Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Trở lại Mỹ, tuy rằng cuộc sống chung giữa hai người cũng không có nhiều thay đổi, song tình cảm giữa họ bởi vì một đêm kia ở Hồng Kông mà càng thêm sâu sắc.

Có lúc, chỉ là một ánh nhìn quan tâm, một cử chỉ săn sóc ôn nhu, cũng đủ để người ta tròn mắt nhìn Ngô Thế Huân thay đổi mà cảm thán sức mạnh vĩ đại của ái tình.

Có điều tính tình Ngô Thế Huân thay đổi, vĩnh viễn chỉ dành cho một người - Lộc Hàm.

Trong mọi tình huống, hắn vẫn ở cái vị trí cao cao tại thượng kia, vẫn là Boss mạnh mẽ, quyết đoán của gia tộc Willis.

Thời điểm tất cả mọi người ở nhà chính đang vui mừng, hào hứng trải qua tháng ngày êm đẹp, thì không dưng lại xuất hiện hai vị khách không mời mà đến, đem hồ nước tĩnh lặng thổi lên một hồi phong ba.

Khi Ngô Thế Huân nghe Sutherland thông báo thì đáy mắt rõ ràng nhen nhóm lửa giận.

Hắn không biết, hai người kia có cái lập trường gì mà dám đến chỗ hắn yêu cầu được gặp Lộc Hàm.

Hắn đem tài liệu trong tay khép lại, lạnh mặt hỏi: "Hàm biết chuyện này chưa?"

"Hiện tại thì chưa biết."

"Vậy liền đem bọn họ đuổi đi. Nếu như cố tình không đi, liền phái người làm thịt bọn họ." Ngữ khí Ngô Thế Huân lạnh lùng, hiển nhiên là rất tức giận.

Sutherland khom người nói: "Chủ nhân, chuyện này tốt nhất hãy cân nhắc lại, nếu như ngài không muốn mất đi Lộc tiên sinh."

Ngô Thế Huân sửng sốt, ngược lại cũng có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của tổng quản.

Lộc Hàm là kiểu người điển hình ăn mềm không ăn cứng, lần này hắn phí bao nhiêu công sức mới khóa chặt người ở bên cạnh mình, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện gì phát sinh vào lúc này.

"Ý ông là gì?"

"Nếu Lộc tiên sinh đã đồng ý cùng chủ nhân trở về Mỹ, liền chứng minh anh ta đã đem sự tình trước đó buông xuống. Hiện nay, hai người kia dám tìm tới cửa, khẳng định là ôm quyết tâm lớn, không dễ đàm phán. Còn không bằng để Lộc tiên sinh gặp mặt bọn họ, nói tất cả mọi chuyện cho rõ ràng."

Sutherland nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng Ngô Thế Huân vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.

Sutherland thấy hắn do dự, liền khuyên nhủ: "Lẽ nào chủ nhân thiếu tự tin đối với tình cảm giữa mình và Lộc tiên sinh như vậy?"

Ngô Thế Huân suy nghĩ một lát, mới rốt cục sai Sutherland mang Lộc Hàm tới thư phòng.

"Tìm ta có chuyện gì gấp như thế?"

Ngô Thế Huân đứng dậy, tay cuốn lấy eo kéo người đến gần, rầu rĩ nói: "Có hai người tìm tới đây, nói muốn gặp ngươi, nếu như ngươi không muốn gặp, ta lập tức cho người đuổi đi."

Lộc Hàm cưng chiều mà xoa xoa đầu hắn: "Đến cùng là ai tới, ngươi vẫn không có nói cho ta biết."

Ngô Thế Huân nhìn lên: "Là Lôi Khiếu cùng Hứa Ngôn Tịch."

Ngô Thế Huân cảm giác được vừa nghe đến tên hai người kia, thì Lộc Hàm đặc biệt kích động. Thân thể hắn đang ôm trong lòng rõ ràng cứng đờ.

Tận lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Lộc Hàm mặc cho Ngô Thế Huân lẳng lặng ôm, nhưng trong nội tâm thì đang kịch liệt - giẫy giụa.

Tuy rằng Lôi Khiếu là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng trước đó không ít lần trăm phương ngàn kế muốn đẩy anh vào chỗ chết, sau đó lại cướp đi toàn bộ địa bàn của anh, vốn là một kẻ tàn nhẫn máu lạnh.

Nhưng có lẽ thứ làm cho anh đau lòng nhất, không phải là anh em trong nhà tàn sát nhau, mà có lẽ là Hứa Ngôn Tịch. Anh đã toàn tâm toàn ý với người kia, hắn thế nhưng lại phản bội anh, lựa chọn ở bên Lôi Khiếu.

Anh không biết hôm nay hai người kia xuất hiện nhằm mục đích gì, nhưng khẳng định bắt nguồn từ việc tên tóc đỏ nhận ra anh ở Hồng Kông.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định gặp hai người bọn họ.

Ngô Thế Huân cũng không ngăn cản, đứng dậy nói: "Ta cùng đi với ngươi."

Lộc Hàm nhìn hắn, gật đầu.

Khi hai người một trước một sau xuất hiện ở phòng khách thì Lôi Khiếu chờ đợi đã lâu liền đứng dậy.

Ngô Thế Huân vẻ mặt lạnh nhạt, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm hai vị khách không mời này.

Người đã lâu không gặp - Hứa Ngôn Tịch nhìn thấy Lộc Hàm thì tâm tình rất kích động, môi hắn mấp máy không ngừng, nhưng không nói ra được tiếng nào.

Lộc Hàm ngồi xuống ghế salông đối diện hai người, vẻ mặt không hề thoải mái.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Ngôn Tịch phá vỡ cục diện trầm mặc trước: " Hàm ca, thời gian này, anh có khỏe hay không..."

Nhìn Hứa Ngôn Tịch giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy tạo hóa thật muốn trêu ngươi.

Không muốn làm khó dễ đối phương, anh nhàn nhạt trả lời một câu: "Nhờ phúc nên vẫn như thường."

Đại khái biết được mối quan hệ giữa Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, nhưng Hứa Ngôn Tịch không cho rằng người cao ngạo như Lộc Hàm lại là tự nguyện.

Sau khi phản bội đối phương, hắn biết hắn nợ anh rất nhiều. Cho đến khi giữa hắn cùng Lôi Khiếu cởi bỏ được khúc mắc, chuyện đầu tiên hắn muốn làm, chính là tìm Lộc Hàm, thỉnh cầu anh tha thứ.

" Hàm ca! Năm đó, là tôi có lỗi với anh..."

Lộc Hàm ngắt lời Hứa Ngôn Tịch: "Chuyện đã qua, liền để nó trôi qua đi."

Cảm giác được thái độ cự tuyệt của anh, Lôi Khiếu nắm lấy tay Hứa Ngôn Tịch mở miệng: "Chúng ta lần này đến đây, là dự định đem địa bàn Hồng Kông trả lại cho anh..."

Sau khi Lộc Hàm gặp Ngô Thế Huân, tuy rằng tính tình thu liễm lại không ít, nhưng nghe Lôi Khiếu nói vậy, anh cau mày buông một câu:

"Ngươi cảm thấy, ta là muốn lấy lại địa bàn kia sao?"

Ngô Thế Huân nãy giờ trầm mặc cũng cười lạnh một tiếng: "Nếu như Hàm muốn, đừng nói là địa bàn Hồng Kông, mà là tất cả mọi thứ trên tay ngươi, ta đều có thể lấy lại dễ như ăn cháo."

Biết ý của mình bị hiểu lầm, Lôi Khiếu vốn luôn trầm ổn cũng lộ ra biểu hiện sốt ruột: "Đại ca, ý của ta không phải như vậy..."

Bỗng nhiên nghe được cái xưng hô này, Lộc Hàm sửng sốt. Anh chưa từng nghĩ tới, người cùng mình tranh đấu đến một mất một còn sẽ sẽ gọi mình một tiếng "đại ca".

"Ta cùng Tịch là chân tâm muốn cầu anh tha thứ. Hơn nữa, lúc đó nhờ có anh ra tay giúp đỡ, Tịch mới có thể sống sót tới hiện tại..."

Trong mắt Lôi Khiếu không hề có một tia giả tạo, ngữ khí vô cùng thành khẩn: "Bất luận ngày hôm nay anh có định tiếp nhận địa bàn Hồng Kông hay không, chúng ta là thật lòng đến cảm tạ anh, thật sự!"

Lộc Hàm chính mình cũng không biết, sau khi nghe đối phương nói, anh đã lộ ra vẻ mặt như thế nào. Nhưng nhìn thấy Lôi Khiếu nắm thật chặt tay Hứa Ngôn Tịch thì anh đứng bật dậy, không quay đầu lại mà dứt khoát rời đi.

"Đại ca..."

" Hàm!"

Ngô Thế Huân nhận ra tâm tình Lộc Hàm không đúng, lập tức đứng dậy đuổi theo.

Lôi kéo anh trước cửa thư phòng, Ngô Thế Huân đem cái người vẻ ngoài quật cường nhưng nội tâm mềm mại kia ôm thật chặt vào lồng ngực của mình.

"Ngươi đừng như vậy. Ta lập tức cho người ta giết bọn hắn! Ta sẽ không để cho ngươi vì hai người đó mà khổ sở!"

Cảm giác được Ngô Thế Huân so với mình còn kích động hơn, Lộc Hàm trở tay ôm lấy tấm lưng vững chãi kia.

"Ta không sao..."

Ở bên môi Ngô Thế Huân hôn nhẹ mấy cái, anh thật lòng nói: "Đáp ứng ta, để bọn họ rời đi, đừng làm thương tổn bọn họ."

"Thế nhưng ngươi rõ ràng chán ghét bọn hắn như thế..."

Anh lắc đầu một cái: "Ta không phải chán ghét họ."

Ngô Thế Huân nghe thế lập tức biến sắc, anh biết hắn hiểu sai liền nhanh chóng giải thích: "Đương nhiên, ta cũng không thích bọn họ."

"Chỉ là, ta không muốn việc này cứ dây dưa không rõ." Lộc Hàm ngữ khí có chút trầm xuống, phảng phất như bị ép tới không thở nổi.

Ngô Thế Huân ôm anh, lẳng lặng nhìn gò má có chút cô đơn kia, đáy lòng cũng trầm xuống.

Trong phòng khách, hai người vẫn ngồi chờ Lộc Hàm. Hồi lâu, quản gia Sutherland đi tới, trong lời nói rõ ràng biểu đạt ý muốn đuổi người.

"Lộc tiên sinh đã nói, việc giữa các ngươi anh ta không muốn biết. Các ngươi ở cùng nhau cũng được, chia ra cũng được, đều là việc của hai người, không liên quan tới Lộc tiên sinh nữa."

Nghe xong, nội tâm Hứa Ngôn Tịch càng thấp thỏm, lo lắng không biết phải làm sao cho tốt, mặc kệ Lôi Khiếu ở một bên an ủi kiểu gì cũng không có tác dụng.

"Các ngươi tốt nhất mau chóng rời đi nơi này, miễn cho chủ nhân tức giận. Lộc tiên sinh muốn ở trước mặt chủ nhân bảo vệ các ngươi cũng không dễ dàng, coi như các ngươi không nghĩ cho mình, cũng phải vì Lộc tiên sinh suy tính một chút."

Lôi Khiếu đương nhiên biết, ở Mỹ, thế lực gia tộc Willis khổng lồ tới cỡ nào. Trước khi tới, hắn cũng điều tra một phen về Ngô Thế Huân, nhưng bởi Ngô Thế Huân từ khi kế vị tới nay vẫn duy trì đúng mực, tư liệu liên quan tới hắn không nhiều. Thứ duy nhất biết được là hắn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng cùng tính cách vô cùng quái dị.

Tuy rằng không yên lòng để Lộc Hàm trong tay Ngô Thế Huân, nhưng cân nhắc đến an nguy của người yêu, Lôi Khiếu không để ý phản đối của Hứa Ngôn Tịch, quyết định đem hắn rời khỏi gia tộc Willis.

Lộc Hàm đứng trên ban công một căn phòng ở lầu hai, nhìn Lôi Khiếu ôm Hứa Ngôn Tịch gầy yếu tiến vào trong xe.

Chờ xe đi khuất, anh mới thu hồi ánh mắt. Xoay người, lại bị Ngô Thế Huân không biết từ lúc nào đứng ở phía sau dọa anh sợ hết hồn.

"Thế Huân, ngươi đứng ở đây từ lúc nào?"

Ánh mắt Ngô Thế Huân tối đen, chăm chú nhìn Lộc Hàm.

"Ngươi, có phải là còn yêu thích họ Hứa kia?"Bị vấn đề Ngô Thế Huân hỏi làm nghẹn họng, Lộc Hàm bỗng nhiên vì hắn dùng thái độ hưng binh vấn tội* mà hỏi liền đùng đùng nổi giận.

(Hưng binh vấn tội: dấy binh để chất vấn tội trạng)

"Ta thích ai hay không thích ai, không nhọc ngươi phải quản."

Đột nhiên không kìm được phẫn nộ bạo phát, Ngô Thế Huân áp chặt Lộc Hàm lên tường, tay bóp lấy cằm anh.

"Ta rất rõ ràng việc xảy ra giữa ngươi cùng bọn hắn, ta không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên sẽ tiện như vậy! Đến lúc này, còn đối với tên kia nhớ mãi không quên! Chẳng trách năm đó ngươi bị hai người bọn chúng lật đổ!"

Không nghĩ Ngô Thế Huân lại nói lời tàn nhẫn như vậy, từng câu từng chữ như vô số đao nhọn thẳng tắp mà đâm tới, nhất thời trái tim anh bị đâm tới máu me đầm đìa.

"Đúng, ta chính là đáng phải chịu như vậy! Đáng đời ta ngày đó nhẹ dạ mới ra tay cứu ngươi trong ngõ hẻm kia, đáng đời bị ngươi đặt ở dưới thân mà thao!"

"Ngô Thế Huân, ngươi nếu như không muốn cũng biến thành một tiện nhân như ta, liền con mẹ nó ngươi đừng tiếp tục chạm vào ta!" Dùng sức đẩy nam nhân đang áp chế mình ra, Lộc Hàm mặt lạnh lùng - không quay đầu nhìn Ngô Thế Huân một chút, lập tức ra khỏi phòng.

Lộc Hàm chân trước vừa đi, phía sau liền truyền đến một trận đồ vật rơi vỡ loảng xoảng.

Không thèm để ý Ngô Thế Huân đang nổi trận lôi đình, anh trở lại phòng ngủ, chôn cả người vào trong chăn.

"Chết tiệt..."

Âm thanh chán nản, nỉ non từ khe hở trong chăn trầm thấp - truyền ra.

"Hiện tại ta yêu thích, rõ ràng không phải Hứa Ngôn Tịch." Lộc Hàm hai tay vô thức dày vò cái gối mềm dưới người.

"Đồ ngốc! Con mẹ hắn! Đúng là đồ ngốc..."

Không biết trải qua bao lâu, Ngô Thế Huân rốt cục cũng hằm hằm đi ra, căn phòng nguyên bản trang hoàng thanh nhã như bị súng máy lia qua, đổ nát tới không thể nát hơn.

Cả người như bị hàn băng ngàn năm bao lấy, sắc mặt của hắn tái đi khiến người ta sợ hãi, người hầu trong nhà dồn dập lảng tránh, chỉ sợ không cẩn thận bị đuôi bão quét trúng.

Trực tiếp đi vào thư phòng, hắn ngồi trên ghế chủ vị, ấn xuống điện thoại nội bộ: "Fedro, gọi đầu lĩnh tổ Judas tới gặp ta."

Nghe hắn phân phó, Fedro trong lòng cả kinh.

"Boss, là chuyện gì mà khiến cho ngài phải dùng đến tổ Judas?"

"Judas" là tổ nhóm sát thủ tinh nhuệ nhất trong gia tộc Willis, bình thường đối tượng ám sát đều là chính khách các quốc gia hoặc là thế lực đối địch đầu lĩnh Soros. Gần đây nước Mỹ gió êm sóng lặng, hắn thực sự không nghĩ ra lý do Boss phải dùng tới Judas.

"Fedro, theo ta lâu như vậy, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, còn muốn ta dạy cho ngươi?"

Nghe ra ngữ khí lạnh lùng của Ngô Thế Huân, Fedro chỉ có thể nghe lệnh mà làm.

May là, đầu lĩnh Soros của tổ Judas cùng hắn vẫn có giao tình, nhằm lúc đối phương vùa ra khỏi thư phòng, Fedro lập tức vỗ vai hắn.

"Đã lâu không gặp, rảnh rỗi đi uống một chén không?"

Khuôn mặt vốn không hề có biểu cảm, Soros liếc xéo hắn một cái: "Ngươi lại muốn biết cái gì?"

Fedro ngượng ngùng cười một tiếng: "Không có gì, quan tâm ngươi một hồi không được sao?"

Soros trong mắt loé ra một vệt tâm tình phức tạp: "Không cần quanh co lòng vòng, muốn hỏi cái gì thì nói thẳng đi."

Biết không giấu được đối phương, Fedro đành thừa nhận: "Ta chỉ là có chút hứng thú đối với nhiệm vụ Boss giao cho ngươi."

"Ngươi biết, nhiệm vụ là gì, ta xưa nay sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai."

Fedro bĩu môi: "Ta chỉ sợ Boss lại giao cho ngươi một kẻ khó đối phó, vạn nhất sau đó không thấy ngươi nữa thì phải làm sao bây giờ?"

Soros từ trước đến giờ ngũ quan lạnh nhạt bởi vì nghe được câu này mà mặt mày nhu hòa đi mấy phần.

"Không có gì, lần này không phải là nhân vật lớn, nhiệm vụ ngày mai không cần ta phải hành động."

Fedro cũng biết điều - không truy hỏi nữa. Có thể tiết lộ nhiều như vậy, Soros đã tính toán mà cho hắn mặt mũi, chí ít từ trong lời nói của đối phương, hắn biết thời gian hành động là ngày mai - cũng chính là ngày mười bốn tháng này.

"Cảm tạ, người anh em."

Liếc cái tay vỗ vào vai mình, Soros không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Soros, Fedro nhíu đôi lông mày anh tuấn.

"Động thủ vội vã như thế, xem ra sự tình nhất định không đơn giản..." Hắn bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Bởi Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân chiến tranh lạnh, nhà chính Willis trên dưới đều bao phủ ở một mảnh áp suất thấp. Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ mà làm việc, bởi vì Ngô Thế Huân trong cơn thịnh nộ khó hầu hạ tới mức không ai sánh bằng.

Đến bữa tối, Lộc Hàm không giống như ngày thường xuống lầu ăn cơm, mà dặn người hầu đem bữa tối vào phòng anh.

Anh thực sự không muốn lại xung đột với Ngô Thế Huân, càng không muốn để hắn nhìn thấy đôi mắt vằn vện tia máu của mình.

Không có nhìn thấy Lộc Hàm ở bàn ăn, Ngô Thế Huân trong cơn tức giận đem toàn bộ thức ăn hất xuống đất, không nói một lời - xoay người tới thư phòng.

Lộc Hàm ở trong phòng tùy tiện ăn vài thứ, tuy rằng đồ ăn bày biện đẹp đẽ ngon miệng, anh vẫn cảm thấy có chút khó nuốt.

Ăn qua loa hai cái, mới vừa để dao nĩa xuống, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Bước nhanh tới mở cửa ra, nhìn thấy Sutherland đứng ở ngoài cửa mà không phải Ngô Thế Huân, thì sắc mặt của anh có chút cô đơn.

Sutherland cầm khay trong tay, trên khay đặt một chiếc điện thoại di động, cung kính hỏi: "Lộc tiên sinh, đây là Lôi Khiếu - đệ đệ ngài gọi, ngài có muốn bắt máy không?"

Cầm điện thoại lên, Lộc Hàm "Ân" một tiếng.

"Đại ca." Âm thanh Lôi Khiếu từ điện thoại truyền đến.

"Ta định trước tiên đưa Tịch trở lại Hồng Kông, trưa mai sẽ bay. Để hắn chờ ở nước Mỹ ta không yên tâm..."

Lộc Hàm biết Lôi Khiếu kiêng kỵ thế lực gia tộc Willis, không muốn để người yêu thân hãm hiểm cảnh.

"Cũng được, thuận buồm xuôi gió." Anh không biết nên cùng "đệ đệ" này nói cái gì, chỉ có thể hàn huyên hai câu không đến nơi đến chốn.

"Anh." Lôi Khiếu trầm mặc một chút rồi nói: "Trước đây là em có lỗi với anh. Đặc biệt là Tịch, hắn rất áy náy, vẫn muốn được anh tha thứ...

"Anh, em cũng không biết giữa anh và Ngô Thế Huân xảy ra chuyện gì, nhưng ngày nào đó nếu như anh không muốn ở lại nước Mỹ, thì nói với em một tiếng. Em coi như liều mạng cũng phải đem anh trở về Hồng Kông."

Thật không nghĩ tới, những câu nói này sẽ từ trong miệng Lôi Khiếu - cái người đã từng đối đầu một mất một còn với mình nói ra.

Khúc mắc trong lòng lúc này rốt cục tiêu tan, tuy rằng chưa có cách nào lập tức tiếp thu người em này, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Lộc Hàm vẫn khẽ đáp lại.

Lôi Khiếu rất cao hứng, đưa điện thoại cho Hứa Ngôn Tịch cùng Lộc Hàm nói mấy câu rồi mới cúp máy.

Lộc Hàm tâm tình tốt lên không ít, đi vào phòng tắm rửa một hồi, ngồi trên giường lật tạp chí, chờ Ngô Thế Huân trở về phòng.

Ai biết đợi tới đêm khuya, cửa không hề chuyển động.

Bị cơn buồn ngủ tập kích, Lộc Hàm nghiêng người dựa vào gối mềm, mơ mơ màng màng - ngủ thiếp đi.

Lúc anh tỉnh lại, đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.

Lộc Hàm giật mình ngồi dậy, liếc đồng hồ, liền nhanh chóng đứng dậy rửa mặt.

Anh đi xuống lầu thì nhìn thấy Ngô Thế Huân đang dùng bữa sáng.

Thấy Lộc Hàm, Ngô Thế Huân sắc mặt thối nguyên bản liền hơi hòa hoãn lại.

Chính là chờ Lộc Hàm ngồi xuống cùng dùng bữa, ai biết anh chỉ tiện tay cầm khối sandwich, liền mở miệng nói: "Ta định ra sân bay tiễn hai người Lôi Khiếu."

Nghĩ tới sắp phải chia tay, không biết bao lâu mới gặp lại, Lộc Hàm quyết định triệt để dứt bỏ ân oán trước đây, đến sân bay tiễn chân bọn họ.

Vừa nghe thế, Ngô Thế Huân hai tay vỗ bàn đứng lên.

"Không cho đi!"

Lộc Hàm cau mày: "Thế Huân, ta không có hỏi ý kiến ngươi."

Ngô Thế Huân hai bước đi tới bên cạnh anh: "Ta nói rồi, không được phép đi."

"Ngươi định hạn chế tự do của ta?"

Từ khi hai người cho thấy tâm ý của nhau, quyền lực của Lộc Hàm ở nhà chính thăng hoa, nguyên bản người giám sát được sắp xếp phụ trách bí mật theo dõi anh toàn bộ đã triệt tiêu.

"Ngoại trừ ngày hôm nay không cho ngươi ra khỏi cửa, còn sau đó ngươi đi nơi nào đều tùy ngươi."

Nghe ra ngữ khí nam nhân không giống như đơn giản chỉ là do cáu kỉnh bộc phát, Lộc Hàm hơi nheo mắt lại.

"Thế Huân, ngươi có phải muốn gạt ta điều gì?"Ngô Thế Huân khóe môi câu ra một nụ cười lạnh: "Mượn câu nói lúc trước của ngươi, ta muốn làm gì, phải do ngươi quản sao?"

Nghe vậy, Lộc Hàm liền biết hắn định kết thúc cuộc trò chuyện.

Không muốn cứng đối cứng cùng Ngô Thế Huân, anh không nói hai lời, xoay người lên lầu.

Mới vừa đi tới một nửa cầu thang, anh liền đụng phải Fedro đang đi xuống. Nhìn thấy anh, Fedro vội vàng lên tiếng chào hỏi, không tự chủ mà bước nhanh hơn.

Lộc Hàm lập tức đưa tay kéo hắn: "Ngươi có phải là biết được gì đó không?"

Nhìn Lộc Hàm trước mắt đầy lo lắng, Fedro trong lòng giãy dụa.

Hắn nghe nói Lộc Hàm muốn đi sân bay tiễn chân Lôi Khiếu, không khỏi nghĩ đến sự việc hôm qua Ngô Thế Huân cùng Soros gặp mặt, lên kế hoạch ám sát.

Nếu hắn đoán không sai, Boss hiển nhiên không dự định để Lôi Khiếu cùng Hứa Ngôn Tịch sống sót rời khỏi nước Mỹ. Nhưng nếu như hắn tùy tiện đem nỗi hoài nghi không có chứng cứ nói cho Hàm, vạn nhất nhỡ sai lầm, không phải là sẽ ảnh hưởng xấu đến quan hệ giữa Hàm và Boss sao?

Nhìn thấy thái độ do dự của đối phương, Lộc Hàm càng chứng thực suy nghĩ trong lòng.

"Nói cho ta, Thế Huân có phải định đối với đệ đệ ta làm cái gì không?"

Fedro vội vã đè lại tay Lộc Hàm đang túm chặt tay áo mình: " Hàm, ngươi trước tiên yên tĩnh một chút, nghe ta nói... Judas bên kia tuy rằng có nhiệm vụ ám sát, nhưng không biết mục tiêu có phải là đệ đệ ngươi không..."

Không chờ hắn nói hết câu, Lộc Hàm đã vòng qua hắn, vọt xuống dưới lầu.

Đi tới trước mặt Ngô Thế Huân đang còn ngồi trên bàn ăn, Lộc Hàm cũng không chú ý ánh mắt những người khác, túm cổ áo của hắn mà nói: "Ngươi định giết Lôi Khiếu cùng Tịch có phải không?!"

Nhìn Lộc Hàm tức đến nổ phổi, Ngô Thế Huân tâm càng lạnh lẽo. Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình móc tim móc phổi - trao cho nam nhân này, quay đầu lại anh vẫn là yêu một người khác.

Mạnh mẽ đem người đẩy ra, sức mạnh kinh người khiến lưng Lộc Hàm đụng vào vách tường phía sau.

"Đúng, ta chính là muốn giết bọn họ."

"Ta không cho phép, ta không cho phép trong lòng ngươi trừ ta ra, còn tồn tại những người khác!" Hoàn toàn mất đi bình tĩnh thường ngày, Ngô Thế Huân hướng về Lộc Hàm lớn tiếng.

Nghe ra động tĩnh trong phòng ăn, nhân viên bảo an lập tức đi vào kiểm tra tình huống.

Lộc Hàm lau đi khóe môi vì tức giận mà cắn tới bật máu. Nhìn đúng thời cơ, anh bất ngờ tóm chặt một tên bảo an vừa đi vào, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đoạt một khẩu súng bên hông đối phương.

Kéo chốt an toàn, anh đem nòng súng hướng về Ngô Thế Huân cách đó không xa.

Ngô Thế Huân dùng ánh mắt khó có thể tin nổi mà nhìn anh. Toàn thân hắn ẩn ẩn một luồng sát khí:

"Ngươi có phải là cảm thấy, chỉ cần có súng trong tay, liền có thể đi ra khỏi nơi này?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, nhàn nhạt nâng lên khóe môi:

"Không, Thế Huân, ở đây, ngươi là trên hết."

Nói xong, anh liền đem nòng súng xoay ngược, chống đỡ ngay trên thái dương mình: "Thế nhưng không có nghĩa, ngươi có thể hoàn toàn khống chế ta!"

Nhìn thấy Lộc Hàm đem nòng súng tự dí vào trán anh, Ngô Thế Huân hoảng sợ, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

" Hàm, ngươi bình tĩnh một chút..."

"Ít nói nhảm!" Lộc Hàm quát: "Chuẩn bị xe cho ta, ta muốn lập tức rời khỏi nơi này, ngay lập tức!"

Cảm giác được tâm tình của anh dao động dị thường lớn, Ngô Thế Huân chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, không tới một phút, xe đã đậu ở ngoài cổng lớn.

Lộc Hàm cảnh giác - hướng ra phía ngoài mà bước, khi đi đến một bên cửa xe, anh mạnh mẽ đem tài xế kéo xuống, sau đó cấp tốc nhảy vào trong xe.

Đạp ga tới số, xe điên cuồng phá tan cửa sắt chạm trổ mà lao ra ngoài.

Nhìn xe Lộc Hàm lấy tốc độ kinh người phóng đi, Ngô Thế Huân lập tức quát ầm lên: "Tất cả mau lên xe đuổi theo!"

Ngồi trên xe, Ngô Thế Huân vội vàng sai người mở ra hệ thống định vị theo dõi, phát hiện xe Lộc Hàm hướng về sân bay mà chạy.

"Khốn kiếp, tốc độ nhanh như vậy, đừng xảy ra chuyện gì mới được!"

Đập một cái lên ghế, Ngô Thế Huân hướng người lái xe quát: "Ta nuôi không ngươi sao? Tăng tốc hết cỡ! Không đuổi kịp hắn, ta liền đem một nhà già trẻ các ngươi đập chết!"

Xe màu đen có ấn gia huy gia tộc Willis trên đường cao tốc chạy như điên, xe trên đường dồn dập né tránh. Đã rất lâu người ta không nhìn thấy phô trương lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng Willis xảy ra việc lớn, nhất thời lời đồn đãi tung bay đầy trời.

Ngô Thế Huân nghĩ đến Lộc Hàm đã mất đi lý trí, đang chạy như bão táp trên đường cao tốc, không biết có thể tỉnh táo xử lý sự việc phát sinh trên đường hay không, vạn nhất xảy ra chuyện gì... Mới vừa nghĩ tới đây, trán hắn vã mồ hôi lạnh.

"Boss, hệ thống định vị báo Lộc tiên sinh đã sắp đến địa điểm tổ mai phục Judas, nếu như không phán đoán sai, anh ta có khả năng định ở trên đường chặn lại xe Lôi Khiếu và Hứa Ngôn Tịch."

"Khốn kiếp!"

Nghe báo lại, Ngô Thế Huân lập tức bấm điện thoại cho Soros.

"Lập tức truyền lệnh xuống, đình chỉ hành động ngày hôm nay."

Soros không nghĩ tới Ngô Thế Huân lại đột nhiên gọi điện thoại, hơi trầm mặc một chút mới nói: "Boss, quy tắc cũ của tổ Judas, trước khi động thủ ba mươi phút, gián đoạn hết thảy liên lạc từ bên ngoài."

Ngô Thế Huân được Soros nhắc mới nhớ tới chuyện này.

"Gián đoạn liên lạc? Vậy ngươi liền tự mình chạy tới! Nếu như ngộ thương Hàm, ta cho toàn tổ các ngươi đều chôn cùng!"

Hầu như muốn đem điện thoại trong tay bóp nát, tầm mắt Ngô Thế Huân chặt chẽ nhìn chằm chằm về phía trước.

"Boss, đã nhìn thấy xe của Lộc tiên sinh."

Rốt cục đuổi tới, Ngô Thế Huân căng thẳng đến lòng bàn tay đều đổ mồ hôi: "Nhanh, nghĩ biện pháp để anh ta dừng lại."

Tài xế lắc đầu: "Boss, tốc độ xe của Lộc tiên sinh quá nhanh, miễn cưỡng ép rất có thể sẽ xảy ra chuyện."

"Shit!" Ngô Thế Huân mắng một câu, nhưng cân nhắc đến an nguy của Lộc Hàm, không dám tùy tiện hành động.

Phía trước, Lộc Hàm đối với truy binh sau lưng không có thời gian quan tâm nhiều, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng chặn lại xe của Lôi Khiếu cùng Hứa Ngôn Tịch, ngăn cản người Willis động thủ.

Bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một chiếc xe nháy đèn ra hiệu xin vượt qua, Lộc Hàm từ sau gương chiếu hậu nhìn lại, phát hiện người ngồi ở trong chiếc xe kia có chút quen mắt.

Dựa vào trí nhớ kinh người, anh chợt nhớ tới ở nhà chính từng gặp mấy người này, hơn nữa, xe và quần áo bọn họ đều không có gia huy gia tộc Willis, hiển nhiên là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bí mật.

Không có suy nghĩ nhiều, anh lập tức chuyển động tay lái.

Thân xe phi chếch sang, nguyên bản mấy người trên xe đang định vượt qua nhìn thấy Lộc Hàm như không muốn sống - hướng mình lao tới, trong lòng cả kinh, mau chóng đánh tay lái.

Nhưng đã chậm, tốc độ xe Lộc Hàm quá nhanh, trong chớp mắt tông mạnh vào một bên chiếc xe kia, sau đó thân xe lệch hướng va thẳng vào một đạo rào chắn giữa đường.

Xe bay lên trên không, lật nghiêng, nặng nề đập xuống rồi trượt một đoạn dài trên đường, tới đoạn đường hơi dốc mới hoàn toàn dừng lại.

Ở phía sau nhìn trọn một màn hiểm cảnh, Ngô Thế Huân sợ đến vỡ mật, trái tim như bị người bóp nghẹt.

"Dừng xe! Mau dừng xe!"

Tiếng bánh xe ma sát mặt đường chói tai, Ngô Thế Huân hoảng loạn - đẩy cửa xe ra, chạy như điên đến chiếc xe chở Lộc Hàm.

Lộc Hàm lúc này, bởi vì va chạm kịch liệt cùng xóc nảy liên tiếp, thân thể bị thương không nhẹ, trán nứt ra một vết thương đang ồ ạt chảy ra máu đỏ tươi, chói mắt.

May là xe có chế độ bảo hộ rất tốt, túi khí bung ra đem Lộc Hàm giữ chặt vào ghế ngồi, phòng ngừa va chạm.

"Chết tiệt, nhanh kêu bác sĩ, nhanh lên!"

Không dám di chuyển người thương thế không rõ trong xe, Ngô Thế Huân chỉ có thể vô lực đứng nhìn mà gào thét.

" Hàm, Hàm, ngươi không thể xảy ra chuyện..." Âm thanh của hắn run rẩy, dùng sức kéo cửa xe méo mó, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vỗ về hai má Lộc Hàm.

Mơ hồ nghe được âm thanh Ngô Thế Huân, Lộc Hàm dùng khí lực cuối cùng đem mắt mở ra một khe nhỏ.

"Thế Huân..."

"Đừng... giết... bọn họ... cầu... ngươi..."

Anh cố hết sức nói ra khỏi miệng, môi anh vì mấp máy mà tràn ra máu tươi.

" Hàm, ngươi đừng nói chuyện. Chỉ cần ngươi không có chuyện gì, ta liền không giết bọn họ! Ngươi gắng chống đỡ, nhất định phải chống đỡ!"

Ngô Thế Huân nắm chặt bàn tay đã nhuộm đầy máu tươi, hắn đời này chưa từng có vì một chuyện nào đó mà tự trách, hối hận hơn lúc này.

Không lâu, máy bay trực thăng cấp cứu của bệnh viện thuộc gia tộc Willis bay tới. Nhân viên y tế cùng nhân viên cứu hộ dùng đồ chuyên dụng, tốn khí lực lớn mới đưa cơ thể Lộc Hàm bị kẹt trong chiếc xe đã biến dạng ra ngoài.

Ngô Thế Huân cả người chật vật vẫn luôn một mực không rời Lộc Hàm, mái tóc dài vàng nhạt cùng bộ quần áo trắng tuyết đều dính đầy vết máu loang lổ.

Đường đi sân bay bởi vì tai nạn xe cộ liên hoàn mà tạm thời phong tỏa. Nghe được thông báo, Lôi Khiếu liền đổi chuyến bay khác, hoàn toàn không hay biết Lộc Hàm vì cứu bọn họ mà bị thương nặng lâm vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sl