
2
Khi xấp giấy báo cáo điều tra thân thế bối cảnh Lộc Hàm được đặt trước mặt, Ngô Thế Huân liếc tên của anh, tiếp theo lật ra xem sơ qua một chút.
Lấy quyền thế địa vị gia tộc Willis, coi như Lộc Hàm hiện tại vẫn cứ là ông trùm hắc đạo Hồng Kông, hắn cũng có đầy đủ bản lĩnh làm cho đối phương thần phục dưới thân mình. Huống chi thời điểm bọn họ gặp nhau, Lộc Hàm đã thất thế từ lâu...
Hắn đối với bối cảnh quá khứ của nam nhân hoàn toàn không có hứng thú, chỉ muốn tương lai đối phương triệt để thuộc về mình.
Kết thúc công việc sáng sớm, hắn đứng lên dự định đến phòng ăn dùng bữa sáng. Vừa nghĩ tới sau đó có thể nhìn thấy người kia làm hắn cực kỳ cảm thấy hứng thú, bước chân Ngô Thế Huân liền mềm mại đi không ít.
Sáng sớm Lộc Hàm bị gọi dậy, cưỡng chế mang đến trước bàn ăn, bồi Ngô Thế Huân ăn điểm tâm.
Nhà chính gia tộc Willis lớn đến mức kinh người. Từ phòng ngủ đi tới phòng ăn khá dài, vết thương phía sau đau nhức cùng thân thể lại bị sốt, khiến thần trí Lộc Hàm vốn không rõ ràng lại càng thêm mơ hồ.
Tuy rằng ngày đó sau khi Ngô Thế Huân rời đi, lập tức liền có người tiến vào khắc phục hậu quả, nhưng thương thế bên trong cơ thể quá nặng, Lộc Hàm coi như thân thể cho dù tốt, cũng không thể ngày thứ hai liền sinh long hoạt hổ, anh cần thời gian khôi phục.
Ngô Thế Huân vừa đi vào phòng ăn liền nhìn thấy Lộc Hàm sắc mặt tái nhợt, vì suy nhược mà dựa vào một bên ghế salon dài, hai mắt nhắm nghiền.
Ẩn ẩn cảm giác được tầm mắt phóng trên người mình, Lộc Hàm có chút khó khăn mở mắt ra, xuất hiện ở trước mắt, chính là cái kẻ đầu sỏ hại anh thành thảm trạng này.
Nếu như đêm đó gặp gỡ mà biết trước sự việc hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không tự nhiên mà đem súng trong tay đưa cho kẻ này, mà sẽ một phát bắn chết hắn.
Ngô Thế Huân đã biết thân phận nam nhân trước mắt này, cũng biết, đối với người từng trải qua sinh tử sẽ đối với sinh mạng mình có bao nhiêu chấp nhất. Đặc biệt với Lộc Hàm đã từng ngồi ở vị trí cao hơn người, nhất định sẽ không cam lòng ở hoàn cảnh thất bại, vì lẽ đó, hắn không có chút nào lo lắng đối phương sẽ bởi vì chuyện tối qua mà làm ra chuyện không nên.
Hắn dùng dáng dấp của chủ nhân mà nói với âm thanh lạnh lẽo: "Bữa này không chịu ăn, ngày hôm nay liền không cần ăn nữa."
Nói xong, ánh mắt Ngô Thế Huân đảo qua trên người Lộc Hàm, mang theo xem thường cùng kiêu ngạo, sau đó liền tao nhã mà nhịp bước, ở ghế chủ vị ngồi xuống.
Đồ ăn phong phú lập tức được chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy rằng vết thương trên thân thể còn đau đớn, nhưng Lộc Hàm so với ai khác đều rõ ràng, anh hoàn toàn không hi vọng nam nhân trước mắt sẽ dành cho mình bất kỳ sự thương cảm nào. Dựa vào sự việc xảy ra hôm qua, anh đã đại khái hiểu rõ tính tình quái đản của Ngô Thế Huân.
Mà muốn trốn khỏi nơi này, anh nhất định phải mau chóng khôi phục thể lực, cần phải ăn uống đầy đủ là vô cùng then chốt.
Cắn chặt hàm răng, Lộc Hàm chống đỡ thân thể đứng lên, chậm rãi đi tới vị trí xa Ngô Thế Huân nhất mà ngồi xuống.
Thời điểm anh thật vất vả ngồi xuống ghế thở dốc, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng làm một cái thủ thế sắp đặt. Người hầu lập tức đưa lên một phần điểm tâm, chỉ có điều toàn bộ đều đặt ở vị trí bên cạnh Ngô Thế Huân.
Hắn không hề liếc mắt nhìn Lộc Hàm một chút, như một quý tộc tao nhã dùng đồ ăn, đem mỹ vị đưa vào trong miệng.
Lộc Hàm tự nhiên rõ ràng ý tứ Ngô Thế Huân, trước đây thật lâu, anh cũng từng dùng phương pháp tương tự dạy dỗ qua những nam sủng không phục sự quản giáo của mình.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm làm cao.
Lộc Hàm ở trong lòng tự nhủ như vậy.
Lần nữa chật vật cố đứng lên, dời bước hướng tới vị trí bên cạnh Ngô Thế Huân, trong lúc bước đi, hai chân không nhịn được mà khẽ run.
Thời điểm vừa định ngồi xuống, Lộc Hàm bị vướng vào một phần của chiếc ghế kiểu cung đình, làm thân thể anh lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống mặt sàn.
Ngô Thế Huân cánh tay dài duỗi ra, kéo lại thân thể Lộc Hàm sắp cùng sàn nhà tiến hành tiếp xúc thân mật.
Thân thể hai người bởi vì bất ngờ này, không tránh được mà dính chặt vào nhau, rất nhanh Ngô Thế Huân cảm nhận được rõ ràng mùi thuốc cùng nhiệt độ cao trên người Lộc Hàm.
Lộc Hàm dùng khí lực còn sót lại đem hắn đẩy ra, Ngô Thế Huân hiếm thấy cũng không bực bội, liền buông anh ra lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.
Bữa sáng là cố ý sắp xếp cho Lộc Hàm, đều là thức ăn lỏng thích hợp dùng cho bệnh nhân, nhưng kỳ thực anh sớm bị đau xót hành hạ đến không thấy ngon miệng, nhưng để sớm khôi phục, bất luận làm sao anh cũng ép mình phải ăn.
Ngô Thế Huân không e dè mà nhìn chằm chằm Lộc Hàm, lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra lẳng lặng mà nhìn một người đang ăn, cũng thú vị như vậy.
Lộc Hàm hoàn toàn coi Ngô Thế Huân là không khí, một bên dùng cơm, một bên ở trong đầu nghĩ các biện pháp trốn khỏi nơi này. Mà lúc này, anh nhìn thấy trên chiếc khăn ăn có hoa văn mơ hồ.
Nhíu nhíu mày, anh có chút không thể tin được mà đem khăn cầm lấy, đưa lên trước mắt nhìn kỹ.
Nếu như không có nhận sai, cái hoa văn này, hẳn là thuộc về thế lực Mafia lớn nhất nước Mỹ - gia huy gia tộc Willis.
Không muốn thừa nhận chính mình trêu chọc tới người trong gia tộc Willis, Lộc Hàm khẽ nâng tầm mắt, nhìn lên ống tay áo của Ngô Thế Huân lúc này đang cầm tách cà phê.
Gia huy trong suốt bằng thủy tinh cài trên tay áo đập vào mắt, anh kinh ngạc đến hầu như muốn làm rơi đồ ăn trên tay - trong gia tộc Willis, chỉ có Boss mới có tư cách mang gia huy.
Thả xuống dĩa ăn trong tay, anh bỗng nhiên không thể kiềm chế mà nở nụ cười.
Đối với cử động quái lạ của anh, ngay cả Ngô Thế Huân cũng quăng tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Thật không nghĩ tới, ta gặp cọp mà lại xem như là mèo."
Lộc Hàm cầm lấy chiếc khăn có hoa văn gia huy Willis, đối với Ngô Thế Huân nói: "Sớm biết ngươi có lai lịch lớn như vậy, ta cũng sẽ không ngu ngốc mà lao ra cứu ngươi."
Vừa nghe thấy câu nói này, Ngô Thế Huân cảm thấy có chút chói tai.
Bởi vì theo ý tứ đối phương muốn biểu đạt, anh ta đối với sự việc đêm đó ở trong ngõ hẻm cảm thấy hối hận.
Trong tiềm thức, Ngô Thế Huân đối với hành vi của Lộc Hàm ngày đó rất có hảo cảm. Anh ta là người đầu tiên không để ý nguy hiểm đến tính mạng, ở tình huống chưa biết mình là ai, xông tới hạ gục những tên kia để bảo vệ mình.
Nhưng hiện tại, nam nhân này lại nói, anh ta rất hối hận vì đã cứu mình.
Vì lẽ đó, Ngô Thế Huân rất không cao hứng. Mà chính hắn cũng không nhận ra, phần tâm tình này, là chịu ảnh hưởng từ lời nói của Lộc Hàm.
Lộc Hàm bỗng nhiên ý thức được ngữ khí của mình có chút nặng nề. Mặc dù đối phương đã làm chuyện không nên làm với anh, người ta nhưng là Boss của gia tộc Willis, càng là ông trùm Mafia nước Mỹ sai đâu Thiên Lôi đánh đó. Hắn chỉ cần động ngón út, liền có thể dễ dàng đem mình ăn tươi nuốt sống, lúc này đối với hắn nói năng lỗ mãng sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Không cam lòng đem những lời thô tục vừa định phun ra khỏi miệng mà nuốt trở vào, Lộc Hàm tận lực khiến ngữ khí của chính mình uyển chuyển một chút.
"Nếu như ngài không ngại, có thể thả tôi ra được không?" Thế giới bên ngoài coi như tối tăm, cũng hơn so với ở đây làm đồ chơi cho người.
Đối với thỉnh cầu nhanh chóng muốn rời khỏi đây của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân đem đồ ăn trong tay thả xuống, đem vài sợi tóc màu vàng óng vén gọn sau tai.
"Cho ngươi hai lựa chọn."
"Thứ nhất, ở lại chỗ này làm bảo tiêu cho ta, dĩ nhiên, vẫn phải theo ta lên giường."
"Thứ hai, ở lại chỗ này làm nô lệ, cũng không ngoại lệ, tự nhiên vẫn phải theo ta lên giường."
Cmn nhịn xuống kích động muốn lật bàn, Lộc Hàm bỏ ra tinh lực lớn cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Xin lỗi, tôi thực sự không nhìn ra hai lựa chọn này có gì khác nhau."
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: "Lựa chọn thứ nhất có kỳ hạn, thời gian một năm, nếu như ta hài lòng, có thể giúp ngươi đoạt lại địa bàn Hồng Kông. Mà lựa chọn thứ hai, không có kỳ hạn."
Anh đã rõ ràng, nam nhân này muốn trợ giúp mình Đông Sơn tái khởi, nhưng đổi lấy sự phục tùng của anh.
"Nếu như kỳ hạn đến, ngài đổi ý thì lúc đó phải làm sao?" Lộc Hàm trước hết xác nhận điểm ấy cho mình.
Nghe vậy, Ngô Thế Huân cười lạnh một tiếng: "Ta hứng thú với một thứ, bình thường sẽ không vượt qua một tháng."
"Rất tốt, thành giao."
Có chút phẫn hận mà đem khăn vứt trên bàn ăn, Lộc Hàm tiếp nhận cái giao ước bất bình đẳng này.
Đối với việc người kia rất thức thời, Ngô Thế Huân vốn là tâm tình không tốt đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù mới qua mấy tiếng, nhưng hắn đã phi thường nhớ nhung thân thể Lộc Hàm, ngay cả khi anh khó khăn chuyển động hai chân hướng mình đi tới, hắn liền có thể hồi tưởng cảm giác vô cùng vui sướng giữa hai cái chân thon dài kia.
Nếu như không nghĩ tới hôm qua người kia bị mình dằn vặt khiến cho bị thương, xem ra thật sự không được, Ngô Thế Huân đã không thèm để ý mà đem anh áp đảo ngay trên bàn ăn.
Ngô Thế Huân đột nhiên cảm giác mình không thể nhìn chằm chằm Lộc Hàm, bởi vì nhìn nhiều sẽ khiến hắn cứng lên, mà tình trạng cơ thể hiện tại của Lộc Hàm không thể chịu đựng hắn lại dày vò thêm lần nữa.
Dùng khăn ăn trắng như tuyết xoa xoa tay, Ngô Thế Huân đứng dậy, kết thúc bữa sáng thú vị.
Lúc ngang qua bên người Lộc Hàm, hắn bỗng nhiên cúi người xuống, nói khẽ bên tai anh: "Ta cho ngươi nhiều nhất là một ngày. Nếu như không khôi phục, thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình."
Dứt lời, mới xoay người rời khỏi phòng ăn.
Lộc Hàm nắm chặt hai tay kiềm nén tâm tình vừa phẫn nộ vừa khuất nhục, chờ Ngô Thế Huân đi xa, anh mới tàn nhẫn mà đem tất thảy đồ trên bàn quét rơi xuống đất.
Trong hỗn loạn đổ vỡ, anh nhục nhã cam chịu dùng hai tay chống lấy cái đầu đau như muốn nứt ra.
Từ sáng sớm hôm qua, sau khi nhìn thấy Ngô Thế Huân ở trong phòng ăn, anh cũng không đụng mặt cái tên vô sỉ mặt người dạ thú kia nữa.
Nhớ tới ngày hôm qua Ngô Thế Huân cho mình kỳ hạn, Lộc Hàm chưa từng chờ mong kỳ hạn đến nhanh như vậy, giá mà xảy ra động đất hoả hoạn, hoặc cái gì có thể để nam nhân kia tạm thời bất ngờ mất trí nhớ thì thật là tốt.
Tâm trạng không yên cho tới đêm khuya cũng không gặp bóng dáng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đáy lòng âm thầm vui mừng, xem ra lời nguyền rủa của mình đã ứng nghiệm, Boss gia tộc Willis có lẽ đã quên mình.Tâm đề phòng dỡ xuống, anh thả lỏng tinh thần tựa ở trên gối, một hồi liền ngủ thiếp đi.
Đang say ngủ, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt khí dán vào thân thể, từ cổ đến ngực, đang từ từ thiêu đốt, nóng muốn bỏng người.
Anh vô thức dùng tay đem nguồn nhiệt kề sát ngực mình đẩy ra, nhưng lại bị một luồng sức mạnh lớn hơn chế trụ.
Bỗng nhiên ý thức được cái gì, anh từ trong mê man thức tỉnh.
Đúng như dự đoán, vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt thiên sứ của Ngô Thế Huân. Nhưng mà, "thiên sứ" này đang làm ra hành động chỉ có ác ma mới làm.
Áo ngủ Lộc Hàm chẳng biết bị cởi ra từ lúc nào, Ngô Thế Huân đang dùng đầu lưỡi khiêu khích một bên nhũ thủ của anh, cũng không quên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kích thích bên còn lại.
"Mẹ kiếp, tại sao ngươi lại ở đây?" Hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ, Lộc Hàm không tự chủ đem suy nghĩ trong đầu nói ra.
"Ta đã sớm nói, ta sẽ cho ngươi thời gian một ngày khôi phục, hiện tại vừa vặn qua 24h."
Con mẹ nó, ai đúng giờ như ngươi vậy chứ!
Lộc Hàm ở trong lòng mắng to, nhưng cũng chỉ có thể bị động mà tiếp thu khiêu khích của đối phương.
Kéo quần Lộc Hàm xuống, Ngô Thế Huân liếm môi một cái: "Mở chân ra, ta muốn đi vào."
Dưới ánh đèn dìu dịu, hung khí không thèm che giấu chút nào của hắn bởi số đo đặc hữu của người phương Tây mà lộ ra kích cỡ kinh người, khiến Lộc Hàm già đời thuận buồm xuôi gió ở nơi phong nguyệt cũng chỉ có thể nhìn mà lắc đầu than thở.
Chẳng trách lần trước khiến cho bị hôn mê tại chỗ, nhìn nhìn, Lộc Hàm có chút gian nan mà nuốt nước bọt một cái.
"Ngươi điên rồi, chỉ như vậy đã muốn đi vào sao?"
Nhìn Ngô Thế Huân chuẩn bị vặn bung bắp đùi của mình ra, Lộc Hàm nhịn xuống kích động muốn đem hắn một cước đạp văng, hướng hắn rống lên một câu.
"Không phải như vậy thì ngươi muốn thế nào?"
Nếu như hiện tại có khẩu súng ở trên tay, Lộc Hàm tuyệt đối sẽ đem Ngô Thế Huân một súng bắn vỡ đầu.
Con mẹ nó ngươi muốn thao lão tử, còn muốn lão tử dạy ngươi?!
Nhưng sự thật phi thường đáng thương, nếu như ngày mai anh còn muốn bước xuống giường, đêm nay liền không thể không dạy cho Ngô Thế Huân một chút thường thức cơ bản.
Lộc Hàm kiềm chế nóng giận, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói: "Trước tiên ngươi phải đeo bao cao su vào."
Ngô Thế Huân vừa nghe nói, liền phủ quyết.
"Không được."
"Tại sao?" Hắn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, không đeo bao mới kỳ quái đi.
"Bởi vì ta muốn bắn ở trong cơ thể ngươi."
Fuck your mother!
Lộc Hàm ở trong lòng điên cuồng mắng, gân xanh trên mu bàn tay vì tức giận mà nổi lên, chỉ có điều, Ngô Thế Huân không có đem những điều này để ở trong mắt.
"Còn có gì muốn nói không, nếu như không, liền đem chân mở ra."
"Của ngươi lớn như vậy lập tức đi vào sẽ chết người!" Lộc Hàm rốt cục không nhịn được đem nam nhân cưỡi ở trên người mình đá văng ra.
"Ngươi có biện pháp tránh cho mình không bị thương như lần trước sao?"
Lộc Hàm cắn răng, hỏi: "Tiền diễn trước khi làm tình, ngươi thật sự không có biết chút nào?"
"Ta không thích loại hành vi này, vì lẽ đó rất ít làm."
God!
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân làm cho hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mở tủ ở đầu giường ra, tìm thuốc bôi trơn lần trước người hầu để ở bên trong.
Chưa từng nghĩ tới, cư nhiên sẽ có một ngày anh phải tự bôi trơn mở rộng mình để mời kẻ khác thao.
Đem lượng lớn thuốc bôi trơn đổ ra trên tay, Lộc Hàm thả lỏng, hít sâu vài hơi, cánh tay vòng ra phía sau, đưa ngón tay chậm rãi đẩy vào hậu đình.
Vốn vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại, khi ngón tay tiến vào thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh cảm giác nóng rực, đau đớn. Nhưng Lộc Hàm cũng rất rõ ràng, nếu không làm như vậy, sẽ bị thương càng thảm hại hơn.
Ngô Thế Huân ở một bên nhìn Lộc Hàm dùng ngón tay chầm chậm thâm nhập mở rộng, bụng dưới trướng đau càng thêm mãnh liệt. Nhưng mà chẳng biết vì sao, hắn rất thích động tác tràn ngập tự ngược cùng ý vị tình dục hiện tại của đối phương, hắn kiềm chế dục vọng lại mà thoả mãn nhìn Lộc Hàm. Người kia vừa lúng túng vừa khuất nhục mà làn da từ cổ lên mặt dần dần đỏ ửng.
Sau khi Lộc Hàm có thể đưa hai ngón tay vào trong cơ thể mình, Ngô Thế Huân không kiềm chế nổi, trực tiếp đem anh ép ngã ở trên giường.
Lộc Hàm bị ép nằm bẹp ở trên giường, Ngô Thế Huân thuận thế giữ bờ vai của anh, ngón tay trực tiếp mò xuống dưới hạ thể.
"Này, ta còn chưa chuẩn bị xong..."
Lộc Hàm chưa nói hết câu, một thứ liền cương quyết chen vào, anh suýt chút nữa vì đau mà kêu thành tiếng. Khó khăn quay đầu nhìn, anh phát hiện Ngô Thế Huân học theo răm rắp - đem ngón tay thon dài của chính mình đưa vào trong cơ thể anh, dùng thuốc bôi trơn ở bên trong đảo loạn.
"Ngươi nhẹ chút cho ta..."
Được một hồi Ngô Thế Huân liền đâm ba ngón tay vào, tốc độ ra vào càng thêm nhanh, Lộc Hàm phát hiện tiếng nói của mình bắt đầu run rẩy.
Như không nghe thấy gì, ngón tay Ngô Thế Huân gia tăng cường độ đưa đẩy. Loại động tác này tựa hồ so với trực tiếp tiến vào càng vui vẻ, Ngô Thế Huân đối với phát hiện mới này cảm thấy rất thoả mãn.
Bởi vì động tác của hắn, tính khí Lộc Hàm không ngừng cùng chăn đơn mềm mại dưới thân ma sát, không thể tránh khỏi mà sản sinh dục vọng, cư nhiên trong lúc vô tình liền cứng lên.
"Ách a..."
Lộc Hàm không tự chủ phát sinh than nhẹ. Bị âm thanh hỗn hợp thống khổ cùng vui sướng hấp dẫn, Ngô Thế Huân phảng phất như phát hiện ra đại lục mới, dùng tay cầm tính khí đã cương của anh.
"Ngươi!" Lộc Hàm đối với động tác của Ngô Thế Huân cảm thấy có chút kinh ngạc, vừa định đem tay hắn đẩy ra, lại bị đối phương giữ chặt tay mà ép lên đỉnh đầu.
"Chạm vào nơi này của ngươi, ngươi sẽ có cảm giác sao?"
Không cảm giác chính là bất lực a! Lộc Hàm vốn là định nói như vậy, nhưng bị động tác vuốt ve mới lạ của Ngô Thế Huân làm cho anh lạc giọng than nhẹ.
"Ngươi kêu rất dễ nghe, kêu thêm mấy tiếng..."
Ngô Thế Huân hiển nhiên cũng động tình, thân thể phủ lên người Lộc Hàm, nhẹ nhàng hôn lên môi lên cổ anh.
Cẩu mới kêu cho ngươi nghe. Lộc Hàm cắn chặt hàm răng không phát ra một tiếng, oán thầm trong lòng, Nhưng trào phúng chính là, một giây sau vì động tác ra vào đột ngột của Ngô Thế Huân mà rên rỉ một tiếng.
Ngay thời điểm hung khí to lớn đi vào cả gốc lẫn rễ, trong nháy mắt, hô hấp của Lộc Hàm như muốn đình chỉ.
Hết thảy ý thức đều chảy về cái địa phương khó có thể mở miệng ở phía sau kia.
Cự thú cường tráng ở trong cơ thể anh không chút lưu tình trực tiếp hung hãn đem người mà xuyên xỏ.
Lần thứ hai tiếp thu loại đãi ngộ này nội bích Lộc Hàm cực lực co rút lại, muốn ngăn cản cự vật xâm lấn. Nhưng vách tường khẽ động mà co rút theo quy luật, làm cho cự vật chôn sâu bên trong lần nữa cảm nhận hưng phấn.
Hắn giữ chặt lấy người dưới thân mà điên cuồng đưa đẩy ngày càng kịch liệt, khiến Lộc Hàm cảm giác thân thể của mình sắp bị xé thành hai nửa.
Đầu gối bị ép chặt, hai chân mở rộng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Ngô Thế Huân ôm chặt eo Lộc Hàm, phòng ngừa thân thể của anh dưới công kích của mình mà trượt về trước.
Cứ như vậy, Lộc Hàm một chút cũng không có cơ hội tách ra khỏi nam nhân phía sau, chỉ có thể chịu đựng hết thảy va chạm kịch liệt.
Tình dục mãnh liệt thiêu đốt, cả phòng tràn ngập âm thanh trầm thấp rên rỉ, trong không khí tản ra nồng đậm mùi vị nam nhân giao hoan.
Lộc Hàm không biết mình bị Ngô Thế Huân dày vò bao lâu, khi ý thức của anh lần thứ hai từ hư huyễn trở lại hiện thực thì đã là sáng sớm hôm sau.
Anh khó khăn mở mắt, ngoại trừ hạ thể bởi vì miệt mài mà trở nên tê dại, cổ họng như bị lửa thiêu đốt, cùng ngực, cổ trải rộng dấu hôn xanh tím, xem liền biết sự tình hôm trước đặc biệt khốc liệt, nhưng so với lần đầu thì thật sự khá hơn rất nhiều.
Từ từ ngồi dậy, anh chuyển động cái cổ cứng nhắc, ngoài ý muốn phát hiện vài sợi mái tóc màu vàng óng nhàn nhạt lộ ra dưới chăn.
Anh hơi kinh ngạc, bởi vì ông trùm gia tộc Mafia, tuyệt đối sẽ không đem nhược điểm chính mình bày ra trước mặt người khác, càng không thể cùng giường cùng gối với anh.
Xốc khẽ chăn lên, Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân đem mặt chôn trong chiếc gối trắng mềm.
Trùm Mafia nước Mỹ đang ngủ say ngọt.
Màu da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, cặp môi đầy đặn, đáng tiếc không thấy cặp mắt màu xanh lục lành lạnh ngàn năm không đổi kia, bằng không đây hẳn là một bức tranh vẽ hoàn mỹ.Lộc Hàm còn đang chìm đắm suy tư, lại bị Ngô Thế Huân đột nhiên tỉnh dậy ép xuống giường, một khẩu súng lục lóe ánh bạc dí vào trán anh.
Tràn ngập trong mắt Ngô Thế Huân đều là sát khí, khí thế mạnh mẽ vô cùng, Lộc Hàm dù đã nhìn quen cảnh tượng khủng bố, thái dương không khỏi trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Nam nhân hỉ nộ vô thường này, sẽ không đem bạn tình giết chết làm thú vui ngay ngày hôm sau chứ?
Lộc Hàm trong đầu vắt óc nghĩ kế sách ứng phó. Mà Ngô Thế Huân đang đè trên người anh sau khi nhìn rõ người dưới thân, bỗng nhiên lại khôi phục bình thường, đem súng thu hồi dưới gối.
Lộc Hàm hoàn toàn không hiểu nổi cái người này, hắn là diễn viên sao, tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi.
Ngô Thế Huân ngồi thẳng dậy, hơi nghi hoặc nhìn Lộc Hàm một chút, tay khẽ vuốt lại tóc.
"Ta tại sao sẽ ngủ ở đây?" Lấy cảnh giác thường ngày của hắn, chắc chắn sẽ không có tình huống ngủ cùng người khác.
Không thèm để ý câu hỏi của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vén chăn lên, đứng dậy đi tới phòng tắm. Cả người chật vật cũng nên cố gắng thu thập một chút.
Vừa vào phòng tắm không bao lâu, anh liền nghe Ngô Thế Huân phân phó:
"Từ hôm nay, ngươi bắt đầu làm việc, có gì không hiểu liền đi hỏi tổng quản Sutherland. Đúng chín giờ ta muốn ra ngoài, ngươi nếu là đến muộn liền tự chịu trách nhiệm."
Lộc Hàm ở trong lòng oán thầm, đồng thời tăng nhanh động tác, bởi hiện tại đã tám rưỡi.
Coi như động tác của anh nhanh chóng như thế nào đi nữa, chờ người hầu chuẩn bị quần áo xong xuôi, lúc chạy xuống phòng khách dưới lầu, vẫn đến muộn mấy phút. Mà chính là bởi vì mấy phút đồng hồ này, làm những người khác đặc biệt chú ý.
Cận vệ Ngô Thế Huân đều tuyệt đối sánh ngang bộ đội đặc chủng tinh anh, mỗi người đều trải qua tầng tầng sàng lọc cùng huấn luyện mới được đứng bên cạnh Boss của gia tộc phồn vinh Willis. Bọn họ đối với gia tộc Willis lòng trung thành có thể nói là không ai sánh kịp.
Nhưng hôm qua bọn họ nhận được thông báo, có một người thân phận không rõ tiến vào đội ngũ của họ.
Mặc dù đối với mệnh lệnh của Boss nhất định tuyệt đối phục tùng, không được nghi ngờ, nhưng trong lòng đối với một thành viên mới tới vẫn ôm ấp hiếu kỳ cùng ngờ vực. Đây là chuyện rất bình thường, chưa nói đến việc người này trong ngày làm việc đầu tiên dám to gan đến muộn.
Ngô Thế Huân mặc dù tuổi còn trẻ đã có thể an ổn ở vị trí Boss của gia tộc Willis, ngoại trừ tính cách mạnh mẽ quyết đoán, còn một điểm rất trọng yếu chính là nghiêm minh.
Trong đội ngũ của bọn họ, đã từng đã xảy ra chuyện có người bởi vì việc riêng mà làm lỡ hành trình, kết cục chờ đợi người kia chính là bị phế hai chân, trục xuất khỏi gia tộc. Từ đó không bao giờ có người dám đến muộn.
Mà cái người mới tới này, ngày thứ nhất liền phạm vào cấm kỵ, những người khác đều ở trong lòng yên lặng mà cầu khẩn cho anh.
Lúc Lộc Hàm từ cầu thang xoay tròn bước nhanh xuống, Ngô Thế Huân cùng những người khác đồng dạng, đem tầm mắt hướng lên trên người anh.
Tuy rằng trên giường đều là người bị động nằm dưới, nhưng Lộc Hàm cùng cụm từ "nam sinh nữ tương" hoàn toàn không quan hệ chút nào.
(Nam sinh nữ tương: nam nhân có vẻ ngoài giống như nữ nhân)
Thân hình cao ráo cùng vóc người tỉ lệ hoàn mỹ, cơ bắp bởi vì nhiều năm huấn luyện mà duy trì rất tốt, như một con báo tràn ngập sức mạnh tiềm tàng.
Sau khi đổi bộ quần áo tây trang màu đen vừa vặn, càng đem vóc người anh tôn lên phi thường hoàn mỹ, ngay cả sợi tóc trên trán còn ẩm ướt chưa kịp khô cùng cặp mắt màu đen thuần túy, cũng làm cho Ngô Thế Huân cảm thấy phi thường hợp mắt.
Đại khái là so với những người khác rõ ràng nguyên nhân mà Lộc Hàm đến muộn, Ngô Thế Huân phá lệ không nói nhiều hơn một từ, chỉ là liếc nhìn anh một cái rồi ra lệnh "xuất phát", sau đó liền từ trên ghế đứng lên.
Mọi người nối đuôi nhau mà ra, trước cửa lớn nhà chính, người hầu đợi đã lâu lập tức cung kính mở cửa, khom mình hành lễ.
Thân mang âu phục Ý màu trắng, được cắt may thủ công tỉ mỉ, Ngô Thế Huân đứng trong đám bảo tiêu áo đen phi thường nổi bật.
Lộc Hàm mới đến, vốn là kiến thức công việc bảo tiêu nửa vời, thêm vào những người khác đối với anh cũng không có bất kỳ ý tứ trợ giúp, chính anh cũng không hứng thú đối với việc bảo vệ Ngô Thế Huân, liền đi theo cả đám đội ngũ cùng bước ra ngoài.
Chiếc Rolls-Royce dài đậu phía ngoài, tài xế đứng bên cạnh xe mang găng tay màu trắng, mở cửa xe cho ông chủ.
Ngô Thế Huân vừa muốn khom người lên xe, nhưng dường như chợt nhớ tới cái gì, hắn đem tầm mắt quét về phía sau.
Bên cạnh Lộc Hàm đều là bảo tiêu người Châu Âu nên trong đội ngũ chỉ có thể coi là chiều cao vừa phải, thêm vào việc anh lại tận lực đứng sau mọi người. Bởi vậy, khi Ngô Thế Huân quét mắt qua cũng không có tìm được bóng Lộc Hàm.
Hắn nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy bất mãn.
Tổng quản Sutherland lập tức tiến lên hỏi dò. Hắn vì gia tộc Willis phục vụ hơn nửa đời người, đối với tính khí Ngô Thế Huân đương nhiên hiểu rõ, cũng rất được tín nhiệm.
Ngô Thế Huân ở bên tai Sutherland nói nhỏ vài câu, mọi người liền nhìn thấy vẻ mặt tổng quản hơi quái dị. Sau đó, Sutherland xoay người xuyên qua mọi người, đi tới trước mặt Lộc Hàm.
"Ông chủ muốn ngươi cùng lên xe."
Khi Sutherland vừa nói xong, Lộc Hàm phảng phất nghe được âm thanh hít khí của những người xung quanh.
Lộc Hàm không tâm tình đi để ý tới ý nghĩ của người khác, vẻ mặt không đổi hỏi ngược lại: "Ta có thể có lựa chọn khác không?"
Sutherland lập tức nhìn cái người phương Đông dám có gan đối nghịch với Ngô Thế Huân bằng con mắt khác, có điều hắn vẫn đè thấp âm lượng cảnh cáo: "Ngươi tốt nhất không nên trước mặt mọi người chọc giận thủ lĩnh, bằng không hậu quả ngươi tuyệt đối không hứng chịu nổi."
Lộc Hàm nhịn xuống kích động muốn chửi ầm lên, nén lửa giận, hướng về xe Ngô Thế Huân mà bước đến.
Tài xế phục vụ lần đầu tiên thấy có bảo tiêu có thể ngồi chung xe với Ngô Thế Huân, theo trực giác liền chạy tới mở cửa xe cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm cũng không khách khí, không thèm để ý đến Ngô Thế Huân, tiến thẳng vào xe ngồi trước.
Ngô Thế Huân đối với hành vi khiêu khích của Lộc Hàm cũng không hề sinh khí, ngược lại còn có chút dung túng. Có lẽ bởi tối hôm qua đối phương rất phối hợp, mang đến cho hắn trải nghiệm hoan ái kỳ diệu so với lần đầu, ông trùm từ trước đến giờ tính cách hà khắc được thoả mãn dục vọng liền thể hiện ra chút độ lượng.
Không có ai nói cho Lộc Hàm đích đến của chuyến đi này, nhưng căn cứ quy mô xuất hành cùng quần áo sang trọng của Ngô Thế Huân, trực giác nhiều năm lăn lộn nói cho anh biết, khẳng định là chuyện làm ăn hoặc đàm phán trọng yếu.
Bầu không khí trên xe trầm mặc, Ngô Thế Huân trước sau như một - kiệm lời ít nói, mà Lộc Hàm càng không muốn nói, trong không khí yên tĩnh như vậy, thân thể không khỏe cùng hạ thân đau nhức càng thêm rõ ràng, khiến mi mắt anh nặng trĩu.
Cũng không biết qua bao lâu, Lộc Hàm phát hiện có người dùng sức đẩy đẩy mình, ý thức liền từ trong mê man tỉnh lại.
Anh lúc này mới phát hiện cư nhiên mình vừa ngủ, hơn nữa còn ngả vào trên đùi Ngô Thế Huân ngủ đến say sưa. Anh thực sự kinh ngạc, cái tên Ngô Thế Huân tính tình quái đản, có bệnh sạch sẽ đến nghiêm trọng lại không đánh thức mình, tùy ý để mình gối lên đùi hắn sao?
Lộc Hàm ngồi dậy, khóe mắt chăm chú nhìn âu phục của Ngô Thế Huân nguyên bản phẳng phiu đã bị anh gối đầu lên mà tạo thành vài nếp nhăn.
Ngô Thế Huân hiển nhiên cũng phát hiện, nhưng không nói gì, bước chân xuống xe.
Lộc Hàm lắc lắc đầu óc có chút mê man, cứng rắn chống đỡ theo đội ngũ tiến vào biệt thự trước mặt.
Mãi đến tận lúc gặp mặt đối phương, Lộc Hàm mới biết, Ngô Thế Huân chuyến này là đi hiệp đàm chuyện buôn bán súng đạn, bởi vì đứng cạnh lão mập thấp lùn ngậm xì gà trước mắt, chính là đại danh đỉnh đỉnh người Nga chuyên kinh doanh súng đạn - Bố Đốn.
Bố Đốn hiển nhiên quen thuộc việc Ngô Thế Huân không thích người khác đụng chạm, nhìn thấy hắn đi vào, cũng chỉ đứng lên, mỉm cười hàn huyên vài câu liền vào đề tài chính.
Ngô Thế Huân kêu ba bảo tiêu theo hắn cùng tiến vào phòng tiếp khách, những người khác thì lưu lại canh giữ bên ngoài.
Mà khi hắn gọi Lộc Hàm vào thì vẻ mặt tất cả bảo tiêu đều có chút quái dị.
Lộc Hàm theo hai người khác tiến vào phòng tiếp khách trang hoàng xa hoa đến cực điểm, cùng phong cách chủ đạo màu trắng giản lược của Ngô Thế Huân hoàn toàn khác biệt.
Đàm phán thẳng thắn, Ngô Thế Huân không đôi co dài dòng, bỏ ra một cái giá chí ít đến ngàn vạn đôla Mỹ.
Lộc Hàm quan sát thấy Bố Đốn hiển nhiên đối với Ngô Thế Huân còn chưa đủ hiểu rõ, dùng phương pháp đàm phán quanh co đối phó Ngô Thế Huân, trái lại mất chủ quyền khống chế đàm phán, bị Ngô Thế Huân làm cho có chút tiến thoái lưỡng nan. Dù sao, nếu như lần này giao dịch cùng gia tộc Willis không xong, súng đạn của Nga muốn vào Âu Mĩ chắc chắn sẽ phải chịu trở ngại rất lớn.
Ngô Thế Huân không tới hai giờ đàm phán liền đạt thành giá buôn bán giao dịch trên trời.
Bố Đốn bị tàn nhẫn mà gọt đi một bút lợi nhuận, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Lộc Hàm vẫn đứng ở phía sau Ngô Thế Huân, đem tình cảnh này thu vào đáy mắt, tự đáy lòng khâm phục tác phong làm việc thẳng thắn dứt khoát của hắn. Bình tĩnh mà xem xét, năng lực lãnh đạo của Ngô Thế Huân xác thực không thể nghi ngờ.
Từ khi thất thế tới nay, anh đã rất lâu không có trải qua cảnh tượng hoành tráng như vậy. Máu hiếu thắng ngủ đông bị trận gặp mặt này nhen lửa gấp bội.
Nắm chặt hai tay, Lộc Hàm chưa từng có khát vọng có thể trở lại Hồng Kông như lúc này, khát vọng lần nữa ngồi trên vị trí đã từng thuộc về mình kia.
Đàm phán kết thúc, Ngô Thế Huân đứng dậy, cận vệ lẽ ra nên đi trước mở cửa dẫn đường, nhưng Lộc Hàm vẫn chìm đắm trong suy tư, không có phát hiện biến hóa xung quanh nên cứ thế mà đứng yên tại chỗ.
Lộc Hàm khác thường lập tức làm những người kia chú ý, đặc biệt là Bố Đốn. Hắn đối với cái người phương Đông bỗng nhiên xuất hiện trong mấy bảo tiêu này đã sớm ôm hiếu kỳ, nhưng đang đàm phán nên không có cơ hội hỏi ra lời.
Thấy Lộc Hàm bất động ở nơi đó, Bố Đốn đưa tay ra vừa định hướng bả vai anh vỗ một cái để nhắc nhở, nhưng động tác ấy ở giây tiếp theo bị Ngô Thế Huân chặn lại.
"Bố Đốn, ngươi nên rõ ràng, ta không thích đồ vật của chính mình bị người khác chạm vào."
Bị hất tay ra Bố Đốn rất lúng túng, nhưng bởi thái độ hung hăng của Ngô Thế Huân, cũng không thể đáp trả mà trên mặt miễn cưỡng hiện lên nụ cười dối trá.
Lộc Hàm lúc này mới phát hiện chính mình thất thố, lập tức xoay người theo những người khác đi ra ngoài.
Ngô Thế Huân rút ra khăn vuông ở trong túi áo âu phục, xoa xoa vị trí trên tay vừa nãy đụng tới Bố Đốn, rồi đem khăn tơ tằm cao cấp ném vào thùng rác.
Bố Đốn tuy một đường mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đối với Ngô Thế Huân ngạo mạn vô lễ oán hận rất nhiều.
Sau khi nhìn xe gia tộc Willis đi xa, Bố Đốn nhằm vào lão mập thấp lùn miệng ngậm xì gà lúc nãy mà tàn nhẫn giẫm đạp trên đất, cho hả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro