Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Ngồi trên xe, Ngô Thế Huân vốn trầm mặc ít lời rõ ràng bất mãn hỏi: "Vừa nãy ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Lộc Hàm theo bản năng mà trả lời một câu: "Liên quan gì đến ngươi?"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cổ của anh liền bị Ngô Thế Huân tàn nhẫn bóp lấy, năm ngón tay thon dài hoàn toàn không có khắc chế mà siết chặt, con ngươi màu ngọc lục bảo toát ra phẫn hận cùng sát ý nồng đậm.

Người này đột nhiên nổi điên cái gì? Lộc Hàm bị hắn đột ngột công kích, không phòng bị nên nhất thời bị hắn chế trụ, đành phải giữ chặt tay Ngô Thế Huân.

"Ngươi... là kẻ điên..." Có chút khó khăn mà phun ra câu nói, anh thực sự không hiểu trong lòng Ngô Thế Huân rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn mặt nam nhân dần bầm tím, Ngô Thế Huân biết nếu không thả ra, Lộc Hàm liền sẽ biến thành một bộ thi thể.

Lượng lớn không khí bởi vì Ngô Thế Huân buông tay mà tràn vào lá phổi, Lộc Hàm cong người, ho kịch liệt.

Ngô Thế Huân chợt cúi người về phía trước, dùng cánh tay dài đem anh cầm cố ở góc xe, hung hăng mà hôn lên môi anh.

Mà Lộc Hàm chưa hít đủ dưỡng khí, đã bị người vững vàng hôn trụ.

"Này, khụ khụ..."

Lưỡi Ngô Thế Huân thừa cơ xâm nhập, gáy bị giữ chặt, Lộc Hàm không tránh được, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn hung hăng này.

Âu phục cùng cà vạt ban đầu còn chỉnh tề liền trở nên hỗn độn, cúc áo sơmi mở phanh, trên ngực Lộc Hàm lộ ra dấu hôn xanh tím trải rộng.

Ngô Thế Huân mắt tối đi vài phần, nhưng cũng dứt khoát dừng động tác lại, vì không muốn để cho người khác có cơ hội nhìn thấy thân thể Lộc Hàm.

"Sau này, đừng để ta nghe lại câu nói như thế, hậu quả không phải ngươi có thể tưởng tượng được." Hắn bóp cằm Lộc Hàm, nói vào bên tai anh.

Lộc Hàm dùng khuỷu tay đem hắn tách ra một chút, thấp giọng nói: "Ta ký giao ước phải cùng ngươi lên giường, nhưng trong lòng ta nghĩ cái gì, coi như là ngươi cũng không có tư cách can thiệp vào!"

Ngô Thế Huân hiển nhiên bị lời nói này làm cho bối rối.

Với cái nhìn của hắn, không có bất cứ thứ gì là hắn không chinh phục được.

Bất kể là quyền thế, tiền tài, mỹ nhân, sinh hoạt xã hội thượng lưu xa hoa, biệt thự cùng xe hàng hiệu làm người người hâm mộ. Từ khi hắn ngồi trên vị trí Boss của gia tộc Willis tới nay, bên cạnh đều là người phải nịnh nọt hắn, căn bản là hắn không cần bận tâm những người kia đến tột cùng đang nghĩ gì. Còn đối với kẻ địch, hắn càng tàn nhẫn xóa bỏ tận gốc rễ, đối với người ngoài phục nhưng trong không phục, hắn liền trực tiếp cho biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng Lộc Hàm xuất hiện, khiến cho thủ đoạn hắn quen dùng trước kia lúc này đều không dùng được.

Hắn chìm đắm trong vui sướng tình ái mà không cách nào tự kiềm chế được, thậm chí còn không kiêng kỵ mà ngủ rất say sưa bên cạnh anh. Càng chết người chính là, hắn căn bản không nỡ giết người này, thậm chí khi anh đến muộn hoặc lơ đãng đối với mình lộ ra vẻ mặt khiêu khích, hắn đều nhiều lần dung túng.

Lộc Hàm cảm thấy kỳ quái vì Ngô Thế Huân đột nhiên trầm mặc, nhưng anh vẫn là nhanh chóng đẩy hắn ra, tận lực cùng cái người hỉ nộ thất thường này kéo dài khoảng cách.

Ngô Thế Huân cũng không có phản ứng lại, chỉ là chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không nhìn Lộc Hàm một chút.

Trở lại nhà chính, Ngô Thế Huân không sắp xếp bất kỳ công việc gì cho Lộc Hàm, trực tiếp tiến vào thư phòng.

Lộc Hàm cũng vui vẻ, thoải mái, có thể tránh đụng mặt người kia, anh cớ sao lại không làm?

Ngô Thế Huân cũng không hạn chế tự do của anh trong nhà chính. Lộc Hàm từ lầu ba đi xuống liếc mắt nhìn, phát hiện phòng khách không có một bóng người.

Anh không nghĩ tới phải thực hiện đúng kỳ hạn một năm ước hẹn cùng Ngô Thế Huân, nếu như có thể tóm được lỗ thủng quản chế ở nhà chính, anh liền lập tức trốn đi.

Trong tay cầm cái chén không, giả bộ muốn xuống lầu rót nước uống, anh chậm rãi đi xuống, tầm mắt nhanh chóng tìm kiếm khả năng tồn tại các vị trí có gắn camera mini, hi vọng mau chóng nắm rõ hoàn cảnh của nơi này.

"Hây, xin chào."

Một cái tay bất ngờ xuất hiện vỗ trên vai, Lộc Hàm theo phản xạ cấp tốc xoay người, đem cánh tay người tới vặn lại.

"Này! Nhẹ chút, tôi không có ác ý."

Một người trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh bởi vì động tác của anh mà oa oa thét lên, Lộc Hàm nhìn tướng mạo đối phương, phát hiện hắn chính là một thành viên trong đội ngũ bảo tiêu của Ngô Thế Huân.

Buông cánh tay của đối phương ra, Lộc Hàm đem hắn kéo lên, nói tiếng xin lỗi.

Người trẻ tuổi kia nhún nhún vai, lộ ra nụ cười xán lạn.

"Thân thủ của anh thật không tệ. Tôi là Sivan." Vừa nói hắn vừa đưa tay phải ra.

Lộc Hàm lịch sự nắm lại. Kỳ thực anh cũng không hy vọng cùng người trong gia tộc Willis có nhiều tiếp xúc, nhưng người trẻ tuổi trước mắt có nụ cười xem ra vô hại, anh liền thu hồi tâm phòng bị.

"Anh là người mới tới, có hứng thú đi ra ngoài cùng tôi uống một chén không?"

Lộc Hàm cười nói: "Sợ là không được, ông chủ không đồng ý, đại khái ta cũng không đi được."

Sivan lập tức ôm vai Lộc Hàm, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Không có vấn đề gì, ông chủ trước mười giờ tối đều ở trong thư phòng làm việc."

Đối với thái độ quá mức ân cần của đối phương, Lộc Hàm hoài nghi, nhưng vừa nghe đến có cơ hội có thể ra khỏi nhà chính, coi như biết nguy hiểm, anh cũng đồng ý mạo hiểm thử một lần.

Thấy Lộc Hàm dao động, Sivan càng lớn tiếng du thuyết.

Lộc Hàm thả xuống ly thủy tinh cầm trong tay, mỉm cười đáp: "Vậy thì đi ra ngoài uống một chén."

Theo Sivan ra khỏi nhà chính, dọc theo đường đi anh đem hết thảy con đường cùng với hệ thống an ninh phòng vệ ghi vào trong đầu, nhưng cũng bất đắc dĩ phát hiện, nếu như không có tấm thẻ xuất hành qua cửa kia của Sivan, coi như anh có thể đi qua tầng tầng hệ thống phòng vệ, e rằng cũng trốn không thoát khỏi toà nhà quản chế nghiêm mật như pháo đài này.

Xoa xoa trán, trải qua một đường quan sát, tựa hồ muốn trốn thoát thật sự khó khăn.

Xe tới cửa một câu lạc bộ hội viên thì dừng lại, Sivan quay đầu nói: "Chúng ta đến nơi rồi."

Lộc Hàm xuống xe, theo Sivan tiến vào câu lạc bộ.

Tuy rằng biết sự tình không đơn giản, nhưng anh không nghĩ tới, chính mình sẽ được hoan nghênh "nhiệt liệt " như vậy.

Bên trong phòng khách, hết thảy bảo tiêu của Ngô Thế Huân đều ở đây, mà một người tựa hồ là đội trưởng vừa nhìn thấy anh đi vào, lập tức làm ra một cái thủ thế.

Cửa phía sau đóng lại, đường ra duy nhất bị chặt đứt.

Sivan sau khi vào cửa liền thu lại nụ cười trên mặt, Lộc Hàm tự nhiên biết bọn họ có ý đồ, liền mở đầu nói: "Các người rốt cuộc có mục đích gì, nói đi."

"Ta chỉ là rất tò mò, ngươi đột nhiên xuất hiện, vì cái gì có thể trực tiếp tiến vào danh sách hạt nhân ứng cử viên cạnh Boss?"

Lộc Hàm nhíu mày: "Danh sách hạt nhân gì?"

Sivan đứng ra giải thích: "Ngày hôm nay cùng Bố Đốn giao dịch, ngươi dĩ nhiên là một người có thể theo Boss tiến vào."

Lộc Hàm xì cười một tiếng: "Ngươi hỏi ta? Ta làm sao sẽ biết, không bằng ngươi trực tiếp đi hỏi ông chủ chẳng phải sẽ nhanh hơn sao."

Một tên đứng bên cạnh Sivan cúi xuống đất nhổ một ngụm nước bọt: "Ngươi chỉ là bán cái mông nam sủng, dựa vào cái gì cùng lão đại của chúng ta đứng ngang hàng."

Lộc Hàm đem tầm mắt nhìn tất thảy. Bỏ qua những cái khác không nói, những người này xác thực rất xuất sắc, quanh thân đều tỏa ra sát khí.

"Căn bản ta không có hứng thú cùng lão đại các ngươi đứng ngang hàng, nếu như có thể, ta thậm chí không muốn đi cùng lão đại các ngươi."

Lời Lộc Hàm nói mặc dù là sự thật, nhưng trong tai người nghe lại là một phen trào phúng. Dù sao tiến vào danh sách hạt nhân của Boss, là việc hết thảy bảo tiêu ở đây đều tha thiết ước mơ.

"Con mẹ nó ngươi chớ đắc ý?" Một người thẹn quá hóa giận thô tục mắng, một quyền liền hướng mặt Lộc Hàm vung tới.

Thân thủ Lộc Hàm khả năng không sánh được với Ngô Thế Huân, nhưng chuyện này cũng không biểu thị anh kém cạnh so với những người này.

Anh nhanh chóng nghiêng người ngược về một phía, thuận lợi mà né tránh đòn công kích mãnh liệt kia.

Người kia thấy một đòn không trúng, cảm thấy mất mặt, lập tức hướng Lộc Hàm triển khai thế tiến công.

Lộc Hàm thuận thế né tránh mấy cái, sau khi quen thuộc thế tấn công của đối thủ, liền một cước đẹp đẽ đem đối phương quét ngã trên đất.

* Bốp, bốp, bốp *

Lộc Hàm trong hơi thở gấp gáp đột ngột nghe được tiếng vỗ tay.

"Rất đặc sắc." Đội trưởng bảo tiêu từ trong đám người đi ra: "Ta là Fedro, rất hân hạnh được biết ngươi."

Lộc Hàm không có hứng thú bắt tay với người này, Fedro duỗi ra tay phải dừng ở giữa không trung, một lát sau liền thu về.
"Ta nói rõ với ngươi, ta đối với cái gọi là danh sách hạt nhân không có hứng thú. Hơn nữa nếu không có chuyện ngoài ý muốn, một năm sau ta sẽ rời đi, các ngươi không cần phải phát sinh địch ý đối với ta, ta không uy hiếp tới bất cứ địa vị nào của các ngươi."

Fedro kéo kéo khóe môi: "Ngươi làm Boss chú ý, cũng đã uy hiếp đến chúng ta."

"Ngươi đây là ý gì?" Lộc Hàm nhíu mày. Anh thực sự không hiểu Fedro gạt Ngô Thế Huân để gây sự với anh, rốt cuộc với chính hắn thì có ích lợi gì.

"Nói trắng ra, ta cũng không ngại ngươi dựa vào thân thể hoặc là bằng thủ đoạn khác để vào đội ngũ của chúng ta, cái ta quan tâm chỉ là ngươi có làm liên lụy tới Boss không. Nếu chỉ là bình hoa không dùng được, sẽ vô hình trung hạ thấp sức phòng ngự của gia tộc ta."

"Vậy ta phải làm thế nào các ngươi mới chịu?"

Fedro nói: "Rất đơn giản, nói chuyện bằng thực lực."

"Tốt lắm." Lộc Hàm cởi áo khoác, đem ống tay xắn lên: "Ta biết, ngươi cũng là một thành viên trong danh sách hạt nhân." Bởi vì hôm nay lúc Ngô Thế Huân chọn người, Fedro cũng ở trong hàng ngũ ba người.

"Không sai."

"Ta khiêu chiến ngươi. Trước tiên chưa biết có thể thắng ngươi hay không, nhưng nếu như có thể đánh hoà với ngươi, các ngươi sau đó cũng không cần phải làm khó dễ ta, được chứ?"

Fedro rất có phong độ, cười cười, cũng cởi áo khoác vứt ra một bên.

"Được, ta tiếp thu sự khiêu chiến của ngươi."

Ngoại trừ Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đã lâu chưa gặp đối thủ mạnh như vậy. Vốn là có sở thích luyện quyền cước, rất nhanh liền chìm đắm ở trong cảm giác phấn chấn không thôi.

Trong khi giao thủ, Fedro cũng phát hiện thực lực Lộc Hàm không phải bình thường, lập tức thu hồi thái độ khinh địch, nghiêm túc mà đối chiến.

Nhưng Lộc Hàm dù sao hôm qua cùng Ngô Thế Huân làm tình đã tiêu hao sức lực quá lớn, thêm vào trước đó đã cùng một người giao thủ, tự nhiên không cách nào duy trì thể năng ở trạng thái đỉnh cao so với Fedro.

Sau hơn mười phút đối chiến không phân cao thấp, Lộc Hàm bị Fedro đá chéo trúng vào phần eo, mà trùng hợp là vị trí tối hôm qua bị Ngô Thế Huân dày vò mà bầm tím.

Lộc Hàm bị đau, hơi hạ thấp người xuống liền bị Fedro xông tới, một quyền vững vàng đánh trúng mặt.

Anh lùi lại mấy bước, khóe môi tức khắc tràn ra máu tươi.

Fedro vừa muốn nói gì đó, thì cửa bị một người đá văng ra, mọi người cả kinh, lập tức hướng người vừa đến khom mình hành lễ: "Boss."

Ngô Thế Huân vẻ mặt lạnh lùng, khi thấy khóe môi Lộc Hàm rướm máu thì lập tức phẫn nộ.

"Vừa nãy, là ai động thủ?"

"Boss, chúng ta..." Người ở bên cạnh Ngô Thế Huân vừa muốn mở miệng giải thích, một viên đạn liền từ khẩu súng trong tay Ngô Thế Huân bắn ra, sát qua gò má hắn, tạo thành một lỗ trên vách tường phía sau.

"Ta không muốn nghe giải thích, ta chỉ cần câu trả lời."

Ở Willis, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của Boss.

Fedro đứng dậy: "Boss, hắn là do ta đả thương, người cũng là ta ra lệnh mang đến."

Đối với vị đội trưởng khí phách đảm đương hết thảy tội lỗi về mình, Lộc Hàm cảm thấy phi thường kính phục.

Ngô Thế Huân không nói hai lời liền đem nòng súng Sa Mạc Chi Ưng nhắm ngay đầu Fedro.

Lộc Hàm vốn cho rằng hắn chỉ là muốn hù dọa Fedro một chút, dù sao tốt xấu cũng là hộ vệ theo hắn mấy độ vào sinh ra tử, Ngô Thế Huân dĩ nhiên không vì chút chuyện nhỏ này liền muốn mạng Fedro.

Nhưng ở một khắc ngón tay Ngô Thế Huân chuẩn bị bóp cò súng, Lộc Hàm biết hắn không đùa.

Xuất phát từ ý nghĩ anh hùng tiếc anh hùng, anh không hề nghĩ ngợi liền nhào tới, đem súng trong tay Ngô Thế Huân đẩy ra.

Viên đạn vẫn bắn ra, nhưng may là chỉ bắn trúng mặt đất, không trúng bất kỳ người nào.

Tất cả mọi người bao gồm cả Fedro, cũng không nghĩ tới Lộc Hàm dĩ nhiên sẽ vào một khắc Ngô Thế Huân quyết định động thủ giết người mà ra tay giúp đỡ.

Đồ ngốc này đến cùng có biết hay không người mình đối nghịch chính là ai, dám cản trở hành động của Boss, thì phải chuẩn bị tâm lý đánh đổi mạng sống chính mình.

Không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Lộc Hàm.

Tựa hồ anh cũng ý thức được trước mặt mọi người mà ngỗ nghịch Ngô Thế Huân, sẽ không có kết quả tốt, nhưng cái gì làm đều đã làm, lúc này hối hận cũng đã muộn.

Ngô Thế Huân không nói gì, cũng không làm gì, yên lặng nhìn anh.

Lộc Hàm bị nhìn đến tê dại cả da đầu, bởi vì anh cảm giác được, đối phương tức giận so với trước càng tăng.

Cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, đối với Ngô Thế Huân tuyệt đối nắm giữ quyền chủ động, Lộc Hàm chỉ có thể lựa chọn lùi một bước.

Nghĩ một hồi, ngoại trừ cái kia, anh cũng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn có thể xoa dịu sự phẫn nộ của đối phương.

Khẽ cắn răng, anh đi tới bên người Ngô Thế Huân, kề sát vào tai hắn thì thầm.

Mọi người ở đây đều rất tò mò, nhưng bởi vì Lộc Hàm khống chế âm lượng rất tốt, cái gì cũng đều không nghe thấy.

Sau khi nghe Lộc Hàm thì thầm, sắc mặt Ngô Thế Huân rõ ràng dịu đi không ít.

Đại khái cũng bởi vì Lộc Hàm chịu lùi bước, hắn thu hồi súng trong tay, dùng ánh mắt lạnh như băng quét toàn bộ người trong phòng đang không dám thở mạnh, xoay người đi ra.

Lộc Hàm thở dài, vừa định nhặt lên áo khoác theo ra, vai lại bị Fedro vỗ một cái.

"Ta thực sự không nghĩ ra, ngươi có lý do gì giúp chúng ta."

Lộc Hàm đem áo khoác tùy ý khoác lên trên vai, vẫy vẫy tay: "Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có điều, ta không hi vọng người trung thành như các ngươi phải chịu hậu quả kia."

Nếu là trước kia, anh cũng không ngờ chính mình dùng chân tình để đối đãi một người, rốt cuộc lại rơi vào kết cục thân bại danh liệt.

Đổi lại nếu là Fedro, anh rất rõ ràng nam nhân kia vì giúp mình - một người ngoài lai lịch không rõ như vậy, mà dùng súng bắn chết Fedro thì không rõ tâm tình Fedro sẽ thế nào.

"Bất luận làm sao, đa tạ ngươi."

Lộc Hàm cười cười, không nói nữa, bước ra ngoài, bóng lưng tiêu sái.

Không khí bên ngoài rõ ràng dễ thở hơn, anh hít vài hơi, nhưng phát hiện mình tựa hồ lại yêu thích không khí đầy vị xì gà Cuba ở bên trong kia hơn rất nhiều.

Trở lại nhà lớn, anh vừa xuống xe thì Sutherland tiến đến: "Chủ nhân ở trong phòng chờ ngươi."

Lộc Hàm nghe được câu này không khỏi khựng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.

"Biết rồi." Trong giọng nói rõ ràng mang theo buồn bực. Ngay cả chính anh cũng không biết, vì sao lại hi sinh nhiều như vậy để giữ mạng sống cho thủ hạ của Ngô Thế Huân, khẳng định là lúc ấy uống nhầm thuốc nên bị váng đầu.

Anh tận lực kéo dài thời gian trở về phòng, Lộc Hàm chợt phát hiện cái nhà chính này lớn đến mức đáng sợ cũng thật có lợi, để anh có thể cố ý rẽ quanh vài chỗ, lại bò lên trên vài tầng cầu thang xoay tròn, lãng phí gần nửa giờ mới đến trước cửa phòng.

Giơ tay lên vừa định mở cửa thì cánh cửa chợt bị mở ra từ bên trong, lộ ra một khuôn mặt nam nhân thiếu kiên nhẫn.

Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm kéo vào, "rầm" âm thanh đóng cửa rung trời vang lên.

"Ngươi đến tột cùng muốn câu giờ tới khi nào?" Ngô Thế Huân nghiến răng nghiến lợi.

Lộc Hàm lười trốn tránh, đằng nào cũng tới a.

Nhìn Lộc Hàm không nói hai lời liền cởi áo quần trên người mình, tâm tình Ngô Thế Huân rõ ràng tốt lên.

Ngồi trở lại trên chiếc giường cỡ King size, Ngô Thế Huân như con báo lười biếng tựa ở đầu giường, thưởng thức cảnh sắc không tệ trước mắt.

Nhiệt lưu trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng đi xuống tụ tập ở vị trí nào đó dưới thân, chỉ thoáng chốc cả người khô nóng đến khó chịu.

Cởi sạch y phục trên người, Lộc Hàm vài bước đi tới trước giường, quỳ một gối trên thảm nhung, không nói hai lời liền lôi kéo áo quần trên người Ngô Thế Huân.

Cự thú hùng vĩ gần như là nhảy ra, gân xanh nổi lên ẩn chứa sức mạnh khủng bố.

Lộc Hàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tính khí Ngô Thế Huân trong khoảng cách gần như vậy, nói không xấu hổ là không phải. Nhưng anh đã lấy chuyện này để đánh đổi, cùng Ngô Thế Huân làm giao dịch, coi như xấu hổ muốn chết, anh cũng phải làm.

Hít sâu một hơi, anh đưa tay nắm lấy cự vật của Ngô Thế Huân, đồng thời cảm giác vật kia tựa hồ vì mình đụng vào mà nảy nhẹ, cơ bụng nam nhân bắt đầu căng lên, hiển nhiên là chủ nhân đối với trò chơi này rất hưởng thụ.

"Động tác nhanh lên một chút."Trong giọng nói mang theo nôn nóng, nếu không vì muốn thử nghiệm lời hứa hẹn của Lộc Hàm lúc nãy, Ngô Thế Huân đã sớm đẩy ngã anh mà vác súng ra trận.

Lộc Hàm nuốt nuốt nước miếng, há miệng, đem tính khí nam nhân ngậm vào trong miệng.

Bỗng nhiên bị xúc cảm ấm áp mềm mại vây quanh, Ngô Thế Huân bị kích thích so với lần làm tình trước còn cảm thấy kỳ diệu hơn, bị kích động không thôi.

Đồ vật trong miệng lại bành trướng không ít, kích cỡ lớn đến mức kinh người, Lộc Hàm cảm giác khoang miệng mình sắp rách đến nơi.

Hiển nhiên không chịu Lộc Hàm chậm trễ, Ngô Thế Huân dựa vào trực giác dùng tay đè đầu anh, phần eo bắt đầu đong đưa.

Lộc Hàm đành phối hợp tiết tấu của nam nhân mà phun ra nuốt vào, nhất thời trong phòng vang lên tiếng va chạm dâm mỹ cùng hơi thở gấp gáp của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân ở phương diện này sức chịu đựng tới kinh người, Lộc Hàm ngậm lấy hồi lâu, cũng không thấy hắn có dấu hiệu gõ trống thu binh.

Cằm bắt đầu cảm thấy đau nhức, ở phương diện này kinh nghiệm Lộc Hàm phong phú hơn Ngô Thế Huân khá nhiều, anh đành dùng ngón tay kích thích hai túi cầu cùng bắp đùi trong của Ngô Thế Huân, làm nam nhân càng thêm hưng phấn.

Cảm nhận được Lộc Hàm ân cần chăm sóc, Ngô Thế Huân càng thêm động tình. Ở trong miệng Lộc Hàm nỗ lực tăng nhanh tốc độ, cuối cùng cũng bắn ra.

Tinh dịch của nam nhân phun ra làm Lộc Hàm bị sặc, che miệng ho khan một trận, bạch trọc theo khóe môi chảy ra ngoài. Vừa thấy cảnh sắc như vậy hạ thân Ngô Thế Huân lập tức khôi phục tinh thần.

Nhìn thấy cự vật nam nhân lần thứ hai dâng trào, Lộc Hàm có chút khó tin đứng lên đẩy hắn ra mà mắng: "Con mẹ nó ngươi chính là cầm thú..."

Ai biết lời còn chưa nói hết, anh liền bị Ngô Thế Huân đè xuống.

Thể lực Lộc Hàm mới vừa đối chiến với Fedro đã tiêu hao không ít, thêm vào phần eo lại bị thương, xác thực không cách nào chống cự được Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân trực tiếp xé quần áo Lộc Hàm, nhưng không cẩn thận đụng tới vị trí bị thương trên eo.

Lộc Hàm rên lên một tiếng, đau đớn khiến toàn bộ thân thể anh cứng ngắc.

Vốn tưởng rằng đêm nay chạy không thoát việc bị nam nhân này chà đạp, ai biết Ngô Thế Huân nghe được tiếng rên của anh, động tác trong tay liền dừng lại.

"Nơi này bị thương sao?"

Ngô Thế Huân dùng ngón tay ấn vào một bên eo, lập tức thấy vẻ mặt đau đến nhe răng trợn mắt của Lộc Hàm.

Hắn từ trên người Lộc Hàm đứng dậy, gọi một cuộc điện thoại.

Hai phút sau, Sutherland liền dẫn một bác sĩ gia đình đi vào khám bệnh cho Lộc Hàm.

Mà Lộc Hàm đúng là đã mệt muốn chết, cư nhiên trong quá trình bác sĩ còn đang khám bệnh, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vị bác sĩ sau khi xử lý tốt hết thảy vết thương trên người Lộc Hàm liền lui ra.

Ngô Thế Huân ngồi trên ghế salông cách giường không xa, cầm điếu xì gà, qua khói thuốc lượn lờ mà nhìn nam nhân cho dù đang ngủ vẫn nhíu chặt mày kia.

Nếu Lộc Hàm đã ngủ, đêm nay Ngô Thế Huân cũng không có ý định làm gì với anh nữa. Dựa theo thói quen, hắn nên sai người mang Lộc Hàm về phòng của anh ta, hoặc là đến thư phòng. Nhưng kỳ quái chính là hắn không muốn như vậy.

Nghĩ một hồi, ông trùm Mafia cư nhiên mở tủ lấy áo ngủ ra thay, vén chăn lên liền chui vào.

Chia sẻ nhiệt độ cùng Lộc Hàm, một hồi, Ngô Thế Huân cũng ngủ say sưa.

Từ lần Lộc Hàm lấy ân báo oán ra tay giúp đỡ, đội ngũ tinh anh cầm đầu là Fedro đối với Lộc Hàm thái độ có chuyển biến lớn.

Vào ngày thường nhàn hạ, đặc biệt khi Ngô Thế Huân làm việc trong thư phòng, Fedro sẽ hẹn Lộc Hàm luyện một chút thân thủ. Đương nhiên, hắn bất luận làm sao cũng không dám để cho trên người Lộc Hàm xuất hiện vết thương mới nào.

Tình anh em của đám nam nhân nhiều khi dựa vào việc đánh đấm mà thành, Fedro cùng Lộc Hàm cũng không ngoại lệ.

Hôm nay, bọn họ hẹn nhau tỷ thí thương pháp* ngay ở sân bắn.

(Thương: khẩu súng; thương pháp là thủ pháp, kỹ xảo sử dụng súng)

Từ lúc lắp ráp súng đến khi bắn đạn xong xuôi, hai người ấn nút để bia ngắm phía xa tiến lại gần. Đếm đếm xong, thành tích hai người dĩ nhiên giống nhau như đúc.

Fedro một bên vừa cười vừa lau chùi khẩu súng mình yêu thích, một bên than thở thương pháp xuất sắc của Lộc Hàm.

"Thành tích cao như vậy xem ra cũng chỉ có ngươi và ta."

Lộc Hàm lấy xuống kính bảo vệ mắt cùng thiết bị che tai, hoạt động lại gân cốt: "Vậy không bằng ngươi mời ta uống một chén."

"Được, này có gì khó."

Fedro cười to, khoác vai Lộc Hàm đi ra sân bắn.

Có điều để hắn không nghĩ tới chính là, cư nhiên ở cửa sân bắn gặp Boss.

Ngô Thế Huân nhìn thấy cánh tay Fedro khoác lên bả vai Lộc Hàm thì sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Fedro thấy thế lập tức bỏ tay xuống, đối với Ngô Thế Huân khom mình hành lễ.

Lộc Hàm đối với việc Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiện không đặc biệt phản ứng gì, chỉ là vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Ngày hôm nay Ngô Thế Huân buộc mái tóc dài màu vàng óng nhạt lên gọn ghẽ bằng sợi dây trắng, từ trang phục trên người hắn, hẳn là dự định đi cưỡi ngựa.

Fedro bỗng nhiên ý thức được, Boss xuất hiện ở đây, là vì tìm Lộc Hàm.

Chợt có cảm giác như lén đào tường sau lưng Boss, Fedro đành rất không nghĩa khí mà sờ sờ mũi rời đi trước.

Vốn là muốn cùng Fedro đi uống một chén lại bị Ngô Thế Huân đánh gãy, Lộc Hàm tâm tình so với hắn cũng không tốt hơn chỗ nào.

"Ngươi không phải đang làm việc ư? Tại sao lại tới đây?"

Lộc Hàm hỏi mà Ngô Thế Huân không hề trả lời, chỉ yên lặng nhìn anh. Ánh mắt của hắn làm Lộc Hàm đột nhiên cảm giác thấy chính mình như là một con ếch đang bị rắn nhìn chằm chằm.

"Không nói thì thôi." Anh đơn giản coi Ngô Thế Huân như không khí, trực tiếp lướt qua bên cạnh hắn để ra sân bắn.

Ai biết mới vừa bước được một bước, anh liền bị mạnh mẽ kéo ngược lại, thân thể va đập vào tường.

"Shit!"

Lộc Hàm vừa muốn phát hỏa, lại phát hiện rõ ràng so với anh thì Ngô Thế Huân còn nổi nóng hơn. Hắn chống tay đỡ trên tường, đem anh cầm cố ở bên trong.

"Đi cùng với Fedro, ngươi rất vui vẻ sao?"

Đương nhiên vui vẻ hơn so với việc đi cùng ngươi.

Lộc Hàm tuy rằng không có đem suy nghĩ mà nói ra, nhưng vẻ mặt của anh đã bán đứng anh.

"Fedro có cái gì tốt? Ngươi tại sao có thể cười với hắn?"

Đôi môi Ngô Thế Huân đến rất gần, Lộc Hàm có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người hắn.

"Vậy ngươi có gì tốt? Thậm chí cho đến bây giờ, tên đầy đủ của ngươi ta còn không biết."

Lộc Hàm khóe môi bỗng nhiên nâng lên một vệt trào phúng cười: "Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là người xa lạ cùng ta lên giường mà thôi."

Vừa mới dứt lời, anh liền bị một quyền mạnh mẽ đánh ngã.

Ngồi dưới đất, Lộc Hàm cũng không tính tiếp tục khiêu chiến điểm mấu chốt của Ngô Thế Huân, giơ tay lên lau máu tươi bị trào ra khóe miệng, quay đầu đi không nói gì.

Không khí giữa hai người căng thẳng đến đáng sợ, mà Ngô Thế Huân đúng là cần thời gian xoa dịu cơn lửa giận do Lộc Hàm gây nên.

Hồi lâu sau, hắn nói:

"Ngô Thế Huân - Lier J. Willis."

"Cái gì?" Lộc Hàm trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Tên đầy đủ của ta là Ngô Thế Huân Oh Willis, ngươi tốt nhất nhớ rõ cho ta, hơn nữa, mãi mãi cũng không cho quên."

Hắn nói xong, xoay người đi ra sân bắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sl