì nữ sinh lái xe đều thích lái tự động mà.
"Không sao cả, lúc trước cha em dạy lái xe, dùng chiếc Jeep 213 của đơn vị ông, cũng là lái tay"Trần Mộng Nghiên nói : "Em cũng quen rồi"
"Được rồi, vậy chúng ta qua xem. Nếu không được thì mua chiếc kia"Dương Minh thì không sao cả, chỉ cần Trần Mộng Nghiên thích là được.
Vốn Dương Minh tính mua một chiếc xe mấy chục vạn, nhưng bây giờ nếu Trần Mộng Nghiên thích chiếc xe sáu vạn kia, vậy thì cũng không cần do dự. Bây giờ giá cả cũng rẻ, lại dễ mua, cho dù cha mẹ biết cũng sẽ không nói gì.
Cứ mua trước, về sau sẽ đổi, chiếc xe này có thể đưa cho Trần Mộng Nghiên lái.
"Tót!"Trần Mộng Nghiên cũng thấy chiếc xe này không tồi, lại thấy Dương Minh muốn mua, nên có chút cao hứng.
Hai người vô tình đi đến chổ trưng bày của một chiếc xe Mercedes-Benz. Bây giờ Dương Minh không có hứng thú với dòng xe nổi tiếng này.
Chẳng qua, ở đây Dương Minh nhìn thấy một người quen, chính là Tôn Tam, quản gia của Tôn Khiết. Bây giờ Tôn Tam hình như đang răn dạy với một người nào đó, từ hình dáng miệng của họ có thể đại khái biết được là đang nói chuyện phiếm.
Thì ra người kia là quản lý của cửa hàng này, hình như là chọc giận một người khách hàng, mà cái ô tô thành này lại là sản nghiệp của Tôn gia, nên Tôn Tam đứng ra giải quyết.
Tôn Tam cũng thấy Dương Minh, cũng gật đầu với hắn, rồi liếc nhìn đầy thâm ý về hướng Trần Mộng Nghiên, sau đó lại quay đầu tiếp tục răn dạy quản lý.
Dương Minh cũng cười cười với ông, chẳng qua không bước lại chào hỏi. Có lẽ Tôn Tam bởi vì có Trần Mộng Nghiên bên cạnh mình, nên không muốn làm mình xấu hổ.
Dương Minh đang chuẩn bị xoay người lại, cùng Trần Mộng Nghiên rời đi, thì chợt nghe một âm thanh kì quái.
"A, đây không phải Trần Mộng Nghiên sao?"
Trần Mộng Nghiên và Dương Minh đồng thời quay đầu lại, thấy một cô gái ăn mặc cũng thời trai đang khoát tay một tên mập mập đứng cách đó không xa, người vừa kêu lên là cô gái ấy.
Trần Mộng Nghiên nhíu anh, nhìn cô gái ấy nửa ngày, rồi mới do dự lên tiếng : "Bạn là Lâm Hương?"
"Sao thế, Trần Mộng Nghiên, bạn học riết ngu luôn rồi à?"Lâm Hương nhìn thoáng qua Dương Minh bên cạnh Trần Mộng Nghiên, châm chọc nói : "Ồ, quên mất, bạn bây giờ đã lên đại học rồi phải không? Chẳng qua mới học năm nhất, chặc chặc..."
Trần Mộng Nghiên gật đầu, cũng không muốn nhiều lời, vì thế nói với Dương Minh : "Chúng ta đi thôi, là bạn học thời sơ trung với em"
"Haha, đừng đi, hai người đến mua xe hả? Hay là đến nhìn cho đã ghiền?"Lâm Hương thấy cách ăn mặc của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, vừa nhìn là biết không phải người có tiền, vì thế châm chọc nói.
"Chúng tôi đến mua xe, chẳng qua bạn gái của tôi không thích cô, nên cô cứ tự nhiên đi"Dương Minh trừng mắt nhìn Lâm Hương, sau đó cảnh cáo.
"Haha, đồ nhà quê, cỡ như anh mà đòi mua xe?"Lâm Hương mở miệng chế nhạo : "Anh chưa từng nghe qua câu chuyện cười này chưa? Có một lão già đến chổ bán xe ô to, móc ra hai ngàn nói là muốn mua một chiếc Santana. Người bán hàng liền cười hỏi, ông nói cái gì? Lão già nhà quê đó nói, ngoài cửa hàng viết Santana 2000! Người bán hàng đó cười khổ nói, ông đi qua đối diện mà mua chiếc Mer giá 600 đi! Tôi thấy anh chính là lão già nhà quê đó, cũng muốn mua xe giống mọi người sao?"
"Nói xong chưa? Chuyện của cô chẳng vui chút nào"Dương Minh đột nhiên giơ tay lên vỗ mạnh lên mặt của thằng mập mập kia, nói : "Có phải hay không, toan thái hang?"
Tên mập kia đột nhiên nghe thấy có người gọi ngoại hiệu thời sơ trung của mình, giật mình sửng sốt, mấy năm nay cùng với Lâm Hương tỏ vẻ ghê gớm trước mặt người khác, nay lại bị Dương Minh vỗ cho một cái, nhất thời không biết làm gì, vừa định phát tác, nhưng cẩn thận nhìn lại người trước mắt, nhất thời giật mình : "Anh... anh là Dương Minh?"
"Toan thái hang, trí nhớ của mày không được tốt, tốn nhiều thời gian như vậy mới nhớ ra tao, xem ra ấn tượng về tao vẫn chưa được khắc sâu!"Dương Minh cười nói.
"Không... không phải... Dương ca.. anh đừng đánh em..."Thằng mập hoảng sợ, vội vàng nói.
Thằng mập này hồi trước là bạn học thời trung học Hồng Kỳ với Dương Minh, lúc ấy thằng này ỷ trong nhà có tiền, nên trong trường rất bố láo, rồi vô tình đắc tội với Dương Minh, Dương Minh không quản hắn là cái chó gì, trực tiếp đập hắn.
Sau đó, thằng này không phục, kéo thêm vài người đến gây phiền toái cho Dương Minh. Kết quả lại bị Dương Minh đập đuổi hết, hơn nữa về sau, Dương Minh mỗi lần mà gặp hắn, đều dạy dỗ hắn một chút, từ đó làm cho hắn sinh ra nổi ám ảnh trong lòng, nhìn thấy Dương Minh, đầu tiên đều là : "Dương ca, anh đừng đánh em..."
Câu nói lơ đãng vừa rồi, chính là từ trong trí nhớ của hắn nhảy ra.
"Ông xã, đó là ai vậy?"Lâm Hương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô câm miệng cho tôi!"Thằng mập lớn tiếng quát : "Mau gọi Dương ca đi!"
Dương Minh lắc đầu, thản nhiên nói : "Không cần, toan thái hang, đây là bạn gái mày?"
"Phải.. phải... Dương ca, có chuyện gì không?"Thằng mập không biết Dương Minh muốn làm gì, nên kiên trì hỏi.
"À, cũng không có gì, tao là lão già nhà quê, chuẩn bị bỏ sáu trăm đồng ra mua chiếc Mer"Dương Minh nhìn thấy cô nàng này có địch ý với Trần Mộng Nghiên, vì thế mượn cơ hội này trả thù.
Chương 544
Ai là đồ nhà quê
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Tuy rằng không rõ giữa Trần Mộng Nghiên và Lâm Hương có thù oán gì, nhưng mà thường thì mấy cô gái xinh đẹp hay bị người khác ghen tị, mà Lâm Hương tuy rằng cũng dễ nhìn, nhưng so ra còn kém Trần Mộng Nghiên rất nhiều.
Dương Minh làm bộ như lơ đãng đi qua đi lại, rồi lướt qua người của Tôn Tam, nhỏ giọng nói : "Chú Tôn, chú gọi bọn họ diễn trò với con, phối hợp một chút là được".
Tôn Tam nhìn Dương Minh một cái, hơi hơi gật đầu, cũng không nói gì, mà tiếp tục quay sang nói nói với tên quản lý, giống như là không biết Dương Minh vậy!
"Khụ khụ!! Người đâu? Tôi muốn mua xe!"Dương Minh sau khi trở lại, đột nhiên nói.
"Đến đây, đến đây!!" Tay quản lý ngốc này hiển nhiên đã được Tôn Tam bày mưu rồi, nên vội vàng chạy đến trước mặt Dương Minh.
Theo lý thuyết, chổ tiêu thụ ô tô này cũng chỉ là nơi tiến hành tiêu thụ của Tôn gia, hoàn toàn có thể không cần nể mặt, nhưng tình huống bây giờ thì không giống bình thường, Tôn gia ở Đông Hải có địa vị gì? Tôn gia đang làm gì?. Trong lòng những người kinh doanh đều rất rõ ràng, cho nên lời mà Tôn Tam nói ra cũng rất nghe.
"Tiên sinh, tôi là quản lý ở đây, họ Lưu, đây là danh thiếp của tôi. Ngài muốn mua xe sao?" Quản lý hỏi.
"Đúng vậy" Dương Minh cầm lấy danh thiếp, sau đó nhìn thoáng qua nói : "Đây là chiếc Benz 600?"
"A?" Quản lý sửng sốt, chẳng qua lập tức phản ứng lại, nếu như Tôn Tam đã dặn phải phối hợp, vậy thì cứ làm theo mà thôi, vì thế nói : "Đúng vậy đây là Benz 600, còn bên kia là Benz 320!!"
"Ồ, vậy tôi mua chiếc ba trăm hai cho rẻ" Nói xong, Dương Minh móc trong túi ra ba trăm hai mươi đồng, đưa cho quản lý, nói : "Tôi muốn mua chiếc Mer 320, là ba trăm hai mươi đồng sao?"
"Đúng... đúng vậy" Quản lý cầm lấy tiền trong tay Dương Minh, sau đó nói.
"Vậy làm thủ tục đi"Dương Minh nói.
"A? Được... vậy mời tiên sinh..."Quản lý do dự một chút, rồi mời Dương Minh vào phòng khách quý, theo hắn thấy, có thể là Tôn Tam muốn dựa vào chuyện này mà muốn xảo trá mình một số, mà chiếc Benz này chính là vật xảo trá. Cho nên cũng trở lại bình thường, hơn nữa Dương Minh không chỉ vào chiếc Benz 600, nếu không thì càng mệt.
Hành động của Dương Minh và quản lý làm cho Lâm Hương và thằng mập bên cạnh nhìn mà choáng váng. Cái gì thế này? Ba trăm hai mươi đồng mua một chiếc Benz???
Cuối cùng là đầu của tay quản lý này bị chấn thương, hay là do mình hiếm thấy việc kỳ quái? Thế giới này thật sự điên hết rồi!
Nhìn Dương Minh và người quản lý vào trong làm thủ tục, Lâm Hương đã đứng không yên, hỏi tên mập bên cạnh : "Anh nói xem, hôm nay có phải ngày giảm giá không?"
"Giảm giá? Thật sao?"Tên mập cũng hoài nghi hỏi.
"Em cảm thấy hình như là thật, hay là chúng ta cũng mua một chiếc Benz đi, đừng mua chiếc Honda CRV!"Lâm Hương đề nghị : "Benz nó oai hơn!"
"Vậy mua một chiếc đi, dù sao cũng rẻ..."Thằng mập tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, Dương Minh vừa mới mua xong, làm cho hắn không thể không tin.
"Xin hỏi, chiếc Benz 600 này, giá sáu trăm đồng?"Lâm Hương hỏi cô bán hàng.
"Sáu trăm đồng?"Cô bán hàng nhìn Lâm Hương, trong mắt có chút hèn mọn : "Bên kia còn có chiếc Benz 320, ba trăm hai mươi đồng, cô mua không?"
"Mua, mua cái kia cũng được!"Lâm Hương không nghe ra ngữ khí châm chọc của cô bán hàng, mà gật đầu nghiêm trang nói.
"Đồ nhà quê!"Cô bán hàng mắng một câu : "Cô đang nằm mơ hả? Tôi thấy cô muốn quậy phá rồi! Đi đi! Đồ thần kinh!"
"Vừa rồi hắn không phải mới mua sao?"Lâm Hương chỉ vào Dương Minh ở trong phòng, trên mặt đã đổi sắc rồi. Mình vừa rồi mới châm chọc Dương Minh là đồ nhà quên, kết quả là bị người ta mắng thành đồ nhà quê liền.
"Tôi không biết, cô đi hỏi quản lý đi"Cô bán hàng tức giận nói.
"Cái này..."Lâm Hương trợn tròn mắt, chẳng qua vẫn chưa có ý từ bỏ, nếu chỉ tốn sáu trăm đồng mà mua được một chiếc Benz, vậy thì thật sự quá tiện nghi rồi!
Vì thế, cùng thằng mập đi vào phòng khách, Lâm Hương cẩn thận hỏi : "Xin hỏi hắn vừa mua một chiếc Benz 320?"
Quản lý không biết Lâm Hương muốn gì, vì thế gật đầu nói : "Đúng vậy, thì sao?"
"Tôi cũng muốn mua một chiếc được không?"Lâm Hương hỏi.
"Không bán, người đâu, đem người này ra ngoài, có bệnh sao?"Quản lý tức giận nói.
Vì thế, hai người bảo vệ tới, lễ phép mời Lâm Hương và thằng mập ra ngoài...
Bên ngoài ô tô thành, Trần Mộng Nghiên và Dương Minh cùng ôm bụng cười ha hả.
"Dương Minh, anh thật là xấu, làm cho Lâm Hương xấu mặt"Trần Mộng Nghiên tuy rằng nói vậy, nhưng mà Dương Minh thay nàng trút giận, cũng làm cho nàng rất là vui vẻ.
"Bọn họ ngu quá mà, anh cũng đâu có làm xấu mặt họ đâu"Dương Minh vô tội nói.
"Haha... đúng vậy"Trần Mộng Nghiên gật đầu nói : "Anh quen biết ông quản lý kia sao?"
"Ừ, xem như cũng có quen biết"Dương Minh hàm hồ nói : "Ông ta là bạn của bạn anh"
"À, hèn chi!"Trần Mộng Nghiên cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng có chút phức tạp.
"Lâm Hương kia có thù oán gì với em sao?"Dương Minh hỏi.
"Cũng không có gì!"Trần Mộng Nghiên lắc đầu : "Lúc ở sơ trung, trong lóng có một nam sinh thích em, mà Lâm Hương lại trùng hợp thích người nam sinh đó... sau này, dù nàng đã thành bạn gái của người nam sinh đó, nhưng nam sinh đó vẫn mượn cơ hội lôi kéo làm quen với em, kết quả là Lâm Hương cho rằng em là hồ ly tinh, câu dẫn bạn trai của nàng..."
"Bệnh thần kinh, bộ dạng như gà tây vậy"Dương Minh bĩu môi nói.
"Haha, đừng nói nàng ta nữa, nhưng mà, Dương Minh, về sau anh đừng động thủ đánh người nữa, sao vừa rồi anh lại đánh người kia?"Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Ồ? Em hỏi toan thái hang hả? Hắn là bạn học sơ trung của anh, thiếu nợ chưa trả thôi"Dương Minh nói.
"..."Trần Mộng Nghiên không nói gì, sự tình thật trùng hợp, bạn học sơ trung của mình và bạn học sơ trung của Dương Minh tự nhiên lại thành một đôi!
Hai người từ ô tô thành đi ra, cũng đã gần trưa, vì thế đón một chiếc taxi về nhà Trần Mộng Nghiên.
Trần mẫu làm việc ở công ty, không giống như Trần Phi là nhân viên công vụ, chính sách của công ty đối với ngày nghỉ tựa hồ rộng rãi hơn, giống như hôm nay nè, được nghỉ sớm.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên lúc về nhà, Trần mẫu đang làm đồ ăn trong bếp, nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên trở về, vội vàng ra đón.
"Chào dì"Dương Minh nhìn thoáng qua Trần mẫu, bởi vì buổi tối ăn đốt nướng có chút hiểu lầm, nên Dương Minh mất tự nhiên.
"Haha, Dương Minh đến đây, mau vào trong ngồi"Trần mẫu thì không sao, trưởng bổi cũng không có gì xấu hổ.
"Dì ơi, con mua cho dì và chú Trần hai kiện dương nhung sam"Dương Minh cầm đồ trong tay đưa ra : "Màu sắc vẫn còn mới, rất hợp để mặc lễ mừng năm mới"
"Ồ? Đến được rồi, còn mua đồ làm gì! Dì và chú Trần có kêu con tiêu tiền đâu"Trần mẫu tuy rằng nói vậy, chẳng qua lại cao hứng nhận lấy, dù sao cũng là tâm ý của tụi nhỏ.
"Haha, con và Trần Mộng Nghiên cùng mua, không có tốn tiền, ông chủ chổ đó là bạn của con"Dương Minh cười nói.
"Thật sao?"Trần mẫu không tin được, Dương Minh còn có thể quen biết ông chủ cửa hàng đó sao.
"Đúng vậy, mẹ, hình như con trai của tổng tài tổng công ty đó, là học sinh mà Dương Minh dạy kèm"Trần Mộng Nghiên giải thích.
"Thì ra là vậy"Trần mẫu nghe Trần Mộng Nghiên nói vậy, cũng tin, mở hộp dương nhung sam được đóng gói ra, nhìn nhìn kiểu dáng, cảm thấy cũng rất đẹp, vì thế khen : "Không ngờ Dương Minh con lại rất tinh mắt!"
"Đâu có đâu, là Mộng Nghiên giúp con tham mưu đó"Dương Minh cười nói.
"Dì thích lắm, cảm ơn con..."Trần mẫu nói : "Các con ngồi đi, dì đi nấu cơm, lát nữa cha của Mộng Nghiên sẽ về"
"Dì, để con giúp cho"Dương Minh đứng dậy nói.
"Được rồi, để Mộng Nghiên giúp dì cũng được, con là con trai, động tay động chân cái gì, chuyện nhà bếp con không nên lo!"Trần mẫu khoát tay nói : "Con xem TV một lát đi!"
"Vậy cũng được..."Quả thật Dương Minh cũng chẳng biết gì về chuyện bếp núc cả, hắn vừa rồi muốn đi cũng chỉ có thể giúp rửa chén này nọ thôi, chứ chả giúp ích gì cho đời đâu. Vi thế cũng không kiên trì, ngồi xuống, Trần Mộng Nghiên và mẹ cùng vào bếp chuẩn bị đồ ăn! Dương Minh lần đầu tiên đến nhà làm khách, đương nhiên không thể tiếp đón qua loa được.
Chương 545
Xuất hiện ảo giác.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Nhà của Trần Mộng Nghiên thuộc loại nhà ba phòng điển hình, cách bài trí cũng có phần xa hoa, chẳng qua, theo lời Trần Mộng Nghiên nói, thì căn nhà này được công ty của mẹ cấp cho.
Chổ Trần mẫu làm việc, cũng là một công ty nhà nước có hiệu quả và lợi ích vô cùng tốt, hơn nữa lại là lãnh đạo trong công ty, nên cũng được ưu đãi không ít. Tiền lương và trợ cấp cũng không tệ, so với Trần Phi thì tốt hơn nhiều, phải sống dựa vào vợ.
Chẳng qua, lời này Dương Minh không dám nói, chỉ dám nghĩ trong đầu.
Dương Minh muốn đi thăm phòng của Trần Mộng Nghiên nhưng lần đầu đến nhà làm khách, cũng không thể tùy ý đi lại, chẳng qua cái này không làm khó Dương Minh. Hắn trực tiếp dùng thấu thị quét mắt qua toàn bộ khắp căn nhà.
Ba phòng, trừ phòng sách, và phòng ngủ lớn ra, thì còn lại đương nhiên là phòng của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh nhìn vào bên trong, nó được bài trí rất đơn giản, một cái bàn học nhỏ, một giường nhỏ, một giá sách và một tủ đồ.
Trên bàn học có để cái laptop mà Dương Minh hồi trước mua cho nàng, trong phòng gọn gàng sạch sẽ, màn cửa và tấm lót giường đều là hình hoạt họa, là phòng ngủ điển hình của con gái.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền ra tiếng mở khóa, Dương Minh thu hồi tầm mắt lại, hướng ra cửa nhìn, thì ra là Trần Phi trở về.
"Chú Trần!"Dương Minh đứng dậy, vội vàng đi đến cửa, tiếp nhận lấy túi đồ của Trần Phi.
"Tiểu tử, thay đổi khi nào vậy?"Trần Phi nói : "Trước kia chưa từng thấy con tôn kính chú như vậy!"
"Bây giờ không giống lúc trước..."Dương Minh cười nói : "Lúc trước hai ta là bạn lâu năm, bây giờ chú là nhạc phụ của con"
"Ba hoa!"Trần Phi vỗ vào ót Dương Minh một cái : "Mộng Nghiên và mẹ nó đâu?"
"Ở trong bếp, con muốn đi hỗ trợ, nhưng mà không giúp ích được gì"Dương Minh vô tội nói.
"Vậy thì tiện nghi quá rồi!"Trần Phi cười nói : "Vừa lúc chú có việc kiếm con, vào phòng sách với chú"
"Ồ?"Dương Minh sửng sốt, không ngờ Trần Phi vừa về là có chuyện cần nói với mình, chẳng qua cũng không cự tuyệt, vì thế theo Trần Phi vào trong phòng. Nhưng mà, chợt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Phi, Dương Minh bỗng nhiên có cảm giác không yên.
Trước kia mình cũng chưa từng có cảm giác này, trước kia dù có nói chuyện với Trần Phi thế nào thì cũng là việc riêng, đều có thể bình thản ung dung, còn có thể nói giỡn được. Chẳng qua, bây giờ thì khác, Trần Phi là nhạc phụ của mình, không giống với thân phận ban đầu.
Vào trong phòng, Trần Phi bảo Dương Minh ngồi xuống ghế.
"Chú Trần, chú ngồi trước đi"Dương Minh cười lễ phép.
"Lúc trước đâu thấy con khách khí như vậy?"Trần Phi cười như không cười, nhìn Dương Minh nói : "Con ngồi đi, chú ngồi ở đây"Nói xong, Trần Phi ngồi xuống ghế sau bàn.
"Chú Trần, chú tìm con có chuyện gì?"Dương Minh sau khi ngồi xuống, liền trực tiếp hỏi. Hắn không thích quanh co lòng vòng, nếu Trần Phi tìm hắn, nhất định là có chuyện.
"Dương Minh, con quen biết với Chu Giai Giai sao?"Trần Phi ổn định chổ ngồi, rồi đột nhiên hỏi.
"A?"Dương Minh kinh ngạc nhìn Trần Phi : "Chu Giai Giai... chú Trần, sao chú biết nàng?"
"Chú còn biết nàng ta thích con, có phải không?"Trần Phi không đáp, mà lại tiếp tục hỏi.
"Hả?"Dương Minh càng lúc càng kinh ngạc, không hổ là cảnh sát, chuyện này cũng có thể điều tra? Chẳng qua, Trần Phi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi mình và Chu Giai Giai có vấn đề?
"Đừng kinh ngạc, trả lời chú có phải hay không?"Trần Phi thấy Dương Minh như vậy, có chút buồn cười.
"Ặc... Chú Trần, con và Chu Giai Giai không có quan hệ, nàng ta bây giờ là bạn gái của Vương Chí Đào..."Dương Minh vội vàng giải thích.
"Cái đó chú cũng biết"Trần Phi cười nói : "Con khẩn trương làm gì?"
"Con đương nhiên khẩn trương rồi, chú hỏi mấy cái này sao con không khẩn trương được!"Dương Minh tức giận nói : "Chú Trần, chú muốn hù chết con hả?"
"Dương Minh, con có biết vì sao Chu Giai Giai lại đồng ý làm bạn gái của Vương Chí Đào không?"Trần Phi hỏi.
"Vì sao?"Dương Minh thuận miệng hỏi, sau đó làm cảm thấy không đúng, vì thế nói : "Chú Trần, chú nói nàng ta làm gì?"
Trần Phi im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng : "Dương Minh, có một số việc, chú muốn nói với con, nhưng mà, con nhất định phải giữ bí mật, không thể nói ra""Chú Trần, chú đang nói gì vậy?"Dương Minh nghi hoặc : "Có gì mà giữ bí mật?"
"Chuyện có liên quan đến cha con Vương Chí Đào!"Trần Phi nghiêm túc nói : "Cảnh sát bên chúng bây giờ đang tiến hành theo dõi cha con Vương thị, chú hy vọng con có thể hợp tác!"
Thấy biểu tình của Trần Phi, Dương Minh cũng không khỏi nghiêm nghị, vội vàng nói : "Chú Trần, chú yên tâm, con mà chú không biết sao? Con sẽ không nói lung tung đâu"
"Chu Giai Giai bây giờ đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, ân oán của con và nàng chú cũng biết, và ân oán của con với Vương Chí Đào, chú cũng hiểu được. Nhưng mà, chú hy vọng trong khoảng thời gian này, con không cần gây xung đột với họ, để tránh phá hư kế hoạch của Chu Giai Giai, hơn nữa chọc giận cha con Vương thị, ép bọn họ làm liều!"Trần Phi dặn dò.
Trong lòng Dương Minh cười lạnh, làm liều? Liều như thế nào? Cứ việc, liều thì ăn nhiều, mà cũng chết nhiều!
"Chú Trần, chú chuẩn bị bắt Vương Tích Phạm?"Trong lòng Dương Minh có chút hưng phấn, cho đến giờ, Dương Minh vẫn muốn tìm cơ hội tiêu diệt cha con Vương thị, nhưng mà vẫn chưa có thời cơ thích hợp.
Cha con Vương thị không giống phần tử hắc đạo, với hắc đạo, có thể sử dụng chút thủ đoạn. Nhưng mà cha con hắn thì khác, dù sao Vương Tích Phạm cũng có thân phận, nếu mình thật sự xử lý Vương Tích Phạm, vậy thì đó là một phiền phức khó giải quyết.
Cho nên, khi Dương Minh từ miệng Tống Hằng biết được Vương Tích Phạm đang tiến hành buôn lậu, nhất thời vui vẻ, lập tức dặn dò hắn thu thập một chút chứng cứ phạm tội và ghi âm lại, nhưng bây giờ Vương Tích Phạm đã kín đáo rất nhiều, tuy rằng cũng có nhắc đến chuyện buôn lậu với Tống Hằng, nhưng vẫn chưa có hành động. Trong tay Dương Minh bây giờ chỉ có ghi âm về kế hoạch của Vương Tích Phạm, cũng không có thêm căn cứ chính xác nào.
"Chuyện này có liên quan rất nhiều, con đừng hỏi"Trần Phi lắc đầu nói.
"Con không biết chú Trần điều tra cái gì, nhưng mà con cho rằng các chú đang theo dõi vụ án buôn lậu"Dương Minh do dự một chút, rồi quyết định thẳng thắn với Trần Phi.
"Ồ?"Trần Phi nghe Dương Minh nói xong, mở to mắt ra nhìn : "Sao con biết được?"
Cũng khó trách Trần Phi kinh ngạc, chuyện Vương Tích Phạm buôn lậu, cũng chỉ có vài người biết, còn chưa công khai ra ngoài, Dương Minh lại có thể biết! Cái này sao không làm cho Trần Phi kinh dị chứ! Nếu như trong đội có nội gián... nghĩ đến đó, Trần Phi liền đổ mồ hôi!
"Haha... con có một người... coi như là bạn đi, dù sao cũng là tổng giám đốc của một công ty mậu dịch, cũng có quyền lợi được nhập khẩu miễn phí, Vương Tích Phạm đang muốn tìm hắn hợp tác"Dương Minh nói : "Ở chổ con còn có ghi âm cuộc nói chuyện của Vương Tích Phạm!"
"Thật không?"Trần Phi nghe xong mừng rỡ : "Thật tốt quá? Bạn của con là ai? Có thể an bài cho chú gặp mặt không?"
"Đương nhiên là không vấn đề, mấy cuốn băng ghi âm con còn muốn giao cho chú nữa!"Dương Minh thầm nghĩ, xem ra Trần Phi cũng điều tra một việc, xem ra, Vương Tích Phạm sẽ nhanh chóng ...
"Tốt, nếu con đã biết, chú cũng không giấu con. Vương Tích Phạm là kẻ bị chúng ta tình nghi là buôn lậu, nhưng không có căn cứ chính xác"Trần Phi nói : "Tất cả manh mối đều nằm trên người của Tô Đại Trí, là em vợ của hắn, nhưng mà, hắn ta giống như đã biến mất khỏi thế gian, bọn chú không thể tìm được hắn"
"Tô Đại Trí..."Dương Minh lắc đầu, hắn chưa từng nghe qua cái tên này : "Bên cạnh Vương Tích Phạm có một người tên là Hoàng Hữu Tài, chú có chú ý không?"
"Ừ, hắn cũng nằm trong phạm vi theo dõi của chú, nhưng mà, hắn tựa hồ chỉ là một thư ký của Vương Tích Phạm, hình như cũng không biết nhiều"Trần Phi nói.
Dương Minh gật đầu, không nói gì, nhưng mà hắn cảm thấy chuyện Tô Đại Trí mất tích có điểm quái dị, nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi nhắm hai mắt lại.
Chuyện tình quái dị đột nhiên xuất hiện! Bất thình lình, giống như là một cuộn phim chiếu chậm đang phát lại trong đầu Dương Minh!
Đoạn đầu tiên, Vương Tích Phạm lái xe, chở Hoàng Hữu Tài chạy như điên trên đường, chiếc đó cũng không phải là chiếc Benz mà Vương Tích Phạm hay ngồi, mà là một chiếc xe màu đỏ có vẻ bề ngoài cũ kỷ.
Đoạn phim thứ hai : Vương Tích Phạm để một người đàn ông vào sau xe, xem ra, người kia đã hôn mê.
Đoạn thứ ba : Vương Tích Phạm ở trong công trình bỏ hoang, đang cầm xẻng lấp một cái hố trên mặt đất! Trong hố là người đàn ông không biết kia, chẳng qua, bây giờ lòng ngực của người đó đã đầy máu tươi, hẳn là đã chết!
Ba đoạn phim ngắn này hiện ra rất nhanh trong đầu Dương Minh, làm cho Dương Minh nhất thời không biết phải làm sao!!!
Chương 546
Lại là dị năng phá rối.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Hay là, mình xuất hiện ảo giác? Dương Minh lắc đầu, ngày hôm qua nghỉ ngơi cũng tốt mà, sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện thứ này?
Hơn nữa, ba đoạn phim đó, vô cùng rõ ràng! Giống như là Dương Minh tận mắt nhìn thấy vậy! Nếu như là ảo giác, thì hơi quá mức quỷ dị!
Trong đoạn phim đó, có một người xa lạ mình không biết, nếu chỉ có Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài, vậy thì có thể tạm chấp nhận, nhưng mà, người kia mình chưa từng gặp, sao lại xuất hiện ảo giác?
Dương Minh do dự một chút, bỗng nhiên chấn động, rồi quay sang hỏi Trần Phi : "Chú Trần, cái người tên Tô Đại Trí kia, có phải đại khái cao khoảng một mét bảy, mặt chữ điền, trên mắt phải còn có nốt ruồi đen?"
"Đúng vậy? Làm sao con biết? Con quen biết hắn?"Trần Phi tò mò hỏi.
"Không phải... không thể nói rõ được..."Dương Minh cảm thấy ý nghĩ của mình bây giờ quá hỗn loạn, quả nhiên... quả nhiên là sự thật! Không phải ảo giác! Người đàn ông xa lạ kia là Tô Đại Trí!
Nhưng mà, cảm giác này vô cùng quái dị! Sao mình có thể biết bộ dáng của Tô Đại Trí? Mấy đoạn phim ngắn đó... biểu thị cho cái gì? Tô Đại Trí bị người ta giết chết? Mà hung thủ, lại chính là Vương Tích Phạm?
Dương Minh nhíu mày, cố gắng muốn nhìn xem Tô Đại Trí bị giết như thế nào, nhưng bất kể là trợn tròn hay nhắm mắt lại, thì cũng không xuất hiện tình cảnh vừa rồi.
Chỉ có ba đoạn phim kia, vẫn còn lưu lại trong đầu Dương Minh rõ ràng.
Dị năng của mình??? Nhưng tại sao luôn mang đến cho mình bất ngờ không hiểu cùng với thất vọng không hiểu? Không có nguyên nhân, cuối cùng Dương Minh đành phải quy kết ba đoạn phim của mình là do dị năng gây ra.
Dương Minh thở dài, chỉ có thể đợi về nhà rồi từ từ suy nghĩ, bây giờ đang ở trong nhà Trần Mộng Nghiên, không có tâm tình để nghiên cứu
"Dương Minh, con sao thế/"Trần Phi thấy biểu tình của Dương Minh vô cùng kì quái, không nhịn được hỏi.
"Không có... Chú Trần..."Dương Minh nhíu mày : "Chú Trần, con cảm thấy là, Tô Đại Trí có khả năng đã bị Vương Tích Phạm diệt khẩu rồi!"
"Diệt khẩu? Ý của con là..."Trần Phi chấn động, nhìn Dương Minh nói : "Tô Đại Trí đã chết?"
"Con chỉ cảm thấy như thế, nếu người quản lý chuyện buôn lậu là Tô Đại Trí, Vương Tích Phạm vì tự bảo vệ mình, nên có thể đã giết hắn diệt khẩu!"Dương Minh chỉ có thể dựa vào những đoạn phim ngắn ấy nói ra ": "Tô Đại Trí chết rồi, thì Vương Tích Phạm mới yên tâm!"
"Tô Đại Trí là em vợ của Vương Tích Phạm, hắn không thể xuống tay được đâu"Trần Phi nghe phân tích của Dương Minh, không khỏi lâm vào trầm tư
"Con không biêt... nhưng mà, loại người như Vương Tích Phạm có thể làm ra được chuyện này"Dương Minh không có khả năng nói ra những gì mình thấy, đừng nói là những việc này là thật, cho dù là vậy thì có nói ra, Trần Phi cũng sẽ không tin, ngược lại còn dễ dàng bị lộ ra dị năng của mình. "Chú hiểu rồi, chú sẽ bắt tay vào điều tra chuyện này"Trần Phi gật đầu : "Giả thuyết của con cũng hợp lý lắm"
"Con xem trên TV này nọ cũng thấy như vậy, người xấu vì bảo vệ mình, tìm một cái công trường bỏ hoang rồi giết người diệt khẩu, sau đó trực tiếp chôn thi thể xuống đất!"Dương Minh không rõ ràng là cái công trường kia ở chổ nào, vì thế chỉ nêu lên giả thuyết cho Trần Phi chú ý.
"Haha, con cũng rất thông minh, vụ án Cơ Thủy Sinh lần trước cũng vậy, con có thể nói ra những chi tiết quan trọng!"Trần Phi tán thưởng nói.
"Con bây giờ cũng căn cứ theo tình hình mà phỏng đoán thôi, chuyện không nhất thiết phải như vậy, chú cũng đừng cho rằng con nói dối giúp chú phá án"Dương Minh cho Trần Phi một lời khuyên, chỉ là ngay cả hắn cũng không xác định được nhữ.ng cái mình nhìn là gì
"Không sao đâu, bọn chú phá an cũng phải không ngừng điều tra"Trần Phi nói : "Mà giả thuyết của con cũng hợp tình hợp lý. Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không được nói với Mộng Nghiên!"
"Dạ, con biết rồi"Dương Minh gật đầu : "Sau khi trở về con sẽ liên lạc với người kia, để cho hắn gặp mặt chú"
"Tốt..."Trần Phi đang nói, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cha, Dương Minh, hai người có bên trong không? Ăn cơm!"Là giọng của Trần Mộng Nghiên.
"Đi thôi, ăn cơm!"Trần Phi đứng lên, vỗ vai Dương Minh nói, hai người đi ra khỏi phòng.
Chỉ thấy Trần Mộng Nghiên đang mang một cái tạp đề nhỏ, bộ dáng vô cùng đáng yêu, nhìn thấy hai người đi ra, hỏi : "Cha, cha gọi Dương Minh vào đó để làm gì?"
"À, không có gì, chỉ là hỏi tiểu tử này có thật tâm với con hay không"Trần Phi cười nói.
"Chán ghét! Cha, sao cha lại không nghiêm chỉnh gì hết vậy!"Trần Mộng Nghiên xấu hổ, không tiếp tục đề tài này nữa.
Đây cũng là điều Trần Phi mong muốn, vì thế nói : "Đi thôi, ăn cơm, đừng để mẹ con lo lắng"
Ba người xuống nhà ăn, Trần mẫu đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn phong phú, nhìn thấy đám người Dương Minh đi xuống, vì thế nói : "Dương Minh, con tìm chổ ngồi đi, đến đây thì đừng có ngại ngùng, xem như nhà mình đi!"
"Dạ"Dương Minh gật đầu cười, rồi cầm lấy chén cơm mà Trần mẫu đưa tới, sau đó ngồi bên cạnh Trần Mộng Nghiên.
Bỡi vì đều là người nhà, nên cũng không có quy tắc gì, ngồi vào chổ xong, Trần Phi bắt đầu khai tiệc, bắt đầu gắp đồ ăn mình thích.
"Dương Minh, nghe Mộng Nghiên nói, mẹ con kêu dẫn Mộng Nghiên đến nhà vào lễ mừng năm mới?"Trần Phi vừa ăn vừa hỏi.
"Dạ, nhưng mẹ con cũng nói, sợ hai người không đồng ý"Dương Minh gật đầu : "Đêm 30 nếu Trần Mộng Nghiên không cùng với hai người, thì có chút ..."
"Con dâu đi đến nhà chồng mừng lễ năm mới, đó cũng là bình thường"Trần Phi nói : "Ngày hôm qua chú và dì đã thương lượng với nhau, con xem có được không?"
"Chú nói đi"Dương Minh biết chuyện này không dễ dàng là mđược, dù sao bây giờ cũng khác xưa, trong nhà chỉ có một con.
"Dương Minh, con về nhà thương lượng với cha mẹ con, coi có thể để hai người cùng một chổ mừng lễ năm mới không?"Trần mẫu tiếp lời Trần Phi, nói : "Nhiều người thì càng náo nhiệt"
"À, hẳn là không có vấn đề"Dương Minh nghĩ nghĩ, thấy đề nghị của Trần mẫu hợp tình hợp lý, hai nhà cùng nhau đón lễ mừng năm mới, cũng không sao cả, tránh được những chuyện không cần thiết : "Chẳng qua, nhà con hơi nhỏ, nếu hai người có qua, thì buổi tối nghỉ ngơi không được tiện..."
"Không sao đâu, con về thương lượng với cha mẹ, đến nhà chú mừng lễ cũng được, chổ của chú cũng lớn, sô pha trong phòng sách cũng có thể xếp thành giường đôi!"Trần Phi nói.
"Tốt lắm, lát nữa con trở về sẽ nói với bọn họ, sau đó sẽ gọi cho chú!"Dương Minh cũng hiểu đề nghị của Trần Phi không tồi, hơn nữa cha mẹ mình cũng chưa thu xếp gặp mặt cha mẹ của Trần Mộng Nghiên, cứ như vậy, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Bởi vì Trần Phi và Trần mẫu đều rất hài lòng với Dương Minh, cho nên bầu không khí bữa cơm rất tốt, tất cả mọi người đều vui vẻ, hơn nữa vừa ăn vừa nói chuyện, cho nên bữa cơm này kéo dài đến gần bốn giờ chiều, tính như là ăn cơm chiều luôn rồi.
Ở lại nhà Trần Mộng Nghiên chơi đánh bài một chút, rồi Dương Minh mới đứng dậy chuẩn bị ra về.
"Dương Minh, hay là ở lại thêm lát nữa đi? Buổi tối có bánh chèo đó!"Trầu mẫu giữ lại.
"Dạ thôi, con trở về sớm, về thương lượng với cha mẹ, buổi tối nên về sớm chút"Dương Minh nói.
"Ừ, nếu vậy thì dì cũng không giữ con lại, trở về từ từ mà thương lượng với cha mẹ, có kết quả thì báo cho dì biết"Trần mẫu dặn.
"Dì yên tâm, con trở về là sẽ bàn chuyện này đầu tiên!"Dương Minh nói.
"Được rồi, Mộng Nghiên, con tiễn Dương Minh đi!"Trần Phi nói.
"Dạ được"Trần Mộng Nghiên gật đầu, rồi mặc thêm áo khoác cùng Dương Minh đi xuống lầu, vừa rồi ở nhà, có người lớn, nên hai người tre tuổi không có cơ hội thân mật, bây giờ thừa dịp tiễn đưa, hai người có thể ngọt ngào một chút.
Đi xuống lầu, lúc ở lầu hai và lầu ba, Dương Minh xoay lại ôm lấy Trần Mộng Nghiên, nói : "Có nghĩ đến anh không?"
"Dạ..."Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng gật đầu : "Được rồi, ôm một chút thôi, lỡ như để hàng xóm thấy thì không tốt"
"Không sau đâu, sợ cái gì, hôm nay đến năm rồi, mọi người đang ở nhà ăn bánh chèo coi TV mà!"Nói xong, Dương Minh đưa miệng hôn lên mặt Trần Mộng Nghiên một cái.
"Ai nha..."Trần Mộng Nghiên không kịp phản ứng, đã bị Dương Minh hôn...
Chương 547
Đánh giá.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Thu gọn nội dung
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, làm Trần Mộng Nghiên vội vàng đẩy Dương Minh ra, có chút thẹn thùng cúi đầu.
"Có người đến..."Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nói.
"Ừ..."Dương Minh giương mắt ra nhìn, sau đó nói : "Là một bà già..."
"Có thể là Lưu nãi nãi, chúng ta nhanh xuống lầu đi, đừng để bà bắt gặp"Trần Mộng Nghiên vội vàng nói, trong lúc bối rối cũng không rãnh tìm hiểu tại sao Dương Minh lại thấy rõ.
Lúc đi xuống lầu, quả nhiên không lâu sau thấy được có một bà già đang đi xuống.
"Lưu nãi nãi"Trần Mộng Nghiên chào hỏi.
"Mộng Nghiên à, haha, đây là bạn trai của con sao?"Lưu nãi nãi nhìn Dương Minh cười hỏi.
"Xin chào Lưu nãi nãi, con là bạn trai của Mộng Nghiên, con gọi là Dương Minh!"Dương Minh gật đầu vấn an.
"Tốt tốt! Bộ dáng tuấn tú lịch sự!"Lưu nãi nãi nói.
"Lưu nãi nãi, đã trễ thế này rồi, bà còn đi đâu?"Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Ai, còn không phải đi rước cháu gái của bà sao, hết năm rồi mà vẫn phải học bù!"Lưu nãi nãi bất đắc dĩ nói: "Bà đi trước cho kịp giờ!"
"Dạ, Lưu nãi nãi, bà chú ý an toàn một chút"Trần Mộng Nghiên dặn dò.
"Không sao đâu! Đi đến góc được quẹo cái là tới..."Lưu nãi nãi nói.
Lưu nãi nãi đi rồi, Dương Minh mới hỏi : "Cháu gái của Lưu nãi nãi bao nhiêu tuổi? Sao hết năm rồi mà vẫn phải học bù?"
"Năm nay cấp ba..."Trần Mộng Nghiên lặng lẽ thở dài nói.
Dương Minh nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng vậy, hồi trước mình và Trần Mộng Nghiên cũng học cấp ba thôi, năm đó mỗi ngày đều phải học bù đến nửa đêm, nhất là cái kỳ nghỉ đông, cơ hồ không được nghỉ ngơi!
"Đúng rồi, Chu Giai Giai đến nhà em, gặp chú Trần?"Dương Minh hỏi.
"Ừ, nàng nói có chuyện cần nói với cha.."Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi nói : "Cha của em vừa rồi đã nói gì với anh?"
"Chú Trần nói với anh, Chu Giai Giai nói với chú là nàng thích anh..."Dương Minh cười khổ nói.
"A?"Trần Mộng Nghiên tuy rằng đã biết được tâm tư của Chu Giai Giai, nhưng không ngờ Chu Giai Giai có gan thẳng thắn với cha mình như vậy : "Nàng ta... nói thể nào?"
"Cụ thể thì anh không biết, chú Trần không kể lại..."Dương Minh lắc đầu, loại chuyện này không kể ra thì tốt hơn.
"Ồ... Chu Giai Giai thật sự thích anh..."Trần Mộng Nghiên gật đầu, sau đó đột nhiên nhỏ giọng nói : "Dương Minh, thật ra nàng ta rất đáng thương..."
"Hả?"Dương Minh khó hiểu nhìn Trần Mộng Nghiên, tự hồ như đây là lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên vì một nữ sinh khác mà nói. Hơn nữa lại là nữ sinh có thể trở thành tình địch của nàng! Điều này làm cho Dương Minh vô cùng kinh ngạc, đồng thời không khỏi bội phục Chu Giai Giai. Cuối cùng là dạng con gái gì? Tự nhiên có thể chiếm được sự đồng tình của Trần Mộng Nghiên, quả thật không đơn giản! Là Chu Giai Giai thật sự có chổ đáng đồng tình, hay là do nàng diễn trò quá đạt? Dương Minh không dám khẳng định,b ây giờ hắn không muốn dây dưa với đề tài này nữa, vừa nghĩ đến chuyện Chu Giai Giai thích mình, Dương Minh đã thấy đau đầu.
"Mộng Nghiên, em về đi, anh đi một mình được rồi"Dương Minh nhìn đồng hồ, lát nữa mình còn có một cuộc hẹn.
"Được, anh đi đường cẩn thận!"Trần Mộng Nghiên dặn dò : "Còn nữa, chuyện mà cha mẹ em nói, anh về nhà thương lượng, nếu không được cũng không cần miễn cưỡng!"
"Ừ, anh biết rồi"... Dương Minh ở dưới lầu, nhìn Trần Mộng Nghiên trở về nhà, mới rời đi.
Đón một chiếc taxi, Dương Minh đi đến nhà của Lâm Chỉ Vận, khi đi ngang qua nhà Phương Thiên, Dương Minh theo thường lệ liếc nhìn một cái, trong phòng của Phương Thiên vẫn trống trơn, xem ra, Phương Thiên vẫn chưa về.
Không biết Phương Thiên đi châu Âu rốt cục làm gì, thời gian dài như vậy mà vẫn không có tin tức, nói thật, Dương Minh cũgn có chút nhớ ông, hơn nữa, công phu của Dương Minh bây giờ tuy rằng lợi hại, nhưng đối với Phương Thiên, chỉ là con gà mà thôi, thật sự là làm mất uy danh của vua sát thủ.
Dương Minh lắc đầu, đi đến cửa nhà Lâm Chỉ Vận, gõ cửa, không lâu sau, cửa mở ra, là một người thanh niên xa lạ : "Xin hỏi cậu tìm ai?"
"Tôi tìm Lâm Chỉ Vận... anh là?"Dương Minh kỳ quái, hắn không nghe nói Lâm Chỉ Vận có anh hay em gì cả ... "Đại Đông ca, là Dương Minh sao? Đến tìm em đó"Giọng nói của Lâm Chỉ Vận truyền ra, rồi sau đó, thân ảnh của Lâm Chỉ Vận cũng nhẹ nhàng xuất hiện.
"Đại Đông ca"?? Dương Minh có chút khó hiểu.
"Đại Đông ca, em giới thiệu cho anh, đây là Dương Minh, anh ấy là... "Lâm Chỉ Vận thẹn thùng nói.
"Xin chào, tôi là Dương Minh, là bạn trai của Chỉ Vận"Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng, vì thế vươn tay giới thiệu.
"Lý Đại Đông! Là ca ca thanh mai trúc mã với Chỉ Vận!"Lý Đại Đông liếc nhìn Dương Minh đầy địch ý, sau đó vươn tay ra nắm lấy tay của Dương Minh, mạnh mẽ bóp lấy tay hắn.
Dương Minh âm thầm cười lạnh, xem ra vị "Đại Đông ca"này rất bất mãn với mình, quả thật, 99% người này có ý với Lâm Chỉ Vận, muốn ra oai phủ đầu với mình.
Lý Đại Đông nghe thấy Dương Minh là bạn trai của Lâm Chỉ Vận, cảm thấy trong lòng khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Dương Minh cũng đầy lửa, đem toàn bộ sức lực dồn vào trong tay.
Nụ cười trên mặt Dương Minh vẫn không đổi, giống như là sức mạnh trên tay Lý Đại Đông không có tác dụng.
Lý Đại Đông thấy sắc mặt của Dương Minh vẫn thản nhiên, trong lòng có chút lo lắng, thấy không thể bắt tay quá dài được, vì thế cắn răng một cái, tăng thêm sức mạnh.
Dương Minh đột nhiên nhếch miệng cười, nhiệt tình nói : "Ồ, xin chào, Đại Đông qua"Hắn cố ý đem "Đại Đông ca"kêu thành "Đại Đông qua"sau đó Dương Minh bắt đầu phát lực, trên tay hơi hơi động, mà sau ót của Lý Đại Đông đã đổ đầy mồ hôi. Dương Minh chưa dùng lực mà Lý Đại Đông đã không chịu nổi.
Nói thế nào đi nữa, tay chân của Dương Minh đều đã ngâm qua thuốc của Phương Thiên, hơn nữa bình thường cũng rèn luyện, đạo lực kinh người, muốn bóp nát tay của Lý Đại Đông cũng là dễ dàng!
Lý Đại Đông cắn răng, kinh ngạc nhìn Dương Minh, sức nắm của mình cũng nổi danh lắm, thế mà lại bị Dương Minh nhẹ nhàng đánh bại! Rốt cục không chịu nổi, định rên thành tiếng, thì Dương Minh đã thả tay ra, rồi tự nhiên ôm lấy bả vai của Lâm Chỉ Vận, sau đó đi vào phòng.
Đem Lý Đại Đông ném ngoài cửa luôn! Lý Đại Đông nhìn bóng dáng Dương Minh, nghiến răng tức giận, vốn muốn hạ nhục Dương Minh, kết quả chẳng những không giáo huấn được Dương Minh, mà mình lại còn phải ngậm bồ hòn.
Lý Đại Đông thật sự tức giận! Chẳng qua, không có biện pháp, cũng không thể nói ra là mình muốn giáo huấn Dương Minh nhưng lại bị giáo huấn lại được.
Thấy Dương Minh ôm Lâm Chỉ Vận, ánh mắt của Lý Đại Đông như muốn phun ra lửa.
Gia đình của Lý Đại Đông cũng ở trong khu này, hai nhà cách nhau không xa, Lý Đại Đông lớn hơn Lâm Chỉ Vận một tuổi, hai người tử nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Lý Đại Đông vẫn thầm mến Lâm Chỉ Vận, nhưng Lâm Chỉ Vận vẫn chỉ đối đãi với hắn như một người anh.
Chẳng qua, theo suy nghĩ của Lý Đại Đông, hai người là thanh mai trúc mã, chờ Lâm Chỉ Vận lớn hơn chút nữa, sẽ thổ lộ với nàng, hẳn không phải là việc khó gì.
Nhưng mà, Lý Đại Đông không ngờ rằng, Lâm Chỉ Vận đột nhiên nhảy ra một người bạn trai! Điều này làm cho hắn không thể chấp nhận được.
Hôm nay là cuối năm, là ngày hai mươi chín tháng chạp, người phương bắc thì lấy ngày hai mươi ba tháng chạp là mốc hết năm, gọi là "quét dọn nhà cửa".. mà người phương nam lại lấy ngày hai mươi bốn, gọi là "phủi trần"... Tập tục mỗi nơi mỗi khác, dân gian gọi là hết năm cũ, kỳ thật chính là ngày hội táo quân.
Lý Đại Đông học trường đại học khác ở Tùng Giang, nên bình thường ít gặp mặt Lâm Chỉ Vận, chỉ có ngày nghỉ mới có thể gặp mặt. Thời điểm nghỉ đông này, Lý Đại Đông vốn muốn giống như xưa, đến nhà Lâm Chỉ Vận làm khách, giúp đỡ Trầm Nguyệt Bình dọn dẹp nhà, tình cảm của hắn đối với Lâm Chỉ Vận, chỉ sợ thằng ngu cũng có thể nhìn ra. Trầm Nguyệt Bình là người từng trải, sao mà không rõ tâm tư của Lý Đại Đông?
Bà cũng từng ám chỉ Lý Đại Đông nên tìm một người bạn gái khác, nhưng Lý Đại Đông chỉ cười ngây ngô, hiển nhiên là hiểu lầm rồi.
Trong khoảng thời gian này, Dương Minh hơi bận một chút, nên không có thời gian đến nhà Lâm Chỉ Vận làm khách, cho nên Lý Đại Đông còn chưa biết có tình địch tồn tại.
Hắn không hỏi, Lâm Chỉ Vận cũng sẽ không nhắc đến Dương Minh, hôm nay, Lâm Chỉ Vận chỉ nói là có một người bạn đến nhà làm khách, Lý Đại Đông cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là bạn học của nàng ta.
Vừa rồi, lúc mở cửa, hắn mới biết được, thì ra người đó là bạn trai của Lâm Chỉ Vận! Điều này làm cho Lý Đại Đông từ ảo tưởng trở về sự thật! Lâm Chỉ Vận đã trưởng thành, cũng bắt đầu hiểu được tình yêu nam nữ! Không còn là cô em nhỏ như hồi trước nữa! Điều này làm cho Lý Đại Đông vô cùng hối hận, trước kia không chịu xuống tay, mà lại để cho người ngoài đoạt mất!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro