Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Từ sáng sớm sau khi việc kia phát sinh, Lộc Hàm bắt đầu cố gắng trốn tránh Ngô Thế Huân, dành cả ngày ở thư phòng đọc sách.

Nhưng trốn được một lúc không trốn được cả đời, tuy rằng anh không ngại ngủ ở thư phòng, nhưng có người nào đó sẽ không để anh tự do nhởn nhơ như vậy.

Sau khi Sutherland giục giã mấy lần, Lộc Hàm đành trở lại phòng Ngô Thế Huân.

Mới vừa đẩy cửa đi vào, anh liền nghe thấy âm thanh kỳ quái không ngừng rên rỉ.

Anh nhìn lên thấy Ngô Thế Huân cầm điều khiển ti vi trong tay, hứng thú nhìn thân thể hai nam nhân đang quấn quýt hòa làm một trên màn hình.

Theo bản năng anh quay ngược trở ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ phía ngoài.

Trong phòng bầu không khí rất lúng túng, Lộc Hàm không cần nghĩ cũng biết Ngô Thế Huân muốn biểu đạt cái gì.

Thân thể trên màn ảnh tiếp tục kịch liệt vận động như píttông, tiếng rên rỉ phóng túng tràn ngập khắp căn phòng.

Lộc Hàm dùng khóe mắt liếc qua thì thấy một nam nhân đang ngồi ở trên thân thể đối phương mà phóng đãng đung đưa cái eo thon.

Ngô Thế Huân liếm liếm môi: "Tư thế này, thật không tệ..."

Lộc Hàm tiến lên hai bước cướp lấy điều khiển ti vi, trực tiếp đem TV tắt ngúm. Tiếng rên rỉ tai ác rốt cục biến mất, nhưng nhiệt độ trong phòng cũng không có vì vậy mà hạ thấp chút nào.

Ngô Thế Huân đứng lên, chậm rãi đến bên Lộc Hàm.

Cao hơn so với Lộc Hàm nửa cái đầu, hắn cúi người, đem cằm tựa trên vai anh, môi thở ra nhiệt khí phun vào đôi tai gần kề.

"Ngươi còn muốn trốn tới khi nào?"

Lộc Hàm đem hắn đẩy ra một chút: "Ta không phải trốn, chỉ là ta còn chưa suy nghĩ xong."

"Căn bản không cần nghĩ." Ngô Thế Huân tay vỗ vỗ má Lộc Hàm: "Bất luận ngươi nghĩ như thế nào, nửa đời còn lại, ngoại trừ ở bên ta, nơi nào cũng đều không cho đi."

"Ta là người, không phải sủng vật." Đối với nam nhân mạnh mẽ uy hiếp, Lộc Hàm cũng không yếu thế.

"Ta coi ngươi là người trọng yếu, mới để ngươi nhiều lần - chạm vào điểm mấu chốt của ta. Trước giờ, chưa từng có ai làm những việc như ngươi mà còn sống đến hiện tại."

Lộc Hàm nhíu mày: "Vậy ngươi giết ta đi."

Ngô Thế Huân giữ lấy gáy anh, tàn nhẫn mà hôn lên.

"Nếu như cam lòng, ta sớm đã làm như vậy. Hàm! Ngươi nói ta phải làm thế nào mới tốt?"

Lộc Hàm nhìn đôi mắt mang theo thống khổ trên khuôn mặt kia, không nói gì, đem môi mình dán lên.

Hai người ôm chặt nhau, dây dưa ngã xuống giường, động tác lớn chạm đến vết thương chưa hoàn toàn khép lại, khiến Ngô Thế Huân kêu lên một tiếng.

Lộc Hàm đưa tay chống lên bên ngực không bị thương của Ngô Thế Huân, đỡ hắn lên trên người mình.

"Không được, ngươi bị thương còn chưa khỏe."

Ngô Thế Huân lôi kéo tay anh, ấn xuống hạ thể đã cứng rắn từ lâu của mình: "Ngươi không để ta làm, ta nhất định vì chỗ này bạo phát mà chết."

Lộc Hàm do dự: "Vậy ta dùng tay giúp ngươi..."

Không chịu được anh gà mẹ*, Ngô Thế Huân trực tiếp trở mình ép trên người anh: "Mặc kệ, coi như đêm nay vết thương vỡ toang chảy máu mà chết, ta cũng nhất định muốn ngươi."

(Gà mẹ: ý chỉ những hành động quản người khác như bà mẹ quản con cái)

Điên cuồng lôi kéo y phục trên người Lộc Hàm, sức mạnh nam nhân lớn đến kinh người. Tuy nhiên không qua hai lần, băng vải liền bắt đầu xuất hiện vết máu mơ hồ.

"Không được, uy..." Bị nắm chặt nhược điểm dưới thân, Lộc Hàm một câu nói ra chưa hết, liền bị nghẹn trong cổ.

Thật không thể không khâm phục năng lực học tập thần tốc của Ngô Thế Huân, cảnh sến sẩm mới xuất hiện trên TV, hắn lập tức áp dụng.

Cảm giác nhũ thủ bị mút lấy, Lộc Hàm theo bản năng mà nắm lấy mái tóc dài của Ngô Thế Huân, trong yết hầu phát sinh tiếng than nhẹ.

Đôi môi Ngô Thế Huân tiếp tục di chuyển xuống dưới, trên cơ bụng liên tiếp lưu lại dấu vết.

"A..." Giữa lúc Lộc Hàm bị khiêu khích đến động tình thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu khẽ.

Anh mở mắt, phát hiện Ngô Thế Huân ngừng lại, tay ôm lấy vết thương, lông mày nhíu lại.

"Ta đã nói ngươi đừng làm." Lộc Hàm nỗ lực đẩy người ra, nhưng Ngô Thế Huân không chịu động.

Nhìn thấy mồ hôi lạnh toát ra trên đầu hắn, Lộc Hàm càng sốt ruột.

"Ta nói rồi, đêm nay không cho ta làm, không bằng trực tiếp một súng bắn chết ta."

Nhìn lại người đang chơi xấu, Lộc Hàm cắn răng: "Được rồi, vậy chúng ta thử xem cái tư thế vừa nãy..."

Ngô Thế Huân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo chút khó mà tin nổi.

"Ngươi đồng ý?"

Lộc Hàm không có trả lời, lật mình, đem vị trí hai người đổi lại.

Cưỡi trên người Ngô Thế Huân, tay Lộc Hàm xoa nhẹ lên băng vải trên ngực hắn, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Có đau hay không?"

Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm, nụ hôn vụn vặt rơi trên đốt ngón tay thon dài: "Đã từng rất đau, hiện tại không đau."

"Tại sao?"

Ngô Thế Huân nhíu mày, không biết Lộc Hàm hỏi vậy là có ý gì.

"Tại sao vì ta chặn phát súng kia?"

Ngô Thế Huân dừng động tác, tuy rằng hắn đối với chuyện này đại khái có chút nhận thức, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Giơ tay lau chút mồ hôi ẩm ướt trên trán Lộc Hàm, hắn nghĩ một chút mới nói: "Ta cũng không hiểu rõ vì sao ta làm vậy."

"Ta không cách nào tưởng tượng cảnh ngươi sẽ chết, tuy rằng bình thường ta vẫn giết người, cũng thường xuyên thấy người chết, nhưng ta không muốn ngươi chết."

Có lẽ, từ khi sinh ra, đây là câu nói cảm động nhất mà nam nhân này thốt ra.

Lộc Hàm mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi Ngô Thế Huân.

Đem cự vật nam nhân nhét vào trong cơ thể mình, đêm nay Lộc Hàm so với bất cứ lúc nào cũng điên cuồng hơn.

Anh ngồi trên bụng Ngô Thế Huân, eo không ngừng đong đưa, bởi vì thể trọng mà cái cự vật nóng rực kia tiến vào càng sâu trong cơ thể.

Ngô Thế Huân tay vịn eo Lộc Hàm, giúp anh đem cự vật phun ra nuốt vào càng thông thuận.

"Thật nóng, Thế Huân, thật nóng..."Lý trí đã bị tình ái kịch liệt hút ra, cảm giác hạ thể cũng bị căng nứt, nội bích không ngừng bị ma sát mà phát sinh hưng phấn, mồ hôi anh theo đường nét thân thể mê người chảy thẳng xuống.

"Ta sẽ để ngươi càng thoải mái... Hàm, Hàm của ta."

Ngô Thế Huân ngồi dậy, hôn đi từng giọt mồ hôi ẩm ướt trên cổ Lộc Hàm.

-------------------

Sau đó, cuộc sống chung của hai người rõ ràng chuyển biến.

Chỉ cần nơi nào có Lộc Hàm, Ngô Thế Huân tản mát ra khí tức nhu hòa mấy phần so với trước đây.

Lộc Hàm cũng bắt đầu ở trước mặt người không chút để ý mà làm ra một vài hành động thân mật với Ngô Thế Huân.

Có lúc, hai người cùng ngồi trong thư phòng, Ngô Thế Huân làm việc, Lộc Hàm một bên lật tạp chí xem tin tức, yên tĩnh ở chung như vậy, cái gì cũng không nói, cũng làm cho người ta cảm thấy đó là một bức tranh vẽ phi thường hấp dẫn.

Lâu dần, lời đồn đại Lộc Hàm là "người yêu Ngô Thế Huân" bắt đầu lan truyền nhanh chóng. Riêng Fedro và Sutherland là hai người rõ ràng nội tình, càng khẳng định từ nội tâm: Lộc Hàm chính là "Chân mệnh thiên tử" của thủ lĩnh bọn họ.

Nếu trong nhà có người phạm lỗi, nhất định phải chịu trừng phạt, đều sẽ tìm Lộc Hàm biện hộ cho. Chỉ cần không quá bất hợp lí, hầu hết đều sẽ hữu kinh vô hiểm* mà qua ải.

(Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm)

Ngô Thế Huân từ trước đến giờ không phải người có thể cùng hai chữ "thiện lương" dính líu chút quan hệ nào, chẳng qua hắn gần đây cùng Lộc Hàm chung đụng rất hòa hợp, tâm tình thoải mái, tự nhiên nhìn cái gì cũng vừa mắt.

Hắn cũng bắt đầu có ý học hỏi một chút kỹ xảo cùng tình nhân ở chung, tuy đôi lúc không tránh khỏi sẽ làm Lộc Hàm cảm thấy dở khóc dở cười.

Tỷ như hắn bao cả công ty bách hóa nổi danh New York cả ngày, để chiêu đãi một mình anh mua sắm.

Hắn sẽ mua cho Lộc Hàm rất nhiều đồ vật căn bản không dùng tới, thậm chí bắt Lộc Hàm mặc thử hết bộ quần áo này đến bộ quần áo kia, rốt cuộc, Lộc Hàm phải lấy lý do "đói bụng" - cái lý do thối nát đến cực điểm, mới thoát khỏi thử nghiệm như luyện ngục kia.

Nhưng đến lúc vào phòng ăn, lông mày Lộc Hàm xoắn lại.

Cả phòng ăn tràn ngập hoa hồng cùng bóng bay, hết thảy quản lí cùng nhân viên đều xếp thành hàng đứng ở ngoài cửa, khom người hoan nghênh khách quý.

Vốn tưởng rằng Boss của gia tộc Willis sẽ mang theo một vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng lại là một nam nhân phương Đông, mọi người ngoại trừ hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm ra cái phản ứng gì.

Nhìn thấy toàn phòng hoa hồng và bóng bay, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy muốn ngất.

Thật không tiện ở trước mặt mọi người trừng nam nhân đang hăng hái phấn chấn kia, anh vẫn lôi kéo Ngô Thế Huân ngồi xuống ghế.

"Thế Huân, ngươi là đi nơi nào học được những trò sến sẩm thối nát này?"

Ngô Thế Huân sắp xếp lại đĩa bò bít tết, nghe vậy, giương mắt lên: "Thối nát sến sẩm?"

Cảm giác đối phương chịu đả kích không nhỏ, Lộc Hàm tận lực chọn từ ngữ uyển chuyển để diễn tả ý tứ: "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, chỉ có nữ nhân mới thích thứ này?"

Ngô Thế Huân dừng động tác trong tay: "Xác thực, bởi vì ta cũng không thích thứ này."

Hắn lại hỏi ngược lại: "Vậy ngươi thích gì?"

Bỗng nhiên bị hỏi vấn đề này, Lộc Hàm cũng không biết trả lời làm sao.

Nếu như trả lời "tự do", Ngô Thế Huân khẳng định sẽ tức giận mà chỉnh cho anh ba ngày không xuống được giường.

Liếc nhìn đồ ăn tinh xảo trên bàn, bốn phía trang hoàng cùng người phục vụ tất cung tất kính, anh không tự chủ mà nói: "Vẫn là hoài niệm quán bán hàng ở Hồng Kông..."

Năm đó phụ thân còn giành chính quyền Hồng Kông thì đều sẽ mang theo anh cùng các anh em ở quán bán hàng mà vung tay vung chân uống rượu, hoàn cảnh khi đó ầm ĩ cùng bừa bãi phóng túng, là hồi ức không gì thay thế được.

"Quán bán hàng ư?"

Lộc Hàm lắc đầu, không dự định bàn luận về cái đề tài này.

Ngô Thế Huân đã tham dự vào cuộc sống của anh quá nhiều, kế hoạch cuộc đời anh vạch ra đều bị đảo lộn. Một chút hồi ức hiếm hoi còn sót lại, anh không tính cùng Ngô Thế Huân chia sẻ.

Thấy Lộc Hàm không nói lời nào, Ngô Thế Huân cũng không miễn cưỡng, sau khi dùng hết món ăn, một đám tùy tùng rốt cục nhấc theo bao lớn bao nhỏ trở lại nhà chính.

Ngày thứ hai, Lộc Hàm còn ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, liền bị Ngô Thế Huân từ trong chăn lôi ra, ném lên máy bay tư nhân.

Không biết nam nhân lại dùng chiêu trò gì, ngày hôm qua theo hắn đi dạo một ngày trong công ty bách hóa, Lộc Hàm đã hận không thể lấy chân tháo ra lần nữa mà thay bằng một đôi mới. Ban đêm, hai người lại hôn hôn thân thân một trận mới ngủ, khi đó đã rất muộn. Vì thế, Lộc Hàm vừa lên phi cơ, liền ngủ thiếp đi.

May là Ngô Thế Huân còn biết khống chế trình độ dính người của chính mình, không đến nỗi bức điên Lộc Hàm. Vì thế trong khi bay, Ngô Thế Huân chỉ làm việc, không có lại đi phiền anh.

Chờ thời điểm Lộc Hàm tỉnh lại, máy bay sắp hạ cánh.

"Sao lần này bay lâu như vậy? Không phải đi Las Vegas sao?" Liếc nhìn đồng hồ báo giờ, Lộc Hàm có chút bất ngờ, lúc bị Ngô Thế Huân kéo lên phi cơ, anh còn tưởng rằng là như thường ngày đi Las Vegas chơi cuối tuần.

"Ngươi nhìn phía dưới xem, có thể nhận ra là nơi nào sao?"

Ngô Thế Huân thấy anh tỉnh rồi, liền lôi kéo tới cửa sổ máy bay.

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt, Lộc Hàm theo bản năng mà giơ tay che trước mặt, nheo mắt lại nhìn xuống phía dưới, anh cảm thấy cảnh sắc trên mặt đất rất quen thuộc.

"Hồng Kông?"

"Đoán đúng rồi!" Ngô Thế Huân tựa hồ so với Lộc Hàm còn hưng phấn hơn.

Nhìn thấy hắn cao hứng lại mang theo vẻ mặt lấy lòng, Lộc Hàm vừa mới lộ ra một chút biểu hiện cô đơn lập tức biến mất.

Anh không muốn nhớ lại, lúc chính mình bị người kia dứt khoát phản bội, đã từng dùng tâm tình thế nào khi trốn sang Mỹ.

Hiện tại, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm trạng, Ngô Thế Huân lại bất ngờ mang anh về Hồng Kông.

Việc này đối với anh mà nói, kỳ thực dễ dàng chạm vào vết thương cũ.

Có điều anh thực sự không muốn phụ ý tốt của nam nhân, vẫn là toại nguyện quay đầu lại, đối với Ngô Thế Huân nói: "Cảm ơn".

Ngô Thế Huân nhạy cảm phát giác nụ cười trên mặt Lộc Hàm có chút miễn cưỡng, sờ sờ trán của anh: "Làm sao, không thoải mái ư?"

Lộc Hàm nắm lại tay hắn: "Không sao, vừa mới tỉnh ngủ, đầu có chút choáng, lát nữa máy bay hạ cánh thì tốt rồi."

Ngô Thế Huân thuận thế ôm vai Lộc Hàm, để anh tựa trong lồng ngực của mình nghỉ ngơi.

"Vậy ngủ thêm một hồi, chờ hạ cánh còn một quãng thời gian nữa."

Quá nhiều chuyện cũ tràn về, Lộc Hàm đúng là cần thời gian thích ứng.

Khi máy bay hạ cánh, hai người đến khách sạn thì sắc trời đã gần tối.

Tà dương treo ở phía tây, chiếu đỏ rực những tầng mây bao quanh.

Gió biển cảng Victoria mang theo vị mặn nhàn nhạt thổi đến, cảm giác này cùng chính mình một ngày kia rời đi nơi này dị thường giống nhau.Lộc Hàm đứng trên ban công một gian phòng thượng hạng, nhìn xuống cảnh sắc quen thuộc trước mắt, cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Lúc anh định về phòng khoác thêm bộ quần áo thì chợt cảm giác trên vai có thêm kiện áo.

Ngô Thế Huân cầm áo bao kín người Lộc Hàm, từ phía sau vòng lấy eo anh.

Lộc Hàm nở nụ cười, cảm nhận được ôn nhu của nam nhân phía sau.

"Không nghĩ tới, đường đường là Boss của gia tộc Willis, dĩ nhiên cũng sẽ làm chuyện như vậy."

Trước lời trêu chọc, Ngô Thế Huân không có phản đối. Giọng trầm thấp gợi cảm ưu nhã vang lên bên tai Lộc Hàm: "Loại đãi ngộ này, chỉ một mình ngươi có."

Bỗng nhiên muốn đem cả người chặt chẽ dựa vào nam nhân này.

Lộc Hàm cảm thấy, trước kia mình sống quá mệt mỏi, đem hết thảy trọng trách đều gánh trên vai, nên không có cách nào buông bỏ cừu hận. Nếu như lúc đó anh nghĩ thoáng một chút, mọi việc đều lưu đường lui cho người khác, có thể ngày hôm nay hết thảy đều sẽ khác chăng?

Ngô Thế Huân cũng bắt đầu cảm giác được sau khi tới Hồng Kông, Lộc Hàm tâm tình biến hóa vi diệu.

Nam nhân từ trước đến giờ hung hăng, cho dù mình cưỡng bức dụ dỗ, cũng có thể bình tĩnh đọ sức, thong dong xử lý, nhưng chẳng biết vì sao sau khi đến nơi này, tính tình quật cường trái lại có dấu hiệu nhu hòa dần.

Bất quá đối với thay đổi của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân rất cao hứng.

Làm sâu thêm nụ hôn bên cổ anh, Ngô Thế Huân nói: "Đêm nay, liền đi quán bán hàng ngươi yêu thích ăn một bữa đi? Chúng ta sẽ không mang theo bảo tiêu."

Hắn biết, Lộc Hàm vẫn không thích có người tiền hô hậu ủng, vì lẽ đó dự định đêm nay triệt để bỏ rơi những tuỳ tùng kia, chạy đến thế giới hoàn toàn chỉ có hai người.

Nghe được đề nghị của hắn, Lộc Hàm nhíu mày.

"Liệu có ổn không? Fedro biết, khẳng định sẽ tức giận." Tuy rằng Ngô Thế Huân ở Hồng Kông không dễ dàng bị nhận ra, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm.

"Hắn dám?" Ngô Thế Huân ôm người phía trước, bày ra dáng dấp thủ lĩnh.

Lộc Hàm xoa xoa mái tóc màu vàng óng nhạt trên vai mình, cảm xúc rất mềm mại, lập tức nụ cười ôn nhu nở trên khóe môi anh.

Không nhịn được đề nghị mê hoặc này, rốt cuộc anh gật đầu đồng ý kế hoạch đêm nay chạy ra ngoài.

Đổi quần áo vỉa hè cho Ngô Thế Huân, để hắn đem mái tóc dài buộc lên, rồi đội mũ lưỡi trai che lại một nửa khuôn mặt.

Nhìn vậy, Ngô Thế Huân như một du học sinh nước ngoài phổ thông mà thôi, người bình thường sẽ không đem hắn cùng gia tộc Willis nước Mỹ liên tưởng với nhau.

Trái phải dò xét một phen, cảm thấy không thành vấn đề, Lộc Hàm mới mang theo Ngô Thế Huân ra cửa.

Thời điểm đi vào bên trong quán bán hàng yêu thích trước kia, bụng hai người đã bị mỹ thực quán ven đường nhét vào lửng dạ. Lần này cùng Lộc Hàm ra ngoài, bệnh thích sạch sẽ của Ngô Thế Huân hiếm thấy không phát tác.

"Không nghĩ tới món ăn vặt ở Hồng Kông ngon như vậy."

Ngô Thế Huân say sưa ngon lành – hào hứng nhai nuốt thịt bò viên. Mặc dù có chút tự hủy hình tượng, thế nhưng ngũ quan hắn quá mức tuấn mỹ, vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt thiếu nữ trong chợ đêm.

Lộc Hàm cười nói: "Chỉ là ngươi chưa từng ăn mà thôi."

Hắn định ăn thêm một que xiên thịt cay nướng nữa, nhưng thứ đó dễ thượng hỏa, liền bị Lộc Hàm dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm, lúc này mới bỏ đi ý nghĩ kia.

Đi theo phía sau Lộc Hàm tiến vào quán bán hàng, Ngô Thế Huân hiếm thấy không hề để tâm hoàn cảnh bên trong quán người chen chúc dùng cơm trên những cái bàn đầy mỡ.

Lộc Hàm kêu vài món ăn trước đây thường ăn, nhưng chính mình không ăn, ngược lại đem món ăn đẩy lên trước mặt Ngô Thế Huân.

Gọi ông chủ đem ra mấy chai bia, Lộc Hàm rót một chén, chậm rãi uống.

Ngô Thế Huân ăn rất vui vẻ, nhìn hắn rốt cục có chút dáng vẻ người bình thường, buồn phiền tích tụ trong lòng Lộc Hàm cũng giảm bớt không ít, không ngừng gắp rau cho Ngô Thế Huân.

Có điều, lúc Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân sắp ăn no, dự định trả tiền rời đi, thì có mấy người tiến đến cạnh bàn.

"Hàm ca, là Hàm ca sao?" Một tên nhỏ con trên trán có lọn tóc nhuộm đỏ nhìn Lộc Hàm, trong mắt tràn đầy kích động, tiếng nói có chút run rẩy.

Lộc Hàm giương mắt nhìn lại, phát hiện người này dĩ nhiên là một thủ hạ của anh hồi chưa thất thế. Anh còn nhớ ngày ấy đối phương mới vào trong bang, lúc chúc rượu cho anh dáng vẻ còn nơm nớp lo sợ.

Nghe có người gọi tên Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lập tức nhìn lên, trong mắt sát ý rất rõ ràng.

Lộc Hàm vội vã không dấu vết đè lại tay hắn dưới bàn, ra hiệu hắn bình tĩnh không được nóng vội.

"Tiên sinh, ngươi nhận lầm người rồi."

Tóc đỏ hiển nhiên có chút kích động: "Ta không nhận lầm người. Hàm ca, huynh đệ chúng ta đều đang chờ ngươi trở về đây!"

Lộc Hàm móc tiền đặt lên bàn, lập tức kéo Ngô Thế Huân rời đi.

Nếu bại lộ thân phận ở Hồng Kông, nhất định đối thủ của anh - cũng chính là đệ đệ cùng mẹ khác cha - Lôi Khiếu nắm được hành tung của mình. Địa bàn Hồng Kông đã bị Lôi Khiếu tiếp nhận, anh không muốn vì mình mà mang đến phiền phức cho Ngô Thế Huân.

Vốn là tâm tình dùng cơm rất tốt bỗng nhiên bị người phá hoại, mặt Ngô Thế Huân nhất thời đen hơn nửa. Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Lộc Hàm so với ai khác đều hiểu hắn hơn cả.

Anh liếc mắt nhìn hắn, cảnh cáo: "Nếu tóc đỏ chết, thì chúng ta liền chia phòng ngủ."

Ngô Thế Huân vô cùng buồn bực, đem mũ lưỡi trai trên đầu lấy ra, ném xuống đất.

"Ngươi biết rõ rất nguy hiểm! Rõ ràng trước đây ngươi cũng là người trong hắc đạo, lúc nào lại tốt bụng như vậy?"

Lộc Hàm cúi người, nhặt mũ lên.

"Ta cũng không biết..." Anh nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân: "Có lẽ là sau khi gặp gỡ ngươi."

Lửa giận của Ngô Thế Huân bị một câu nói của Lộc Hàm triệt để dội tắt.

Trong mắt mang theo khó tin, hắn nắm thật chặt hai vai Lộc Hàm: "Ngươi nói câu này là có ý gì?"

Lộc Hàm không giải thích, chỉ thở dài, lần nữa đem mũ đội lại lên đầu Ngô Thế Huân.

Đưa tay nắn nắn gò má nam nhân, anh nói: "Hồng Kông chơi đủ rồi, chúng ta về Mỹ đi..."

Nói xong, anh đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Lần nữa quay trở lại vùng đất này, tâm tình của chính mình trước kia tuyệt nhiên không giống.

Khi đó, hoàn toàn bị cừu hận nhét đầy, anh thề muốn Đông Sơn tái khởi, lại cũng tạo thành gánh nặng ép anh không thở nổi.

Hiện tại, đi tới nơi này, nhìn địa phương cảnh còn người mất, anh mới phát hiện, chút chuyện cũ, chính mình đã buông xuống từ lâu.

Chìm đắm trong suy nghĩ, Lộc Hàm bỗng nhiên cảm giác cằm bị người nâng lên. Môi lưỡi nóng rực của nam nhân đè ép xuống, trong nháy mắt nhen lên ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt khiến anh không có thời gian mà quan tâm nhiều. Anh hiện tại nghĩ tới, chỉ có người trước mắt này là chân thực tồn tại mà thôi.

Kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Ngô Thế Huân vẫn ôm chặt vai Lộc Hàm, giữa hai người không có chút kẽ hở nào, họ dựa vào nhau cùng đi về một hướng.

Mà so với trước có chút khác biệt, tay Lộc Hàm không tự chủ phản ôm eo Ngô Thế Huân.

Giờ phút này, gió biển đêm Hồng Kông dạt dào thổi, phảng phất có thể đem tâm hồn người ta hòa tan ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sl